Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2017

NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ KHÔNG PHẢI CHỒNG TÔI

1. Có quá nhiều nước mắt

Nàng đang ở trên xe taxi, xe taxi cũng đang chạy mà nàng thấy như mình không di chuyển và chiếc xe thì đi như rùa bò. Nàng nhìn đồng hồ liên tục tới mức phát điên cả lên với nó vì trong khi nàng mãi chưa tới đc đến nơi thì nó lại phi như ngựa. Chuyến bay của nàng chỉ còn 20 phút nữa. Nàng liên tục hỏi người lái xe tới mức người đàn ông miền tây vốn nhẫn nại cũng suýt bực với nàng.

Cuối cùng thì cũng tới! Nàng chạy như bay tới quầy làm thủ tục. Cô nhân viên khuôn mặt khó đăm đăm mà nhìn nàng thở hổn hển và cố gắng giữ thăng bằng trên đôi giầy 9 phân mặt cũng phải giãn ra:
- Chị bay chuyến nào ạ?
- Sài Gòn, chuyến 6h15 em
Vừa nói nàng vừa đưa giấy tờ đã chuẩn bị sẵn. Cô gái ngẩng lên rồi cười, nụ cười thân thiện hơn:
- Chuyến bay bị trễ lại tới 8h30 chị ạ không thì chị bị trễ rồi

Nàng gần như muốn xỉu khi nghe tới điều đó. Nàng đã làm việc như điên, chạy như điên để mong thoát được đất này sớm nhất, khỏi phải nghĩ tới gã đối tác chết tiệt ấy ít nhất ….vậy mà giờ lại được delay. Nàng đi qua cửa kiểm soát vé như cái xác không hồn. Giờ thì nàng mới nhớ nàng đã quên bữa trưa và khi không phải gồng mình lên, tay chân nàng gần như đang nhũn ra vì mệt vì đói.

Nàng ghé 1 quầy coffee gọi chút gì ăn tạm. Nàng không ưa đất này từ con người tới cả những món ăn. Ba ngày ở đây ăn gì nàng cũng đau bụng. Cái bệnh đại tràng chết tiệt hành nàng đến khổ. Ngay cả món cháo đơn giản nhất cũng khiến nàng yên thân. Nàng them cơm kinh khủng. nàng thấy rõ gôc gác nông dân của mình trong đó. Nàng không thể sống mà không có cơm…. Nàng gọi miếng bánh ngọt và cốc sữa nóng ăn giữ sức. Miếng bánh ngọt đầy đường hóa chất và cưng cứng trôi qua cổ họng một cách khó nhọc. Bây giờ thì nàng nhìn thấy bóng mình mờ mờ trong tấm kính phía đối diện. Tóc tai thì rũ ra và dáng thì thật nhỏ bé, thảm hại. Nàng cố gắng nhìn ra phía ngoài sân để thấy nắng vẫn còn vương và bầu trời còn khá sáng. Thiên nhiên quả ưu ái xứ này!

Chỉ uống đc nửa cốc sữa nàng đã thấy tỉnh táo hơn, tay bớt run hơn. Nàng thư thả cho mình dựa vào thành ghế và nhắm mắt để không phải nghĩ gì. Điện thoại đổ chuông, nàng nhìn số lơ đãng :
- Dạ, em nghe
- Anh xin lỗi vì bận quá quên mất phải gọi cho em.Em bị delay hả mà giờ vẫn mở đt?
- Vậy anh định gọi chỉ để kiểm tra thôi đúng không?- giọng nàng nghe có phần khiêu khích
- Trễ tới mấy giờ em? Em ăn thêm chút gì đi nhé
- Dạ
- Gặp em sau

Nàng vẫn cầm điện thoại. Tiếng tút tút báo lại người đó đã đi rất xa. Trong phút chốc cảm giác đơn độc ùa đến vây lấy nàng. Chuyến đi tồi tệ, gã đối tác khó chịu cư xử vô văn hóa. Gã hành nàng đủ mọi thủ tục đến phút cuối kí hợp đồng gã lại bảo giám đốc chưa okie lắm nên anh chưa muốn kí. Sau chuyến công tác của sếp gã sẽ ăn tối bàn lại kĩ để an hem thống nhất rồi kì cho nàng. Kinh nghiệm cho nàng thấy đó chỉ là trò trẻ con gã mang ra để mị dân nàng. Chắc chắn có điều gì đó gã chưa okie. Từ sáng đến giờ nàng cạy cục mấy chỗ ma mãnh nhờ để hỏi mà không được. Tới 4h cậu em thư kí bên văn phòng tỉnh ủy mới gọi cho nàng nói: “Anh Bảo- gã đối tác- không hài lòng về chị. Chị chỉ có công việc thôi. Anh ấy thấy mình được coi như công cụ. Vả lại dịch vụ đó không chỉ có bên chị cung cấp. Nhiều chỗ họ rất chu đáo”. Lúc nghe điều đó nàng đã kìm chế để không chửi đổng 1 câu. Cậu em lại tư vấn cho nàng. Nàng lại phải gặp, nói chuyện chia sẻ với gã. 5h40 gã bảo: “okie. Anh sẽ trình giám đốc rồi gọi em nha. Con gái Hà Nội thật dễ mến”. Nàng gần buồn nôn mà vẫn cười rồi cuống cuồng chạy đến đây như thế này. Ba ngày mời hắn đi ăn đủ khiến nàng biết được sự nhớp nhúa của hắn. Hắn đúng là đối tác khó chịu nhất mà nàng từng gặp. Giá nàng có thể thở than với ai đó, kể lể những đêm mất ngủ vì tính toán các phương án để làm việc với hắn, sự mệt mỏi, cô độc mà tỉnh lị gần cuối cùng đất nước này mang tới....giá có một bờ vai để dựa. Nàng bật khóc ..............

Ở đây rõ ràng không có ai quen, nàng hãy khổ đau đi, cứ gào khóc đi nếu cần vì chỉ cần chuyến bay này kết thúc nàng lại khoác lên mình bộ mặt viên mãn, lại thanh lịch mà nàng luôn có. Nàng ôm chặt lấy mặt khóc nức nở, đôi vai bé nhỏ run rẩy và chẳng cần dùng khăn giấy nàng dùng tay lau nước mắt cho mình. Khi nàng ngẩng mặt lên thì cũng đã gần 8h. Nàng vội vàng chỉnh sửa lại tóc tai rồi ra xếp hàng.

