Mình viết vài dòng này khi mình nằm liệt giường tại chỗ và không thể đi lại bình thường, dưới sự chăm sóc của MẸ CHỒNG!!
Mình kể lại câu chuyện đời mình, hoàn toàn có thật, để các bạn bỏ qua định kiến mẹ chồng - nàng dâu, và để các bạn tin rằng cách đối xử của gia đình chồng cũng một phần dựa vào cách sống của bản thân.
Mình kể lại câu chuyện đời mình, hoàn toàn có thật, để các bạn bỏ qua định kiến mẹ chồng - nàng dâu, và để các bạn tin rằng cách đối xử của gia đình chồng cũng một phần dựa vào cách sống của bản thân.
1. PART 1
Mình quê ở Hà Tĩnh, kết hôn năm 18 tuổi, chồng mình ở Hà Nội. Đến giờ, mình làm dâu đã được 20 năm. Bố mẹ chồng mình đều là nông dân, gia đình chồng lúc bấy giờ có thể nói là rất nghèo và gia đình nhà đẻ củ mình tuy k khá giả nhưng mình là con út trong gia đình 8 ace nên rất được chiều. Vì thế gia đình mình hết sức ngăn cấm.
Ngày mình lấy chồng về chả có việc gì làm, mình lam lũ đủ thứ nghề. Hồi ấy, người ta mới xây nhiều lò gạch quanh vùng mình. Mình xin đi gánh gạch, vất vả lắm ngày cũng được hơn chục nghìn hay gì ấy. Mình chỉ nhớ mỗi lần về, mẹ ck mình đều nước mắt ngắn dài trong bữa cơm nói: hay là con nghỉ đi!
Sau mình cũng lăn lộn đủ thứ nghề: bán bánh trưng rán, cấy thuê, thậm chí là cả bốc vác nữa. 4 năm liền mình ko về thăm nhà. Ace muốn ra thăm mình toàn lấy lý do nhà bận, xấu hổ ko dám để mọi người biết.
Mình có thai bé trai đầu, vẫn đi gánh rơm cho đến tận tháng thứ 9. Mình chỉ nhớ, ngày mình chuyển dạ, bố chồng mình gõ cửa đi vay từng nhà, vay quỹ của hội đồng niên cứ ai vay đc là ông đi vay. Ông cầm 600k về máu be bét chân vì bị chó cắn. Giờ bố chồng mình mất đã 6 năm, ko đêm nào mình k nhớ đến ông.
Mình sinh mổ rất khó khăn, đến chết đi sống lại. Mình nhớ như in cảnh mẹ chồng mình cúi xuống rửa cả bộ phận sinh dục be bét máu của mình. Vì là con út trong nhà nên bố mẹ mình đều già yếu ko ra chăm đc. Ace mỗi người cũng chỉ một vài ngày là về. Còn lại do một tay mẹ mình và cô em chồng kém mình 3t chăm sóc.
Mình nhớ như in hình ảnh cô em chồng 16t bé loắt choắt có 36kg ngồi ôm cháu rồi đút cháo cho chị.
Về phần chồng mình, anh suốt ngày chỉ biết uống rượu và cờ bạc. Vợ đẻ 2 ngày mới thấy mặt. Chồng mình mới đầu còn đi làm thợ xây, sau bỏ hẳn không đi làm gì. Công việc chính của anh là nhậu và bài bạc. Đánh chửi mình là việc thường xuyên, có lúc mình đang trùm chăn ngủ còn định tẩm xăng đốt mình. May có mẹ chồng can ngăn. Ck mình tuy ko có tiền nhưng đẹp trai và ăn nói khéo, nó có bồ, người Thanh Hoá, tên Thuận. Mình quá đau lòng, một mực nó đuổi mình đi. Anh trai chồng cầm quần áo nó vứt ra đường và nói: Nhà này, nếu một trong 2 đứa chúng mày ko ở đc cả nhau, thì đứa phải đi là mày!
Mình tủi cực sống trong nhà ấy nhưng chưa bao giờ thấy bất hạnh vì có 1 gia đình chồng quá tốt. Mỗi lần có đoàn tàu chạy qua, mình khóc ko ngớt vì quá nhớ gia đình và muốn về nhà. Nghĩ lại, sức chịu đựng của mình khi ấy ko biết ở đâu mà ra!
Mình quê ở Hà Tĩnh, kết hôn năm 18 tuổi, chồng mình ở Hà Nội. Đến giờ, mình làm dâu đã được 20 năm. Bố mẹ chồng mình đều là nông dân, gia đình chồng lúc bấy giờ có thể nói là rất nghèo và gia đình nhà đẻ củ mình tuy k khá giả nhưng mình là con út trong gia đình 8 ace nên rất được chiều. Vì thế gia đình mình hết sức ngăn cấm.
Ngày mình lấy chồng về chả có việc gì làm, mình lam lũ đủ thứ nghề. Hồi ấy, người ta mới xây nhiều lò gạch quanh vùng mình. Mình xin đi gánh gạch, vất vả lắm ngày cũng được hơn chục nghìn hay gì ấy. Mình chỉ nhớ mỗi lần về, mẹ ck mình đều nước mắt ngắn dài trong bữa cơm nói: hay là con nghỉ đi!
Sau mình cũng lăn lộn đủ thứ nghề: bán bánh trưng rán, cấy thuê, thậm chí là cả bốc vác nữa. 4 năm liền mình ko về thăm nhà. Ace muốn ra thăm mình toàn lấy lý do nhà bận, xấu hổ ko dám để mọi người biết.
Mình có thai bé trai đầu, vẫn đi gánh rơm cho đến tận tháng thứ 9. Mình chỉ nhớ, ngày mình chuyển dạ, bố chồng mình gõ cửa đi vay từng nhà, vay quỹ của hội đồng niên cứ ai vay đc là ông đi vay. Ông cầm 600k về máu be bét chân vì bị chó cắn. Giờ bố chồng mình mất đã 6 năm, ko đêm nào mình k nhớ đến ông.
