Tóm tắt nội dung nhân vật để các bạn dễ nắm bắt , tôi là Dung - ko cha , ông ấy bỏ mẹ tôi theo người đàn bà khác ,khi tôi còn nằm trong bụng mẹ . Trước tôi thì ông và mẹ có 1 đứa con trai nhưng rũ bỏ mẹ ông ấy cũng kịp đem anh trai đi khỏi mẹ . Mẹ là con gái út của ngoại , các anh chị em đều có gia đình riêng nên ngoại thương con , từ khi con gái bị chồng bỏ thì ngoại cũng đem con về chờ ngày sinh đẻ . Từ đó , tôi sống và lớn lên với ngoại .
17 năm trôi qua , năm tôi học lớp 11 thì mẹ có bạn trai , phải nói tôi ko có lý do gì để phản đối nhưng tôi cứ thấy trái khoáy . Mẹ thay đổi , đi sớm về khuya chỉ để lo cho ông ta , đi làm để đem tiền cho ông ta xài . Bỏ đứa con đang tuổi nhạy cảm ( * tôi ko nói thế biện minh cho sự thay đổi của mình , nhưng đó là cảm giác tôi trải qua và là lý do duy nhất để tôi biến thành 1 con người khác ) , cứ thể mẹ cứ đi đi về về như bóng ma , ngoại thì lụi cụi với tôi , trời thương ngoại hơn 80 mà rất khỏe mạnh . Chuyện gì tới cũng tới , từ 1 đứa học sinh giỏi tôi bắt đầu sinh hư , tôi ghét phải nghĩ tới người đàn ông đó , chẳng phải ở không như vậy ko sướng sao mà mẹ phải va vào để rồi hồi xuân nhìn bực ko chịu được . Tôi tập tành hút thuốc , uống bia , bỏ học , đánh nhau , vậy mà nhà trường mời phụ huynh cũng chẳng thấy mẹ đến , tôi được nước làm tới . Và tôi bỏ học ở giữa lớp 11 , bạn bè khóc như đưa đám , giáo viên bộ môn thì gọi về nhà khuyên nhủ , làm công tác tư tưởng bla bla bla ...
- Đồ con hư , mày tưởng như vậy thì mẹ sẽ lại cưng chiều mày , hay mẹ năn nĩ mày , hay mày nghĩ mẹ sẽ vì mày bỏ chú Cường sao ? Để mẹ nói cho mày nghe , mẹ đi làm nuôi mày bao nhiêu năm nay , bây giờ mày 17 - 18 mày phải tự biết suy nghĩ chớ ? Mày muốn làm gì thì làm , khôn nhờ dại chịu , mẹ ko ngăn cản , ko cấm , ko đánh mày . Chỉ là mẹ thất vọng , mẹ ko thèm quan tâm tới mày nữa , thích làm gì thì làm , con nít ranh !
- Được , mẹ đừng có thách con , người ta cười vô mặt con và ngoại , người ta nói mẹ hồi xuân , người ta nói mẹ cặp với trai trẻ rồi đem tiền cho trai ! Con xấu hổ về mẹ , ước gì ko phải con của mẹ !! Tôi la toáng lên , khóc thét nước mắt lả chã , châm đạp đùng đúng xuống đất .
- Chát , Chát , Chát - Mẹ tát tôi phát 3 cái liền , đau điếng , hôm đó ngoại lại đi chùa ko có ai ở nhà để mà bênh tôi .
- Mày xấu hổ về mẹ , ừ bọn lắm lời ngoài đường thì bọn họ nuôi cơm mày , bọn họ mua áo quần cho mày mặc nên mày mới lớn chừng này phải ko con ? Máy dám lên mặt với mẹ , trai trẻ sao ? Ngày xưa thằng cha của mày cũng trẻ hơn mẹ 4 tuổi đó con . Mẹ là mẹ , mẹ ko có trách nhiệm phải phân trần hay giải trình với mày . Mẹ chỉ có trách nhiệm nuôi dạy mày , mà giờ mày ra như vầy , mày nói mày ước ko phải con mẹ , mày biến cho khuất mắt mẹ !
- Tôi chạy rầm rầm lên phòng , đập cái gì được thì đập , tôi xé gấu bông tôi lấy kéo cắt áo quần ... tuyệt nhiên tôi ko hề tự tổn thương mình . Rồi tôi lấy nhật ký ra , tôi viết tất cả những cảm xúc của mình , tôi ghét mẹ , tôi ghét ông Cường , tôi tường thuật lại những chuyện vừa xảy ra . Tôi muốn bỏ đi , và tôi lên kế hoạch từ từ . Tôi vốn là đứa thông mình , tôi lựa đồ đẹp của mình cho vào balo nhiều lần , đem qua nhà bạn gởi từ từ , gia tài của tôi có 1 con heo đất , từ năm trước lận , tôi ko xài nhiều tiền nên cứ bỏ vô thôi , 1 cái điện thoại ( Sam sung nữ hoàng thì phải ) mà bà dì 2 mua cho hồi sinh nhật . Tôi lì ở nhà , khinh khỉnh , mẹ cũng chả quan tâm . Bà cứ đi đi về về . Chắc là chờ ngày bà ngoại về để méc đây mà . Nhưng mẹ ko hề ngờ được đứa con gái duy nhất của mẹ sắp trốn nhà đi . Ngày ngoại về , mẹ và ngoại cùng lên trường để nói chuyện với hiệu trưởng . Tôi mải mai ko hề lo sợ 1 chút xíu nào . Mẹ với ngoại đi tầm hơn 2 tiếng thì về , mẹ thì nhìn tôi đăm đăm , ngoại thì khóc .
Mẹ bỏ đi 3 ngày nay , chỉ gọi điện thoại bàn về thưa thốt với ngoại mỗi ngày 1 vài lời . Ngoại cứ ở nhà , cho tôi tiền , cô giúp việc cứ lo việc nhà . Tối hôm đó :
- Ngoại ko thương con , ngoại nghe lời mẹ , ngoại đi chùa ở nhà mẹ đánh con !
- Ngoại ôm tôi , ngoại nói năm nay nghỉ , tâm lý ko tốt ngoại cho chơi hết năm nay , năm sau học lại . Tôi sướng rơn khi nằm trong vòng tay của ngoại , mặc dù nhăn nheo và trổ nhiều đốm đồi mồi , nhưng ấm lắm .
Kế hoạch vẫn là kế hoạch , tôi dụ ngoại xin được hơn 1 triệu nói dối để sắm quần áo , cá nhân tôi có được hơn 6 chỉ vàng các loại bông tai , nhẫn ,dây chuyền và đập con heo đất cũng được hơn 3 triệu . Tối tối tôi lên mạng tìm phòng cho thuê . Gom hết đồ đạc cần thiết , tiền và điện thoại . Đồ đạc gửi nhà con bạn cũng được nhiều rồi , lấy cái xe đạp điện của mình chiều hôm thứ 3 đẹp trời tôi trốn nhà đi . Viết 1 lá thư cho ngoại , chữ rất to để ngoại có thể đọc rõ ... Nội dung đơn giản :
- " Con đi , mẹ ko cần con , con thương ngoại nhưng khi nào con hết giận mẹ con sẽ về , tối nào con cũng sẽ cầu trời cho ngoại khỏe mạnh , thương ngoại ".
Tính tôi từ đó giờ , ko làm thì bâng quơ mà đã làm thì cho rõ ràng , rành mạch . Dự trong bụng khi nào xài hết tiền thì sẽ về , mà cũng nghĩ thế nào mẹ cũng phải đi tìm thôi . Tôi tìm đc việc làm thêm là bưng bê trong 1 quán cafe trên quận 6 , hỏi thăm thì bà chủ quán cho ngủ lại nhưng tôi ko thích chung chạ với ai nên chạy loanh quanh khi đó tìm đc 1 cái phòng trọ nhỏ xíu 3x4m vuông . Có lẻ vì cái phòng nhỏ quá nên ko ai thèm thuê , đa số các anh chị ở đây đều ờ 2-3 người để chia tiền.
- Còn mỗi cái phòng nhỏ đó thôi , cháu thuê thì cọc cho bác trước 200.000 rồi dọn sau , ko thì thôi . Ở đây chả tìm đc phòng nào theo giá tiền cháu đâu ( tôi tìm phòng tầm 600-700k vì lương quán cafe làm từ 6-14h chỉ có 900k thôi ) . ! Đó là lần đầu tiên con bé 17 tuổi ra khỏi nhà , tự tìm việc làm , tự thuê phòng ở , ăn thì ăn tiệm. Cứ thế , sáng đi làm , 14h30 về nhà ngủ đến chiều thì dậy ăn tối và đêm phụ bác chủ nhà cắt chỉ quần jeans hay áo jeans gì đó . Ngày thứ 3 tôi gọi về nhà , điện thoại bàn nhắn với cô giúp việc là tôi ổn , đang đi học thêm khi nào xài hết tiền sẽ về , nói ngoại đừng lo .... Cứ thế khoảng 3-4 ngày tôi gọi về nhà 1 lần ở các đại lý bưu điện , hỏi thăm ngoại và chủ yếu nói tôi vẫn khoẻ , và tôi còn dò la qua con bạn thân coi mẹ với ông Cường thế nào nữa . Mọi người có thể hiểu tóm tắt như vậy đến khi tôi gặp anh .
Chương 1 : Anh
Làm được tầm 3 tuần thì cũng quen việc , cafe bên trong người ta pha sẵn , tôi chỉ ghi oder nước và bưng ra thôi . Tuyệt đối ko được ngồi với khách uống cafe , bà chủ rất khó , thấy ai mà lả lơi là đuổi ngay.
- Bạn gì ơi , cho mình gọi nước !
- Dạ , anh uống gì anh ? Đây là thực đơn .
- Bạn cho mình 1 ly cafe đen với 3 điều thuốc jet nhé !
- Dạ .
- Nhưng mà bạn ơi , mình nói cái này !
- Dạ !
- Bạn đứng gần chút !
- Dạ gần quá chủ quán la anh ơi !
- Ko , cái này phải nói nhỏ !
Tôi ghé tai xuống gần vị khách lạ .
- Nút áo của bạn bị bung ra rồi , bạn vào trong cài lại đi !
Mẹ ơi , độn thổ chưa , cái nút áo bung ngay chỗ nhạy cảm , mặt mày quê 1 cục tôi gật gật đầu xong chạy lẹ lẹ vào trong cài lại . Nhục ko tả nổi .
Và vậy là vị khách tốt bụng tế nhị ghé quán cafe thường xuyên . Thì cũng như bao nhiêu khách ra vô uống nước hằng ngày , tôi ko ấn tượng gì ngoài chuyện vị khách đó nhắc tôi bị bung nút áo .
Tháng 11 , mưa , đi làm cực ơi là cực . Bỏ nhà đi cũng đc 3 tháng mấy mà mẹ chưa đi kiếm . Mấy bữa mưa quá đi làm về là cảm sốt tự uống thuốc qua loa rồi ngủ , nếu mà ở nhà thì có ngoại lo rồi , nhiều bữa tủi thân ghê gớm . Nghĩ mà tức , muốn về nhà mà ghét lợi gan ko về . Tiền thì xài gần hết 1 nửa , nghĩ bụng hết luôn thì bán vàng ra mà xài , xài khi nào hết rồi về . Hôm nay cũng vậy , mưa lớn quá , tới giờ về thì phải về . Vừa ra cửa gặp 1 ông khách già đi vô với 2 3 người bạn nữa , có vẻ say .
