Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2017

NGOẠI TÌNH, MỖI NHÀ MỖI KIỂU....

1/
Nga đứng dậy lấy nước cho con uống sau khi cho nó ăn hết phần ăn xế thì chiếc điện thoại trên bàn rung lên... số lạ, cô vừa đưa cốc nước cho con vừa alo...

- Chị có phải là chị Nga không ạ ?
- Chị là Nga...
- Em là Trang
- Chào em, sao em biết số chị ?
- Hôm trước em gọi lại nhà, em chồng chị cho em số này...

Cô nhớ em chồng cô có báo là có chị nào đó tên Trang, nói là bạn cũ cùa cô gọi xin số di động, đặt cốc nước lên bàn, cô vừa nhìn trận bóng rổ trên tivi vừa nghĩ, giọng nói không quen, chắc lại chào mời quảng cáo gì đây...

- Chị nghe đây, em là ai ?
- Em là người yêu của chồng chị !

Nga vẫn theo dõi pha ném bóng ghi điểm của anh chàng da đen, ngạc nhiên khi nghe lời "giới thiệu", đang suy nghĩ xem nên nói gì, thì nghe gọi :

- Chị, chị có sao không ?
- Chị đây, em nói chồng chị ? vậy thì chồng chị tên gì ?
- (cười nhỏ) anh ấy là C, giám đốc công ty... đúng không chị ?!!

Nga chuyển kênh cho con xem hoạt hình, xong bước ra phòng khách...

- Đúng rồi em, em nói đi chị nghe...
- (ngập ngừng) sao chị bình thản quá vậy ?

 - .....
- Em với ảnh yêu nhau hơn một năm rồi, ảnh hứa với em là sẽ thu xếp chia tay với chị, nhưng mãi em vẫn chưa thấy kết quả, ảnh nói tại chị không chịu... chị không thương ảnh sao không ly dị ?

Nga bất giác mỉm cười, dù tay bắt đầu run run...

- Em bao nhiêu tuổi ?
- Em 23, nhỏ hơn chị 10 tuổi !
- Biết cả tuổi chị cơ à ?
- Anh C cho em biết, ảnh nói do gia đình hai bên ép cưới, ảnh quý ông bà nội ảnh lắm, chị thì khéo lấy lòng, ảnh nói ngay từ khi cưới đã không hề yêu chị. Ảnh cũng đã đến thưa chuyện với Ba Má em rồi...
- Vậy em gọi chị để làm gì ?
- Chị đồng ý li dị đi, ảnh không yêu chị thì níu kéo làm gì, em nghĩ ảnh sợ gia đình ảnh nên không nộp đơn, trừ khi chị tự nguyện...
- Quan hệ của em với chồng chị đến mức nào rồi ? cả hai hẹn hò nhau vào lúc nào được nhỉ ?
- Tụi em yêu nhau mà chị... Ảnh thường đến với em sau 10 giờ tối...
- Chị hiểu rồi, chị ghi nhận những điều em nói, chị sẽ nói chuyện với chồng chị xem sao đã, chào em nhé !
- Vậy là sao chị ?
- Chị chỉ mới nghe từ phía em, phải nghe cả chồng chị nữa chứ. Nếu em gấp vậy thì mai gọi lại đi, chị sẽ báo kết quả cho....

Nga nhắn tin cho chồng yêu cầu về sớm, vì cô có chuyện muốn hỏi, anh lên phòng lúc gần 9 giờ tối, vẻ khó chịu :

- Chuyện gì sao em không nói qua điện thoại, chút anh còn phải đi gặp khách...
- Lúc chiều Trang có gọi em...
- (không hề chớp mắt) Trang nào ? Nhỏ bạn em đó hả ?
- Nó tự giới thiệu là người yêu của anh !
- Vớ vẩn, con khùng nào nó chọc em đó, anh chả biết Trang nào hết.. Thôi anh đi tắm rồi đi công việc đây. Em cho con ngủ đi....

2/

Giữa trưa ngày thứ hai đầu tuần, Nga đang trong phòng làm việc thì điện thoại rung....

- Chào em !
- Chị nói chuyện với ảnh chưa ?
- Rồi, chồng chị nói là không quen ai tên Trang cả !
-.... ảnh dám nói vậy sao ?
- Ừ, chị đang bận, nên em đừng gọi nữa nhé....
- Khoan đã chị... vậy nếu khi nào em với anh ấy ở với nhau, em nhắn chị đến được không ?


Nga cảm nhận cái nhói đau từ lồng ngực, sao con bé này có thể tự tin đến trơ tráo như thế nhỉ.....

- Còn phải xem lúc đó chị có rảnh không đã...
- Chị nên đến chị nhé, vì giờ em có nói gì cũng bằng thừa, chị cần thấy tận mắt... chào chị !

Nga lấy chồng năm 28 tuổi, sau 6 năm yêu nhau. Chồng cô phải rất khó khăn mới cưới được cô, vì gia đình cô trên dưới đều không thích anh. Từ khi 15 tuổi đã có người hỏi cưới cô, chuyện đó lập đi lập lại cho đến khi cô báo với Bố Mẹ là sẽ lấy anh. Bố không vui, vì người Bố muốn làm con rể không phải là anh. Năm năm làm vợ, làm dâu trưởng trong nhà, chưa có ai trong đại gia đình chồng có thể chê trách cô điều gì. Cô xinh đẹp, vén khéo, không đua đòi, nấu ăn ngon, và sinh cho nhà chồng thằng cháu đích tôn 4 đời giống ông cố như đúc....

Khi nhận lời cầu hôn của anh, Nga chỉ có một điều kiện duy nhất : Chung thủy !

- Em chỉ nói một lần, mong anh ghi nhớ, sau này nếu anh muốn có quan hệ với ai khác, thì chỉ cần nói với em là anh đã chán em. Em sẽ trả tự do cho anh, bảo đảm không một giọt nước mắt, không trách móc, níu kéo gì cả.... Em muốn có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, em không thích nghi ngờ, theo dõi, ghen tuông.... em không có thời gian cho những việc đó !
- Vậy nếu là ngược lại ?
- Thì em cũng sẽ nói với anh, tốt nhất là đừng làm em chán, em lấy anh là để cùng xây hạnh phúc, tính em anh biết rồi, không bao giờ nói hai lời. Anh cứ suy nghĩ kỹ, chấp nhận thì mình cưới thôi.
- Có gì khó đâu, anh yêu em đến... chết mà !!!