Mình sinh mổ rất khó khăn, đến chết đi sống lại. Mình nhớ như in cảnh mẹ chồng mình cúi xuống rửa cả bộ phận sinh dục be bét máu của mình. Vì là con út trong nhà nên bố mẹ mình đều già yếu ko ra chăm đc. Ace mỗi người cũng chỉ một vài ngày là về. Còn lại do một tay mẹ mình và cô em chồng kém mình 3t chăm sóc.
Mình nhớ như in hình ảnh cô em chồng 16t bé loắt choắt có 36kg ngồi ôm cháu rồi đút cháo cho chị.
Về phần chồng mình, anh suốt ngày chỉ biết uống rượu và cờ bạc. Vợ đẻ 2 ngày mới thấy mặt. Chồng mình mới đầu còn đi làm thợ xây, sau bỏ hẳn không đi làm gì. Công việc chính của anh là nhậu và bài bạc. Đánh chửi mình là việc thường xuyên, có lúc mình đang trùm chăn ngủ còn định tẩm xăng đốt mình. May có mẹ chồng can ngăn. Ck mình tuy ko có tiền nhưng đẹp trai và ăn nói khéo, nó có bồ, người Thanh Hoá, tên Thuận. Mình quá đau lòng, một mực nó đuổi mình đi. Anh trai chồng cầm quần áo nó vứt ra đường và nói: Nhà này, nếu một trong 2 đứa chúng mày ko ở đc cả nhau, thì đứa phải đi là mày!
Mình tủi cực sống trong nhà ấy nhưng chưa bao giờ thấy bất hạnh vì có 1 gia đình chồng quá tốt. Mỗi lần có đoàn tàu chạy qua, mình khóc ko ngớt vì quá nhớ gia đình và muốn về nhà. Nghĩ lại, sức chịu đựng của mình khi ấy ko biết ở đâu mà ra!
PART 2:
Biến cố cũng xảy đến với mình, ck mình ăn chơi xa đoạ mình làm thuê làm mướn, vay mượn khắp nơi để trả nợ. Và ck mình cũng rất ít khi về nhà. Mình cả nó phải hơn 1 năm không qhtd.
Ngày cô em ck đi lấy ck, mình xấu hổ vô cùng vì phận làm chị chả có gì cho em. Ck mình thì vì cảm thấy nhục quá hay sao mà ngày vui của e gái cũng ko về. Đã ko có gì cho em, ngày cô út chuẩn bị lên xe hoa còn gọi mình vào buồng dặn dò. Trong cái buồng bé tí lợp bằng rơm rạ ấy, từng câu nói mình k bh quên được. Cô út đưa cho mình nửa chỉ vàng rồi khóc mếu: khi nào chị thật cần mới đc bán nhé! Mình khóc như mưa. Em ck đi lấy ck còn dấm dúi cho mình
:(
Đi đêm lắm có ngày gặp ma, ck mình bị bắt vì tội cờ bạc. Khi ấy con trai mình 4 tuổi. Ngày ê chề nhục nhã ấy, ko có 1 con bồ nào xuất hiện. Bố ck quyết định cắm sổ đỏ để chạy án, mình về quê vay ace, bạn bè, bố mẹ đc 12tr. Mình đạp xe lên tận sóc sơn nhà anh họ để vay tiền. Tổng là 80tr. 80tr vào năm 1998 ko phải là điều đơn giản, nhất là với một gia đình có thể nói là bần nông. Nhiều lần mình định uống tự tử, nghĩ lại ko tiếc gì đời mình, nhưng thương bố mẹ ck hơn cả. Án tù của ck mình là 38th tù giam.
Ngày được vào thăm, mình dắt theo con vào mà khóc ko ngớt. Suy cho cùng, mình còn thương ck mình quá nhiều. Lại quay về gồng gánh, nuôi con và dành dụm cuối tháng đạp xe lên Cầu Diễn thăm ck.
Ngày ấy, do chính sách đổi mới nông thôn, đường làng được lại hoàn toàn mới. 3 tháng ròng rã mình cùng mẹ ck mình trở đất người ta đào lên ở đường về lấp ao cho nhà dân. Công cán ngày ấy chả nhớ như nào. Sau 3th ấy, mình mua cho con trai một cái yếm bò và mua cho mẹ ck mình một mảnh vải.
Ngày mẹ đẻ mình mất, cảm giác lúc bấy giờ mới khó tả. Mình dường như đã quên cả bố mẹ mình quá lâu. 2h đêm hôm ấy, bác hàng xóm đập cửa nhà mình sang nghe điện thoại. Đt ngày xưa vẫn là máy bàn, cả làng mới có vài cái thôi. Trời mưa gió rét, nghe tin mẹ mất, mình ngồi sụp ở đường, tuyệt nhiên ko khóc nổi. Lấy chồng 5,6 năm trời, về thăm nhà đc 2 hay 3 lần, chưa bao giờ mua cho mẹ nổi 1 cái áo mới, các lần về thăm hầu hết là vay tiền.
Người ta 50, 60 tuổi vẫn còn mẹ. Mình hơn 20t chưa làm đc gì cho mẹ đã mất mẹ. Từ sau ngày mẹ mất, phải mất một khoảng thời gian dài mình mới điều chỉnh đc cảm xúc, mới thôi khóc hằng đêm.
Các bạn trẻ, xin đừng lấy chồng xa. Nhất là với những bạn gia đình ko có điều kiện. Tôi mất hết cả ae họ hàng, cả bạn bè người thân. Tôi còn may mắn thay, được gia đình và cả họ nhà ck cưu mang. Các bạn ko biết cách sống, hoặc lấy phải gia đình ck cay nghiệt. Các bạn mất ck là mất hết!
Biến cố cũng xảy đến với mình, ck mình ăn chơi xa đoạ mình làm thuê làm mướn, vay mượn khắp nơi để trả nợ. Và ck mình cũng rất ít khi về nhà. Mình cả nó phải hơn 1 năm không qhtd.