- Ủa , về rồi hả em ?
- Dạ
- Vô chơi chút đi mưa quá sao về ?
- Dạ , con hết ca rồi con về
Tự dưng ông ta nắm cổ tay mình , nói là hết ca thì vô ngồi chơi với ổng , ổng mời nước . Mình từ chối thì ổng quát lên :
- Bày đặt làm giá , biến !
Cô chủ quán chạy ra , liếc mình nửa con mắt kêu mình xin lỗi khách và vô trong phòng nói chuyện .
- Chị nói em sao ? Ko được gây khó chịu cho khách , ở đây là cafe chủ yếu nhân viên là sinh viên , em có thể giữ hình ảnh cho quán chị được ko ?
- Nhưng em đâu có làm gì , sao lại la em ?
- Đáng lẻ em phải chờ khách vô rồi thì em hãy bước ra , quán chỉ có 1 cửa thôi , em rút kinh nghiệm đi , nhiều người họ khó chịu lại bêu riếu quán chị , chị ko vui , em hiếu chứ ?
- Dạ !
Tôi cuối đầu đi ra khỏi phòng bà chủ, đi ra khỏi quán , quên cả mặc áo mưa , trời mưa ướt nhẹp , tôi khóc chung với mưa luôn . Tức và ấm ức , ở nhà cãi lại mẹ cái gì cũng cãi ra đường vừa phải làm , vừa bị ăn hiếp mà bị chửi ko dám cãi chỉ biết cuối đầu . Lửng thửng vừa khóc vừa đi ra lấy xe , tôi lờ đi lời trêu ghẹo của bác giữ xe .
- Bạn ơi! - Bạn ơi !
- Dạ , ủa là anh hả , có gì ko anh ?
- Sao mưa lớn vậy bạn ko mặc áo mưa , ui cha , ướt cả điện rồi kìa !
- Á , quên mất , tôi lấy cái điện thoại nhét trong túi quần ra giũ giũ , mở màn hình thì tắt tối thui ! Tôi được nước đứng đó khóc luôn .
Người kia đứng yên nhìn tôi khóc , anh ta lấy cây dù mượn của giữ xe che cho tôi .
- Mình mời bạn đi ăn cá viên chiên nhé !
- Lắc lắc đầu
- Hay ăn gỏi cuốn nha !
- Ko !
- À , hay là ăn bánh canh cua , gần đây thôi !
- Ướt như vậy sao mà ăn - Tôi quát lên bực tức !
- Ừa ha , sao ta !
- Thôi , em về thay đồ , hẹn bữa khác ! Tôi lủi thủi trèo lên xe đạp điện chạy về .
Tôi hôm đó tôi lại bị sốt , nhớ ngoại ghê mà cứ mưa hoài làm tôi ngại đi ra bưu điện gọi về nhà , tự nấu mì gói ăn cho qua bữa , điện thoại thì hư luôn chẳng có cái mà chơi game . Tủi quá , nằm khóc tới khi ngủ luôn . Sáng dậy , mệt lắm nhưng cũng phải đi làm , điện thoại hư ko thể nào gọi xin nghỉ được , chẳng nhớ số , mà nghỉ 1 ngày ko xin trước thì bị trừ tới 40k . Kiểu gì cũng phải đi làm , mặt mày xưng xỉa , mắt thì bụp nhìn thảm ơi là thảm .
- Ráng làm mà đầu nhức bưng bưng , lên cơn sốt lúc 10h sáng , nước mắt sống chảy lả chã . Tôi tự thấy hơi thở mình nóng dồn dập , đầu óc quay cuồng . Tôi gượng sức vào xin nghỉ buổi chiều . Ra dắt xe về , ko nổi luôn , phòng trọ cách quán cũng cũng hơn 2km , đang quay cuồng thì tôi nghe phía sau
- Bạn ơi , bạn ko sao chứ ?
- Có sao đó , anh ko thấy nhìn em ghê lắm sao ?
- Rồi sao bạn ơi , đi khám đi .
- Tôi chưa kịp trả lời thì nghe 1 cái ầm , tối sầm , và ko biết gì luôn .
Tôi giật mình , hắc xì nhiều cái , mắc tè quá ngồi dậy . Ôi , trong bệnh viện , đang vô nước biển . Tôi nghĩ chắc là mẹ và ngoại tìm thấy rồi đưa tôi vào đây mà , nhếch mép tôi cười 1 cái , nhưng nhức đầu quá ........ Tôi ôm đầu tay xoa xoa .
- Ủa dậy rồi sao ?
- Ủa , sao lại là anh ?
- Ủa , chứ bạn tưởng ai ?
- Ủa , lúc trưa em bị té xe hay gì ?
- Hahah , bạn bị xĩu , may mà gần ngay quán bạn , tôi đã gửi xe bạn lại quán rồi đưa bạn vô đây , hết gần 200k của tôi rồi đó nha !
Tôi móc tay vô túi quần lấy tiền ra trả :
- Trả anh nè
- Thôi , trả sau đi ! Quê ở đâu mà bạn có 1 mình vậy , bệnh vậy ai lo ?
Tôi mím môi , nước mắt trực tràn , nằm xuống quay mặt vào trong tường , tôi nghe thấy tiếng nước mắt rớt thịch thịch xuống cái gối màu trắng .
- Em ko có nhà, ko có ai hết ? Anh đi đi , mai em trả tiền lại , em có tiền mà .
- Nhưng mà chưa ăn gì mà
Ừ nói mới nhớ , bụng đói cồn cào .... tôi xoay ra , tay quẹt nước mắt .
- Em đói ....... mà em muốn đi toilet nữa !
- Rồi rồi , chờ xíu .
Người lạ chạy ra ngoài kêu điều dưỡng vô giúp tôi cầm chai nước biển để đi toilet , sau đó anh ta còn đi mua cháo gà cho tôi ăn nữa . Ăn xong , nước biển cũng truyền vừa hết chai .
- Em về - tôi lại móc tiền ra trả , tôi đưa 300k .
- Sao vậy ?
- Thì em trả tiền anh , 200k với lại tiền cháo nữa , em đi về .
- Nhưng bạn đã hết bệnh đâu ?
- Hết rồi !
- Chưa mà , mặt vẫn còn đỏ lắm , da môi bong tróc hết kia mà - Người lạ nhíu mày lại tỏ vẻ khó chịu .
- Nhưng em phải về , mai em đi làm nữa , nghỉ ko báo là bị trừ tiền , em về ngủ sáng hết thôi , hôm qua cũng vậy mà .
- Ừ , giỏi lắm , giỏi nên mới xĩu giữa đường , tui nói ở là ở ! Người lạ vô vỗ lên giường mấy cái .
Tôi mếu máo , chả hiểu sao lại yếu đuối trước mắt người lạ như vậy , nghĩ mà tủi , ra đời ai cũng quát tôi được hết .
- Bây giờ phải làm sao ? Phải về báo với cô chủ nhà chớ !
- Số mấy , tôi gọi cho bạn ! Tôi gọi xin cho quán bạn nghỉ ngày mai luôn !
- Ko nhớ số .
- Chậc chậc , điện thoại hư chưa sửa à ?
- Sáng 6h đi làm có ai mở cửa cho mà sửa , định chiều nay sửa .
Người lạ rờ trán tôi , lắc đầu tỏ vẻ ko cho về . Anh ta suy nghĩ 1 lúc thì hỏi tôi nhớ số nhà ko tôi nói nhớ , rồi người lạ hỏi tôi có thấy chủ nhà có đt bàn ko , tôi nói có . Rồi anh ta bấm số gọi tổng đài , cuối cùng cũng gặp đc cô chủ nhà .
- Alo , bác ơi con đi chơi Vũng Tàu với bạn , mai hay mốt con về , bác ko phải chờ cửa cho con .
Bà chủ nhà à ừ , chẳng có 1 lý do gì để ko cho tôi đi , bác có dặn tôi cẩn thận !
- Sao lại nói mai hoặc mốt ?
- Thì nói dối phải nói cho giống chứ !
- Hahah , người lạ cười . - Quê bạn ở đâu ?
- Có thể ko hỏi chuyện này ko ?
- Bạn ko có bạn à ?
À phải rồi , con Tiên phải gọi nó , nghĩ tới nghĩ lui lại thôi , nó biết mình bệnh lại bù loa lên cho coi .
- Có , nhưng ko thích làm phiền bạn , và cũng ko thích phiền người lạ . À , anh cũng về đi , em nói thiệt em sẽ trả tiền anh , em lớn rồi em tự lo được .
- Nhưng tôi lỡ khai với bệnh viện tôi là chồng bạn rồi ! chồng nào lại bỏ lại vợ trong viện ban đêm ban hôm mà đi về nhà ?
- Cái gì ?
- Hahah , thật đó !
- Ai mà tin anh hay vậy , 2 tháng nữa em mới 18 , cho anh đi tù luôn !
- À , ra là 17 tuôi rưỡi ! Nhỏ thiệt
- Thôi anh cho em về đi , em tự lo được , nằm trong này mùi thuốc em sợ quá . Mai hay mốt gặp ở quán cafe em trả tiền anh , bao cafe luôn !
- Tôi để bạn về nhưng 1 mình ko được đâu !
- Ko lẻ anh về ngủ với em sao , nhà em có cô chủ nhà mà , có gì em nhờ cổ !
- Nhưng mà ngất bất thình lình vậy nhờ đc ai ? Hay bạn về nhà tôi nhé ! người lạ nói lí nhí !
- Cái gì ? Anh điên à ?
- Nói thật , tôi ko ăn thịt bạn đâu ko phải lo !
Tôi trề môi lắc đầu lia lịa .
- Tôi pê đê mà ! Người lạ chớp mắt .
-Thôi , em về nhà trọ ko thì nằm đây . Em ko biết anh , anh ko biết em sao lại về nhà anh ?
- Tôi thật sự ko có ý gì , thấy bạn 1 thân 1 mình nên tôi hơi lo , tôi bao đồng lắm . Tôi cũng thuê nhà ở có 1 mình thôi . Tôi sẽ ngủ ngoài sofa cho bạn ngủ trong phòng , bạn ngủ thì khoá cửa phòng lại , tôi giao chìa khoá cho bạn luôn . ok ?
Ko hiểu sao lại thấy có lý , ko còn nghi ngờ hay cảnh giác , tôi cúi đầu lí nhí .
- Nhưng em muốn thay đồ , em ngứa lắm .
- Ok , chuyện nhỏ .
- Là sao ?
- Mua chứ sao ?
Nói dứt lời người lạ hí hửng gọi điều dưỡng , nhét vào tay cô ta 50k hay 100k to nhỏ gì , thấy cô kia gật gật .Sau đó cô điều dưỡng đến rút ống nước truyền và đem luôn thuốc tới , dặn dò ngày uống 3 lần sau ăn . bla bla bla
- Ok , về thôi !
- Xong rồi sao ?
- Uhm , về . Nhưng chịu lạnh chút nha , trời đang mưa , phải ghé chỗ mua cho ban cái áo lạnh nữa ha .
- Anh mua đồ rẻ thôi , em ko có tiền nhiều đâu , mà ở nhà em cũng có đồ , mặc tạm thôi .