Mấy tháng trước Nga có nghe Mẹ cô nói anh họ và em trai cô thấy anh ở vũ trường A và một quán beer ôm nào đó. Cô nghe rồi cười nói Mẹ cứ an tâm, chắc là đi gặp khách hàng, hay bạn bè gì đó thôi. Sau đó Nga kể anh nghe, khẳng định việc cô không muốn nghi ngờ anh. Là chồng là cha rồi, làm gì cũng phải suy nghĩ cân nhắc, biết ai, những gì là quan trọng với bản thân. Anh ôm cô và nói cô đừng nghĩ linh tinh, công việc cạnh tranh khó khăn lắm, anh chả có tâm trí nào mà gái gú đâu...
Nga được sinh ra trong một gia đình ngập tràn tình yêu thương. Nhà rất nghèo, đông con, nhưng Bố Mẹ luôn cố gắng để chị em Nga được học hành tốt. Là gái út trong nhà, Nga được yêu chiều hết mực. Bố luôn dạy chị em Nga phải biết quý trọng bản thân mình như cha mẹ đã sinh ra và nâng niu con chăm sóc, sống tự trọng và kiêu hãnh, đừng để ai xem thường và bắt nạt. Trong nhà Nga, bạo lực, tranh giành là điều không hề có....

Cô về nhà chồng với hành trang là lời dạy của Mẹ "Vợ chồng tương kính như tân, con đừng vì được cưng chiều mà để người ta chê trách..." Bố thì dặn dò "Nếu có ai bắt nạt con, cứ về với Bố nhé !". Điều này khác hẳn với thực tế và ngay cả lý thuyết sách vở... Ông bà mình hay nói, con gái là con người ta, gả chồng đi là tự mà lo lấy thân, đừng có không thích thì chạy về nhà Bố Mẹ...

28 tuổi, Nga mới "bước vào đời" ! Cô về nhà chồng với tấm thân trong sạch, bỡ ngỡ khi vào một môi trường mới, sống chung cùng những người xa lạ. Nhà chồng cô khá giả, Ba Mẹ chồng từng là giảng viên, em trai mới vào đại học, em gái học cấp 2. Mẹ chồng cô luôn ngọt ngào khi nói chuyện với con dâu, vì cô luôn cố gắng không sai sót gì nên cô không thể hiểu bà nghĩ sao về mình. Việc phải nhìn thái độ của người khác để sống, gồng mình để thành con dâu hoàn hảo luôn làm cô mệt mỏi.

Sau đại học, Bố đưa Nga vào làm cùng cơ quan với Bố, dù khi đó có nhiều cơ hội làm việc ở những công ty với mức lương hấp dẫn hơn, nhưng Nga vẫn theo nguyện vọng của Bố.

Cưới nhau 7 tháng cô có thai, cô vẫn đi làm dù ốm nghén vật vã. Chồng cô có một công ty chuyên về máy móc công nghiệp; anh thiết kế, sửa chữa, thi công công trình xây dựng, sản xuất, cầu đường.... do đặc thù công việc nên giờ giấc đi về rất thất thường và sự thất thường đó tăng lên theo thời gian... Nga nhắc chồng rằng anh làm gì thì làm nhưng phải biết "giữ mình", cô còn nói là còn yêu anh, đến khi cô không nói nữa tức là tình cảm đã nguội lạnh đi, chỉ cần anh vi phạm thỏa thuận thì mọi chuyện sẽ kết thúc... Anh luôn trẩn an cô, nói cô đừng ghen tuông vớ vẩn, anh chỉ vì công việc...


Khi có thai, cô đói thường xuyên, nhất là buổi tối, nhà chồng thì chỉ có cơm, Ba Mẹ chồng lại không cho ra khỏi nhà sau 8 giờ tối, nên cô thường gọi cho chồng nhờ anh mua đồ ăn về cho cô, rồi cô phải ôm bụng đói đi ngủ và bị đánh thức lúc 12 giờ đêm bởi anh về, tắm rửa khua khoắng ầm ỹ, việc cô nhờ lúc nhớ lúc quên, và anh chỉ mua được bánh bao hoặc xôi vì "giờ này ai bán nữa..."

Ngày sinh con, anh cũng chỉ có mặt một lúc nhìn con rồi đi vì "bận việc". Sinh cháu đích tôn mà cô phải nằm một mình như đàn bà chửa hoang vì Mẹ chồng cô "không thể thức đêm"... Đầy tháng, thôi nôi con anh chạy về vào cuối tiệc, cô khó chịu thì Ba Mẹ chồng bênh "nó bận mà"...

Vợ chồng cô được Ba Mẹ cho sinh hoạt trên tầng 3 của ngôi nhà 5 tầng, tầng trệt là nhà để xe, phòng của giúp việc; tầng 1 lửng là bếp, phòng ăn và phòng khách; tầng 2 là phòng ngủ của Ba Mẹ, phòng sách và phòng cô em chồng. Tầng 3 có 2 phòng ngủ và phòng làm việc, trên nữa là phòng của em chồng.... Từ khi sinh con, Nga chuyển ra phòng ngủ lớn ở vì có bancon, 2 giường ngủ... nhiều lần con khóc đêm hoặc cô cho con bú, chồng cô nói ồn, ngủ không được nên lại chuyển vào phòng ngủ nhỏ hơn phía sau. Điều này có lẽ tạo điều kiện để anh về nhà muộn hơn.

Nhiều đêm thức giấc 3 giờ sáng, cô vào phòng tìm rồi gọi điện hỏi anh đang ở đâu "anh đang ở công trường ở VT" "đang dưới gầm cầu LA" rồi "đang trên đường đưa cái máy phát điện về PT".... việc đi đêm như thế cứ  tăng dần... anh thường về nhà lúc 5 giờ sáng, tắm rửa rồi ngủ đến trưa, rồi lại thay đồ đi. Nga thì dậy lúc 5 rưỡi, cho con bú, sắp xếp thức ăn cho con rồi gửi giúp việc, trước 7 giờ cô phải ra khỏi nhà để đi làm... vợ chồng như Ngưu - Chức. Việc trách móc thưa dần đi vì hiếm khi anh về nhà trước khi cô ngủ, và điệp khúc cứ lập đi lập lại dẫn đến việc cô không muốn nói nữa. Hỏi con bé giúp việc thì "chú dậy rồi đi làm luôn chứ không qua phòng thăm em". Rồi anh chỉ tạt qua ngó thằng con khoảng 5 phút vào ngày thứ 7....