Ngày cô em ck đi lấy ck, mình xấu hổ vô cùng vì phận làm chị chả có gì cho em. Ck mình thì vì cảm thấy nhục quá hay sao mà ngày vui của e gái cũng ko về. Đã ko có gì cho em, ngày cô út chuẩn bị lên xe hoa còn gọi mình vào buồng dặn dò. Trong cái buồng bé tí lợp bằng rơm rạ ấy, từng câu nói mình k bh quên được. Cô út đưa cho mình nửa chỉ vàng rồi khóc mếu: khi nào chị thật cần mới đc bán nhé! Mình khóc như mưa. Em ck đi lấy ck còn dấm dúi cho mình

Đi đêm lắm có ngày gặp ma, ck mình bị bắt vì tội cờ bạc. Khi ấy con trai mình 4 tuổi. Ngày ê chề nhục nhã ấy, ko có 1 con bồ nào xuất hiện. Bố ck quyết định cắm sổ đỏ để chạy án, mình về quê vay ace, bạn bè, bố mẹ đc 12tr. Mình đạp xe lên tận sóc sơn nhà anh họ để vay tiền. Tổng là 80tr. 80tr vào năm 1998 ko phải là điều đơn giản, nhất là với một gia đình có thể nói là bần nông. Nhiều lần mình định uống tự tử, nghĩ lại ko tiếc gì đời mình, nhưng thương bố mẹ ck hơn cả. Án tù của ck mình là 38th tù giam.
Ngày được vào thăm, mình dắt theo con vào mà khóc ko ngớt. Suy cho cùng, mình còn thương ck mình quá nhiều. Lại quay về gồng gánh, nuôi con và dành dụm cuối tháng đạp xe lên Cầu Diễn thăm ck.
Ngày ấy, do chính sách đổi mới nông thôn, đường làng được lại hoàn toàn mới. 3 tháng ròng rã mình cùng mẹ ck mình trở đất người ta đào lên ở đường về lấp ao cho nhà dân. Công cán ngày ấy chả nhớ như nào. Sau 3th ấy, mình mua cho con trai một cái yếm bò và mua cho mẹ ck mình một mảnh vải.
Ngày mẹ đẻ mình mất, cảm giác lúc bấy giờ mới khó tả. Mình dường như đã quên cả bố mẹ mình quá lâu. 2h đêm hôm ấy, bác hàng xóm đập cửa nhà mình sang nghe điện thoại. Đt ngày xưa vẫn là máy bàn, cả làng mới có vài cái thôi. Trời mưa gió rét, nghe tin mẹ mất, mình ngồi sụp ở đường, tuyệt nhiên ko khóc nổi. Lấy chồng 5,6 năm trời, về thăm nhà đc 2 hay 3 lần, chưa bao giờ mua cho mẹ nổi 1 cái áo mới, các lần về thăm hầu hết là vay tiền.
Người ta 50, 60 tuổi vẫn còn mẹ. Mình hơn 20t chưa làm đc gì cho mẹ đã mất mẹ. Từ sau ngày mẹ mất, phải mất một khoảng thời gian dài mình mới điều chỉnh đc cảm xúc, mới thôi khóc hằng đêm.
Các bạn trẻ, xin đừng lấy chồng xa. Nhất là với những bạn gia đình ko có điều kiện. Tôi mất hết cả ae họ hàng, cả bạn bè người thân. Tôi còn may mắn thay, được gia đình và cả họ nhà ck cưu mang. Các bạn ko biết cách sống, hoặc lấy phải gia đình ck cay nghiệt. Các bạn mất ck là mất hết!
PART 3.
Ngày ck tôi đc mãn hạn tù, tôi đón a về bằng sự vui mừng khôn xiết. Tôi những mong anh suy nghĩ mà làm lại cuộc đời.
Anh muốn dọn ra ở riêng vì ko thích sống cùng gia đình anh chị ck. Nhà tôi có mảnh đất ruộng, vay mượn khắp nơi, bán cả lợn cả thóc, 2 vk ck xây đc cái nhà bé xíu. Ngày ấy, nhà tôi xây bằng gạch phồng, loại gạch lỗi mà các lò gạch hay vứt đi hoặc bán rẻ. Nhà tôi chát xi măng và nền đất. Bố mẹ ck tôi ko có gì ngoài cho mấy cái xoong cả một bộ bát đũa. Ck tôi ở nhà một thời gian rồi xin đi đánh giấy giáp cho một xưởng mộc ở làng. Tôi mua lại chiếc xe phượng hoàng màu đen của cô hàng xóm để đi bán hoa quả. Cái xe ấy đến giờ tôi vẫn giữ lại.
Bố mẹ ck cũng lên ở cùng để chăm cháu. Sau mẹ ck tôi cũng đi làm giúp việc cho nta để kiếm tiền trả lãi ngân hàng. Ông nội ở nhà chăm cháu dù ông tuổi cao mà hay bị đau ốm lắm!
Cuộc sống đỡ đi phần nào với tôi vì buôn bán cũng đc chút ít. Tôi cứ đằng đẵng kéo cày trả nợ nhưng cũng chỉ trả đủ lãi. Ck tôi tính khí nóng nảy làm ở đâu cũng bị đuổi, cuối cùng lại ngựa quen đường cũ lại quay về bài bạc và rượu chè!
Tôi thất vọng vô cùng nhưng cứ phải mạnh mẽ để gồng gánh. Ngày tôi sinh bé trai thứ 2, lại là sinh mổ. Tôi khó sinh, phải lên tận bv phụ sản. Ck tôi về nhà đòi mẹ ck tôi đưa hết tiền để mang lên bv, mẹ ck tôi sợ mang đi chơi hết nên ko đưa. Anh hét lên: vk tôi, tôi phải lo, ko liên quan đến bà. Sau anh cầm 2tr đi chơi 1 tuần ko thấy mặt. Bố tôi lại ở nhà đi vay tiền khắp nơi. Tôi thấy thương vô cùng 1 tấm thân già chống gậy gõ cửa từng nhà để vay mượn. Mẹ tôi chăm tôi trên bv mà cơm chan nước mắt. Bệnh nhân giường bên còn thấy xót xa, đưa cho mẹ tôi miếng thịt và trả vờ là họ kiêng ko ăn đc cho mẹ ck tôi đỡ tủi thân!