Nói rồi anh ta dìu tôi , tôi tự đi được nên cũng ko muốn đứng gần . 2 kẻ xa lạ đi ra cổng bệnh viện , gọi taxi , tôi chỉ nghĩ tới việc mẹ tôi mà thấy lúc này thì anh chỉ có nước chết .
-Ủa anh ko có xe à ?
- Có , gửi chỗ khác rồi , bạn xĩu rồi tôi đâu thể chở bạn đi bằng xe máy được ?
- Nhưng em say xe !
- Rồi , mở hé cửa nhé !
- Lạnh quá !
- Giờ bạn muốn sao ? Đang mưa thì phải đi taxi chứ ?
Tôi co ro lên xe , người lạ lịch sự lắm , mở cửa va đỡ tôi . Tôi thật sự lạnh lắm
- Em lạnh quá , tôi co rúm người lại .
Anh bác tài lên tiếng :
- Lạnh thì người yêu ôm đi !
- Dạ , hổng phải người yêu đâu anh ? Tôi giải bày , xay qua liếc người lạ 1 cái rõ sắc , sao anh ta chỉ ngồi im vậy nhỉ ?
- Bác tài ơi chỗ nào gần đây có shop áo quần thì ghé vô dùm em nhé !
Bác tài - ok , ngay góc quận 11 có đó , mà 2 người về đâu ?
- Dạ quận 5 ! Trần Bình Trọng .
Anh lái xe taxi tấp vô 1 shop áo quần trên đường Hùng Vương , người lạ mượn dù va chạy ù vào mua đồ . Trong lúc chờ , bác tài tọc mạch :
- Bạn trai quan tâm quá còn gì nữa em ?
- Ko phải bạn trai em đâu , bạn thôi !
- Ừ thì bạn , hahah .
Bực mình tôi gầm mặt xuống , chưa gì đã bị chọc ghẹo . Ôi , lạnh quá , tôi tựa đầu vào cửa kiếng khoanh tay lại và suy nghĩ , thoáng nhìn vào shop thấy người lạ chỉ trỏ cái này cái kia , kể cũng lạ , bụng thấy vui vui ..... sao người lạ lại tốt với nhau như vậy ? Hay anh ta có ý gì , hiếp dâm mình ko ? Nhìn người đâu đến nổi , kệ đi , dù sao từ lúc bỏ đi mấy tháng trời mới có 1 người quan tâm , trời mưa rào rào , nhưng cảm thấy lòng hơi nao nao . tầm 15 phút hơn , anh ta quay ra , chạy hối hả , cụp dù lại chui vào xe , để bịch đồ chính giữa .
- Ủa , anh mua nhiều vậy ?
Chưa trả lời , anh ta đã lấy cái áo khoác ra cho tôi , chìa ra , cái áo lông giả :
- Nè , mặc vô đi cô hai , miệng tím hết rồi kìa !
- Em thường mua đồ về phải giặt qua mới mặc !
- Ây cha , tiểu thư , nếu thích mặc đồ giặc rồi thì lát lấy đồ tui mà mặc !
Ông tài xế nghe chuyện cười hô hố . Tôi miễn cưỡng mặc áo vào , chà chà , ấm hẳn lên !
Xe dừng lại ở 1 chung cư trên đường Trần Bình Trọng , người lạ trả tiền xe xong mở cửa cho mình xuống xe . Chân thì đi vậy nhưng trong đầu nghĩ tùm lum " sao mày lại đi theo tên này vậy Dung , có quen đâu , nhỡ người ta bán mày thì sao ? " , rồi " bán thì sao , giờ mẹ ko thèm đoái hoài thì thiết tha gì nữa " , " nhưng phải thủ , phải tìm 1 con dao , có gì thì còn phòng thân " . Mấy cái suy nghĩ đánh lộn làm tôi đau cả đầu. Thì giật mình :
- Nè nè , đi vô thang máy đi hay muốn đi bộ mà lửng thửng vậy chị hai ? Lầu 20 lận đó nha !
Ra là tôi đi quá qua khỏi thang máy , quay lại vào thang máy thôi mà .
(Xin cho phép tôi bỏ qua đoạn diễn ta căn nhà nhé , mặc dù quen từng vị trí , chụp rất nhiều ảnh ở đó nhưng mà nó ko phải là chi tiết quan trọng trong câu chuyện , chỉ là 1 căn nhà màu vàng kem , gạch đen trắng , ko có bếp núc chi cả .)
Thang máy dừng lại ở lầu 8 , rẽ trái phòng số 8 bên tay phải .
- Ủa , sao anh nói tầng 20 ?
- Haha , nói xạo cho đủ nguyên bộ ngày hôm nay mà !
Người lạ mở cửa , đem bịch đồ vô nhà , tôi nhìn thoáng qua ngôi nhà , đúng là vô tới nhà có khác , ấm lên ngay . Nhưng sao bụng tôi cứ đau đau kiểu gì .
-Anh cho em mượn điện thoại được ko ?
- Bạn gọi cho ai ? Tay thì đưa cho mượn nhưng cứ thích hỏi .
- Kệ em , anh cho ko , ko thì khỏi !
Tôi huých cái .
-Sao có người hung dữ với ân nhân dữ vậy trời ? Bạn vô trước đi , coi có gì chơi đc thì chơi , ko thì ngồi nghỉ đi , tôi ra ngoài mua chút đồ ăn để lát bạn còn ăn mà uống thuốc ! Nhà ko có bếp , tôi ko biết nấu ăn gì .
- Ủa , sao lúc nãy anh ko ghé mua luôn ?
- Lúc nãy có người đang lạnh mà trời thì mưa !
Cộp , người lạ đóng cửa đi . Tôi bấm điện thoại cho ngoại , cô giúp việc nghe máy
- Cô Hà , ngoại con khoẻ ko ?
- Khoẻ , sao con chưa về đi , ngoại nhớ con , dạo này mưa ngoại hay nhức chân lắm , ngoại lấy hình con coi hoài à , về đi con ơi !
- Cô nói với ngoại con khoẻ , sống tốt và ngoan . Khi nào con hết giận mẹ thì con về , cô ôm hun ngoại dùm con 1 cái , nhớ ngoại lắm .
Tôi khịt mũi , mắt cay .
- Thôi con đi ngủ , mai đi học sớm , bye cô .
Tôi đứng đó , khóc lớn , khóc đã vì chưa lần nào từ ngày bỏ đi tôi được khóc như vậy , nhà lớn vậy sẽ ko sợ người khác nghe . Tầm 5 phút hay hơn , tôi nghẹt cứng hết cả mũi , tôi cầm bịch đồ đi tìm chỗ thay . Trời ơi , cái ông mua toàn quần jeans áo thun cổ lọ tay dài , chắc định bán tôi đi Bắc cực quá .
Tôi thay đồ ra ngoài ghế salon ngồi , ngồi yên thôi vốn tôi ko thích đụng hay lục lọi đồ của người khác và cũng ko thích ai tìm tòi lục lọi đồ của tôi .
- À quên , phải chạy đi tìm con dao cái , tôi đi ra gần tủ lạnh , đúng thật ko có bếp nhưng cũng có vài con dao , chắc để cắt trái cây . Tôi lấy 1 con dao thái lan nhỏ , đủ nhọn cán đen để dưới gầm ghế . Mũi vẫn còn nghẹt vì khóc , tôi ngồi thừ đó tầm 15- 20 phút hơn
Cạch , người lạ về , tay cầm lỉnh khỉnh đồ đạc . Nào là nước cam , bánh bao , hủ tíêu , rồi trái cây .
- Thay đồ rồi , bạn có tắm ko ? Có nước nóng , tắm đi đừng gội đầu , xong ra ăn gì uống thuốc rồi ngủ , tôi có mua cam cho bạn uống bổ sung C mau hết bịnh ko làm phiền tôi.
-Dạ, em đi tắm , nhưng mà em tắm ở phòng tắm nào ? Có 2 cái lận ?
- Haha , vậy nãy bạn thay đồ ở đâu ?
- Ở phòng ngoài này nè . - Tay tôi chỉ chỉ về toilet phía ngoài .
- Thôi bạn vô phòng đi , lát bạn ngủ ở đó luôn .
- Dạ .
Trời đất quỷ thần ơi , sao cái người này có duyên với tôi mấy chuyện muốn độn thổ vầy nè trời . Tôi bị kẹt , ngay lúc này , ngay nhà người lạ mới ghê . Đứng trong đó , tôi ko biết phải thế nào , ko dám mở cửa vì lỡ bị tấn công thì sao . Tôi đập cửa rầm rầm .
- Chuyện gì vậy , sao vậy ? Bạn bị sao trong đó hả ?
Giọng nghe rõ hốt hoảng , tội nghiệp ghê .
- Anh ơi , em nhờ cái này được ko ?
- Ko sao hả , sao nói chuyện nhỏ vậy ?
- Hay anh đi mua dùm em cái khăn mới đi , em ko quen lau chung khăn với ai hết .
- Rồi để tôi lấy khăn mới cho bạn , nhà tôi có khăn mới , giặt rồi , bạn làm tôi hết hồn .
Người lạ gõ cửa cốc cốc , nói sẽ để khăn ngay giường và ra ngoài .
- Anh ơi , khoan !
- Sao ?
- Anh ơi em bị !
- Bị gì , sao vậy ?
- Em bị đèn đỏ rồi , anh ơi em ko có whisper . - Tôi nói lí nhí .
- Whisper gì ? Bạn nói gì vậy ?
- Em bị kinh rồi , em ko có băng .
- Hả , băng vệ sinh sao ? Trời , thôi bạn chờ tôi chạy xuống tạp hoá mua cho bạn . Bó tay !
Tôi thiệt ko thể tưởng tượng được , sao 1 người lạ hôm nọ chỉ tôi cài lại áo , hôm khác thấy tôi khóc dưới mưa , rồi hôm nay đưa tôi đi viện , đem tôi về nhà , mua áo quần cho tôi , mua đồ ăn cho tôi , rồi mua băng vệ sinh cho tôi . Ko biết đây có phải người mẹ tôi thuê để chăm sóc tôi ko nữa . Ôi xấu hổ quá , huhu .
- 5 phút sau , nghe tiếng gõ cửa :
- Tôi mua whisper , 3 loại : mỏng cánh , ko cánh và ban đêm . Tôi ko biêt vụ này ,bạn xài cái nào thì xài nha , tôi ra đó , nghe tôi đóng cửa phòng thì ra lấy nha .
- Dạ , cám ơn !
Tôi vệ sinh xong , thú thật mà nói ko còn mặt mũi nào để bước ra khỏi cái phòng này .
- Em xin lỗi , đã làm phiền anh quá rồi , em ko còn mệt nữa thôi em về , em ko thể cứ phiền anh , em mắc cỡ lắm . Anh mua hết bao nhiêu tiền , em gởi lại , nếu hôm nay ko đủ thì mai mốt em trả hết cho anh .
Người lạ nhìn tôi đăm đăm , tỏ vẻ khó chịu .
- Bạn vừa khóc sao ? Sao mặt mày sưng lên vậy , mũi thi bóng . Bạn nhìn bạn coi , nếu để bạn về bạn có bị làm sao có phải là tôi cắn rứt ko ?