Con trai được 18 tháng thì Bố Nga ra đi bất ngờ bởi một cơn đột quỵ, chị em Nga đau đớn hoang mang như đàn con lạc Mẹ. Vài tháng sau bệnh ung thư phổi của Mẹ trở nặng bới cú sốc mất chồng, anh chị em trong nhà sắp xếp thay phiên nhau chăm sóc Mẹ ở nhà, ở bệnh viện khi phải vào làm xét nghiệm, sinh thiết, hóa rồi xạ trị... chị gái cô bán luôn mảnh đất nhỏ ở ngoại thành mà chị mua trả góp theo tiêu chuẩn của cơ quan để lo cho Mẹ.

Lần đầu tiên cô mở lời hỏi xin tiền chồng vì cô muốn góp với các chị một ít chi phí chữa bệnh cho Mẹ, anh nhìn cô cười cười, "em lấy chồng vì tiền à ?"
4/
Chiều thứ 6 đi làm về Nga ghé đón con (cô gửi con ở trường mẫu giáo nơi chị cô làm việc). Sau khi tắm và cho con ăn, cô ăn vội tý cơm rồi chạy vào viện thăm Mẹ, thay ca cho chị gái. Chín giờ tối, cô có tin nhắn :

"Em đang cùng với chồng chị ở vũ trường, chị đến nhé"

Cô gọi điện anh không nghe !

"Chị nhận được tin nhắn của em chưa ạ ? Chị có đến được không ?"

Đến tầm 10 giờ thì con bé gọi :

- Em phải vào nhà vệ sinh gọi nè, nhắn tin hoài anh ấy nghi, chị đến chưa ?
- Chị đang bận, chắc là không đến được đâu ! Em cứ chơi vui vẻ đi....
- Chị không dám thấy sự thật sao ? Thôi thì để chút nữa đi đâu em nhắn, chị ráng thu xếp tới chị nhé !
..........

11 giờ khuya chị cả vào thay ca, giục Nga về với con... Từ bệnh viện về đến nhà mất 30 phút, về tới cửa nhà, cô mới lấy điện thoại ra xem, cô có 2 tin nhắn :

"Tụi em nhảy xong rồi, chờ chị mãi...."
"Tụi em đang ăn tối ở sảnh khách sạn.... Chị ráng đến trong vòng 1 tiếng nhé, để chút lên thuê phòng thì lại khó...."

Hài nước thật, chắc chả có ai rơi vào tình huống như cô. Nga gọi điện cho con bé giúp việc, nó đang xem tivi, con cô đang ngủ rất ngoan, cô nhờ nó trông con thêm 2 tiếng, chút cô về.

Nga quay xe đến hotel theo địa chỉ, phải mất hơn nửa tiếng cô mới đến nơi. Nga giao xe cho nhân viên bảo vệ với lời nhắn là cô chỉ vào tầm 10 phút rồi ra ngay, đừng dắt xe xuống hầm... Cả hai ngồi ở một bàn nhỏ khu ăn uống, Nga bước vào khi hai người đang chụm đầu đùa giỡn, cô kéo ghế ngồi xuống đối diện họ, vì cô biết nếu đứng sẽ khó mà giấu được mình đang run rẩy....

Anh bất ngờ hơi nhỏm người định đứng dậy, nhưng lại ngồi phịch xuống cam chịu. Nga cầm ly trà trước mặt anh nhấp vài ngụm, khẽ hít một hơi để trấn tĩnh rồi đưa mắt nhìn anh, rồi nhìn con bé... trẻ, xinh xắn, và tự  tin..

- Sao em biết ở đây....
- Chào em, em là Trang đúng không ?
- Dạ, chào chị !
- Vì anh nói rằng anh không quen ai tên Trang, nên em đến để xác nhận....

Chồng cô gằn giọng giận dữ :

- Arr , vậy ra hai người gài bẫy tôi ?
- Em được mời tới, còn ai gài ai thì cả hai tự giải quyết, em về đây, mệt rồi...
Nga lảo đảo ra lấy xe rồi chạy về, trời đêm se lạnh, cô đi vòng qua con đường mà ngày xưa cô rất thích, có một nhà nào đó trồng cây ngọc lan, vào ban đêm sẽ tỏa hương thơm ngát một đoạn đường.... cô chạy thật chậm, thưởng thức mùi hương nồng nàn để xoa dịu cảm giác buồn nôn trong dạ, sao lại là cô, sao lại là lúc này... mất Bố đột ngột và cái chết được báo trước của Mẹ đã là quá sức chịu đựng với cô rồi....
Nga về nhà với cảm giác trống rỗng, không đau, không buồn, cũng không muốn khóc. Cô tắm xong bước ra phòng khách thì thấy anh cũng vừa về, một rưỡi sáng, tức là đưa con bé về rồi mới chạy về. Cô không muốn nói chuyện lúc này, nhưng chắc là không được. Cô ngồi xuống ghế sô pha, lau tóc ướt.

- Sao em lại làm cái trò đi theo dõi, bắt tại trận làm mất mặt anh như vậy hả ?
- Em không có thời gian đâu, do đương sự chạy đến khoe với em, năm lần bảy lượt nài nỉ em chứng kiến... Trong chuyện này nên trách anh không  khéo, anh hứa bỏ vợ để lấy người ta mà lại không làm được, con bé chỉ giúp anh lên tiếng thôi....
- Thằng nào mà chả nói thế khi tán gái....
- Vậy sao em không lấy những thằng đó mà lại lấy anh ?
- .........
- Ngày xưa em đã nói, anh có quyền không yêu em, có quyền bỏ em khi đã chán... nhưng không được quyền coi thường em ! Việc anh kể với con bé  chuyện vợ chồng, bịa ra chuyện em lừa để cưới anh, chuyện cưới vì áp lực gia đình... đó là xúc phạm em. Anh lê lết theo đuổi 6 năm trời mới cưới được em, anh quên rồi ? 5 năm qua anh bỏ mặc em vẫy vùng mệt mỏi giữa đại gia đình anh, không giúp đỡ, chia sẻ, coi vợ chỉ là cái máy đẻ, công cụ thỏa mãn khi cần... anh có bao giờ nghĩ vì sao em chưa bỏ anh không ?
- ... anh thấy cái gì em cũng làm được hết.....
- Buồn cười nhỉ, anh biết ở nhà em em như viên ngọc quý của Bố Mẹ, cớ gì gì em phải qua nhà anh để phải làm tất cả những chuyện mà Bố Mẹ chưa bao giờ bắt em làm ? Đừng có nói ai lấy chồng mà chả thế, em không như thế ! Chưa bao giờ em cần, em nhờ gì mà có mặt anh, một lời động viên, chia sẻ cũng không có. Vậy thì em phải làm tự làm hay phải ... nhảy lầu ? Nhưng giờ thì kết thúc rồi.... việc ngoại tình của anh là "cọng rơm cuối cùng làm... gãy lưng con lạc đà", gửi lời cảm ơn của em tới con bé Trang vì đã gọi em....
- Chỉ là chơi bời chút thôi, anh sẽ bỏ nó....
- Em không quan tâm anh lấy ai bỏ ai đâu ! Anh nhớ những gì từng hứa với nhau chứ ? Ngày xưa em ngây thơ, nên diễn đạt hoa mỹ, giờ em nhắc lai theo suy nghĩ của người đã có chồng con cho dễ hiểu hơn nhé ? Với em, CHỒNG giống như đồ lót, của ai nấy mặc, nếu có người mượn xài, thì em tặng luôn. Dù đó là đồ hiếm, đắt tiền, thậm chí chỉ-có-một-trên-đời, em cũng bỏ. Vì, xin lỗi em thấy... tởm !!!
-....
- Thôi anh vào ngủ đi, em cũng mệt rồi !