Cơn xúc động cộng với sự mệt mỏi sẵn có khiến đầu nàng nặng trĩu và khi sắp đến lượt nàng lên máy bay thì bụng nàng cuộn lên đau dữ dội. Nàng chạy vào toa let nôn thốc nôn tháo tất cả những gì có trong ruột. Và nàng gần như phải bò vào máy bay vì quá mệt. Ghế của nàng ngồi ngay sát cửa sổ để vào được nàng phải vượt qua người đàn ông ở mé ngoài và nàng còn chiếc va ly nữa. Nàng dùng hết sức “Xin lỗi”. Khi người đàn ông vừa ngẩng lên thì nàng đã gần như ngã vào người đó, mắt nàng hoa lên: “Làm ơn cho tôi vào ghế trong”. “Tất nhiên” người đàn ông lắp bắp và đỡ nàng vào ghế: “Cô ốm hả, tay cô lạnh quá”. Nàng lắc đầu miễn cưỡng: “Không, tôi chỉ cần ngồi một chút”. Cô nhân viên máy bay chạy lại: “Chị cần em giúp gì không ạ”. Nàng lắc đầu rồi chìm đi không kiểm soát được cơ thể mình nữa. Trong cơn miên man, nàng thấy có người đỡ đầu nàng lên uống thứ gì đó, rồi lần khác thì hình như nàng được kê gối, đắp chăn....nhưng nàng vẫn thấy lạnh kinh khủng nàng kêu lên trong yếu ớt: “Cho tôi thêm chăn. Làm ơn”. Nàng thấy ấm hơn chút và chìm vào trong mê man. Trong giấc ngủ nàng thấy nàng bị bầy chó sói đuổi theo khi lạc trong rừng, đêm tối và 1 mình....nàng lại khóc. Đúng lúc tuyệt vọng đó, nàng nghe thấy tiếng gọi: “Tới nơi rồi, tôi gọi nhân viên cho cô xuống nhé”. Nàng mở mắt ngơ ngác nhận thấy tóc tai rối bời, trán đẫm mồ hôi, cả 4 cái chăn trên người và người đàn ông bên cạnh đã đứng dậy sẵn sàng để xuống. Nàng ngượng ngùng xấu hổ khi nhận ra mình không tươm tất trước người lạ:
- Không cảm ơn. Tôi tự đi được
- Vậy va-ly của cô đây- vừa nói người đàn ông vừa đưa va-ly cho nàng
- Cảm ơn anh- nàng vừa vuốt vội mái tóc vừa đứng dậy để cầm
Nhưng thật tệ, cơ thể nàng như nặng ngàn cân. Hai đầu gối nàng chụm lại không đỡ được nàng. Nàng bám lấy ghế trước để đứng dậy. Thấy nàng lảo đảo người đàn ông đưa tay ra đỡ:
- Chắc ở nhà cô rất ương bướng. Cô sốt suốt chuyến bay. Sao đi được. Bám vào tôi, tôi sẽ đưa cô ra
Vậy ra nàng là kẻ ương bướng. Chỉ là nàng không muốn làm phiền người khác. Cô nhân viên lại gần:
-Anh cần lấy xe đẩy không? Để em mang giúp va ly!
- Vâng cảm ơn cô!
Người đàn ông trả lời tự nhiên, rồi đưa tay đỡ lấy nàng dìu đi. Nàng không muốn nhưng không thể đi được nên đành chấp nhận:
- Anh chị thật đẹp đôi mà anh lại chu đáo quá!- Cô nhân viên xởi lởi vừa kéo va ly vừa bắt chuyện
Nàng quay lại gắng hết sức:
- Không, người đàn ông này không phải chồng tôi



1. Nàng là ai?
Nàng đâu phải trẻ con để thích mấy trò xã giao đó.
Nàng đã 34 tuổi, có 2 đứa con trai xinh đẹp như thiên thần. Cuộc hôn nhân 7 năm mang lại cho nàng 2 cục cưng đó và 1 mớ những khổ đau chất chồng mà nàng không nhớ nó bắt đầu từ đâu.Có lẽ là từ khi nàng mang thai em bé thứ 2. Trong suốt thai kì, nàng nghén lên nghén xuống để kết cục lại nàng hoàn toàn bỏ quên gã chồng hào hoa, tài năng, trai gốc thủ đô của mình. Chao ôi, lúc đó chỉ nghĩ đến bản thân và con, nàng đã không đủ sức lo thì còn nói gì đến chồng. Cái gì vào đến bụng là cũng nôn đến nước lọc nàng còn sợ. Nàng xanh như tàu lá, đi không đủ sức. Mỗi sáng là một cực hình khi nàng cứ xa xẩm mặt mày mà phóng đến chỗ làm. Cả thai kì nàng tăng đúng 8 kg. Lần nào đi khám bác sĩ cũng kêu nàng chịu khó ăn uống hơn để mẹ khỏe con khỏe. Vậy mà người đàn ông ngọt ngào của nàng chưa khi nào hỏi han, động viên vợ về điều đó. Có 2-3 lần gì đó, chồng nàng đưa đi, còn lại nàng luôn tranh thủ đi làm về rồi đi khám luôn. Nàng mệt thì vẫn cứ đi làm, cứ về nhà cơm nước, dọn dẹp nhà cửa cho bố mẹ và con. Giờ nghĩ lại nàng vẫn không quên nỗi sợ hãi mỗi khi lau xong 3 tầng nhà, nàng luôn gần như chết xỉu. Có lần nàng phải nằm trên phòng thờ gần 1h mới bò được xuống. Cũng chẳng ai như nàng, buổi đêm đau đẻ, nàng dậy lau dọn nhà thật sạch rồi mới gọi chồng dậy đưa ra viện. Nào phải nhà không có khả năng thuê người giúp việc, chỉ tại nàng tiếc tiền, thương chồng đi làm vất vả nên cố gắng…. nhưng nàng thương chồng mà chồng lại thương…..người khác mất rồi.
Hôm nào chồng cũng về sau 11h đêm. Vậy mà chưa khi nào nàng căn vặn. Tất cả chồng nàng đều bảo là do công việc. Đúng là thời gian đấy anh vừa chuyển nơi làm việc và cũng vừa đảm nhiệm vị trí mới nên nàng hoàn toàn tin tưởng chồng. Hôn nhân với nàng là kết quả của một tình yêu quá tuyệt vời, nàng sống trong men say của tình yêu tới mức luôn nghĩ trên đời chỉ có người đàn ông đó và người đàn ông đó cũng chỉ có thể yêu mình nàng. Vì xét một cách công bằng, nàng khá trẻ so với tuổi của mình, nàng xinh đẹp có học thức, 32 tuổi đang làm nghiên cứu sinh và nàng có 1 công việc đáng trọng kiếm được tiền. Hơn hết là nàng yêu chồng con bằng tất cả trái tim. Và điều đó chồng nàng biết rõ. Anh vẫn luôn tự hào về điều đó với bạn bè của cả mình và vợ. Bạn bè của nàng luôn ghen tỵ với nàng vì cuộc hôn nhân của nàng quá viên mãn. Sau 4 năm kết hôn nàng vẫn luôn nhận được những tin nhắn ngọt ngào mỗi ngày, vẫn hẹn hò café và đặc biệt chồng nàng chưa quên một ngày lễ tết nào với nàng. Ngày kỉ niệm 5 năm kết hôn, nàng còn gần như chết ngất khi chồng tặng 1 bộ trang sức của Ý được đặt và gửi về đúng ngày luôn. Nàng còn nghi ngờ gì được người đàn ông như thế….Vậy mà đúng 1 tuần sau đó khi nàng vừa sinh con và 10 ngày sau hôm kỉ niệm đó, nửa đêm chồng nàng về trong trạng thái say mềm. Nàng vừa sinh mà vẫn phải dậy, khuân chồng vào giường, thay đồ và cất điện thoại, ipad. Tin nhắn thì nhấp nháy trên điện thoại…Từ khi lấy chồng vì tôn trọng anh, chưa bao giờ nàng mở điện thoại anh. Nhưng lúc đó như linh cảm, nàng run rẩy mở trộm và đập vào mắt nàng là dòng tin nhắn: “Anh à, mai là sẽ gặp em mà, đừng nhớ em mà mất ngủ nhé. Yêu anh!”. Không thể dừng được tò mò, nàng đọc toàn bộ tin nhắn của 2 người…..để rồi ngay sau đó nàng không thể khóc. Trong bóng đêm, nàng ngồi ngồi ban công run rẩy, đêm mùa đông với bộ quần áo ngủ và như một cái xác, nàng ko còn nghe được tiếng con khóc…..Chỉ khi con nàng khóc nhiều quá, mẹ nàng lên chăm con đẻ chạy sang không thấy con gái đâu mới tá hỏa gọi tìm con và thấy nàng ngất xỉu ngoài ban công…. Những chuyện sau đó ….còn rất nhiều nhưng lúc này thì người đàn ông đang dìu nàng kéo nàng ra khỏi suy nghĩ miên man đó:
-Cô về đâu? Ngồi đây chờ tôi, tôi chạy xe lại chở cô tới đó!
Nàng nhìn lại, ánh mắt hoàn toàn vô hồn: Cho tôi về Hotel Continental Sài Gòn
-Được, cô ngồi yên chờ tôi nhé
Người đàn ông quay đi nhanh chóng để nàng ngồi lại trên ghế chờ. Trong phút chốc nàng chợt nhận ra mình chưa biết gì về người đàn ông này ngay cả 1 cái tên vậy mà lại sắp đi chung xe với người đó. Nhưng điều đó cũng chỉ thoáng qua rồi ập đến là cơn đau đầu kinh khủng và người nàng lại rét kinh khủng, nàng cố gắng gồng mình lên để chống lại sự run rẩy đang ập đến cho đến khi nhìn thấy bóng người đàn ông đó chạy lại:
-Cô lại sốt rồi hả?
Nàng gật đầu và để mặc người đàn ông khoác thêm áo, dìu nàng ra xe.... Nàng lại rơi vào mê man hết lạnh rồi nóng, người vã đầy mồ hôi. Nàng không biết người đàn ông đó mang nàng đến đâu nhưng nàng biết nàng được bế từ trên xe xuống và còn nghe rõ tiếng người đó:
- Chị để ý nhé, bác sĩ sẽ đến ngay bây giờ.
Lúc nằm trên giường nàng biết có ít nhất 3 người cứ ở trong phòng đi lại và nói nhưng không nhớ được họ nói gì với nhau nữa rồi chìm vào giấc ngủ.
Lúc nàng tỉnh dậy chắc cũng khoảng 9h rồi. Mặt trời đã xuyên qua lớp rèm cửa mỏng chạm tới giường của nàng. Nàng ngơ ngác nhìn quanh, đây rõ ràng không phải khách sạn của nàng. Giật mình nàng cố chống tay ngồi dậy để quan sát kĩ hơn: căn phòng khá rộng chắc khoảng 35-37 m2 bài trí khá thanh lịch. Trên bức tường đối diện giường của nàng là một bức tranh tĩnh vật vẽ cúc họa mi của họa sĩ Nam Sơn- người mà nàng rất mến mộ... Vừa đúng lúc đó cưa phòng mở, một người phụ nữ trung tuổi bước vào:
- Cô tỉnh dậy rồi. Cô ăn chút cháo nhé
- Tôi đang ở đâu? Nàng ngơ ngác- Bà là ai?
- Cô đang ở quận 7 khu Star Hill