Người lạ móc trong bóp ra
- Nè , cmnd của tôi , bạn sợ thì cầm lấy , có gì còn đi thưa , việc gì mà bạn lấy dao để dưới ghế vậy ?
- Em ko biết nói sao , em sợ , em lạnh , em mệt đủ thứ , em cũng muốn ngủ 1 giấc nhưng mà em sợ !
- Bạn sợ cái gì , bạn nhìn tôi đi tôi đáng sợ lắm sao ? Hay là tôi tự trói mình lại cho bạn ngủ nha ? Sao bạn vô lý vậy ? Bạn bị cái đó thì con trai ghê lắm , khỏi lo !
Tôi sụ mặt , nhưng nghe cũng có lý . Thôi , cứ nhắm mắt ngủ đại , nhức đầu lắm rồi .
- Khoan , mới có 8 rưỡi , bạn ăn cháo cũng hơn 3 tiếng rồi , ra ăn miếng hủ tiếu đi , uống thuốc rồi hãy ngủ .
- Dạ .
Vừa ăn tôi vừa nhìn dò xét , sao có người tốt như vậy , đúng như trong phim mới có .
- Mẹ em mướn ăn lo cho em phải ko ?
- Cái gì ?
- À, ko có gì . - Tôi cúi đầu ăn tiếp , tôi ko ăn nổi nhiều , ko đc 1 nửa thì tôi thôi , người lạ cũng ko ép .
- Uống 1 hớp nước cam đi , uống hết càng tốt .
- Nhưng cổ em đau lắm !
- Uống 1 miếng thôi , rồi uống thuốc .
Tôi miễn cưỡng uống ngụm nước cam , xong uống 4 viên thuốc nhỏ . Rồi lủi thủi đi vô phòng nằm .
- Bạn mở hé cửa nhé , tôi có thể vào nếu nghe bạn khóc trong mơ , bạn vẫn còn sốt đó .
- Em bật đèn sáng ngủ được ko , em sợ ma lắm .
- Được , chúc ngủ ngon nhé . Rõ là người lạ khó chịu hơn sau khi tôi quá đề phòng , nghĩ cũng phải , giúp ko mà dò hỏi tùm lum . Ôi mà thôi , ko phải lo , đi ngủ trước đã , mệt quá rồi , chân run hết rồi .
Ko biết do thuốc thấm hay do nước biển làm buồn ngủ mà vừa nằm xuống là tôi ngủ li bì . Làm 1 giấc tới 7h20 sáng , tôi mò dậy , nhẹ nhàng nhất có thể đi vào toilet , tôi vệ sinh cá nhân xong , mặc lại bộ quần áo cũ của tôi và giặt bồ quần áo mới , rón rén ra ngoài tìm đc lang can nhỏ để phơi đồ , tôi cứ đi qua đi lại chỗ cái sofa như ăn trộm . Anh ta nằm ườn ra , chăn mền loạn xạ , chắc bạn đọc tưởng tượng ra 1 anh chàng ngon lành lắm đây . Thực ra thì bừa bộn lắm , tv còn bật mà ông tướng lại kẹp cái remote trong người , trên bàn có cái bánh bao ăn dở , 1 vỏ lon bia nữa . Tôi xong hết rồi thì ngồi bệt xuống đất , móc tiền ra đếm , ở đây tôi chỉ có 408k , mà lát nữa tôi còn phải đi xe ôm về quán , ăn sáng , rồi sửa điện thoại nữa . Hôm qua anh ta mua cho tôi bao nhiêu là tiền , chắc 408k ko thể trả đủ , tôi loay hoay tìm cây bút và tờ giấy để ghi lại vài dòng cảm ơn , chỉ thấy mỗi cây bút cạnh cái tv còn giấy ko thấy mà tôi ngại lục lọi nên chạy vô toilet xé giấy vệ sinh ra mà ghi .
- Em ko có đủ tiền trả anh rồi , thôi em gửi anh cái nhẫn của em , khi nào em đủ tiền em quay lại trả anh nha . Ko thiếu đâu , 6 ngày nữa là em có lương rồi , ở phòng trọ em cũng còn ít tiền nữa . Em cảm ơn anh đã giúp em , em ko quên ơn đâu , em về đây .
Tôi lấy lon bia và cái bánh bao thừa đem bỏ vào thùng rác , tháo chiếc nhẫn đeo ở ngón tay giữa bên tay trái để lại với tờ giấy . Nghĩ trong bụng , kiểu gì rồi cũng phải bán vàng mà xài , bán sớm hay muộn thôi , xui bị bệnh thì chịu vậy . Tôi lén lén mở cửa , tôi quay lại vẫn thấy gia chủ ngủ say quên trời đất. Nhìn cũng mắc cười lắm , tôi lẹ lẹ chạy đi . Ra ngoài thang máy thấy có mấy người nhìn tôi dữ lắm , tôi cũng mắc cỡ , cuối mặt mà đi cho nhanh .
Tôi đi xe ôm về quán , trên đường có gặm ổ bánh mì và 1 ly sữa đậu nành , biết thế nào cũng bị chửi nên chuẩn bị no bụng để nghe chửi . Nhưng sự thật còn phũ phàng hơn
- Chị nói em thế nào , quán chị có quy tắc , ko phải cái chùa , em muốn thì đến làm ko muốn thì đi . ko có em chị vẫn tuyển được hàng chục cô bé khác .
Tôi mắt nhìn xuống , ko cãi được lời nào .
- Chỉ 1 cuộc gọi mà em cũng ko làm đc , em ko thể nào tiến bộ trong tương lai nếu em ko tôn trọng cấp trên của mình , ko tôn trọng luật lệ nơi làm việc .
- Chị ơi , em bị bệnh, điện thoại em hư , em ko nhớ số của chị . Em ở 1 mình ko có ai để nhờ vã hết .
- Đây , 720k – 24 ngày lương của em , chúc em mau tìm được việc làm hợp với em , và mua được cái điện thoại tốt hơn .
Haiz , chán thật , sao quả tạ chiếu hay sao mà xui xẻo quá , điện thoại hư , bệnh hoạn giờ mất luôn việc . Buồn thiệt chớ ! Thôi thì cứ chạy về nhà trọ thay đồ cái , xem tiền còn bao nhiêu rồi tính tiếp . Ra lấy xe tôi chạy về .
Đúng là ko cười nổi mà , ôi cái cuộc đời của tôi ! mới đó mà gần 10h rồi , tôi ghé bưu điện gọi về nhà , chuông vưa reo 2 hồi bên kia có giọng :
- Alo !
Thôi , tôi tắt máy luôn , giọng của mẹ , nghe có vẻ mẹ đang rất khó chịu , lạnh hết sống lưng !
- Ủa , cháu về rồi à , bác tưởng mai chứ ?
- Dạ mưa quá con về sớm
- Ừ , lạ thật đấy , bác cứ thắc mắc sao trời mưa như thế mà bọn cháu lại đi Vũng Tàu , nhưng cháu bị ốm hay sao mà nhìn xanh xao vậy cháu ?
- Dạ , ko con say xe thôi .
- À , tiền của cháu đây , tháng này cắt chỉ ít nên chỉ bấy nhiêu thôi .
- Dạ con cám ơn bác .
Bác chủ nhà đưa tôi 150k , tiền phụ cắt chỉ tháng này , khi tôi rãnh tôi cắt phụ , đến tháng bác ấy chia cho tôi , cắt ít thì được ít cắt nhiều thì được nhiều , tháng trước đc 220k . Tôi móc tiền ra , đưa thêm 500k cho đủ 650k tiền nhà .
- Bác ơi tháng này con gửi tiền phòng sớm !
- Ơ , còn những 11 ngày mà cháu .
- Dạ , con có tiền sớm nên gửi sớm .
Tôi cười xã giao hì hì rồi phi vào phòng . Suy nghĩ , đã mất việc , thôi thì trả tiền trọ trước cho chắc ăn . Tôi lấy hết tiền ra đếm lại 1 lần 720k trừ 500 còn 220k , tiền sáng còn lại 380k là có 600k cộng với ở phòng còn 1800k , đồ xài như xà bông , sữa tắm lại sắp hết, ngay cả cái bình nước lọc cũng hết …. thôi sắp đói rồi phải mau đi tìm việc thôi . Đúng là hoạ vô đơn chí mà !
Nói là làm, tôi thay đồ ra , mặc quần jeans và áo sơ mi cho lịch sự , buộc tóc cao lên .Tôi giặt giũ đem phơi xong là lấy xe đi . Tôi xin hết quán café này đến quán café khác , họ yêu cầu phải ngồi nói chuyện với khách tôi ko chịu ; quán khác thì phải làm từ sáng đến tối , tôi cũng ko chịu ; quán nữa làm ít lương cao nhưng lại phải ăn mặc hở hang , nghĩ tới chuyện ăn mặc hở hang ngồi lả lơi thì thôi rồi , mẹ tôi mà thấy chắc bà cạo đầu tôi quá . Cứ thế mà mất hết cả buổi , trưa rồi phải ăn trưa , tôi ghé 1 quán bánh cuốn ăn qua loa , tạt qua nhà thuốc mua liều thuốc cảm để uống cho khoẻ hẳn .
Rồi lại chạy đi , vào chợ xin phụ bán vải , bán áo quần thì đa số họ chỉ hỏi quê ở đâu , nói ở SG thì ko hiểu sao mà ko ai nhận . Chỗ chịu ở SG thì lại chê nhìn mỏng cơm , yếu đuối . Chỗ thì nói nhìn tiểu thư quá …Mệt rồi , trưa nay ko mưa , trời ui ui khó chịu lắm , đầu lại nhức , nhưng cũng cố gắng chạy thêm vài nơi tìm , nhưng cũng ko đc .
(Xin nói sơ về bạn bè để các bạn có thắc mắc , ko lẻ ở SG mà tôi ko có bạn ?) Nói ra thì tôi có con bạn thân gần nhà từ cấp 1 , tên Tiên . Nó rất ngoan , rất nghe lời mẹ , mặc dù thương tôi nhưng mẹ nó từ khi biết tôi ủ mưu gửi đồ bên nhà nó rồi bỏ đi , mầy lần gọi điện nghe nó ngại lắm , nó nói mẹ nó ko cho chơi vs tôi nữa . Mà thêm cái nữa nó lại nhát , rất sợ mẹ tôi . Nên cũng ko thể cứ lôi nó vào chuyện của mình , thi thoảng chỉ gọi cho nó hỏi thăm này nọ thôi . Còn những đứa bạn khác tôi còn né nữa là , sợ gặp ở đâu là nó báo cho mẹ biết . Khi thuê nhà hay ai hỏi cứ nói ở quê thôi . )
Ngày trôi qua lê thê , chiều hơn 6 giờ thì mưa . Tôi lại chạy về , bác chủ nhà nấu bánh đa cua , làm cho 1 tô ăn thấy ấm . Thôi ăn xong uống thêm 1 liều thuốc rồi nằm cho rồi , mưa rồi tìm đc việc gì nữa . Với lại tôi đang lang thang ở quận 6 , nhà thì ở Gò Vấp , cũng khá xa . Nên cứ đi tìm việc xung quanh chỗ trọ thôi , đi xa quá có khi gặp người quen . Nằm xuống bất giác suy nghĩ đến người lạ , sao có người tốt như vậy chứ , nhớ lúc sáng nhìn ổng nằm ngủ mà mắc cười , nằm cười 1 mình , giả sử nếu còn nhiều tiền đã đem trả lấy nhẫn lại rồi , đằng này còn ít quá . Mới có hơn 7h tối làm sao mà ngủ , ko có điện thoại nghịch , thôi lại qua cắt chỉ với bác chủ nhà vậy .