Nga thức dậy vào sáng muộn hôm sau, vệ sinh, tắm và cho con ăn. Con bé giúp việc nói anh đã đi từ khi cô chưa dậy ! Cô xuống nhà thưa chuyện với Ba Mẹ anh, ông bà đang xem tivi.

- Tối qua, con bé bồ của chồng con gọi con đến khách sạn để chứng kiến việc cả hai hẹn hò.

Hai ông bà sững sờ, ông lắc đầu im lặng, sau vài giây bà thốt lên :

- Cái thằng mất dậy này....- Con báo cho Ba Mẹ biết vậy, con bé đó nói rằng anh C lấy con vì Ba Mẹ và gia đình ép buộc, giờ ảnh muốn bỏ con nhưng cũng vì sợ Ba Mẹ. Điều này với con là sự xúc phạm không thể bỏ qua, con sẽ làm thủ tục ly hôn sau khi thưa chuyện với Mẹ con. Giờ con xin phép đưa thằng bé đi chơi....

6/
Tự trọng và tôn trọng người khác, là điều mà Nga luôn được Bố Mẹ nhắc nhở. Muốn người khác tôn trọng mình, thì mình phải thương yêu và trân  trọng bản thân mình trước ! Ngoài Bố Mẹ, không ai được phép xúc phạm và coi thường mình. Cơm cha áo mẹ bao nhiêu năm, cớ gì lại phải dùng "chung đồ" với kẻ khác ?

Trong hoàn cảnh này, Nga cứ nghĩ về câu ca dao "Tưởng giếng sâu em nối sợi dây dài - Ai ngờ giếng cạn... em tiếc hoài sợi dây !" Sợi dây là 5 năm tuổi xuân của cô phí hoài làm dâu, làm vợ. Tưởng đã tìm được cái giếng ngọt lành, ai ngờ là giếng đào trên cát. Nga bất chợt rùng mình khi tưởng tượng đến việc cô phải sống 30 năm, thậm chí 50 năm nữa với một người như vậy....

- Mẹ, con ly hôn nhé !

Nga nói với Mẹ lúc Mẹ được về nhà sau đợt hóa trị. Mẹ và chị gái ngạc nhiên nhìn cô. Cô trình bày ngắn gọn về những chuyện xảy ra tuần trước, về suy nghĩ và quyết định... vì Mẹ đang rất mệt, chị gái cô hỏi :

- Nếu chỉ vì chuyện trai gái, mày không thể bỏ qua cho nó sao ?

Cô ngại nhất là cảnh này, ông bà hay nói "đừng xúi người ta bỏ vợ/chồng", nên dù thấy "thằng đó" không tốt, không được thì cũng không ai nói "bỏ nó đi" mà là "bỏ qua đi".

Cam chịu - luôn là phụ nữ. Ai cũng nghĩ vậy, mặc nhiên thành quy luật. Cô nói với Mẹ và chị rằng cô muốn sống cuộc sống của cô, vì cô. Năm năm  sống vô nghĩa làm cho cô thấy tiếc, cô chính là người phải chịu đựng chứ không ai khác. Năm năm là cái giá cô phải trả cho việc hiếu thắng, không nghe lời Bố Mẹ, quyết lấy cho bằng được người mà Bố Mẹ không ưng...

Cô nhờ anh rể mua ít miếng ghép bằng nhựa, ghép lại để ngăn cho mẹ con cô một "phòng" khoảng 7m vuông sát hành lang kế phòng Mẹ. Vài ngày nữa cô sẽ đưa con về ở.

Ngày hôm sau về thăm Mẹ, Mẹ nói chiều qua Ba Mẹ chồng cô qua, hai người đi tay không vì "chả biết chị có ăn được gì không".

- Cái Nga nó cá tính quá, không biết chiều chuộng chồng, nên thằng C nó mới đi chơi ngoài. Chuyện cũng chả có gì nghiêm trọng Chị khuyên nó đừng làm quá lên.

Mẹ nói Mẹ cũng bất ngờ khi nghe họ nói thế, nên Mẹ chỉ nhỏ nhẹ trả lời :

- Anh chị cũng có con gái, đừng nói vậy phải tội. Cứ vợ cá tính thì chồng phải đi lăng nhăng sao ?

Mẹ nói họ giả lơ, hỏi thăm bệnh tình của Mẹ rồi xin phép về, vẫn nhờ Mẹ khuyên cô đừng ly hôn.

- Đến nước này thì tùy con thôi, Mẹ chỉ thương thằng bé sẽ thiếu cha.
Có ai thương con bằng cô đâu. Cho đến chết cô cũng không quên ánh mắt thằng bé con cô. Trong một lần đưa con về Ngoại chơi, có đông đủ anh chị em, anh rể Nga bế đứa con gái út 16 tháng (anh chị có 3 con gái), vừa bế vừa tung hứng thỉnh thoảng cù vào ngực con bé, con bé cười nắc nẻ... Nga cúi xuống nhìn con, thằng bé nhìn cảnh đó với ánh mắt làm cô đau nhói, chưa bao giờ nó được Ba nó chơi đùa kiểu đó ! Ông bà nội lại càng không. Những khi con bé giúp việc về quê, cô lại phải tất tả đem con đi gửi người này người kia để đi làm, dù bà nội thường xuyên ở nhà, nhưng "Mẹ không trông được trẻ con đâu, nó mà ị là cả ngày Mẹ không ăn được cơm". Nhờ Ba nó thì "Anh mệt lắm, còn phải ngủ, chút còn phải đi đây, đi kia". Có hay không có cha có khác gì nhau đâu ?