1. Chuyện ở khu Star Hill
- Sao tôi lại ở đây? Đây là nhà của…?
Người phụ nữ tiến lại phía cửa sổ vừa kéo rèm cửa vừa nói:
- Tôi kéo rèm cửa cho cô nhé. Bên ngoài rất đẹp trời nhưng không mở cửa sổ được vì cô đang rất yếu
- Sao tôi lại ở đây?- Nàng bồn chồn lặp lại câu hỏi
- Cậu mang cô về tối qua khi cô đang sốt. Bác sĩ ở đây cả đêm. Sáng nay 6h, ông ấy mới về. Ông ấy dặn tôi không được cho cô ra khỏi phòng. Phòng phải luôn ấm và cô phải uống thuốc bây giờ. Trưa ông ấy sẽ qua tiêm cho cô
Nàng muốn hỏi thêm nữa nhưng điện thoại của nàng đang kêu inh ỏi. Nó ở đâu đó, nàng nhỏm dậy để tìm và phát hiện ra mình đang mặc 1 bộ đồ ở nhà không phải của mình còn điện thoại của nàng thì đang ở trên bàn trang điểm cách xa giường. Người phụ nữ trung tuổi, nhanh nhẹn tiến lại cầm điện thoại cho nàng:
- Đêm qua cũng có mấy cuộc gọi cho cô. Cô nghe đi
Nàng nói cảm ơn như một cái máy rồi mở điện thoại:
- Em ở đâu mà không gọi được, nhắn tin cũng không trả lời- Giọng trong điện thoại không giận không vui, vô cảm
- Em mệt quá. Đêm qua sốt nên không biết. Các con em đi học chưa anh?
- Hôm nay là chủ nhật. Em quên hả?
- À, vâng…. Nàng ngượng ngùng nhận ra mình quên mất
- Em khỏi chưa?
- Em khỏi rồi. Chiều sẽ đi ăn tối với giám đốc sở
- Ừ, thế nhé….
Trong điện thoại nàng nghe tiếng vọng lại: “Tới lượt anh rồi. Lỗ số 3 đó”. À, hôm nay là lịch đi chơi của anh. Nàng chưa kịp trả lời thì lại chỉ còn tiếng tút tút….quen thuộc. Người phụ nữ trung tuổi lại gần cầm điện thoại trên tay cô cất ra bàn:
- Cô yếu lắm, không nên dùng điện thoại. Chồng cô gọi hả?
Như người làm việc khuất tất vị bắt, nàng lắp bắp phủ nhận:
- Không, không phải chồng tôi. Một người quen cũ
- Cô ăn cháo nhé. Để tôi mang nước cho cô làm vệ sinh
- Bác đỡ tôi vào nhà vệ sinh được không?
- Cô cứ ở trên giường, tôi giúp cô đi vệ sinh được
- Không!- nàng chống cự mệt mỏi- Giúp tôi vào nhà vệ sinh với
Ánh mắt van nài của nàng làm người phụ nữ mềm lòng. Người phụ nữ đỡ cô đi. Đứng dậy, cô mới biết mình thực sự rất yếu. Mắt thì hoa lên, người thì run rẩy mà đó lại là sự run rẩy từ trong gạn ruột và nàng há miệng ra thở như con cá mắc cạn. Đường vào nhà vệ sinh là thử thách với nàng. Khi bị bà bỏ lại trong đó, nàng không đứng được phải ngồi bệt xuống sàn để làm vệ sinh cá nhân. Chưa bao giờ nàng nhận thấy mình mất sức như thế. Ngay cả lúc nàng sinh xong.
Nhắc đến lúc sinh chắc ko ai như nàng. Nàng đẻ thường, sau 4 tiếng đã bồng con đi lại trong phòng. Vì mẹ nàng ở xa chưa tới kịp, chồng nàng: ngày đi làm mệt tối vào trông vợ nên nàng bắt ngủ để mai còn đi làm. Vậy là con khóc nàng bế. Lúc đó chỉ thấy sợ đau còn mệt thì không, nàng khỏe băm băm. Nàng sinh xong, mẹ ở với nàng được 10 ngày rồi về. Người phụ nữ chân quê ấy không thể ở phố được, hơn nữa nàng lại ở với bố mẹ chồng mà bố mẹ chồng nàng thì…. Thế nên mới được 15 ngày, nàng đã đi lại giặt giũ, phơi phóng hết rồi. Ngoài 20 ngày, nàng cặm cụi lau nhà lau cửa. Mẹ chồng nàng bảo “ Tao ngày xưa đẻ được 3 ngày đã đi chợ. Nằm lắm rồi sau này đừng kêu bụng to nhé”. Nàng lau nhà nuốt nước mắt vào trong khi bác hàng xóm ghé qua kêu lên: “Con bé này thích sa dạ con mà chết hả con? Xách cả xô nước to thế kia làm gì?”. Để lau nhà thôi. Mẹ chồng nàng quy định từ khi nàng bước chân về nhà chồng như thế:lau nhà phải có xô nước bên cạnh để giặt khăn. Nhà nàng cũng ko dùng cây lau để lau nhà, phải dùng tay để giặt cho sạch sẽ. Vậy mà nghe bác nói thế bà bảo : “Tôi không cho làm mà nó cứ đòi làm sợ bụng to. Cái bọn này bây giờ chỉ sợ xấu”.
Nhà chồng nàng thuộc hạng danh giá của đất này. Ngày nàng theo chồng về ra mắt lần đầu, mẹ nàng nhăn nhó: “Bao nhiêu con gái ở đây không tìm hiểu đi dẫn về con nhà quê, gầy như que củi, không biết đẻ đái được không”. Bà buông lời đó thẳng vào nàng ngay trong bữa cơm trước mặt 4 bà chị chồng, 4 ông anh rể cùng 8 đứa cháu ngoại. Giá có chỗ nào để chui, chắc nàng chui xuống rồi. Mà mẹ nàng cũng ko mặn mà gì với chồng nàng lúc đó. Bà nhìn thấy 4 bà chị chồng cùng bố mẹ của chồng lúc đó nên thấy hết được khó khăn của nàng. Ngày nào, chồng nàng tới cửa mẹ nàng cũng bảo nàng không có nhà. Từ nhà anh đến nhà nàng 45km, chiều nào đi làm về anh cũng đi thẳng đến nhà nàng. Ròng rã như thế trong nửa năm bà phải đồng ý. Còn nàng quá sợ nhà anh thì anh thuyết phục: “mẹ rất nhân hậu, thương con. Chỉ ác miệng chút thôi. Em về sẽ hiểu mẹ”. Nàng cũng biết anh đã phải quỳ gối trước mẹ xin được cưới nàng, anh bảo: “Em ấy rất ngoan. Mẹ cho con lấy em. Em về mẹ sẽ biết”. Bao nhiêu sự điều đình đó cuối cùng được đền đáp bằng đáp cưới mơ ước của nàng và chồng. Giờ nhớ lại nàng cũng không hiểu vì sao ngày đó lại mê anh tới vậy, sống chết chỉ lấy anh dù xung quanh nàng rất nhiều người theo đuổi. Với nhà anh, nàng thấp kém chứ với gia đình nàng, nàng cũng là niềm tự hào của cha mẹ, dòng họ. Nàng học trường chuyên huyện rồi chuyên tỉnh từ bé. Ở nơi tỉnh lị nhỏ này, sự học được đề cao lắm, đó là cách duy nhất để thoát khổ nơi đây. Nàng lại học giỏi, kì thi học sinh giỏi của tỉnh rồi đến quốc gia nàng cứ ẵm giải ầm ầm. Ngày đó được giải nhì học sinh giỏi quốc gia long trọng lắm. Vì vậy mà dù mẹ nàng chỉ đẻ được con gái và giỗ tổ họ chỉ con trai mới được đến nhà bác trưởng họ ăn cỗ vậy mà nàng được bác trưởng họ cho gọi vào trước bàn thờ tổ tiên để báo cáo về thành quả của dòng họ Nguyễn trong năm. Rồi học đại học, nàng luôn trong tốp xuất sắc. Ra trường, nàng được chuyển thẳng lên học thạc sĩ. Nàng thành tấm gương để dạy dỗ bọn trẻ mà bao bậc cha mẹ luôn nhắc con ở vùng quê này. Vậy mà bỏ qua tất cả danh dự, tự trọng….nàng đi làm dâu trong sự ghẻ lạnh của nhà chồng và cả sự không vui của mẹ . Trước khi đồng ý cho nàng kết hôn, mẹ bảo “ Đến giờ mẹ vẫn không ưng nó. Đàn ông mà mắt ướt, giọng thì ngọt lịm thì chỉ làm khổ vợ con. Con mà lấy nó sau này sướng khổ đừng nói với mẹ”. Nàng khắc ghi điều đó để không nói với mẹ, âm thầm chịu đựng mọi khổ đau trong cuộc đời của mình.
Có tiếng gọi ngoài cửa:
- Cô xong chưa? Tôi vào nhé
Không chờ nàng lên tiếng, người phụ nữ đã bước vào:
- Để tôi đỡ cô lên. Cô yếu lắm mà. Đêm qua cô hết sốt rét lại sốt nóng, nói mê man
- Chị tên gì?- Nàng hỏi
- Tôi tên Sáu. Cô cứ gọi chị Sáu
- Dạ, tôi tên Thụy Anh
Đó là người phụ nữ Nam Bộ hiền hậu, chu đáo mà sạch sẽ nhất nàng từng biết. Từ đó đến trưa, chị lấy cháo bón cho nàng ăn, cho nàng uống thuốc, cất điện thoại không cho nàng sử dụng. Khi nàng muốn ra nằm trên ghế so-pha bên cạnh của sổ, chị dìu nàng ra ánh mắt đầy thương mến:
- Sao lúc mơ cô toàn khóc?
Nàng cười buồn, mắt nhìn ra xa xăm. Bên ngoài, nắng rực rỡ:
- Cho em dùng điện thoại nhé. Hôm nay em có hẹn ăn tối. Đây là cuộc hẹn quan trọng, em phải đi
Chị Sáu không nghe thấy điều đó. Bởi chị đã xuống nhà mở cửa cho bác sĩ. Lúc chị trở lên, chị cất tiếng nói to:
- Cô Thụy Anh, bác sĩ tới thăm bệnh cô đó
Nàng với chiếc gối dựa để người được kê cao hơn trong tư thế nửa nằm nửa ngồi. Nàng không thể ngồi được vì cứ ngồi thì nàng lại hoa hết cả mắt. Nàng hướng tất cả sự chú ý ra phía cửa ra vào dù nó hơi chéo so với chỗ ngồi của mình
- Cô ngồi được sao? Tôi nghĩ cô rất chóng mặt
Vị bác sĩ nhanh chóng bắt chuyện và di chuyển về phía nàng. Một mùi thơm dễ chịu lan khăp căn phòng, mùi hấp dẫn của hương hổ phách và tinh chất hoắc hương tuyệt diệu. Nàng đã hình dung đó là người đàn ông già nua với cặp kính lão đen xì thì….đúng là có kính nhưng lại là một người khá trẻ so với hình dung đó và hơn mọi sự mong đợi từ một bác sĩ mà nàng gieo rắc cho mình. Chắc anh chỉ hơn nàng nhiều là 5 tuổi. Nàng mỉm cười thừa nhận:
- Vâng, chào bác sĩ, đúng vậy ạ
Trong chiếc ghế sô-pha mầu kem, bộ đồ mặc ở nhà mầu đỏ đun và tóc tai tèm lem trong nàng nhỏ thó, tội nghiệp như con mèo mướp. Chẳng ai có thể nghĩ 1 phụ nữ đã có 2 con lại có hình dáng mảnh khảnh, nhỏ nhắn như nàng và đặc biệt là khuôn mặt thơ ngây cộng với mái tóc cắt ngắn ngang vai nhìn nàng lại càng trẻ trung hơn cả. Không biết có phải vậy không mà bác sĩ nhìn nàng cười hiền từ và chuyển cách xưng hô:
- Em nằm qua giường tôi khám lại cho
Chị Sáu chạy lại đỡ nàng. Tự nhiên nàng không thấy tự nhiên chút nào. Vị bác sĩ quá hoàn hảo trong chiếc sơ mi kẻ xanh nhạt của Pierre Carin kết hợp với quần âu và đặc biệt là phong thái tự tin của anh. Nàng yên lặng cho anh khám:
- Từ sáng đến giờ em còn sốt nữa không?
Nàng không trả lời chỉ khẽ lắc đầu. Anh cười thành tiếng:
- Chắc có người sợ đau nên giấu. Hôm qua tôi chích thuốc cho em, em đang sốt mà vẫn biết xuýt xoa đấy. Nhưng có trốn cũng không trốn được nha. Tôi chỉ ở cách đây 1 dãy thôi
Hướng về phía chị Sáu anh nói như người thân quen:
- Chị cho cô ấy ăn gì rồi?
- Đúng như cậu yêu cầu: cháo yến, nước cam, uống thuốc và không sử dụng điện thoại, máy tính
- Nam không về hả chị?
- Cậu ấy ở nhà trên quận nhất rồi cậu. Lúc trước, cậu vừa gọi bảo đi Đà lạt
Hướng về phía nàng, anh bảo:
- Em để mình bị suy nhược như vậy bao lâu rồi? Mỗi ngày em ngủ được mấy tiếng?
Nàng cười ngượng nghịu tránh câu trả lời. Anh lấy thuốc và tiêm cho. Nàng từng gặp nhiều trai đẹp, trai tài nhưng chưa ai mới gặp lại gây cảm giác dễ chịu như anh. Sự dễ chịu đẹp đẽ mà lâu lắm nàng không có với người khác giới. Nhìn thấy nét mặt căng thẳng và cái nhăn mặt đầy chịu đựng của nàng, anh phì cười:
- Xong rồi mà cô gái. Con gái Hà Nội nhát gan vậy hả?
Rút kim ra, anh giữ bong lại thật lâu trên tay của nàng:
- Em quen Nam lâu chưa?
Nàng mỉm cười tinh nghịch:- Trước bác sĩ khoảng 4h ạ