9h30 tối , thấm mệt rồi , 1 ngày ko ra gì thì cũng dài đến thế là cùng . Uống thêm viên sủi rồi ngủ thôi . Trời mưa tạnh rồi nhưng giờ này thì ngoại cũng ngủ , thôi thì mai gọi luôn .
6h45 dậy , tắm táp sạch sẽ , gọn gàng tiếp tục công cuộc kiếm ăn nào . Ăn sáng xong tôi lại chạy đi tìm việc , chạy ngang 1 tiệm net – game vào hỏi thì nói là cần người rành về sử dụng và biết cài máy tính – next ; quán bánh xèo tuyển nam ko tuyển nữ ; có cái bách hoá cần tiếp thị sữa nhưng lương quá thấp ; …… hết 1 ngày nữa mà ko tìm được việc gì , đúng là ko có kinh nghiệm phải có ngoại hình , ko kinh nghiệm ko ngoại hình phải có trình độ mới may ra tìm đc việc tốt , đằng này mình chẳng có gì cả . Buồn bã đi về nhà , gần 4h chiều rồi sớm gì nữa , ghé bưu điện gọi ngoại cái :
- Alo , ai đó !
- Dạ con cô Hà , ngoại con khoẻ ko cô ? À cô khoẻ ko cô ?
- Ngoại con giận mẹ con qua nhà dì 2 ở 3 ngày rồi .
- Ủa , sao vậy cô ?
- Mẹ con mượn tiền ngoại cho ông Cường làm ăn , ngoại ko cho , mẹ con mặt lớn mặt nhỏ , ngoại giận !
- Thôi có gì cô qua nhà dì 2 nói với ngoại con vẫn khoẻ , nay con tròn trịa lắm ngoại đừng lo !
- Sao con ko gọi qua nhà dì 2 ?
- Dạ thôi , được rồi , con chào cô !
Dứt điện thoại tức ko chịu nổi , ra là hôm trước giọng mẹ bực dọc là do ngoại ko cho tiền đây mà , sao lại xin tiền ngoại cho ông ta chứ ? Thương ngoại gì đâu luôn , mà cũng ko dám về nhà dì 2 , dì 2 cũng dữ lắm , lại chửi nữa thì mệt . Bữa giờ toàn bị chửi ! Nhớ ngoại quá , nhớ cả mẹ nhưng ghét lắm . Thôi đi về tắm , người bết mồ hôi rồi , trời cũng sắp mưa thì phải .
Chạy xe về tới đầu ngõ nhà trọ , ô là la , thấy có ai nhìn quen quá ! Tôi cho xe chạy lại gần hơn , vỗ lưng :
- Trời ơi , anh đi đâu đây ?
- Tôi tìm người quen .
- À , trùng hợp ghê , em ở trọ gần ngay đây luôn nè !
- Uhm !
- Anh tìm được người quen chưa ?
- Rồi , gặp rồi , tôi chờ lúc 2h mấy tới giờ !
- Ah chuyện cái nhẫn , khi nào có tiền em lấy lại nghe , giờ em chưa có tiền ! ( tôi ấp úng 1 chút )
- Ừ !
- Thôi anh chờ đi nha , bạn anh sắp ra chưa , em vô nha !
- Ừ
Nghĩ cũng lạ thật , anh ta lại có người quen ở đây , đúng là trùng hợp , may mà anh ta ko đòi tiền , ko thì ko biết trả sao luôn . Tôi thắng xe lại dắt bộ vô nhà .
- Dung nè , con gặp bạn con chưa ?
- Dạ , sao ?
- Bạn con , cậu đi cái xe màu trắng xanh chờ con từ lâu rồi .
Tôi lùi đuôi xe lại , nghiêng đầu ngược ra nhìn người lạ , buồn cười anh ta khoanh tay nhìn chỗ khác ko thèm nhìn tôi mới ghê chứ . Thôi kệ , tôi cứ vô nhà tắm cái đã , người dơ lắm ! Ko thèm giải thích gì đâu , chờ cho chờ luôn cái tội nói xạo , cái mặt đơ đơ hỏi cái gì cũng Ừ , Ừ thấy mà ghét ! Tôi vào phòng tắm , thay đồ thơm tho khoảng 15 phút thì xong , mà lạ thật , ngày hôm nay ko tìm đc việc làm , gọi về nhà bực mình mà tự nhiên thấy người đó cái là quên hết , ngạc nhiên ghê !
- Ủa, người quen mà anh nói là em đó hả ?
- Này bạn , bạn vô tư vừa thôi chứ , chừa người khác với !
- Ủa , là sao ?
- Đi uống café đi !
- Anh mới “người quen” đi uống café mà như vậy đó sao ? Ủa , em bán café nhưng em cũng đáng được mời đàng hoàng chứ ?
- Bạn đi ko ?
- Ko !
- Ừ thôi , tôi về !
Ủa , gì kỳ ta , tự nhiên tới đây , mà ko biết sao biết mà tới đây để tìm , có để lại thông tin gì đâu ? Rồi tới đây hầm hầm , bất lịch sự quá , về thì về đi . Tự dưng bực cá ở đâu tới đây chém thớt ! Bực mình , tụt hết cảm xúc ! Nhưng nhìn lại thì thấy người ta có chở theo cái bịch đồ hôm nọ mua cho mình , thôi thì xuống nước 1 lần vậy , dù sao cũng là người có ơn !
- Khoan đã , đi café thì đi mà anh cứ hầm hầm hoài là em về đó nha .
Ko nói ko rằng , quay xe chạy đi làm mình dắt xe ra chạy theo muốn hút hơi , người gì kỳ cục !
Vào 1 quán café cũng gần nhà trọ thôi , tôi thấy anh ta chạy vô thì chạy theo vô gửi xe , mắc cái giống gì mà tôi phải đi theo sau , mắc bực … ỷ có công cứu tôi thì lên mặt !
- Bạn uống gì ?
- Em uống nước cam hay sữa tươi cũng đc .
- 1 sữa tươi ,1 café đen , 2 điếu jet !
Nhân viên phục vụ đi vào .
- Phòng máy lạnh , anh đừng hút thuốc , hôi lắm !
- …….
- Anh tìm em đòi tiền , em nói chưa có tiền nên anh bực hả ?
Anh ta cau mày nhìn tôi ko chớp mắt ?
- Sao hành tung gì mà bí ẩn vậy , sao bạn đi là đi vậy hả ? Nghỉ luôn việc cũng ko nói trc !
- Em bị đuổi việc mà !
- Điện thoại thì sao ?
- Chưa sửa , tiệm nói là hư nặng rồi có bán người ta mua lại chứ ko sửa đc ! Mà em có điện thoại thì đã sao ? Biết số gì đâu ? Mà liên lạc làm gì , em biết nhà anh ở , khi có tiền thì em tới trả thôi .
- Nếu tôi ko có ở đó ?
- Thì em chờ !
- Chờ như tôi chờ bạn hôm nay vậy phải ko ?
- Ủa mà sao anh biết ở đây mà qua ? Sao anh biết tên em ?
- Đừng đánh trống lảng , trả lời đi !
- Ừ , thì em đứng đó chờ , em thiếu tiền anh , em tìm anh trả tiền , anh ko có nhà thì em chờ , vậy chứ làm gì đc ?
- Bạn biết tên tôi ko ?
- ……….
- Bạn nói chuyện như nhìn mọi chuyện qua mắt bạn thôi , bạn ko coi ai ra gì quen rồi à ? Đó giờ ko ai bất lịch sự với tôi như vậy cả !
- Là sao ?
- Sao có thể đi , bạn có thể đánh thức tôi dậy mà chào mà , có thể đi uống 1 ly café buổi sáng mà , sao bạn phải trốn như trộm vậy , bạn còn bỏ chạy thiệt lẹ , chắc bạn sợ tôi đuổi bắt bạn à ? - Sao anh biết em chạy ? À - mấy người gần nhà anh chứ gì ? Chắc họ tưởng em ăn trộm nhà anh !
Nước tới nơi , 1 ly sữa tươi , 1 ly café đen và 2 điều thuốc .
- Thôi , cho mình gửi lại 2 điếu thuốc .
Bạn phục vụ vâng dạ rồi cho 2 điếu thuốc trong cái dĩa nhỏ lên mâm bưng vô .
- Hehhe
- Sao lại cười ?
- Ko có gì hết .
- Bạn thích uống sữa à , uống nhiều đi , hết thì kêu thêm 1 ly , gầy như cây sậy uống sữa nhiều cũng tốt .
Vừa ngậm ống hút vừa hút tôi vừa gật gù :
- Ừa , em thích uống sữa , sữa ngon . Mà mẹ em còn nói đi vs người lạ thì nên uống sữa , sữa giải độc , khi người ta bỏ thuốc mê thì uống sữa sẽ ko bị mê !
Người lạ sặc cười , tay che miệng lại .
- Sao lại cười , em nói thiệt mà !
- Ừ thì thiệt , ko có gì .
- Anh cười vậy coi được hơn , nhìn mặt anh nãy giờ như là cai ngục, xấu còn đáng ghét !
- Giờ hết rồi hả ?
- Uhm …
Anh ta cười thêm lần nữa , cười lớn hơn , cười sảng khoái hơn !
Thấy vậy tôi cũng cười hưởng ứng theo .
- Bạn có nghĩ là nên biết tên tôi ko ? Để khi bạn kể cho ai đó nghe về tráng sĩ của mình , ko lẻ bạn cứ kể là “ anh kia , anh nọ “ ?
- Anh tên gì ?
Người lạ tiếp tục cười , cười ha hả luôn .
- Thôi bây giờ hay phiên nhau giới thiệu đi , ko lẻ tôi khi kể về bạn cũng chỉ biết “ con bé kia , con bé nọ “ . Ha !
- Nhưng anh biết tên em rồi ! Mà sao anh biết tên em , sao biết em ở đó ?
- Hôm trước tôi đi café , ko thấy bạn , hôm qua cũng ko thấy , tôi hỏi 1 bạn phục vụ trong quán là bạn đâu , thì bạn đó nói bạn nghĩ làm rồi . Nhưng vẫn chưa rõ nên tôi hỏi tên bạn luôn , thì bạn đó nói bạn là Dung ròm !
- Ờ , anh Bảo trong quán nói em là ròm . – À còn nhà trọ , sao anh biết ?
- Hôm trước khi bạn đến nhà tôi , có gọi điện về nhà gặp cô chủ nhà , tôi lục số đó và hỏi tổng đài ngược lại số nhà trọ , vì hôm trước tôi ko nhớ số nhà .
- À , à đúng là thời đại thông tin , cái gì cũng tổng đài tổng đài là biết hết .
Tôi gật gù có vẻ như cũng thán phục .
- Mà anh tìm em làm gì ?
- Bạn thiếu tiền tôi , phải biết chỗ bạn ở chứ ?
- Ủa mà anh tên gì ?
- Thái !
- Mà em thiếu anh tiền , em thế chấp tài sản rồi còn gì ?
- Nói chung tôi kỹ tính lắm , ko thể để con nít qua mặt đâu .