Ngày đầy tháng con, Ba chồng kêu Nga đưa CMND cho ông, ông nói làm thủ tục cho Nga đứng tên một-ngàn-mét-vuông đất trong số 6 ngàn mét của ông. Mảnh đất này ông bà đón đầu quy hoạch, mua rất rẻ từ nhiều năm trước ở một quận ngoại thành. Sau thai sản, ông bà lại đề nghị Nga chuyển từ cơ quan của Bố ra làm ở văn phòng UBND của quận này. Nga phân vân vì lương  công chức quá thấp, nhưng ông bà ép quá Nga cũng đành đồng ý. Sau này Nga mới hiểu đó là kế hoạch giữ đất lâu dài của họ. Vì sau khi chuyển việc 1 năm, giá đất nơi đó lên gấp vài chục lần....

Vài ngày sau khi thưa chuyện với Mẹ, Nga lên quận ghi mẫu đơn ly hôn, sau đó về nhà đánh máy. Nơi để máy tính - máy in chung của cả nhà là phòng trong của Ba Mẹ chồng Nga. In xong đơn li hôn, thì con Nga dậy kiếm Mẹ, Nga cầm tờ đơn đi lên phòng mà quên bản nháp trên bàn !

Hai ngày sau đó, khi dắt xe đi làm buổi sáng, thì gặp Mẹ chồng đang quét sân, việc mà chả bao giờ bà làm. Thấy Nga dắt xe ra, bà giả như sực nhớ gọi "À quên, ký cho Mẹ cái này...", bà chạy vào trong lấy đưa cho Nga 2  tờ giấy A4.... trắng trơn :

- Chốc nữa Mẹ phải đi chứng giấy tờ đất, hôm nay hết hạn, con cứ ký xuống dưới này, chỗ này này, Mẹ in nội dung vào sau !

Nga lờ mờ hiểu rằng bà đã đọc tờ nháp của đơn ly hôn, nhưng vẫn ký rồi đi làm, dù vẫn lăn tăn không biết ký như vậy có nguy hiểm gì không ! Vào cơ quan, Nga gặp anh bạn bên phòng Tư Pháp, Nga hỏi về chuyện này :

- Chết, sao em lại ký như thế, nếu là giấy ủy quyền thì không sao, vì em phải ký trước mặt anh mới có hiệu lực. Nhưng nếu bà ấy ghi vào là em nhận bị bắt quả tang ngoại tình hay gì gì đó, thì phiền lắm !!!

Thấy anh nói có lý, tối đó Nga tìm trên máy tính ở nhà, thì đúng thật là bà ấy đã soạn sẵn "GIẤY ỦY QUYỀN". Nội dung là cô ủy quyền cho bà được toàn quyền sử dụng, mua bán mảnh đất đứng tên cô....

Cả đêm Nga không ngủ được vì buồn; sáng hôm sau qua thăm Mẹ, cô kể chuyện này, chuyện nhà chồng cho cô đất bây giờ gia đình cô mới biết. Vì thực sự cô cũng chỉ biết mảnh đất đó qua bản vẽ, mỗi ngày đi làm ngang qua đó, chưa bao giờ cô quan tâm xem nó ở khúc nào, giá trị bao nhiêu.

- Giờ tính sao Mẹ, mấy anh trong cơ quan nói nó là của con, hợp pháp. Nói con hãy giữ nó cho con của con. Nhưng việc bà ấy làm khiến con thất vọng quá.
- Trả lại cho họ đi con, mình không sống cả đời vì nó, họ cũng chả hạnh phúc với đống tiền đó đâu.

Mẹ Nga là vậy đó, hiền lành, cả đời vì chồng con. Không tham sân si của ai, nhà nghèo, bà cho 2 người thuê bán hàng trước cửa (nhà Nga ngay chợ nhỏ). Một chị người miền Trung bán trái cây buổi sáng; một anh cũng người miền Trung bán mì gõ từ chiều đến nửa đêm... nói là cho thuê nhưng hơn 20 năm Mẹ không lấy đồng bạc nào. Còn mở cửa cho họ dùng nước, câu điện bán hàng.... "tội nghiệp, giúp tụi nó để có tiền cho con đi học". Lúc nào nhà có đám tiệc, cưới xin, Mẹ phải năn nỉ hàng xóm cho họ ngồi nhờ một bữa....

Nga được giáo dục trong một gia đình quá nề nếp, lại có một thời gian tham gia quân đội nên cô có ý thức kỷ luật, tự lập cao. Là phụ nữ, sống trong môi trường như thế nên Nga biết giá trị của bản thân, cô có những nguyên tắc sinh hoạt theo "kỷ luật quân đội". Những "đặc điểm" này của Nga chồng cô đều biết trong 6 năm quen nhau. Nga cũng thấy những khác biệt giữa hai người, nhưng do quá tự tìn, cô ngây thơ nghĩ rằng mình đủ bản lĩnh để "sửa" những tật tưởng chừng như nhỏ nhặt đó. Cô phớt lờ lời khuyên trên sách vở "đừng bao giờ nghĩ rằng có thể thay đổi được một người đàn ông"

"Tật" lớn nhất của anh là thời gian, luôn luôn quên, luôn luôn trễ hẹn. Trong thời gian theo đuổi, chỉ là những buổi hẹn đi chơi, cà phê, khiêu vũ... nên việc trễ hẹn không nhiều lắm. Một vài dịp lễ quan trọng anh "quên" đến luôn, anh mất cả tuần để năn nỉ, xin lỗi.... Lấy nhau rồi thì việc đó lại trở nên kinh khủng, mật độ trễ giờ của anh tăng cả thời gian và số lượng ! Khi bạn bè, đồng nghiệp của cả hai mời đám cưới vào 6 giờ chiều cuối tuần, trước khi anh ra khỏi nhà, cô nhắc "Anh nên về lúc 4, 5 giờ để tắm rửa, sửa soạn còn đi cho kịp". Anh hứa chắc chắc sẽ về.