Trong khoảnh khắc nàng cảm thấy một sự yên bình kì lạ mà từ lâu nàng không còn ngửi thấy mùi vị trong cuộc sống của mình. Giờ này nếu đang ở Hà Nội, chắc nàng sẽ lại đang cuống cuồng với đống công việc dự án mà chỉ ngày chủ nhật mới có thể tranh thủ. Chắc chẳng ai có thể ngờ nàng mong manh là vậy mà có thể cùng lúc làm nhiều việc thế. Chính nàng cũng không ngờ nàng có thể làm được nhiều như vậy. Từ lúc nào nàng thấy cần phải mang cả tính mạng ra để làm việc như vậy? Chắc có lẽ từ khi nàng biết chồng phản bội mình. Sau cú sốc lớn đấy, nàng mất gần 3 tháng sống trong câm lặng. Nàng không nói gì với ai, tất nhiên không ai biết nguyên nhân của điều đó, ai cũng bảo chồng nàng chắc nàng bị trầm cảm sau sinh. Nàng không oán trách chồng 1 câu. Chỉ nhớ sau đêm bị ngất ngoài ban công ấy, lúc tỉnh dậy thấy chồng ngồi bên, nàng nhìn vào hư không rồi hỏi: “Em đã sai ở đâu? Khi nào chúng ta sẽ chia tay nhau?”. Chồng nàng ôm lấy nàng khóc rồi xin lỗi: “Đó chỉ là phút xao lòng thôi. Người anh chọn chung sống cả đời này là em”. Nàng mặt đầy vô cảm: “Em cần gặp con đấy. Gửi số điện thoại của nó cho em”. Chồng nàng hoảng hốt, thuyết phục đủ mọi kiểu rằng nàng mới sinh không nên ra ngoài. Nàng không nghe thấy điều đó, chỉ biết nếu không nhìn mặt con bé ấy nàng sẽ không ăn, không ngủ được. Ra viện về, nàng đi ra ngoài. Bố mẹ chồng nhảy dựng lên kêu vừa đẻ xong đã xí xớn không chịu được nằm nhà. Nàng không nói gì lẳng lặng gọi taxi đi. Trời tháng 12 rét buốt, trong quán cafe lạnh lẽo nàng nhìn thẳng con bé: “ Em không sợ bị đánh sao?”. Con bé vênh váo trả lời: “Anh bảo chị sẽ không bao giờ làm thế nên em mới dám đi”. À, thì ra văn hóa là thứ như thế. Đúng vậy, cả đời nàng đến giờ nàng chưa lăng mạ một ai, không bao giờ nói một câu văng tục. Nàng hỏi: “Hai người yêu nhau vậy, tôi cho 2 người đến với nhau. Em gọi chồng tôi ra, chỉ cần trước mắt tôi, hai người xác nhận muốn đến với nhau. Tôi sẽ cho 2 người toại nguyện”. Con bé cúi mặt: “Anh không bao giờ bỏ chị đâu ạ. Nhưng em xin chị, chị nhường anh cho em được không? Em hứa sẽ chỉ nuôi 2 đứa trẻ mà không sinh thêm em bé”, rồi như thấy không đủ sức thuyết phục, con bé quỳ xuống, cầm lấy tay nàng: “Em biết thế là bất công với chị nhưng em xin chị! Em cầu xin chị”. Nàng ngồi ngả hẳn ra sau ghế: “Gọi được anh ấy ra đây. Tôi sẽ cho”. Tất nhiên, chồng nàng không ra. Tất nhiên, chúng sẽ rời nhau. Nàng ra khỏi quán cafe, nước mắt chảy như mưa. Đó ra giọt nước mắt của đau đớn mà nàng đã kìm chế giờ không thể che được nữa. Những ngày sau nàng khóc tới mức cảm như nàng sắp tan thành nước. Bữa cơm nào nước mắt cũng chan thay canh. Nàng gầy như xác con ve. Chồng nàng, sau những ngày đầu hối hận thấy nàng không nói gì cũng coi như mọi việc đi qua. Thứ tình yêu và con người nàng từng thần thánh ấy cuối cùng cũng chỉ có thế. Nhiều đêm, nàng biết chồng đang thậm thụt nhắn tin nhưng giả như không thấy. Thấy nàng buồn rười rượi, không nói, không cười, một hôm về nhà giữa trưa anh bảo : “Nếu em không vượt qua được nỗi đau đó thì đừng trách tôi thay đổi”. Đó chính là dấu chấm hết cho những bức tranh tình yêu sặc sỡ nàng đã tô vẽ trong cuộc đời của mình.