- Con nít cái búa , tháng 1 này em 18 tuổi rồi đó !
- Ngày nào ?
Ôi , tự nhiên buồn , hôm nay qua tháng 12 rồi , còn chừng 1 tháng nữa là tới sinh nhật , sinh nhật cận tết , năm nào cũng đc lì xì nhiều , năm nào mẹ với ngoại cũng sắm thiệt nhiều đồ đẹp …. Ôi , cái cuộc đời này , năm nay có khi ko ai tìm thì phải ăn tết 1 mình ngoài xã hội , ko tiền , sinh nhật ko quà . Nghỉ tới đó thôi thì mắt nghe cay quá , hốc mắt nóng hổi , lấy tay dụi dụi , cuối mặt . Suy nghĩ , ko lẻ mình nên về , tết mà 1 mình ên chắc chết vì buồn , rồi thèm bánh tét , thèm dưa món , rồi năm nào cũng được đi chợ An Đông mua bánh mứt , thích nhất giai đoạn thử trước khi mua ấy …. Mà nếu về thì mẹ coi ra cái gì nữa . Sắp khóc rồi !
- Sao vậy ?
- Ko có sao , thôi về đi , em ko ngồi nữa ?
- Sao lại khóc ?
- Em đã nói ko sao mà ?
- Sinh nhật ngày nào ?
- Anh hỏi làm gì ?
- Hỏi cho biết !
- Bộ anh là công an hay sao mà điều tra dữ vậy ? Đi về đi
- Sao lại về , ngồi chút nữa đi , máy lạnh có mát và dễ chịu hơn ở ngoài ko !
- Em mệt , em đi cả ngày ngoài đường nên mệt !
- Đi đâu cả ngày ?
- Tìm việc làm , còn trả tiền cho anh , còn phải mua điện thoại khác !
- Chưa tìm đc việc à ?
Tôi ngước nhìn vào mặt người lạ , lắc lắc đầu .
- Yêu cầu công việc như thế nào ?
- Ko yêu cầu gì hết , có việc thì làm ?
- Vậy sao mà tìm cả ngày ko đc , thấy nhu cầu tuyển dụng đầy đường mà ?
- Thấy ko hợp nên em ko làm
- Sao nói ko yêu cầu , gì làm cũng đc !
- Mệt anh quá , đi về đi , em trả tiền nước cho !
- Dẹp , ngồi thêm lát đi . Mà bạn ko hỏi gì về tôi à ? Ko có muốn biết gì à ?
- Ko !
- Thật à ?
- Em ko thích hỏi nhiều về người khác , nhất là người lạ .
- À , thì ra là như vậy , người như bạn hiếm gặp thật . Con gái gặp tôi là hỏi nhiều lắm .
- Kệ họ .
Tự nhiên thấy vẻ mặt người lạ lại trùng xuống , ánh mắt có vẻ buồn hơn , ko tươi như khi nãy .
- Bạn đã hết bịnh hẳn chưa ?
- Rồi anh
- Hôm nọ đã mệt lại còn dọn dẹp làm gì , tôi tự làm đc .
- Em dẹp gì đâu ?
- Thì đồ , giặt chi cho cực ? Rồi còn đồ tôi bày , tự tôi dọn đc .
- Anh tìm em chỉ để hỏi mấy cái đó thôi à ?
- Ko , tôi đem đồ qua cho bạn .
- Em có đồ rồi , ko lấy đâu .
- Tôi mua cho bạn , bạn ko lấy thì làm sao mà tính tiền cho bạn trả đc , với lại tôi ko mặc đc đồ con gái đâu .
- Tại sao lại tốt với em như vậy ?
- À , cuối cùng cũng hỏi câu này . Ra là cũng biết thắc mắc chứ bộ .
- Tại sao ?
- Vì con người mà , gặp hoạn nạn phải giúp chứ ? Nếu người khác tôi cũng làm vậy thôi , gặp ai thì giúp ng đó , gặp bạn nên giúp bạn , hôm đó mà ko đưa bạn đi viện chắc có khi bạn băng hà luôn .
- Ừ , vậy có khi tốt hơn !
- Sao lại nói gở ?
- Em thấy vậy tốt cho em hơn !
Tôi lại thấy hụt hẫng , có khi tôi chết luôn có phải thích hơn ko ? Buồn lòng quá đi thôi , nhưng sao cái người này nhây vậy ? Sao ko cho về , ngồi đây liên thiên quá ! Bực mình thiệt , tôi nói tiếp .
- Thôi anh đưa đồ em , em lấy , nữa tính nợ luôn 1 lần . Chờ em xin đc việc , lãnh lương em sẽ trả tiền anh . Giờ em cũng còn ít tiền nhưng em phải dùng đến khi tìm đc việc cái đã . Ko thì anh bán nhẫn của em đỡ đi , coi bao nhiêu rồi còn bao nhiêu em em trả sau , ko thì anh lấy thêm 1 chiếc nữa đi , em đưa luôn cho nè .
Người kia tay chống cằm , nhìn tôi đăm đăm , có vẻ đang cố đọc ý nghĩ của tôi hay sao đó .
Tôi tháo luôn chiếc nhẫn ở ngón giữa tay còn lại , để lên bàn .
- Được , tôi lấy luôn cái này , khi nào có tiền bạn phải đem tới trả đủ cho tôi .
- Bao nhiêu ?
- 3 triệu .
- Sao dữ vậy , bữa anh nói tiền bệnh viện 200k , lặt vặt mua có 2 3 cái quần áo mà anh lấy em 3 triệu bạc , tiền đâu mà trả . Nhưng anh hỏi coi 2 cái nhẫn em là bao nhiêu ?
- Tôi tên gì ?
- ……. ( ko nhớ nữa , vừa nãy nói tên gì mình ko chú ý nữa )
- Vừa nói xong mà bạn còn ko nhớ mà , hôm nọ tôi nói tiền bệnh viện là 2 triệu ! Lặt vặt thêm 1 triệu là 3 triệu .
Ôi trời , thôi xong , gặp ngay tên lừa đảo rồi mà bữa giờ mình tin là người tốt , hắn ta ko lợi dụng gì nhưng giờ nói 3 triệu thì mình phải chịu thôi , hắn ta cũng biết nhà của mình trọ rồi , chán thật , nhưng mình ko thể lấy tiền mình đang có mà trả , mình còn phải sống . Nghĩ vậy tôi quay sang nhanh nhảu , tỏ vẻ bình tỉnh sáng suốt :
- Thôi anh trả nhẫn lại đây , tôi đem đi bán , nếu ko đủ thi bán cả dây chuyền , bông tai trả đủ 3 triệu cho anh , xong đừng tìm tôi nữa nha .
- Hahha , ( lại cái kiểu cười sảng khoái lúc nãy , chắc là đắc chí vì sắp lừa đc tiền 1 con bé 17t đây mà ) .
- Nè cô Dung ròm , cô sổ sàng quá đó nha , vừa nãy còn em giờ sang tôi thật là nhanh !
- Ko vui rồi , ko chơi ko café cà pháo gì nữa , đi , đi bán vàng !
- Sinh nhật bạn ngày nào ?
- Anh đừng hỏi tào lao nữa , biết ngày sinh để bỏ bùa tôi luôn à , tính tiền nhanh đi rồi qua chợ Phú Lâm bán vàng !
- Ko
- Sao lại ko ? – Anh ơi tính tiền !
Phục vụ chạy vô quầy ghi ghi thì anh ta kêu lại :
- Chưa đâu em , bồ anh giận hờn vậy thôi . Lát khi nào tính anh kêu .
Tên phục vụ lại dạ vâng , ánh mắt đầy tò mò nhìn tôi , đúng là tôi đang điên thiệt !
- Tết ko về quê sao ?
- Dẹp , ko nói chuyện nữa ! – Tôi quát , cầm chiếc nhẫn lên , tôi để mạnh dằn mặt lên cái bàn nước . Tôi đùng đùng quay đi , ấm ức tột độ , bực mình ko tả đc . Cho đáng đời cái tật , con ranh mà bỏ nhà đi , ra đời bị chửi , bị ăn hiếp giờ còn bị lừa đảo .
Thề là chưa bao giờ ghét mưa đến thế này , mưa gì mà mưa miết , đi làm mưa , bị đuổi việc mưa , bệnh vì mưa , giờ đang điên cũng mưa . Tôi đứng chựng ngay cửa quán cũng vì mưa , tên kia chậm chạp bước tới
- Mưa rồi , vào đi , mới hết bịnh đừng có cương như vậy !
Đáng lẻ tôi cũng ko định chạy ra , nhưng nghe cái giọng ghét ko chịu đc , tôi cắm đầu chạy ra luôn , tôi chạy đến nhà xe , lấy xe chạy u về nhà ko nói tiếng nào . Bây giờ tôi nói trong bụng là tôi có chết cũng ko cần sự giúp đỡ của gã đó .
Mưa lớn , xối xả vào mặt rát hết má , tôi tức mà phát khóc , nước mắt chảy tuôn tuôn , tôi mím môi chịu lạnh, đến bùng binh Phú Lâm đáng lẽ phải quẹo qua Kinh Dương Vương là về nhà trọ thì tôi đổi hướng , mãi suy nghĩ tức tối thế quái nào mà chạy đến Bình Long , thê thảm luôn , 5 6 giờ chiều thứ 5 kẹt xe , ngập nước , nước ngập gần tới bình xe điện tôi hốt hoảng phi hẳn lên lề , leo lên thêm 1 bậc thềm nhà người ta, trú mưa . Nói là trú cũng ko phải , tôi đã ướt như chuột lột rồi , chỉ là đang chờ nước rút bớt rồi về thôi , chứ tôi đang xui xẻo có cái xe điện mà hư nữa thì chắc chết quá . Cái chỗ tôi đứng có 1 mình , lạnh cóng , ướt át nhìn xem người ta bị ngập đường , người ta bị chết máy , có mấy người mua ve chai nặng nhọc đẩy xe toàn bìa carton đã ướt nhẹp mặc dù họ lấy nylon che rồi . Nghĩ tới bản thân , nếu ko đi học thì ở nhà nằm võng coi tv , nếu đi học thì ngoại dặn hết mưa mới đc về , nhà cách trường chưa đc 1km . Tôi đang bị lung lay , chịu khổ , chịu quê chịu nhục đủ rồi , tôi chưa đủ lông đủ cánh để sống 1 mình , quan trọng hơn là tôi nhớ ngoại , nhớ mẹ , tôi thèm bữa cơm gia đình , tôi thèm đc nghe những bản nhạc mình thích mỗi đêm trước khi ngủ , tôi nhớ những cái hôn lên má – lên trán , những cái véo má véo mũi , tôi nhớ những cái vuốt tóc của ngoại và mẹ , tôi nhớ cả những lần bị chửi … Trời ơi tôi nhớ nhà ! Tôi muốn về nhà quá .