Một nách 2 con, cuộc sống lại quá khó khăn, sau tôi gửi lại cả 2 con cho ông bà lên Tuyên Quang buôn na cả ổi. Ngày tôi đi, tôi chỉ thông báo cho ck một tiếng rồi xếp vài bộ quần áo bắt xe đi một mình. Nhìn 2 con mà phải gạt nước mắt mà đi. Mẹ ck tôi khi ấy chỉ còn khoảng 35-36kg cứ kéo balo tôi lại mà khóc. Bố ck tôi ngồi hút thuốc lào mà mắt cứ rưng rưng quay mặt vào trong. Về phía họ hàng nhà ngoại, tôi gần như ít liên lạc lắm, từ ngày mẹ mất tôi cũng chả về quê nữa. Các ace cứ nghĩ tôi lấy ck Hà Nội là sướng lắm rồi.
Ngày ck tôi đc mãn hạn tù, tôi đón a về bằng sự vui mừng khôn xiết. Tôi những mong anh suy nghĩ mà làm lại cuộc đời.
Anh muốn dọn ra ở riêng vì ko thích sống cùng gia đình anh chị ck. Nhà tôi có mảnh đất ruộng, vay mượn khắp nơi, bán cả lợn cả thóc, 2 vk ck xây đc cái nhà bé xíu. Ngày ấy, nhà tôi xây bằng gạch phồng, loại gạch lỗi mà các lò gạch hay vứt đi hoặc bán rẻ. Nhà tôi chát xi măng và nền đất. Bố mẹ ck tôi ko có gì ngoài cho mấy cái xoong cả một bộ bát đũa. Ck tôi ở nhà một thời gian rồi xin đi đánh giấy giáp cho một xưởng mộc ở làng. Tôi mua lại chiếc xe phượng hoàng màu đen của cô hàng xóm để đi bán hoa quả. Cái xe ấy đến giờ tôi vẫn giữ lại.
Bố mẹ ck cũng lên ở cùng để chăm cháu. Sau mẹ ck tôi cũng đi làm giúp việc cho nta để kiếm tiền trả lãi ngân hàng. Ông nội ở nhà chăm cháu dù ông tuổi cao mà hay bị đau ốm lắm!
Cuộc sống đỡ đi phần nào với tôi vì buôn bán cũng đc chút ít. Tôi cứ đằng đẵng kéo cày trả nợ nhưng cũng chỉ trả đủ lãi. Ck tôi tính khí nóng nảy làm ở đâu cũng bị đuổi, cuối cùng lại ngựa quen đường cũ lại quay về bài bạc và rượu chè!
Tôi thất vọng vô cùng nhưng cứ phải mạnh mẽ để gồng gánh. Ngày tôi sinh bé trai thứ 2, lại là sinh mổ. Tôi khó sinh, phải lên tận bv phụ sản. Ck tôi về nhà đòi mẹ ck tôi đưa hết tiền để mang lên bv, mẹ ck tôi sợ mang đi chơi hết nên ko đưa. Anh hét lên: vk tôi, tôi phải lo, ko liên quan đến bà. Sau anh cầm 2tr đi chơi 1 tuần ko thấy mặt. Bố tôi lại ở nhà đi vay tiền khắp nơi. Tôi thấy thương vô cùng 1 tấm thân già chống gậy gõ cửa từng nhà để vay mượn. Mẹ tôi chăm tôi trên bv mà cơm chan nước mắt. Bệnh nhân giường bên còn thấy xót xa, đưa cho mẹ tôi miếng thịt và trả vờ là họ kiêng ko ăn đc cho mẹ ck tôi đỡ tủi thân!
Một nách 2 con, cuộc sống lại quá khó khăn, sau tôi gửi lại cả 2 con cho ông bà lên Tuyên Quang buôn na cả ổi. Ngày tôi đi, tôi chỉ thông báo cho ck một tiếng rồi xếp vài bộ quần áo bắt xe đi một mình. Nhìn 2 con mà phải gạt nước mắt mà đi. Mẹ ck tôi khi ấy chỉ còn khoảng 35-36kg cứ kéo balo tôi lại mà khóc. Bố ck tôi ngồi hút thuốc lào mà mắt cứ rưng rưng quay mặt vào trong. Về phía họ hàng nhà ngoại, tôi gần như ít liên lạc lắm, từ ngày mẹ mất tôi cũng chả về quê nữa. Các ace cứ nghĩ tôi lấy ck Hà Nội là sướng lắm rồi.
PART 4.
Tôi thỉnh thoảng viết thư về cho bố mẹ ck, dặn dò giữ gìn sức khoẻ. Mẹ tôi mắt kém, lúc nào cũng chỉ viết đúng một dòng: "Các cháu đều khoẻ, con cố ăn cho béo"
😇
😇
😇
Tôi ở đây chỉ là phận làm thuê, buôn bán cho chủ, tính công. Ngày đi làm đêm về nhớ con da diết. Chả biết con lớn bằng nào, biết những gì rồi.
Các bạn bây giờ có facetime, fb, zalo..việc trò chuyện với người thân đơn giản. Ngày ấy, tuần nào tôi cũng ra bưu điện chờ thư về xem có gì mới ko. Mà lần nào mẹ ck tôi cũng chỉ viết có 1 dòng đó thôi à
:))))
Về phần gia đình chủ, họ thương hoàn cảnh của tôi, thường trả cho công cao hơn người bình thường và đặc biệt là anh chủ nhà rất tin tưởng. Một lần, t đi giao hàng cùng anh, trên đoạn đường vắng bất ngờ anh quay lại dờ ngực tôi, đè tôi xuống. Tôi vùng chạy, bơi qua cái máng rồi chạy thục mạng về phòng. Cảm giác lúc ấy mới gọi là ê chề, nhục nhã. Tôi tưởng tượng cuộc đời tôi đen tối y như là chị Dậu. Tôi nhanh chóng gom hết quần áo và cầm tiền dành dụm nhét sâu vào lớp quần lót, ra bến xe bắt thẳng về nhà ko chào ai cả.