5 rưỡi cô sửa soạn xong, gọi hỏi anh đang ở đâu... "Anh đang trên đường về..." 6 giờ gọi thì lại "Anh về bây giờ đây" và anh xuất hiện nhếch nhác ở nhà lúc.... 8 giờ. Khi đó thì cô chỉ còn muốn tung hê tất cả mọi thứ, nhưng vì là người bạn rất thân, nên cô nén cơn điên .... hai vợ chồng đến nơi lúc 9 giờ, luôn miệng xin lỗi chủ nhân và bạn bè, rồi theo họ ra lấy xe....

Tình huống như vậy lặp đi lặp lại thường xuyên trong mọi cuộc gặp gỡ, sinh nhật, cưới hỏi.... của bạn bè, đồng nghiệp, họ hàng 2 bên gia đình chồng vợ, và cả đầy tháng, sinh nhật con.... anh luôn trở về nhà khi tiệc gần tàn, hoặc hớt hải chạy đến với bộ dạng không thể tệ hơn vì.... "anh ở công trường chạy thẳng đến đây, bận muốn chết mà còn trách gì nữa". Cái tính ham mê công việc mà ngày xưa cô đề cao bây giờ lại làm cho cô chán chường quá sức.

Và rồi Mẹ con cô không chờ đợi nữa, những lời mời, tiệc tùng cô đều đi trước với con. Ban đầu ai cũng hỏi

- Thằng C đâu ?
- Đang ở đâu đó cũng không biết nữa....

Sau đó thì việc vắng mặt của anh thành tất nhiên, không ai buồn hỏi....

- Chào chị, chị khỏe chứ ?
- Ừ....
- Anh C nói với em chị bỏ qua chuyện đó và hai người làm hòa với nhau. Em không tin. Chị có biết ngoài em ra ảnh còn người khác không ?
- Có gì quan trọng sao ?
- Ảnh đang theo một con nhỏ ca sĩ phòng trà, lớn hơn em một tuổi, nên ảnh đang lơ em....
- Việc đó thì em đi mà tính sổ với người yêu của em, chị không có thời gian đâu.

Hai hôm trước khi về thăm Mẹ, cô ngồi mua trái cây của chị Hoa trước cửa nhà. Chị ấy ngập ngừng nói

- Chị, hôm bữa cô họ của anh C ghé đây mua trái cây, cô ấy hỏi em : hình như thằng C với con Nga ly dị rồi ?
- Con không biết
- Cô nghe Mẹ thằng C khoe là nó đang quen với ca sỹ...

Nga hiểu chuyện này, vì có bạn gái hay vợ là ca sỹ - người nổi tiếng là ước mơ của anh và gia đình anh. Có sao đâu, đã ngoại tình thì với một người hay mười người thì cũng vậy thôi.....

Em trai Nga lúc này vừa xuất ngũ, thằng nhỏ về để săn sóc Mẹ, nó hỏi Nga rồi dọn về ở cái "phòng" mà Nga vừa ngăn ra. Suy nghĩ mãi, Nga nói với chồng :

- Mẹ không còn bao nhiêu thời gian, em không muốn Mẹ lo lắng lúc này. Ngay khi Mẹ mất, em sẽ đi... từ giờ đến lúc đó, anh cứ sinh hoạt ở phòng phía trong, mình ly thân đi....
- Em không suy nghĩ lại ?
- Không, điều duy nhất anh có thể làm là cầu mong cho Mẹ em sống lâu.... và đừng đụng đến người em !
- Sao em nghiệt ngã với anh vậy ? Không có em anh sẽ chết !
- Thôi cái bài ca cải lương ấy đi, ngày xưa anh hát rồi. Nghĩ tới cảnh phải sống vài chục năm với người gặp ai cũng ôm vào như anh thì tôi cũng muốn chết !

Những cuộc nói chuyện của vợ chồng Nga thường na ná như nhau. vì vốn to khỏe, anh ta vừa nói vừa xán lại ôm, hôn... Nếu không nói những lời cay nghiệt để dập tắt ngay... dục vọng của đương sự, thì Nga sẽ bị hiếp bởi chính chồng mình.

Một đêm đang ngủ, Nga nghe tiếng động rầm rầm, cô giật mở mắt bột đèn, thì ra chồng Nga đang phá khóa phòng ngủ. Do nhà mới xây, cửa, khóa rất kiên cố, nên 15 phút sau anh ta mới vào phòng được. Nga vừa kịp gọi điện cho Mẹ chồng ở phòng dưới, anh ta vào với bộ dạng làm cô chết khiếp, mắt long sòng sọc, hùng hổ gào lên về việc là vợ mà không cho chồng ngủ chung, tay thì không ngừng đập phá.... thằng bé lồm cồm ngồi dậy khóc thét..... Nga ôm con chết lặng không muốn nói gì nữa.... Mẹ chồng chỉ nhìn rồi lắc đầu :

- Vợ chồng mày ồn ào quá, để cho ba mày ngủ, đi ngủ đi...Bà đẩy thằng con vào phòng trong rồi cũng đi xuống. Nga tắt đèn dỗ con ngủ lại, rồi lại bật đèn để quét dọn những mảnh vỡ từ tủ kính và chiếc gương treo tường bị anh ta đập bể, cô thấy tình cảm vợ chồng cô giờ giống như những mảnh vỡ rơi vụn trên sàn.....



8/
Sau chuyện đêm đó, Nga hạn chế về nhà, vì cô bị chồng "săn đuổi" mọi lúc mọi nơi, tức là nếu muốn, anh vẫn có rất nhiều thời gian ! Anh canh về nhà buổi trưa, nếu gọi điện kiểm tra biết Nga về nghỉ trưa. Hoặc cuối giờ chiều lúc Nga đang phải làm cơm dưới bếp... anh ta đều tranh thủ ... quấy rối. Điều này làm Nga sợ hãi, đến mức nghe thấy tiếng xe của chồng về dưới nhà là Nga vội vàng thay đồ.. xin phép ra khỏi nhà.