Hay là mình về nhà , lát hết nước chạy về phòng trọ rồi về nhà . Sẽ quỳ dưới chân mẹ và ngoại mà xin lỗi , sẽ là đứa con ngoan ….. Nhìn đồng hồ , 7h10 rồi , nước cũng ko ngập nhiều tôi dắt xe xuống đường và về nhà trọ . 8h tối , mưa tạnh , tôi về tới và dẫn xe vào nhà trọ , tôi chạy vào nhờ bác chủ nhà nấu hộ tôi 1 ấm nước nóng để tắm , xong tôi lau tóc thật khô , tôi mặc bộ đồ pyjama trắng dài tay bằng thun có in hình con thỏ và củ cải đỏ , đó là bộ đồ tôi thích mặc nhất khi trời lạnh , quà ngoại mua khi đi chu du miền Bắc . Tôi cố gắng tự trấn an mình , dự trong đầu rồi , tôi sẽ về nhà trước , mai chở đồ về sau . Cứ như thế tôi chạy về đường Nguyễn Văn Nghi - chợ Gò Vấp . 10h10 phút , tôi đứng ngay ngã tư nhỏ gần nhà , bịt khẩu trang và mặc áo ấm , đau lòng thay tôi thấy mẹ mới đi chơi về , lớp trang điểm của mẹ còn chưa phai đi , mẹ mặc váy body hẳn hoi . Tôi sụp đổ , mẹ ko hề lo lắng , mẹ vẫn đi chơi . Tôi thì đi làm 1 tháng có 900 ngàn mà còn bị người ta đuổi việc , ra đường xĩu lên xĩu xuống vì bệnh , còn bị người ta lừa nữa , ở cái phòng ọp ẹp toilet phải xài chung , cả thân tôi run lên bần bật khi thấy mẹ chạy cua vào hẻm nhà . Sai lầm rồi , mày đã sai lầm rồi Dung ơi là Dung , đúng là con óc bò mà ,sao lại về nhà chứ . Tôi lại quay lại nơi bắt đầu , trở về cái phòng trọ nhỏ xíu , nơi tôi đã nghĩ là sẽ tìm đc tự do , nơi tôi ko muốn nhưng vẫn phải ở , muỗi vẫn cắn hằng đêm . Đoạn đường từ Gò Vấp về quận 6 ôi sao mà xa , tôi phải chạy Nguyễn Thái Sơn rồi qua Công viên Gia Định về Phổ Quang rồi hết Lạc Long Quân nữa mới tới . Chưa bao giờ tôi còn lang thang ngoài đường giờ này , đã thế trời còn lạnh , bao nhiêu là hiểm nguy cho tôi , chạy trên đường , đầu óc ko nghĩ đc nữa , khóc cũng ko ra đc nước mắt , cảm giác thất bại hoàn toàn , tiếng xe cứu thương , tiếng rú ga của dân cú đêm ….. Đến nhà trọ rồi , phía xa kia tôi thấy có người đứng đó , hút thuốc , tôi biết tỏng là ai , và tôi cũng thừa biết hắn ta đang nhìn tôi – đồ khốn kiếp , tôi ko quan tâm nữa , tôi đuối rồi , tôi mệt lắm rồi , tôi ko thiết tha gì nữa , đừng ai làm phiền tôi nữa .
- Bác Oanh ơi , mở cửa cho con với ! - Giọng tôi nghẹn đi , nghe lạc lắm .
- Ôi trời , cháu đi đâu mãi thế ?
- Dạ , con bị lạc đường !
- Ừ , vào ngủ đi , nhìn cháu xanh lắm đấy , vào bác cho 1 viên thuốc cảm nhé !
- Dạ , con cám ơn .
- À , mà bạn cháu chờ cháu , cháu gặp chưa .
- Dạ rồi , thôi vô đi bác , con lạnh quá .
Tôi thả mình xuống cái nệm mỏng , nhắm mắt lại , ko muốn nghỉ về chuyện vừa xảy ra , nhưng hình ảnh xinh đẹp trau truốt của mẹ , mẹ ko hề giống như 1 người có đứa con gái bỏ nhà đi hoang chưa tìm đc . Thua rồi , tôi thua thật rồi , tôi ko có vị trí nào trong lòng mẹ nữa . Tôi run bần bậc , đau thể xác đau cả tinh thần , đau lòng lắm ! Trời ơi là trời , ước gì tôi nằm đây và chết luôn cho rồi . Tôi nằm đó và chìm vào đêm lạnh .
- Dung , cháu Dung , Dung ơi , dậy đi cháu !
Tôi nghe văng vẳng bên tai tiếng kêu , mà mắt ko mở dậy nổi , đầu nặng như có ai lấy đá đè lên vậy , hình như có ai xốc tôi dậy , ẵm tôi lên , tôi cố nhướng mở mắt ra mà ko nổi , miệng tôi đắng ngắt … Tôi thấy có nước nóng ướt trên mặt , đến cổ , cố gắng mở mắt ra .
- Bác Oanh , con , con …
- À , đây uống ít nước chanh đi cháu ơi
Bác chủ nhà tốt bụng lấy muỗng đút nước chanh cho tôi uống .
- Chậc chậc , hôm qua bác đã thấy cháu xanh rồi , làm gì mà ốm lại ko báo , hôm qua cháu ko uống thuốc cô cho à ?
- Dạ … - Tôi ko nói chuyện nổi .
- Cổ lì lợm lắm cô ơi , bệnh hoạn mà còn đi mưa , nói ko biết nghe đâu .
Cái tiếng nghe quen lắm , tôi biết đc là ai rồi , tôi ghét , nhưng thở mạnh 1 cái cũng căng hết mấy sợi dây thần kinh trên đầu , muốn chửi lắm mà ko nổi . Tên mặt dày , còn dám đột nhập hẳn vô nhà trọ tôi , phải nhìn thấy tôi như vậy mới chịu , đúng là khốn nạn mà , tôi cố gắng quay ra liếc cho 1 cái ! Tôi nói trong bụng rồi , hết tháng này tôi tìm chỗ trọ khác khỏi bị làm phiền , khỏi bị khủng bố .
- Thôi con về , chào cô con về !
- Ừ, cháu về nhé , cảm ơn cháu !
- Này cháu , bạn cháu ko mách bác thì bác ko biết là cháu bị ốm đâu đấy .
- Dạ , mấy giờ rồi bác ơi ?
- Thôi nằm nghỉ tí đi , hơn 1h trưa rồi .
- Dạ , cám ơn bác , con làm phiền bác quá !
- Ừ , mà bạn cháu có gửi cho cháu 1 bao đồ đấy , tí cháu xem nhé , bạn gì mà nhìn dễ gần đáng tin cậy và tốt tính lắm cháu ạ .
- Dạ - Tôi dạ mà trong bụng nổi điên lên đc , cái bọc đồ đó là đáng giá 3 triệu bạc mà bác chủ nhà đâu có biết ! Hừ , đáng ghét thật . Bác chủ nhà ra khỏi , tôi tiếp tục nằm , ko thể gượng dậy nổi . Khoảng 15p sau :
- Này Dung ơi !
- Dạ - Này , cháo và thuốc , bạn cháu mua đem tới này , cậu ấy vừa đi mua cho cháu đấy ! Gớm , bạn trai à ?
Bác chủ nhà định lấy tô để đổ cháo ra cho tôi ăn .
- Bác cứ để đó , lát con ăn , con cám ơn bác .
- Ừ , thế bác về nhà , đang giặt đồ cháu ạ .
- Dạ !
Gắng hết sức lực có thể , tôi đứng dậy , quyết tâm đứng dậy , tôi cầm lấy bọc cháo và thuốc đi loạng choạng , mắt thì hoa , bụng đói lắm chứ nhưng tôi ghét người con trai đó , ko muốn nhận bất cứ thứ gì của hắn ta nữa . Đi ra đến phía ngoài , tôi quăng thẳng những thứ đó vào thùng rác , lại định đi vô lấy thêm bịch đồ ( cái mớ áo quần kia ) ra bỏ luôn !
- Bướng vừa thôi !
Khốn kiếp , vừa quay ra thấy tên khốn đã đứng khoanh tay ngay cửa , tôi tức thiếu điều muốn lộn ruột , đứng đó nhìn tên kia đăm đăm , có sức tôi cũng muốn lao vào đấm cho bể cái mặt lừa đảo ! Ko thèm trả lời , tôi đi trở vào phòng.
- Sao bạn bướng quá vậy ? Đang sống có 1 mình , ko biết tự quan tâm chăm sóc mình như vậy thì là giỏi à ? Hôm qua bạn đội mưa đi đâu vậy ? Làm tôi phải chạy đi tim cả buổi tối cũng ko gặp ?
- Im đi , đi đi !
- Tôi nói xong đã , tôi sẽ về !
Tôi tức căm căm , quay mặt vào trong đưa lưng ra ngoài .
- Tưởng là bạn cảnh giác lắm , vậy mà nói giởn xíu đã tin sái cổ rồi ? Vậy thì làm sao có thể sống 1 mình được đây ?
- Ko cần phải đạo đức giả , ko cần phải kể công , ko phải dạy đời tôi. Tôi sẽ trả tiền cho anh ngay bây giờ ! Mai khoẻ tôi sẽ chuyển chỗ , đừng làm phiền , đừng có ám tôi nữa , tôi năn nỉ , anh để yên cho tôi , anh tha cho tôi đi , tôi đủ mệt mỏi và đau khổ rồi …. Á á á !!!
Các phòng khác chạy sang , họ nghe tôi khóc họ nghe tôi la toáng lên , bác chủ nhà cũng nghe thấy và chạy qua . Mấy chị sinh viên mới đi học về , họ ôm tôi an ủi , họ nhìn người lạ với vẻ mặt khó chịu , họ đuổi anh ta về .
- Anh là ai , ở đây ko ai biết anh , anh làm gì mà Dung nó la hét , để Dung đó tụi tui lo , anh đi về đi !
- Tôi ko về ,tôi phải nói chuyện với người này xong mới về !
Cơn đau dạ dày bất ngờ kéo đến , đêm qua giờ tôi có ăn gì sau ly sữa tươi đó đâu , ruột gan lộn lên , nôn tới cổ họng , tôi mửa ra tức khắc , ói xối xả , vì ko có đồ ăn trong bụng nên tôi toàn nôn ra nước , đắng và chua khắp miệng , trào lên ra mũi , tôi quằn quại nôn ko ngừng , ko thể thở nổi cũng ko thể ngừng lại .
Anh ta lao tới , ẵm tôi lên mặc tôi chống cự , tôi đấm yếu ớt vào ngực hắn ta . Tôi vừa khóc , vừa ói như 1 đứa trẻ bị trớ sữa . Bụng tôi đau dã man .
- Tôi là bạn trai em ấy , em ấy đang giận , các bạn ko phải lo , tôi ko làm hại em ấy !
Bác chủ nhà cũng thêm vào , đồng thuận :
- Cái này bác biết ! Mấy đứa đừng lo , cậu này biết cái Dung nó ốm mới báo cho bác đấy !
Thấy vậy mấy chị hàng xóm nhà trọ của tôi nhìn nhau có vẻ tin tưởng to nhỏ với nhau .
- Giờ Dung nó như vậy , anh con trai tay chân nhanh lẹ anh đưa đó đi viện đi , để ở nhà chắc nó chết bây giờ !
- Giờ tôi sẽ đưa em đi bệnh viện ! Còn em nằm im đó , ko được quậy !