Tôi trên xe nước mắt lưng chòng, ko phải vì gia đình chắc tôi cũng ko sống thêm nữa. Tôi mua cho con tôi 2 bộ quần áo nhưng ko bộ nào vừa. Vì 2 đứa giờ đã lớn lắm rồi.
Ck tôi vẫn thế, chưa chịu thay đổi gì. Những ngày tết, anh thua tha, tôi ko làm gì a cũng réo tên cúng cơm của bố mẹ tôi ra chửi. Anh chửi cả họ hàng nhà tôi bằng những lời cay nghiệt nhất.
Nhìn mẹ ck tôi vì những lời chửi của a mà uất ức, tôi thản nhiên bỏ ngoài tai mà đành lòng nói với mẹ: "Con nghe quen rồi, có sao đâu mà"
Những ai có bố có mẹ, bị người khác lôi ra đay nghiến, ko thể nào mà cảm thấy ko sao đc. Tôi k đâm chết đc nó tôi phải chịu. Mọi người hỏi tôi sao ko bỏ nó đi. Tôi chỉ lo nay mai bố mẹ ốm, ai chăm sóc cho ông bà khi tuổi đã xế chiều. Còn ck tôi, ở một góc độ nào tôi vẫn nhìn nhận a là một người thông minh và có tình có nghĩa.
Tôi thỉnh thoảng viết thư về cho bố mẹ ck, dặn dò giữ gìn sức khoẻ. Mẹ tôi mắt kém, lúc nào cũng chỉ viết đúng một dòng: "Các cháu đều khoẻ, con cố ăn cho béo"



Tôi ở đây chỉ là phận làm thuê, buôn bán cho chủ, tính công. Ngày đi làm đêm về nhớ con da diết. Chả biết con lớn bằng nào, biết những gì rồi.
Các bạn bây giờ có facetime, fb, zalo..việc trò chuyện với người thân đơn giản. Ngày ấy, tuần nào tôi cũng ra bưu điện chờ thư về xem có gì mới ko. Mà lần nào mẹ ck tôi cũng chỉ viết có 1 dòng đó thôi à

Về phần gia đình chủ, họ thương hoàn cảnh của tôi, thường trả cho công cao hơn người bình thường và đặc biệt là anh chủ nhà rất tin tưởng. Một lần, t đi giao hàng cùng anh, trên đoạn đường vắng bất ngờ anh quay lại dờ ngực tôi, đè tôi xuống. Tôi vùng chạy, bơi qua cái máng rồi chạy thục mạng về phòng. Cảm giác lúc ấy mới gọi là ê chề, nhục nhã. Tôi tưởng tượng cuộc đời tôi đen tối y như là chị Dậu. Tôi nhanh chóng gom hết quần áo và cầm tiền dành dụm nhét sâu vào lớp quần lót, ra bến xe bắt thẳng về nhà ko chào ai cả.
Tôi trên xe nước mắt lưng chòng, ko phải vì gia đình chắc tôi cũng ko sống thêm nữa. Tôi mua cho con tôi 2 bộ quần áo nhưng ko bộ nào vừa. Vì 2 đứa giờ đã lớn lắm rồi.
Ck tôi vẫn thế, chưa chịu thay đổi gì. Những ngày tết, anh thua tha, tôi ko làm gì a cũng réo tên cúng cơm của bố mẹ tôi ra chửi. Anh chửi cả họ hàng nhà tôi bằng những lời cay nghiệt nhất.
Nhìn mẹ ck tôi vì những lời chửi của a mà uất ức, tôi thản nhiên bỏ ngoài tai mà đành lòng nói với mẹ: "Con nghe quen rồi, có sao đâu mà"
Những ai có bố có mẹ, bị người khác lôi ra đay nghiến, ko thể nào mà cảm thấy ko sao đc. Tôi k đâm chết đc nó tôi phải chịu. Mọi người hỏi tôi sao ko bỏ nó đi. Tôi chỉ lo nay mai bố mẹ ốm, ai chăm sóc cho ông bà khi tuổi đã xế chiều. Còn ck tôi, ở một góc độ nào tôi vẫn nhìn nhận a là một người thông minh và có tình có nghĩa.
PART 5.
Chán chơi bời ck tôi quay về làm ăn. Đen đủi là, tôi chăn lợn chết lợn, chăn gà thì dịch cúm gà. Tôi thấy nản lòng vô cùng. Hàng ngày ck tôi đi cắt rau về cho lợn ăn. Thấy a vậy, lòng tôi mừng.
Đến ngày gặt thành quả tự nhiên cả đàn lăn ra ốm. Tôi mổ lợn đem bán cả làng thương mua giúp cho hoà vốn. Ck tôi chán đời nằm ở nhà, tôi động viên thế nào cũng bảo: Tao đéo làm nữa.
Trộm vía, 2 đứa con đều lớn và ngoan ngoãn. Cháu t2 khôn ngoan lanh lợi hơn hẳn. 2 bé nhà tôi đặc biệt ko ốm đau gì. Mẹ tôi đi làm đc bao nhiêu cũng đưa hết cho tôi để trang trải.
Bà làm giúp việc ngoài đầu phố. Mỗi lần tôi đi bán xôi qua bà đều đứng trên tầng nhà người ta vẫy vẫy tay gọi tôi đều cười. Người gặp mẹ con tôi lần đầu, tôi nói đây là mẹ ck mà ko ai tin. Tôi chưa từng bất hoà với bất kì ai trong nhà ck, mặc dù chị dâu tôi giàu có, tác oai tác quái đến đâu gặp tôi vẫn chào hỏi vui vẻ. Anh ck thương tôi hết mực, giấu diếm vk, cứ cái gì ngon mang cho e dâu.
Đọc truyện trên nhóm mình, thấy câu chuyện nào mẹ ck tốt với con dâu, các bạn đều bĩu môi:"Úi giời, xa thơm gần thối". Nhưng, mẹ ck tôi sống cùng gia đình tôi suốt hơn 20 năm chưa từng mâu thuẫn. Gia đình chị dâu giàu có hơn, bà ko thương, cũng k xin xỏ hay nịnh lọt. Các bạn bây giờ, có mẹ ck có điều kiện, mua cho cái áo mới, cái đt là vui lắm rồi. Tôi thì, mẹ ck tôi ôm tôi khi ngủ, lo lắng từng tí một, trên tất cả, đó là tình nghĩa...