Sau này, bằng trải nghiệm của nước mắt nàng hiểu được rằng: thực ra với đàn ông, cái gọi là miên viễn trong cảm xúc là có nhưng cái miên viễn của đối tượng là không tồn tại. Họ thích thử cảm xúc đó với nhiều đối tượng khác nhau và với họ điều đó là bình thường, hiển nhiên. Phụ nữ muốn khốn khổ khốn nạn với điều đó như thế nào là điều do phụ nữ chọn. Họ đương nhiên không chịu trách nhiệm. Nếu họ có ngoại tình mà bị bắt gặp thì đơn giản chỉ la…truyện không may mà thôi.
Nhưng hiểu là một truyện còn đau đớn thì vẫn cứ là truyện khác dù mỗi lần thì nỗi đau đó nhạt dần đi…
*
* *
Buổi chiều, nàng sốt trở lại. Dù vậy, nàng vẫn cố gắng gọi điện cho mấy người bạn thân thiết. Nàng muốn vào viện, hoặc ra khách sạn ở và không phải phiền hà tới một người lạ mà thậm chí tên cũng chưa chắc chắn như thế này nhưng thật rủi, cả 2 người bạn gái đều đang đi công tác. Chị Sáu chăm sóc nàng 1 cách tỉ mỉ và cận thận như một người thân: lúc nàng sôt nóng thì lau mồ hôi cho nàng, lúc nàng sốt lạnh thì đắp thêm chăn, tăng nhiệt độ phòng cho nàng, liên tục cho nàng uống nước hoa cả theo lời dặn bác sĩ. Trong lúc nàng đang muốn nhờ chị gọi giúp taxi để đến bệnh viện gần nhất thì chị Sáu có điện thoại. Chị Sáu đưa điện thoại cho nàng: “Cậu gọi nói chuyện với cô”. Nàng cầm điện thoại, một giọng nói đậm chất nam tính:
- Cô vẫn sốt nên muốn ra bệnh viện hả? Cô yên tâm, bác sĩ đang khám cho là bác sĩ tốt nhất của bệnh viện Bình Dân. Chỗ khách sạn, tôi gọi hủy đặt phòng cho cô rồi. Còn nhà tôi thì cô cứ ở vì tôi rất ít khi về đó nhưng chị Sáu thì rất tốt. Chị sẽ chăm sóc được cho cô. Cô yếu vậy ra viện không được đâu. Tôi chưa quen cô nhưng chúng ta đã có duyên rồi làm bạn bè rôi. Cô cứ ở lại đó đi. À, túi của cô tôi cho người mang đi làm sạch rồi. Hôm qua cô nôn ra cả túi. Tôi sợ để lâu sẽ bị hỏng. Đồ của cô ở hết trong tủ của bàn trang điểm nhé!
- Tôi….- nàng quá ngần ngại- Anh tên …?
- Nam, tôi 38 tuổi, đã có gia đình và 2 con, cô yên tâm. Tôi hơn cô tuổi nên cô gọi anh nha. Cô là Thụy Anh đúng không? Hôm qua tôi đã cầm giấy tờ cho cô. Tôi đi Đà Lạt nghỉ cuối tuần, nếu cô cần gì cứ nói với chị Sáu. Dưới nhà có 1 xe, cô cần đi đâu, nói với chị để chị gọi người lái xe cho
- Không, đi đâu tôi sẽ gọi taxi….Nàng hấp tấp trả lời như một cách vãn hồi cho sự thảm hại mà nàng đang trải qua: ốm đau, qua đêm nhà một người gần như không quen, nương tựa vào một người phụ nữ tốt bụng mà nàng cũng chưa biết gì. Anh cười trong điện thoại: “Khu này, không gọi được taxi cô không biết hả?”. Nàng há hốc miệng, không biết trả lời làm sao. “Vậy nhé! Cô cứ dùng xe đi. Cô sợ nợ tôi hả? Khi tôi ra Hà Nội, cô trả chưa muộn. Tôi bận rồi. Cô mau khỏi ốm nhé. Tôi biết cô rất bận”. Không chờ cô trả lời, người đàn ông tắt máy. Tất cả những người đàn ông bận rộn đều thế!
Sốt, nàng vẫn cố gọi điện và nói chuyện với các con. Thằng con trai lớn phát hiện ra ngay giọng nói bất thường của mẹ. Nó hỏi đi hỏi lại mẹ ốm à, nàng không muốn con biết nhưng cũng không cho mình nói dối con nên trả lời qua loa mẹ chỉ mệt sau chuyến đi dài. Mới 6 tuổi nhưng nó rất hiểu chuyện, nó dặn dò nàng phải uống thuốc để mau khỏe, rồi không quên nhấn mạnh con yêu mẹ nhất trên đời. Thằng bé nhạy cảm và rất tinh tế. Lần chồng đánh nàng khi nàng có cuộc nói chuyện với cô bạn gái bây giờ của anh, nàng biết nó đang ở phòng bên nên khi chồng đánh nàng cố cắn răng không kêu la một tiếng. Vậy mà khi chồng vừa đi khỏi, nàng còn đang lê lết trên sàn chưa bò lên giường được nó mở cửa chạy vào đỡ mẹ lên giường, không hỏi mẹ một câu nào, lau máu trên miệng cho mẹ rồi bảo : “Đi thôi mẹ. Đi khỏi đây thôi mẹ ơi!”. Mẹ không khóc mà con thì cứ nức nở. Lúc đó, nàng không đau vì bị đánh mà đau đớn vì phải để con chứng kiến điều nó không xứng đáng phải nhận. Nàng cố nói để con hiểu rằng tại nàng mắc lỗi vì bị trừng phạt giống như khi co hư bị phạt thôi để con quên đi. Vậy mà nó vẫn không nói chuyện với ba gần 1 tháng dù nó rất yêu ba và nó biết ba cũng rất yêu nó.