Một buổi chiều con bé giúp việc gọi điện báo thằng bé bị sốt, Nga xin phép về lúc 4 giờ, trời nắng, lại sốt ruột vì con, vừa chạy vừa suy nghĩ... khi kịp nhận ra chuyện gì thì xe đã nằm trên đường... có chiếc xe bồn chở dầu nhớt gì đó hư giữa tim đường, nhớt chảy dài một đám lớn và trôi vào lề theo độ cong của đường.... mọi người ngã la liệt ! Do chạy nhanh, phát hiện trễ nên xe cô trượt dài, một thanh niên nào đó dắt giúp xe Nga lên, thấy mình vẫn còn đi được nên cô ráng lết về nhà, vứt bộ đồ vào thùng rác, tắm rửa xong Nga kiểm tra vết thương, từ vai xuống gót chân bị trầy xước hết, uống 2 viên giảm đau, bôi thuốc và băng tạm những chỗ chảy máu, rồi mới ra ngó thằng bé, cũng may con chỉ hâm hấp cảm, sổ mũi... Nga chợt nhớ đến chồng, biết anh cũng sẽ về qua con đường đó, cô vội gọi nhắc anh là đoạn đường đó nguy hiểm, cô mới té, nhắc anh chú ý khi về.

- Biết rồi, em phải cẩn thận chứ !!!

Hai hôm sau cô mới gặp anh... Cuối tuần, anh dậy sớm vì có hẹn, thò đầu vào phòng ngó ngó con, anh hỏi cho cô khi nhìn thấy những vệt trầy xước lòi ra khỏi tay áo :

- Ủa, tay em bị sao vậy ?
-....

Tháng cuối năm, 5 tháng sau cuộc gọi "giới thiệu" của Trang. Bệnh của Mẹ Nga càng ngày càng nặng... hóa trị, rồi xạ trị không có tác dụng. Đến lần xạ trị thứ 2 thì Mẹ kiệt sức, không ăn uống được, uống nước cũng ói, người cứ khô đi, Mẹ năn nỉ cho được chết vì... đau quá. Mỗi lần muốn vệ sinh cho Mẹ là phải nhờ y tá chích morphine.... theo nguyện vọng của Mẹ, chị em Nga đưa Mẹ về nhà, thuê y tá gần nhà đến truyền dịch, chích thuốc...

Rồi anh báo là trong tháng phải đi xem máy móc mấy ngày tại kho ở biên giới.

- Anh bắt buộc phải đi trong thời gian đó hay sao ?
- Đi sớm hơn cũng được, có chuyện gì ?
- Vì em nghĩ Mẹ không cầm cự được nữa. Nếu không quan trọng thì anh đi trong tuần này, hoặc vài tuần nữa hãy đi...
- Uh, không quan trọng nên đi lúc nào cũng được

Tối thứ tư tuần đó, về thăm Mẹ, thấy Mẹ thều thào nói "sáng nay thằng C nó qua đây, nó ngồi nhìn Mẹ tý rồi đi"....

Nga ngạc nhiên vì suốt 6 tháng nay chồng cô không hề qua thăm Mẹ vợ, chị Hai nói "thằng chồng em thật tệ, lâu quá mới sang thăm Mẹ, mà không cho Mẹ được trăm ngàn, cũng không có được hộp sữa gọi là..."

Nga cười buồn mà không biết nói gì, có bao giờ anh ta quan tâm đến chuyện đó đâu ! Từ khi biết Mẹ vợ bệnh, không, từ khi lấy vợ, chưa bao giờ anh ta nghĩ đến chuyện cho Mẹ vợ ít tiền gọi là, kể cả lễ Tết, sinh nhật... Tất cả mọi người trong nhà vợ đều không nhận được gì từ con-anh-em Rể .... vậy mà Mẹ Nga lại rất thương anh, vì bà thương con gái !

Cũng từ chị bán trái cây kể, bà cô họ khoe anh ta vừa chi hơn nửa tỷ để làm album cho cô ca sỹ kia !

6 rưỡi sáng hôm sau, vừa đặt con lên xe để chở con đi học, đi làm... thì anh trai Nga gọi ! Nga nghe mà tay run lẩy bẩy.... giọng anh nghèn nghẹn :

- Về đi, Mẹ đi rồi !!! 9/
Mẹ chồng Nga đi xuống khi nghe Nga trà lời điện thoại, cô quay lại nói :

- Mẹ con mất rồi, giờ con về bên đó đây...
- Con đem thằng cu đến trường đi nhé, đừng để nó nhìn người chết, không tốt...

Nga nhìn bà buồn bã, khi Bố cô chết, bà cũng bắt con bé giúp việc giữ rịt con trai cô ở nhà, không cho về nhà ngoại, cũng không cho đến nhà tang lễ... giờ đến Mẹ cô cũng vậy, đau lòng quá thể...

- Chiều Mẹ đến trường đón cháu. Để Mẹ báo cho thằng C.
- Vâng, Mẹ nói ảnh qua nhà con ngay nhé !
- Nó bay lên biên giới hôm qua rồi, không nói với con sao...

Nga không muốn nói gì nữa, cô chào Mẹ chồng rồi chở con đi. Đoạn đường 5 cây số hôm nay sao dài thế không biết, tắp xe vào cổng trường mẫu giáo, cô giáo đang đứng chờ :

- Chị....
- Uh, chị của chị biết chưa ?
- Biết rồi chị, chị ấy cũng vừa đến, nghe điện thoại chỉ khóc quá, nhỏ D mới chở chỉ về nhà rồi....
- Chị gửi cháu nhé, chiều bà nội nó đón....

Nga quay xe về nhà, chị gái cô làm việc ở đây nhiều năm, lại đang có thai tháng thứ 6, thương quá....
Nga bước vào nhà, Mẹ nằm đó, gương mặt thanh thản... Mẹ sẽ không còn phải chịu đau đớn nữa, những cơn đau không thể chịu nổi của căn bệnh quái ác, chứng kiến một thời gian dài đấu tranh với bệnh tật của Mẹ, Nga thấy những đau khổ của cô chả là gì, ít ra thì cô vẫn sống, làm việc, và chăm sóc con....

Các anh chị cũng về đủ, thiếu mỗi chồng Nga ! Các chị họ nghe tin cũng vào, làm những thủ tục cần thiết, tắm rửa, thay đồ cho Mẹ, dọn dẹp sắp sếp lại nhà cửa, gọi nhà đòn.... điệt vụt tắt lúc 9 giờ sáng, mọi người nhốn nháo, vì thời tiết sẽ nóng vào buổi trưa chiều, nhà lại đông quá.... gọi đường giây nóng thì được báo là phải sửa chữa, sớm nhất là 5 giờ chiều mới có điện. Nga đành gọi cho chồng, vì Máy phát điện là sản phẩm của công ty anh, từ máy gia đình đến máy công nghiệp, khách sạn, nhà hàng....