Chán chơi bời ck tôi quay về làm ăn. Đen đủi là, tôi chăn lợn chết lợn, chăn gà thì dịch cúm gà. Tôi thấy nản lòng vô cùng. Hàng ngày ck tôi đi cắt rau về cho lợn ăn. Thấy a vậy, lòng tôi mừng.
Đến ngày gặt thành quả tự nhiên cả đàn lăn ra ốm. Tôi mổ lợn đem bán cả làng thương mua giúp cho hoà vốn. Ck tôi chán đời nằm ở nhà, tôi động viên thế nào cũng bảo: Tao đéo làm nữa.
Trộm vía, 2 đứa con đều lớn và ngoan ngoãn. Cháu t2 khôn ngoan lanh lợi hơn hẳn. 2 bé nhà tôi đặc biệt ko ốm đau gì. Mẹ tôi đi làm đc bao nhiêu cũng đưa hết cho tôi để trang trải.
Bà làm giúp việc ngoài đầu phố. Mỗi lần tôi đi bán xôi qua bà đều đứng trên tầng nhà người ta vẫy vẫy tay gọi tôi đều cười. Người gặp mẹ con tôi lần đầu, tôi nói đây là mẹ ck mà ko ai tin. Tôi chưa từng bất hoà với bất kì ai trong nhà ck, mặc dù chị dâu tôi giàu có, tác oai tác quái đến đâu gặp tôi vẫn chào hỏi vui vẻ. Anh ck thương tôi hết mực, giấu diếm vk, cứ cái gì ngon mang cho e dâu.
Đọc truyện trên nhóm mình, thấy câu chuyện nào mẹ ck tốt với con dâu, các bạn đều bĩu môi:"Úi giời, xa thơm gần thối". Nhưng, mẹ ck tôi sống cùng gia đình tôi suốt hơn 20 năm chưa từng mâu thuẫn. Gia đình chị dâu giàu có hơn, bà ko thương, cũng k xin xỏ hay nịnh lọt. Các bạn bây giờ, có mẹ ck có điều kiện, mua cho cái áo mới, cái đt là vui lắm rồi. Tôi thì, mẹ ck tôi ôm tôi khi ngủ, lo lắng từng tí một, trên tất cả, đó là tình nghĩa...
PART 6
Mình có mơ cũng chả tưởng tượng ra là có ngày ck mình thành ra như này. Nhưng bỏ thì ko bỏ đc. Mình k sợ định kiến xã hội, con mình mình cũng gánh vác đc. Chỉ tại vì mình nặng lòng quá! Cả làng đều nhìn mình mà thương cảm. Tuyệt nhiên, mình chưa bao giờ đi kể là mình khổ, chưa hề than vãn với ai, một mình lầm lũi cả ngày. Mình chỉ tâm niệm rằng, nếu sau này có giàu sang, sẽ đền đáp hết lòng cho bố mẹ ck. Mình sao cũng đc, thấy ông bà già rồi còn khổ. Mình chẳng cam tâm.
Sau này mình mở cửa hàng tạp hoá, có điều kiện hơn chút, mình nhất định ko cho mẹ ck đi làm giúp việc nữa. Tuy nhiên, mình chưa lúc nào là thoát cảnh nợ ngập đầu, nhưng nhà mình đã lát đc đá hoa. Bố ck vui ra mặt. Nghĩ mà tủi, nhà họ nhà cao cửa rộng chả nhằm gì. Nhà mình có tí thôi mà bố mẹ đã mừng lắm rồi.
Về phần ck mình, chả có ngày nào mình yên ổn. Anh chơi bời, chưa từng giúp đỡ gđ mình ko than, nhưng thường xuyên đánh đập mình đôi lúc mình vẫn nghĩ quẩn. Nó đánh mình toàn chạy xuống bếp, cho bố mẹ đỡ nhìn thấy mà đau lòng. Một lần, mình cầm dây thừng ra cây xoan trc sân, mình định treo cổ cho sáng mai nó dậy nhìn thấy mà ân hận. Nhưng mình ko làm đc. Ngày mai nguôi giận, mình lại trở về cuộc sống cam chịu như thường.
Một lần anh trai mình từ Hà Tĩnh ra thăm, phải khóc nấc lên vì những gì em gái đã chịu đựng. Mình cảm thấy đau lòng lắm.
Đời mình chỉ là kể những chi tiết quá ngắn gọn thôi, gọi là tóm tắt thôi. Mình ko dám kể bi luỵ làm các bạn bi quan vào cuộc sống. Mình sẽ kể luôn phần cuối như sau:
Mình có mơ cũng chả tưởng tượng ra là có ngày ck mình thành ra như này. Nhưng bỏ thì ko bỏ đc. Mình k sợ định kiến xã hội, con mình mình cũng gánh vác đc. Chỉ tại vì mình nặng lòng quá! Cả làng đều nhìn mình mà thương cảm. Tuyệt nhiên, mình chưa bao giờ đi kể là mình khổ, chưa hề than vãn với ai, một mình lầm lũi cả ngày. Mình chỉ tâm niệm rằng, nếu sau này có giàu sang, sẽ đền đáp hết lòng cho bố mẹ ck. Mình sao cũng đc, thấy ông bà già rồi còn khổ. Mình chẳng cam tâm.
Sau này mình mở cửa hàng tạp hoá, có điều kiện hơn chút, mình nhất định ko cho mẹ ck đi làm giúp việc nữa. Tuy nhiên, mình chưa lúc nào là thoát cảnh nợ ngập đầu, nhưng nhà mình đã lát đc đá hoa. Bố ck vui ra mặt. Nghĩ mà tủi, nhà họ nhà cao cửa rộng chả nhằm gì. Nhà mình có tí thôi mà bố mẹ đã mừng lắm rồi.