Thằng thứ hai thì cứ bi bô: “Ti ti về với em, về ngủ với em đi. Yêu ti lắm”. Nghe con nói mà lòng nàng đau như cắt. Nàng luôn cảm thấy có lỗi với nó. Từ khi con sinh, nàng trải qua quá nhiều biến cố và điều đó đã ảnh hưởng tới con rất nhiều. Nàng ham việc nghĩa là nàng cắt mất thời gian của con nên bất cứ lúc nào có thể nàng luôn giành hết cho các con. Nghe con bi bô mà nàng chỉ muốn về với con ngay. Vứt tất cả đi cũng được!
Nhưng cuộc đời, chẳng mấy ai làm được điều mình muốn!
Phần còn lại của buổi chiều nàng lại sốt mê man. Nàng biết bác sĩ đến và truyền thuốc cho nhưng nàng không thể mở được mắt ra. Những cơn ác mộng triền miên trôi, từ giấc này đến giấc khác. Lúc nàng tỉnh dậy, chắc cũng quá nửa đêm. Nàng hốt hoảng nhớ tới cuộc hẹn ăn tối, nàng ngồi thẳng dậy hoang mang ko biết phải làm gì thì thấy tay bị kim đâm đau điếng. nàng vẫn đang được truyền thuốc và bác sĩ từ phía bên kia của phòng đi lại:
- Em sao vậy? Lại mơ thấy ác mộng hả?
- Mấy giờ rồi ạ?
- 3h
Mắt nàng kinh ngạc rồi đầy suy sụp :
- Chết rồi, em có hẹn ăn tối
- Em có biết em trong tình trạng thế nào ko? Còn công việc sao nổi- Bác sĩ lên cao giọng lần đầu tiên từ khi nàng biết
- Em xin lỗi, tại đó là cuộc hẹn quan trọng- Nàng hối lỗi vì khiến bác sĩ khó chịu- Rất quan trọng- nàng nhấn mạnh lại
- Em nằm xuống, để tôi xem lại tay cho, còn đau không?- Giọng nói ân cần của anh làm nàng trùng xuống hơn nữaNàng nằm xuống mà lòng ngổn ngang. Chị Sáu mang nước cho nàng uống. Chị hỏi nàng muốn ăn chưa để chị mang hồng sâm lên. Nàng từ chối nhưng bác sĩ bắt nàng ăn. Đến lúc này nàng mới nhận ra bác sĩ chắc đã ở đây cả tối

Một sự cảm kích không thể nói thành lời. Nàng ngoan ngoãn ăn hết những gì chị Sáu mang lên. Anh ngồi yên lặng ở phía bên kia của phòng. Hình như anh đọc sách, nàng nghe thấy tiếng sột soạt của lật trang. Từ chỗ giường của nàng qua phía bên kia của phòng bị ngăn bởi bức tường treo tranh nhưng nàng vẫn thấy mùi thơm quyến rũ của anh. Nàng cũng biết một số bạn bè làm ngành y, hầu hết họ đều không sử dụng nước hoa và từ lâu nàng cũng mặc định như thế với nghề nghiệp đặc thù này. Hôm nay thì nàng biết thêm được rằng, một số trong họ cũng rất tinh tế và khi họ sử dụng cũng không gây sự khó chịu nào với bệnh nhân ngay cả với người nhạy cảm với mùi vị như nàng.Thức ăn và dinh dưỡng làm nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hình như nàng đã hết sốt. Nàng với tay vặn to đèn phòng và ngồi dựa lưng lên cho đỡ mỏi. Đến lúc này, nàng lại kinh ngạc nhận thấy mình đã được thay đồ ngủ. Trong phút chốc nàng nhận thực được vấn đề khá nghiêm trọng. Đồ của nàng có từ đâu, ai thay đồ cho nàng và sao chúng vừa vặn với nàng tới vậy? Chị Sáu làm tất cả ư

