
Ai qtam để lại chấm cho e có động lực kể với ạ. Chứ h nhắc lại e còn thấy lạnh sống lưng

E xin phép được kể đầu đuôi câu chuyện!
E là đứa tự lập từ nhỏ, nên thuộc dạng cứng, ngủ một mình từ năm 9t tới bây h. E ở ngoài quê, hồi nhỏ cứ mỗi lần cúp điện là cả xóm tụ lại kể ch ma quỷ, hay sát nhà mình ở có hẳn vài ba cái mộ cổ lâu năm nhưng chả xi nhê gì, đối với e ma là ko có thật, e luôn có suy nghĩ nó ko sợ mình thì mắc gì mình phải sợ, suy nghĩ đó đi vào tiềm thức của e cho tới khi vừa r e có phen hú hồn, thức trắng đêm mất ăn mất ngủ vì bị "ma quấy" chuyện sẽ chẳng có gì để kể thì cách đây 5 tháng e có chuyển qua thuê 1 căn nhà sát ngay một cái mương, xung quanh là cây cối, đặc điểm ngôi nhà này lạ là cái fong e ở nó bị méo, chính xác lạ méo xẹo luôn, mỗi lần bước vào cảm giác lạnh sống lưng, bbe e tới đều có cảm giác nv... E thuộc dạng cứng mà, nên lúc đầu ở một mình luôn. Lúc mới tới, e nghe mng nói ở nhà thì fai có thờ, thế là hôm đầu tiên dọn về cúng ngay mâm hoa quả, thắp hương chỉ khấn ô địa đàng hoàng xin fep tới ở. Tới sáng hôm sau, méo hiểu thế nào nó rớt nguyên dĩa trái cây với nhang rớt tung toé ở nhà. E snghi bthuong thôi, cứ nghĩ chắc do mèo hay mình để ẩu nên mới rớt thôi ạ...Lúc đó e cũng đi hỏi vài nơi, ngta nói e thuê nhà ở nên cũng k cần cúng viếng gì đâu, thế là e cho nó qua một bên, ko bận tâm nữa, r ở mình cũng buồn, e rủ con bạn e qua ở chung cho vui, nó gật đầu đồng ý r, nhưng trc đó mấy hôm nó giận thèng bồ nó nên xin qua e ngủ ké hôm, tối ngủ ko sao, tới sáng e đi làm, thì nó gọi điện la làng khóc sướt mướt đòi về, hỏi sao thì chỉ kể bị ai trong nhà hỏi đi đâu qua đây hù các kiểu, e há hốc mồm, kêu chắc mầy mệt nên snghi vớ vẩn chứ ma quỷ gì đây, e nói tnao cũng ko chịu, bỏ về ngay và lun, và cũng k dám qua ở mặc dù 2 đứa thíc ở chung lắm.... Mọi chuyện cứ êm đềm cho tới khi có mấy đứa e qua xin ở chung nữa. Ở vài hôm, mấy đứa ngủ dậy hay bảo c ơi, s e hay bị bóng đè, r nhà có ai đi trong nhà hả c, mình bấm bụng, chắc lại vía yếu, thuộc dạng sợ ma nên vậy đây. Vì nói thật, ai từng qua khu nhà e từng thuê ai cũng phải sợ cho dù trai hay gái, cái đường thì bé tí tẹo đủ 1 xe đi, xung quanh cây ko hà, k có tí đèn điện nào, vào tới nhà thì ngay cái mương lớn nữa nên khiếp cũng phải, tới h e chả hiểu động lực nào khiến e đủ dũng cảm ở căn nhà đó nữa. R e xin kể tiếp đây, đỉnh điểm là có hôm buổi xế trưa, e đang nằm ngủ ở nhà, trc khi cpi ngủ, mấy đứa có nói ra ngoài đi cv, trong lúc mơ màng e thấy rõ mấy đứa nó về ngồi trc mặt e mà nc cười khúc khích, dc lúc e tỉnh dậy r thì ko thấy ai, kiếm quanh nhà ko thấy đứa nào ở nhà, liền lấy đt hỏi mấy đứa vừa về r lại đi đâu nữa vậy, mấy đứa bảo ủa c ơi nãy h tụi e có về đâu, e hỏi gặng lại, đùa c phải k? Kêu thật mà, tụi e chưa có về, e lúc đó tái mặt thật luôn. Vì rõ ràng e nhìn trong fong thấy mấy đứa nc với nhau mà. Hic, kể từ đó e bắt đầu sợ sợ. Có đứa e, lâu lâu nó vẫn hay nói c ơi, e ngủ hay ai túm tóc lôi đầu e dậy, với bị bóng đè suốt, e hay bảo chắc do e mệt với snghi linh tinh á, chứ k có gì đâu
Nói vậy thôi, chứ thực ra lúc đó mình cũng bắt đầu sợ sợ r, chỉ muốn trấn an cho tụi nó đỡ sợ, chứ ngoài e dám ở nhà một mình chứ mấy đứa e k đứa nào dám hết.





thầy nói đúng quá, e k muốn tin cũng phải tin, liền móc tiền túi để thầy cắt duyên âm, chứ kiểu này vài năm nữa chắc con vẫn là bà cô già ế khó tính đây


0 nhận xét:
Đăng nhận xét