Về phần ck mình, chả có ngày nào mình yên ổn. Anh chơi bời, chưa từng giúp đỡ gđ mình ko than, nhưng thường xuyên đánh đập mình đôi lúc mình vẫn nghĩ quẩn. Nó đánh mình toàn chạy xuống bếp, cho bố mẹ đỡ nhìn thấy mà đau lòng. Một lần, mình cầm dây thừng ra cây xoan trc sân, mình định treo cổ cho sáng mai nó dậy nhìn thấy mà ân hận. Nhưng mình ko làm đc. Ngày mai nguôi giận, mình lại trở về cuộc sống cam chịu như thường.
Một lần anh trai mình từ Hà Tĩnh ra thăm, phải khóc nấc lên vì những gì em gái đã chịu đựng. Mình cảm thấy đau lòng lắm.
Đời mình chỉ là kể những chi tiết quá ngắn gọn thôi, gọi là tóm tắt thôi. Mình ko dám kể bi luỵ làm các bạn bi quan vào cuộc sống. Mình sẽ kể luôn phần cuối như sau:
PART 7.
Chồng tôi quen chơi bời nên ko thể làm ăn lươn thiện đc. Anh quyết định cắm mảnh đất tôi đang ở để mở quán cầm đồ. Gia đình ko một ai ngăn cản đc. Tôi cũng ko ngờ, gia đình tôi phất lên từ đây.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên khi công việc của ck tôi ngày càng làm ăn thuận lợi, tôi từ ng phản đối cũng quay qua ủng hộ. Chỉ cần ck tôi ko chơi bời là tôi mừng.
Số nợ của nhà tôi dần đc trả hết. Ngày hết nợ, tôi ôm bố tôi mà khóc như mưa. Ông nói: "Q ạ, đời bố cũng có ngày hết nợ cơ á?"
Ck tôi mua 1 mảnh đất, xây luôn 1 cái nhà 4 tầng. Cả làng đều thương tôi, ai cũng nghĩ tôi giờ có của, con cái lại lớn, được đổi đời rồi. Tôi chăm về quê hơn và có nhiều thời gian đi lam đẹp. Tôi vẫn rất yêu ck và anh có vẻ là đã thay đổi nhiều. Điều đáng buồn nhất, bố ck tôi sống đc vài năm thì qua đời vì ung thư. Ngày ông đi, tôi k giây phút nào ngưng nhớ. Tôi thương mẹ tôi hơn cả vì bà phải lẻ loi cảnh tuổi già. Những ân tình của bố tôi, cả đời tôi k quên đc. Hình ảnh ông ngồi còm cõi đợi con trai đi tù về, bất cứ lúc nào nghĩ đến tôi cũng xót xa!
Hạnh phúc chẳng tày gang đâu các bạn ạ! Tôi, 39 tuổi, bị tai nạn xe máy phải cắt 1 chân, và còn đang đối diện với căn bệnh ung thư vú. Tôi cắt cả 2 bên vú, nhưng ung thư vú thì có cơ hội sống lâu hơn những loại ung thư khác.
Con trai tôi đang học đh giao thông vận tải, đứa t2 đang học c3 đều ngoan ngoãn và học giỏi.
Một bên chân của tôi tự nhiên hoại tử, tôi đã tìm nhiều cách chữa trị mà ko thành. Ck tôi khóc suốt ngày đêm, lúc nào cũng bảo nợ tôi cả ân tình, cả cuộc đời.
Giờ nhà cao cửa rộng anh cũng k thấy vui, xe đẹp anh cũng đi một mình. Nhìn a tôi thương, chúng tôi đã có hơn 20 năm sống chết cùng nhau.
Thương hơn thảy là mẹ ck tôi, bà ủ rột làm tôi đau quặn lòng. K lúc nào bà ko khóc, trách ông trời ăn ở ko cân! Bà thường bế tôi vào xe lăn rồi đủn đi khắp nơi. Tôi tưởng tượng như mình còn là một đứa trẻ đc mẹ chăm bẵm khi xưa. Tôi k dám nghĩ đến ngày tôi chết, tôi sợ mẹ tôi cũng vì thế mà ko sống đc. Khi ck ko có nhà, anh ck tôi toàn lên tắm cho tôi vì vết thương ở chân dần thối rữa. A ngại xong toàn bảo: Thím ko phải xấu hổ nhé! A bảo để ai tắm cho tôi a cũng k yên tâm. Thật tình, tôi cũng ngượng lắm nhưng lâu thành quen.
Mẹ tôi đòi đưa tôi lên núi nhà thầy lang nào ấy để chữa bệnh bằng năng lượng. Tôi k nghe, sợ mẹ vất vả. Âu cũng là số trời. Cả làng lại chẹp miệng, lắc đầu thương cho số phận tôi quá!
Tôi ko trách ai, rất mừng vì con cái thành đạt, ck tôi thay đổi. Chỉ cầu trời cho mẹ ck tôi có thật nhiều sức khoẻ, sống an nhàn đến cuối đời.
Chồng tôi quen chơi bời nên ko thể làm ăn lươn thiện đc. Anh quyết định cắm mảnh đất tôi đang ở để mở quán cầm đồ. Gia đình ko một ai ngăn cản đc. Tôi cũng ko ngờ, gia đình tôi phất lên từ đây.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên khi công việc của ck tôi ngày càng làm ăn thuận lợi, tôi từ ng phản đối cũng quay qua ủng hộ. Chỉ cần ck tôi ko chơi bời là tôi mừng.
Số nợ của nhà tôi dần đc trả hết. Ngày hết nợ, tôi ôm bố tôi mà khóc như mưa. Ông nói: "Q ạ, đời bố cũng có ngày hết nợ cơ á?"
Ck tôi mua 1 mảnh đất, xây luôn 1 cái nhà 4 tầng. Cả làng đều thương tôi, ai cũng nghĩ tôi giờ có của, con cái lại lớn, được đổi đời rồi. Tôi chăm về quê hơn và có nhiều thời gian đi lam đẹp. Tôi vẫn rất yêu ck và anh có vẻ là đã thay đổi nhiều. Điều đáng buồn nhất, bố ck tôi sống đc vài năm thì qua đời vì ung thư. Ngày ông đi, tôi k giây phút nào ngưng nhớ. Tôi thương mẹ tôi hơn cả vì bà phải lẻ loi cảnh tuổi già. Những ân tình của bố tôi, cả đời tôi k quên đc. Hình ảnh ông ngồi còm cõi đợi con trai đi tù về, bất cứ lúc nào nghĩ đến tôi cũng xót xa!