Từ phía bên kia, anh lên tiêng:
- Em ngủ đi! Cắt được sốt rồi, giờ em sẽ mệt lắm đấy! Cuộc hẹn ăn tối quan trọng vậy sao mà em phải hốt hoảng vậy?
- Dạ, là ăn tối với đối tác của em
Anh đã đứng dậy, tiến về phía nàng:
- Chỗ nào mà cần vậy em?
Thức đêm mệt vậy mà trông anh vẫn rất đáng mến và lịch lãm. Nàng lại cười gượng gạo chống chế:
- Một chỗ cần thôi ạ
Anh mỉm cười đầy thân thiết:
- Ngủ nào cô gái. Không ai có thể trách một người đang bệnh được đặc biệt người đó lại đang bệnh rất nặng
Lâu lắm nàng mới được nghe một lời nhắc nhở thương mến như thế. Nhưng nàng không ngủ được. Nàng lợi dụng tình thế của mình để hỏi anh tên gì và giới thiệu tên của mình. Tuy nhiên cuộc trò chuyện không chỉ để biết thêm một cái tên mà còn để huyên thuyên về những thứ nàng quan tâm nhăng nhít ví như hoa chẳng hạn. Thật không ngờ anh cũng là một nhà thực vật học đáng gờm, anh chẳng thua nàng chút nào vốn kiến thức về mấy thứ đó. Thậm chí bằng kinh nghiệm của mình trong những năm du học (cái này do tự anh cung cấp), anh còn giới thiệu thêm cho nàng về họ hang của một số loài hoa mà nàng yêu thích. Chốt lại cuộc nói chuyện anh bảo “ Giờ thì em phải đi ngủ thôi, gần sáng rồi. Hi vọng 1 lúc nào đó chúng ta sẽ ngửi thấy mùi cỏ ấm lẫn với mùi biển thơm nồng không phải chỉ từ em mà còn từ chính nơi làm ra nó. Tôi rất thích những cô gái yêu mùi oải hương.”Nếu là cách đây 10 năm, nàng nghĩ mình sẽ chết mê chết mệt câu nói đó. Nhưng nàng của bây giờ chẳng quan tâm lắm tới điều đó dù nàng cảm thấy 1 điều gì đó rất thân thương mà anh đang muốn nhắn gửi

Sự ấm ấp mà anh mang lại trong khoảnh khắc không khiến trái tim nàng ấm lên mà nó chỉ khiến nàng thêm đau đớn. Chồng nàng ngày xưa cũng từng có nhiều hơn ngàn lần những khoảnh khắc đó. Nàng vẫn nhớ khi nàng học năm thứ 4, nàng bị tai nạn, gãy chân. Suốt trong ba tháng, ngày nào anh cũng tới nhà bà nội cõng nàng đi học. Giữa mùa đông giá rét, không hôm nào anh để nàng bị đi học muộn. chính sự chân thành đó đã khiến nàng nhận lời yêu anh. Những ngày mùa hè mát mẻ, anh và nàng rong ruổi khắp nơi; vậy mà tối khuya nàng đang ngủ; anh gọi điện thoại, nàng đứng trên phòng mình nhìn xuống thấy anh mang cả giỏ phong lan tới đứng trước cổng. Anh bảo: “Nhớ em quá, đi mua hoa để lấy cớ sang đây nhìn thấy em”. Chỉ xa nhau 5 tiếng mà anh khiến nàng thấy như thể lâu lắm rồi họ không gặp nhau. Vậy mà giờ thì có khi cả tuần 2 vợ chồng không chạm mặt mà vẫn thấy như vừa gặp xong, điện thoại chỉ dùng để gọi hoặc nhắn tin khi có công việc liên quan. Nhàm tới mức có lúc nhận được tin nhắn xong, nàng không buồn trả lời. Mấy tin nhắn kiểu như: “Anh bận đột xuất. Em đón con nhé!” hay “Tối anh đi nhậu với khách về khuya”….Chồng nàng là người đàn ông kì lạ. Những gia đình khác khi có xung đột, họ ít khi có thể nói chuyện được một cách bình thường theo kiểu như không có gì. Nhưng chồng nàng thì làm điều đó rất tốt. Hôm qua có thể vừa đánh vợ đấy, nhưng hôm nay gọi điện lại không có gì. Vừa đi ra ngoài cùng bạn gái đấy nhưng về nhà lại có thể âu yếm vợ được ngay nếu không gặp sự cự tuyệt từ phía nàng. Lần đầu nhận ra điều đó, nàng thấy rất kinh khủng, nàng kết tội anh là giả dối, lừa đảo nhưng lâu dần nàng nhận thức được rằng đó là thói quen. Nó không được chồng mang vào phạm trù đạo đức hay đóng kịch. Nàng đã nhầm giữa một thói quen và một thông điệp tình cảm. Nếu nàng đi xa thì lúc nào cũng sẽ có câu “Em giữ sức khỏe nhé, hay em ăn gì chưa?” nhưng điểm mấu chốt là anh hầu như ít khi quan tâm tới câu trả lời của nàng. Sau này khi hiểu được, nàng không buồn nhiều nữa chỉ im lặng thay câu trả lời.

Cuộc nói chuyện khiến tâm trí nàng nhẹ nhõm nhiều, nàng chìm sâu vào giấc ngủ. Và cũng từ rất lâu, lần đầu nàng ngủ không thấy ác mộng. Gần sáng nàng nghe thấy như có tiếng cười nhỏ nhỏ,trong trẻo của con gái ở dưới nhà nhưng nàng không chắc là thật hay mơ vì mệt quá lại thiếp đi.
Sáng sau, nàng đã tự dậy được. Nàng nhìn điện thoại thấy có 12 cuộc gọi nhỡ và 1 đống nhóc tin nhắn. Nhưng nàng không quan tâm. Nàng tự kéo rèm cửa lên dù đi lại vẫn khiến nàng choáng váng nhưng ít ra nàng cũng tự đi lại được.
Nàng đi lại phía kia của phòng để thấy được bộ sô-pha xinh xắn kê ngay cạnh cửa sổ với giá sách nho nhỏ, bộ đĩa than kinh điển xếp kế bên và để ngạc nhiên đến độ kinh ngạc khi trên bàn một bình oải hương tuyệt đẹp được trưng trong bình pha lê. Nàng mở cửa, ra hành lang và xuống nhà dưới. Nàng cất tiếng gọi chị Sáu. Chị chạy lại từ phía phóng bếp và nhất quyết bắt nàng lại ngồi trên ghế trong phòng bếp chờ chị làm thức ăn sáng. Trong lúc đó, nàng có dịp quan sát tầng trệt. Phòng bếp và phòng khách gần như vuông góc với nhau và được thiết kế khá hiện đại. Trong phòng khách, chiếc piano trở thành tâm điểm. Điểm nhấn của ngôi nhà chính là hệ thống tranh và đồ gốm khá độc đáo. Trong số đó nàng để ý thấy có một số tác phẩm của họa sĩ và cũng là nhà làm gốm tài ba Nguyễn Trọng Đoan. Ông mới chỉ làm một cuộc triển lãm nhưng những tác phẩm của ông thì được làm vô cùng cầu kì và tinh tế. Một nghệ sĩ tài hoa kiểu Nguyễn Tuân còn xót lại của hội họa. Nàng cũng từng ao ước được sở hữu những tác phẩm gốm xinh xắn ở đây khi có đôi lần được ghé tư dinh của ông xem những tác phẩm mới. Thật kì lạ! Nàng tự nói với chính mình chắc chủ nhân phải là người làm trong ngành nếu không khó có thể biết đươc những cao nhân ở ẩn như vậy và đặc biệt lại có con mắt tinh tế đến thếNhưng thật ra mọi sự suy đoán đều nhầm!