- Mẹ đi rồi....
- Anh nghe Mẹ gọi báo, nhưng anh chưa về được ngay....
- Ở nhà bị cúp điện, trời nóng quá, anh kêu thợ đem cái máy nhỏ đến chạy đỡ vài cái quạt, đèn được không... Mẹ phải nằm đến 6 giờ mới nhập quan....
- .... chắc không được, nói anh H (anh trai Nga) chạy đi thuê đi, có cái máy nhỏ mà gọi thợ bên anh phiền lắm, anh có ở đó đâu....

Nga buông máy khi chưa nghe hết câu, vì cô không còn sức để nghe.... Rồi bạn của anh trai cũng đem đến cái máy phát điện, rồi lễ nhập quan, phát tang.... cô cầm 2 chiếc khăn tang của chồng và con, đầu óc trống rỗng. Ba Mẹ chồng cô qua viếng, vẫn không đem thằng bé đi theo....

Đến khuya Nga về nhà nghỉ, đến cửa nhà, cô dựng xe, bỏ 3 mảnh khăn tang vào bao treo trên xe. Trong đám tang Bố, có một lần tranh thủ về cho con bú, cô quên khăn tang trên đầu, đã bị Mẹ chồng nhắc nhở : "đừng có đem thứ đó vào nhà, xui xẻo lắm"...

Hai ngày tang lễ trôi qua, Nga về lúc 8 giờ tối, nghỉ ngơi để sáng sớm đưa Mẹ đi.... Ba chồng thấy cô liền nói :

- Thằng C nó mới lên máy bay, chắc tầm 10 giờ nó về tới, Ba kêu nó đến nhà tang lễ luôn....

Bốn giờ sáng đến chỗ Mẹ, anh trai cô kể :

- Tối qua 11 giờ thằng C ghé đây, thắp nhang, ngồi ăn với mấy anh em, sau đó kêu mệt, về nhà ngủ rồi....
Chồng cô đấy, sáu năm theo đuổi, gần sáu năm vợ chồng... còn tệ hơn người dưng....
Như mình đã "nói" từ đầu, mình kể câu chuyện của Nga với mong muốn chia sẻ với các bạn trẻ đã, đang và sắp bước qua cánh cửa hôn nhân bộ mặt thật của cuộc sống, nó nghiệt ngã lắm khi mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn của mình. Nga là một cô gái xinh đẹp, được giáo dục tốt, bản lĩnh và tự tin. Cũng bởi tự tin quá nên cô "cưới chồng" với suy nghĩ "cứ lấy đã, không ở được thì bỏ". Nhưng khi là người trong cuộc thì cô mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản. Cần nói thêm là nhà chồng không bao giờ xúc phạm danh dự cô, vì nếu so địa vị hai gia đình, ở XHVN thì gia đình họ được ngồi sui với Bố Mẹ Nga là điều may mắn. Lễ, Tết... Ba Mẹ chồng Nga đều qua biếu quà, thăm hỏi rất... lễ phép ! Với con dâu chưa bao giờ lớn tiếng, nặng nhẹ. Chỉ đến khi Bố Nga mất đột ngột, rồi Mẹ Nga đổ bệnh, Nga mới nhìn ra lòng dạ của họ, lúc đó đã muộn....

Vì sao ư ? Những bà mẹ có con đều hiểu, cuộc chiến dành nuôi con sau ly hôn là cuộc chiến vô cùng cam go ! Trong 2 năm, Nga phải chịu liên tiếp hai cái tang lớn. Nhà nghèo, 2 em trai đang tuổi lớn, bắt đầu có bạn gái, chuẩn bị lấy vợ... Nga không thể đem con về ở chung nhà của Bố Mẹ nữa. Dù làm 2 việc một lúc, nhưng đồng lương công chức của Nga sẽ rất khó để dành quyền nuôi con với họ. Chỉ cần sai một bước thôi, nổi nóng, hay tính chuyện trả đũa không đúng cách. Nga sẽ mất đi giọt máu của mình. Thằng bé là cháu đích tôn 4 đời, gia đình nội ngoại bên chồng của Nga trên dưới gần cả trăm người, đều giỏi kinh doanh, khá giả...! Rất khó đúng không ?

Suốt 8 tháng trời Mẹ bệnh, Nga vừa đi làm, vừa chăm con, chạy như con thoi giữa nhà chồng - cơ quan - trường học - bệnh viện - nhà Mẹ... có hôm đang đi ngoài đường, em trai gọi "Mẹ đau quá, thuốc bệnh viện cho không tác dụng nữa, giờ làm sao chị ơi, nhìn Mẹ em không chịu nổi", Nga vừa đi vừa khóc, gọi điện đến cơ quan xin phép tới trễ (trong những tháng đó Nga luôn bị khiển trách vì đi làm trễ). Chạy qua phòng mạch của bác sỹ tâm thần (ông là cha của bạn học cũ), năn nỉ ông kiếm giúp vài ống morphine liều cao, vét hết tiền để trả vài ống thuốc khó kiếm hơn vàng, chạy về nhờ chích cho Mẹ, thời gian đâu nữa mà nghĩ đến việc trả thù đây ?

Nếu không kể chi tiết, thì bạn đọc sẽ không hiểu tường tận hoàn cảnh, tâm tư, suy nghĩ của Nga khi có những quyết định sau này. Kể chi tiết thì các bạn lại nghĩ là mình dùng giọng sầu não oán trách, mong có người thương  khổ ghê !

Coi như mình chia sẻ với các bạn về cái gọi là "muôn mặt của cuộc sống" thôi, đừng cay đắng quá mà đau lòng nhau, nhé !

Mình nghĩ không phải cứ nổi nóng, phản kháng, chửi bới, đập phá, thuê giang hồ trả đũa.... là đạt được mục đích và giành được hạnh phúc đâu. Mình thì thích câu "im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ" hơn. Trước cơn bão thì thường sóng yên biển lặng mà.

Cảm ơn các bạn đã bức xúc, thậm chí giận mình, vì như thế tức là các bạn đã đọc kỹ, suy nghĩ rồi mới góp ý.
Chúc các bạn năm mới vui khỏe, thân !


1 nhận xét:

  1. E đọc 2 câu chuyện chị viết, thực sự ấn tượng. Sâu sắc, chân thực.. hơn là những câu chuyện hư cấu, sai chính tả quá nhiều, motip ngôn tình vớ vẩn, lãng xoẹt.

    Trả lờiXóa