Hạnh phúc chẳng tày gang đâu các bạn ạ! Tôi, 39 tuổi, bị tai nạn xe máy phải cắt 1 chân, và còn đang đối diện với căn bệnh ung thư vú. Tôi cắt cả 2 bên vú, nhưng ung thư vú thì có cơ hội sống lâu hơn những loại ung thư khác.
Con trai tôi đang học đh giao thông vận tải, đứa t2 đang học c3 đều ngoan ngoãn và học giỏi.
Một bên chân của tôi tự nhiên hoại tử, tôi đã tìm nhiều cách chữa trị mà ko thành. Ck tôi khóc suốt ngày đêm, lúc nào cũng bảo nợ tôi cả ân tình, cả cuộc đời.
Giờ nhà cao cửa rộng anh cũng k thấy vui, xe đẹp anh cũng đi một mình. Nhìn a tôi thương, chúng tôi đã có hơn 20 năm sống chết cùng nhau.
Thương hơn thảy là mẹ ck tôi, bà ủ rột làm tôi đau quặn lòng. K lúc nào bà ko khóc, trách ông trời ăn ở ko cân! Bà thường bế tôi vào xe lăn rồi đủn đi khắp nơi. Tôi tưởng tượng như mình còn là một đứa trẻ đc mẹ chăm bẵm khi xưa. Tôi k dám nghĩ đến ngày tôi chết, tôi sợ mẹ tôi cũng vì thế mà ko sống đc. Khi ck ko có nhà, anh ck tôi toàn lên tắm cho tôi vì vết thương ở chân dần thối rữa. A ngại xong toàn bảo: Thím ko phải xấu hổ nhé! A bảo để ai tắm cho tôi a cũng k yên tâm. Thật tình, tôi cũng ngượng lắm nhưng lâu thành quen.
Mẹ tôi đòi đưa tôi lên núi nhà thầy lang nào ấy để chữa bệnh bằng năng lượng. Tôi k nghe, sợ mẹ vất vả. Âu cũng là số trời. Cả làng lại chẹp miệng, lắc đầu thương cho số phận tôi quá!
Tôi ko trách ai, rất mừng vì con cái thành đạt, ck tôi thay đổi. Chỉ cầu trời cho mẹ ck tôi có thật nhiều sức khoẻ, sống an nhàn đến cuối đời.
KẾT!!!!
Các bạn trẻ, tôi thấy các bạn bỏ ck đơn giản quá. Hơi xích mích cũng xách đồ về nhà, lên fb chửi bố mẹ ck đc tất thảy tung hô cho là đúng. Tôi đây dám chắc hơn tuổi rất nhiều ngươi trong đây, đáng tuổi cả mẹ các bạn. Tôi từng là người có ăn có học một chút, đã lăn lộn ngoài đường nhiều, chưa sóng gió nào chưa qua. Đến giờ cũng đc cho là gần cuối đời, xin mạn phép nói với các bạn gái vài câu: Các bạn hết lòng đi thì đừng sợ thiệt. Các bạn khen tôi may mắn khi có gia đình ck tuyệt vời. Nhưng bạn ngẫm đi, chẳng có chuyện là cả họ nhà ck đều tự nhiên mà tốt với tôi như thế. Nó phụ thuộc lớn vào cách sống của bản thân!
Khi tôi viết mấy dòng này, cơn đau đang giằng xé tôi. Xin các bạn đừng biến cuộc đời tôi làm trò câu like, mà ngẫm thôi. Tôi cầu trời cho mẹ tôi thật khoẻ, cho con tôi trưởng thành, cho ck tôi sớm quên tôi mà xây dựng gia đình mới nếu nay mai tôi đi xa.
Cám ơn!!!
Các bạn trẻ, tôi thấy các bạn bỏ ck đơn giản quá. Hơi xích mích cũng xách đồ về nhà, lên fb chửi bố mẹ ck đc tất thảy tung hô cho là đúng. Tôi đây dám chắc hơn tuổi rất nhiều ngươi trong đây, đáng tuổi cả mẹ các bạn. Tôi từng là người có ăn có học một chút, đã lăn lộn ngoài đường nhiều, chưa sóng gió nào chưa qua. Đến giờ cũng đc cho là gần cuối đời, xin mạn phép nói với các bạn gái vài câu: Các bạn hết lòng đi thì đừng sợ thiệt. Các bạn khen tôi may mắn khi có gia đình ck tuyệt vời. Nhưng bạn ngẫm đi, chẳng có chuyện là cả họ nhà ck đều tự nhiên mà tốt với tôi như thế. Nó phụ thuộc lớn vào cách sống của bản thân!
Khi tôi viết mấy dòng này, cơn đau đang giằng xé tôi. Xin các bạn đừng biến cuộc đời tôi làm trò câu like, mà ngẫm thôi. Tôi cầu trời cho mẹ tôi thật khoẻ, cho con tôi trưởng thành, cho ck tôi sớm quên tôi mà xây dựng gia đình mới nếu nay mai tôi đi xa.
Cám ơn!!!
Xin chào !
Trả lờiXóaCảm ơn bài viết hay của bạn. Điện Máy Đại Nam chuyên cung cấp máy thái thịt tươi sống và đông lạnh uy tín và chất lượng trên thị trường hiện nay.
Vui lòng tham khảo tại:
Điện Máy Đại Nam
Địa chỉ: Số 250 Phố Minh Khai,Hai Bà Trưng,HN
Điện thoại: 0986 982 710 - 0949 28 18 18
Website: http://dienmaydainam.com/may-thai-thit
máy thái thịt |máy thái thịt đông lạnh | máy thái thịt bò | máy thái thịt chín | máy thái thịt tươi sống | máy thái thịt SS-70 | máy thái thịt ES-250 | máy thái thịt ES-300 | máy thái thịt QX-250 | máy thái thịt DQ-1