Nhìn chị Sáu trong căn bếp nàng thấy hình ảnh của mình cách đây không lâu khi nàng vẫn yên phận làm người vợ ngoan, đảm đang bếp núc. Mỗi ngày niềm hạnh phúc của nàng là được trở về nhà và chuẩn bị bữa ăn cho chồng con, nàng từ bỏ mọi cơ hội trong công việc, học hành từ đi học ở nước ngoài đến tham gia dự án riêng. Với nàng, lúc đó, chồng chính là bấu khí quyển, dung môi để nàng sinh sống, tồn tại; chỗ nào không có anh, cuộc sống với nàng trở nên vô nghĩa.
Cuộc trò chuyện trong bếp của những người phụ nữ thường chẳng đi đến đâu nhưng lại giúp nàng biết thêm nhiều thông tin ví như anh Nam và anh Dương- bác sĩ – là bạn thân của nhau từ bé, anh Dương thì chưa có gia đình còn vợ của anh Nam thì rất xinh đẹp và hiền dịu, 2 cô con gái của họ rất dễ mến, chị Sáu đến làm cho gia đình anh từ khi anh mua căn hộ này sau khi đã làm cho gia đình anh Dương gần 20 năm. Và đặc biệt đây là chỗ ẩn náu của Nam, mỗi khi anh cần, vợ anh chưa từng biết có ngôi nhà này. Mơ hồ nàng cảm thấy điều gì đó khuất lấp trong người đàn ông đang rất tốt với nàng.
Chị cũng nói với nàng rằng anh Nam đã ghé qua với bạn gái lúc gần sáng để cất đồ rồi đi ngay nhưng không đề cập tới người con gái đó là ai, rằng bình oải hương là do anh mang tới bảo chị cắm trên phòng cho nàng. Trong phút chốc nàng nhìn thấy mẫu số chung của những người đàn ông giống như chồng nàng: tốt bụng với tất cả những người con gái ở bên ngoài, gần gũi một số và chọn 1 trong số đó làm tình nhân. Biết đâu, ở nơi nào đó, chồng nàng cũng có căn hộ thế này với những bí mật riêng mà nàng không bao giờ biết. Nàng yếu ớt nói về điều đó với chị Sáu, chị cười hiền bảo nàng: “Đàn ông khó hiểu lắm cô ơi. Biết ít về họ thì dễ sống hơn cô ạ!”. Nàng đứng dậy giúp chị mang đồ ăn ra bàn rồi thắc mắc mình đang mặc đồ của ai. Chị cười hiền từ: “Đồ thì do cậu Nam gọi bạn tới để xem cô mặc size gì rồi lấy cho cô, còn thay đồ cho cô thì là tôi và cậu Dương”. Câu nói của chị khiến tâm trí nàng hoàn toàn bấn loạn!

Nàng tất nhiên không phải là thiếu nữ để giữ sự xấu hổ ngôc nghếch nữa nhưng xuất hiện theo tình trạng như vậy trước một người đàn ông không phải chồng nàng thì đúng là điều nàng chưa bao giờ nghĩ tới dù nàng tự an ủi mình là mình cũng không quá tệ để khiến người khác giới phải sợ. Nàng cao 1.62 nhưng chỉ nặng 47 kg và dù 2 lần sinh nở nhưng eo của nàng cũng chỉ có 64, thảm nhất là vòng 1 bao nỗ lực tập luyện cũng chỉ có 82. Nhưng hơn tất cả, nàng sợ anh nhìn thấy những vết bầm tím còn lại trên cơ thể mình. Bất giác nàng đưa tay cầm chặt lấy cổ tay còn lại và sợ hãi. Hôm qua, anh đã truyền nước cho nàng ở tay này, chắc hẳn anh đã thấy vết sẹo trên cổ tay của nàng. Vết sẹo luôn khiến nàng mặc váy hay sơ mi dài tay khi đi ra ngoài, còn nếu không nàng sẽ luôn đeo đồng hồ.Chị Sáu giục nàng ăn cháo để uống thuốc và để lát bác sĩ sẽ qua đưa nàng vào viện kiểm tra lại. Nàng ăn một cách vô thức. Trước mắt nàng chỉ thấy máu, máu quá nhiều, chảy tràn xung quanh nàng đến khi nàng lịm đi. Đó là lần anh về lạnh lùng nói với nàng: “Ai cho cô được phép gặp nó. Cô làm nó khóc ngất đi biết không? Nó không lấy gì mất của cô, tiền bạc nó không cần, danh phận nó không yêu cầu. Tôi về nhà cũng không bạc đãi cô, không đòi bỏ cô. Vậy thì cô lấy cớ gì để nói chuyện với nó???”. Đúng lá con bé không cần tiền bạc quá nhiều nhưng đủ để sửa nhà cho cha mẹ nó thì chắc không ít. Đến lần này thì sự ghen tuông trong nàng không còn nữa. Nàng chỉ muốn gặp để đảm bảo con cái của mình không bị kẻ khác lấy mất sữa thôi. Nhưng nghe những điều đó, trái tim nàng cũng không thể hết được đau đớn. Người đàn ông này có phải không phải chồng nàng không? Sao anh có thể nói những điều đó thản nhiên đến vậy. Nàng gào lên trong nước mắt: “Nhưng tôi không phải con búp bê. Tôi có tình cảm. Sao anh có thể ngang nhiên chà đạp lên điều đó một cách nhẫn tâm như vậy”. Lần đầu nàng xưng anh tôi với chồng, để nhận lại là cái tát như trời giáng: “Cô láo quá rồi đấy. Cô muốn ra khỏi đây đúng không? Cứ suy nghĩ đi!”. Anh đóng sầm lại cửa phòng rồi bỏ đi, trong cơn điên loạn nàng gào khóc nức nở. Thân nàng thì cần gì, căn nhà này, xe cộ, văn phòng riêng của chồng….nàng được gì từ đó hay chỉ mua lấy nước mắt. Vì con bé, lần đầu nàng thấy anh sẵn sàng mạt sát nàng, lạnh lùng với nàng. Vậy thì nàng còn tiếc gì. Gia đình nhà chồng đã không ra gì, chồng cũng không phải chồng nữa. Nàng sẽ ra đi, nàng từ tốn lấy bút ra viết thư cho con xin con tha lỗi, nàng từ tốn cầm dao lam cắt tay của mình, từ tốn nhìn máu chảy và lịm đi! Sau này, nàng biết do bà giúp việc vào phòng cất đồ nên mới phát hiện ra tình trạng của nàng. Nàng được đưa đi cấp cứu, lần này chồng nàng không vào viện ngày nào. Nàng rũ ra như tàu lá. Hôm nàng về viện, anh đứng ở trong phòng nhìn nàng lạnh lùng: “Đừng lấy cái chết dọa tôi. Cô chết thì chỉ mẹ cô thương cô thôi. Thích chết thế mà không chết được thì sao đây? Dọn valy về nhà cô đi không lại phải tìm cái chết nữa đấy”. Vào thời khắc đó, nàng biết chắc chắn người đàn ông đó không phải chồng nàng nữa.        

0 nhận xét:

Đăng nhận xét