Anh ta nhờ các chị sinh viên dùng điện thoại của mình gọi 1 chiếc taxi gấp . Cứ như vậy mà xốc đứa con gái ốm yếu bệnh hoạn đang nôn thốc tháo , còn la lét ỏm tỏi . Trong cơn đau đớn , tôi như mê sảng , tôi thấy ngoại pha mật ong và lòng đỏ hột gà cho tôi , mỗi khi tôi đau bao tử là lại được ngoại cho uống như vậy . Tôi hận lắm , hận bản thân , hận cuộc đời này , trong phút chốc cơn đau lên đỉnh điểm vì cổ họng quá khô rát mà cứ ói liên tục nên tôi đã khạc ra ít máu , cơ thể nóng như lửa đốt , mắt ko mở nổi nhưng tôi nghe được giọng nói đó , giọng nói mà tôi còn rất tin tưởng mới chiều hôm qua thôi .
- Gần tới viện rồi , cố gắng lên , đừng làm tôi sợ , làm tôi sợ quá , cố gắng lên nào cô bé !
Vòng tay siết chặt tôi sát vào người mình , tay kia run run lau mồ hôi và liên tục lấy khăn giấy lau miệng cho tôi !
Tôi như ko còn sức chống cự , ko còn sức chống cự với cơn đau trong cơ thể , ko còn sức suy nghĩ về nỗi đau đó và cũng ko còn sức đâu mà chống cự anh . Ngay lúc này đây , tôi thầm mong , nếu tôi chết đi anh hãy tìm cách đem tôi về nhà , nếu tôi chết hãy đem tôi về nhà , tôi muốn về nhà với ngoại với mẹ ! Còn ko , hãy cứu lấy tôi , làm ơn ! Nước mắt chảy ko ngừng .
- Bác tài ơi , cấp cứu , chạy nhanh dùm em hạ kiếng xe xuống dùm em !
- Cấp cứu , có người cần tới bệnh viện , làm ơn cho qua với !
Tiếng nói lớn hốt hoảng , khẩn trương của người lạ , tay anh đập rầm rầm vô mạn xe . Cuối cùng cũng tới viện , trong bộ đồ pyjama chưa thay rũ rượi như cái xác chết , toàn thân toàn nước vàng do chính mình ói ra , mà người lạ kia , anh ta ẵm tôi chạy ào ào như vũ bão thẳng vô phòng cấp cứu , bác sĩ họ đặt tôi xuống giường , chích ngay một mũi thuốc , tôi thở gấp nhìn lên trần nhà , thấy cái quạt trần đang quay , từ từ có đến 2 cái quạt , 3 cái quạt rồi tôi lại lịm đi 1 lần nữa .
Tôi hé mắt ra , hình như ngủ lâu lắm rồi .
- Ngoại ơi , mẹ ơi con chết chưa ?
- Dậy rồi sao ? Bạn thấy sao rồi ?
- Chưa chết sao ?
- Chưa - nụ cười hiền , ánh mắt nhẹ lòng của người lạ làm tôi cảm động .
- Bạn có muốn đi vệ sinh ko ?
- Có
- Tôi sẽ đỡ bạn dậy , bạn tự đi tôi sẽ giữ chai nước biển cho bạn , đến toilet thì chịu khó cầm vô nha !
- Hôi quá !
- Uhm
- Muốn thay đồ !
- Hiện tại ko biết thế nào , phòng cấp cứu hôm nay đông quá các y tá hộ lý ko làm kịp , chờ 1 lát , tôi sẽ tìm cách . Bạn đi từ từ thôi .
Sau khi đi vệ sinh xong , anh ta dẫn tôi đi về giường , tuyệt nhiên ko hề đụng chạm .
- Khát nước quá !
- Đây nước đây , uống đi , từ từ !
Ôi cái cổ họng , đau quá thể . Tôi uống có ngụm nước mà nhăn nhó . Anh ta nhìn tôi , ánh mắt trìu mến quá , phải chi có 1 người anh trai như vậy , che chở , bảo vệ khi bị mẹ ăn hiếp thì sướng biết bao nhiêu .
- Cảm ơn anh !
- Uhm
- Nhưng anh cũng hôi quá , mùi chua khó chịu !
- Uhm , nhưng ko còn cách nào khác , giờ phải làm sao ? Có nhờ các bạn ở chỗ trọ canh bạn 1 chút được ko ?
- Ko đâu , mấy chị phải đi làm .
- Còn cô chủ nhà ?
- Bác phải lo cho chồng con nữa . Thôi anh cho em mượn điện thoại .
- Nè .
Tôi ko còn kiên nhẫn , ko thể chịu đựng cảnh này , ko thể làm phiền người lạ như vậy được . Tôi phải gọi về nhà thôi .
Tiếng chuông đổ 5 6 hồi ko ai nghe máy , chắc ko có ai ở nhà . Tôi bấm số nhà của dì 2 .
- Alo , ai đó !
- Anh Khải hả ? (Con trai thứ của dì 2)
- Ủa Dung hả , đang ở đâu đó ?
- Nói sau , ngoại có đó ko anh ?
- Ngoại đi Cổ Thạch với mẹ anh rồi , đi Cổ Thạch -Thầy Thiếm hành hương và làm từ thiện , 4 ngày mới về , mới đi hồi nãy thôi . Ngoại đi cũng cầu cho mày thôi , mày về nhà dùm anh cái , con gái con đứa !
- Anh thấy ngoại khoẻ ko ?
- Trời thương mà , ngoại khoẻ , nhưng nhắc tới mày là ngoại khóc , ngoại vái mày về trước sinh nhật , còn có mấy ngày nữa là tới sinh nhật mày , rồi tết nữa , về đi em ơi !
- Mẹ em thì sao ? Bữa giờ anh gặp mẹ em ko ?
- Trời ơi , bả mới nãy chạy qua gửi dì 2 nói xin cho lá bùa cho ông bồ bả kìa , tao nói mày đừng buồn chứ tao thấy mày bỏ đi mấy tháng bả ăn diện còn đẹp hơn .
- ……..
- À , mà bữa dì út với ngoại cãi nhau mày biết ko ?
- Biết , em có nghe cô Hà nói !
- Uhm , bữa mẹ mày nói đi báo công an đi mà ngoại ko chịu , ngoại nói mắc công rùm beng lên người ta biết rồi người ta chê mày này nọ tội nghiệp mày , xong mẹ mày khóc , nói mày là đồ hư , ko biết nghĩ cho 2 bà già ở nhà .
- …Thút thít ….
- Mà mày đang ở đâu vậy , ở với ai nói anh nghe coi ?
- Em ở Đồng Nai .
- Trời , đi gì xa vậy , sao liều mạng quá vậy ? Mày có tiền xài ko ?
- Em có tiền mà , anh yên tâm nha , em có đi làm , thôi em cúp máy có gì gọi anh sau ha , cho em gởi lời thăm cả nhà mình .
- Ừ , coi về nhà sớm nha !
- Dạ , bye anh !
Tôi tiếp tục bấm số di động của mẹ .
- Alo
- Alo , .. mẹ hả ? ( tôi ấp úng lắm )
- À , con gái cưng hả , chết bờ chết bụi ở đâu mấy tháng nay ? Mẹ khoẻ lắm con , con cứ chu du đây đó cho đã đi con , khỏi về , ko con nhà vẫn vui !
Tôi tắt máy cái rụp , lòng đau nhói , muốn khóc cũng ko còn sức . Mà nãy giờ tôi quên , điện thoại mượn mà nói quá trời , quay sang đưa cái điện thoại ra trả , tay quẹt mau nước mắt .
- Cám ơn anh !
Người lạ ngồi ngay cạnh giường , chắc nghe hết tôi nói gì ….Anh ta tay chóng cằm , đăm chiêu , tò mò .
- Nhà bạn ở đâu ?
- Ở quê
- Sao lại nói xạo là Đồng Nai , bạn dân SG phải ko ?
- Nhà ở đâu , tôi sẽ đưa bạn về .
- Anh cho em mượn lại đt đi .
- Nè
Tôi cầm điện thoại và xoá 2 số vừa gọi rồi trả lại cho người lạ .
- Nếu có số , nhất là số gia đình bạn , tôi chỉ gọi khi bạn đồng ý , ko phải lo !
- Em đói !
- Nhưng phải vô hết nước biển mới được ăn , bao tử bạn ko có gì , bác sĩ chưa cho ăn liền , bạn uống chút nước đi .
- Em thắc mắc anh đang bám em , ám em hay đang giúp em ?
- Tuỳ bạn nghĩ , nhưng chuyện 3 triệu chỉ là giỡn thôi !
- …..
- Bạn quá hung dữ , bạn đem quăng cháo và thuốc , bạn nên biết người ta ko có mà ăn , có người bệnh mà ko có thuốc uống .
- ……..
- Chắc nhà bạn giàu lắm .
- Em sợ chết lắm , anh xin bác sĩ cho em về đi , em về nhà của anh cũng được !
- Tại sao về nhà tôi ?
- Vì 1 mình em sợ chết lắm , em đau lắm !
- Sao lại tin tôi ?
- Vì anh cứu em 2 lần rồi .
- Vậy thôi sao ?
- Xin lỗi .
- Tôi sẽ suy nghĩ lại , nhưng hiện tại bác sĩ chưa cho về .
- Sao anh cứ theo em làm gì , rồi bị em làm phiền ?
- Sao hôm nay bạn lại hỏi nhiều vậy ?
- …….
- Tôi tên gì ?
- Thái !
- Uhm , giỏi ! Tôi ko thấy phiền , tôi ko biết sao mà sau lần trước giúp bạn thì tôi ko yên tâm , tôi luôn nghĩ bạn sẽ gặp nạn , đúng như thật !
- Lúc chiều em nghĩ em sẽ chết .
- Uhm , tôi cũng nghĩ vậy .
- Nếu em chết , anh có tìm được nhà em ko ?
- Tôi sẽ cố , nhưng có tôi ở đây, tôi ko để bạn chết .
- Phải chi anh là anh trai của em .
- Bạn đã làm tôi rất sợ , chưa bao giờ tôi thấy 1 người còn nhỏ mà ói ra máu như vậy .
Tôi nhăn mặt , nuốt nước bọt thôi mà cổ cũng như bị rách vậy .
- Từ hôm qua giờ em ko ăn gì , em đói lắm .
- Chờ lát tôi đi hỏi bác sĩ coi sao , tôi cũng đói nữa .
- Hay anh xin cho em về như lần trước đi !
- Uhm .
Người lạ đi ra gặp bác sĩ , nói gì đó mà nhìn và chỉ về phía tôi , thấy bác sĩ gật đầu rồi lắc đầu liên tục . Nhìn anh ta kìa , dơ hết cả người vì tôi , đầu tóc thì bù xù lên . Chắc người này cũng muốn có 1 đứa em gái như tôi mong 1 người anh trai rồi . Nhưng nhìn hình như ốm hơn bữa trước , mới có 3 -4 ngày mà nhìn thấy ghê . Nghĩ tới đoạn này , tôi nhìn bàn tay mình chi chít mũi kim tiêm , nhìn tôi còn ghê hơn . Vừa nói chuyện với mẹ khi nãy , sao tôi ko điên lên , ko phải tôi nên đập đầu vô tường tự sát sao ? ko phải tôi nên gào khóc vì tức như mọi khi sao ? Sao tự nhiên tôi lại bình thản bất ngờ như vậy ? Có phải vì tôi đang tạm yên tâm về số phận của mình ko ? Hay tôi biết có như vậy chỉ tự làm đau mình .
( còn tiếp )
0 nhận xét:
Đăng nhận xét