Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2017

PHỤ NỮ SAU LI HÔN

- Anh! anh sẽ vẫn lấy vợ nữa chứ?
- Uh, thì tất nhiên rồi.
- Thế anh có ngại mối quan hệ của vợ mới với hai thằng nhỏ ko?
- Không có gì đâu, bọn con trai thì dễ ấy mà, chúng nó sẽ quen và yêu quý cô ấy thôi
- Cưới vợ lần hai rồi anh có tổ chức đám cưới và đăng ký kết hôn không hay cứ về sống với nhau thôi?
- Phải làm hết các thủ tục cho nó đàng hoàng chứ em, không để người ta thiệt thòi được.
- Hai thằng con trai rồi, anh sẽ sinh thêm con nữa không?
- Với anh thì đủ rồi, nhưng người ta vẫn có nhu cầu sinh con, người ta cũng muốn làm mẹ nữa chứ
....
Đến lúc này thì tai tôi như ù đi không còn nghe được gì khi anh nhắc đến "người ta", lo người ta thiệt thòi, thương người ta học hành vất vả, nghỉ hè anh đã bảo người ta của anh phải tranh thủ đi chơi thật nhiều mà người ta lại khoe vừa đăng ký đi tình nguyện hay cái gì gì đấy tôi cũng không còn có thể tập trung nghe được nữa... Người ta của anh là cô bé sinh viên mới 21 tuổi, cao ráo, xinh xắn, dễ thương, vô cùng ngây thơ, vô cùng mộng mơ. Ẩn sau cặp kính cận là đôi mắt nai tơ ngơ ngác trong veo, cái miệng rộng rất duyên, làn da trắng mịn màng không tì vết.

Nhìn sắc xuân phơi phới của cô gái trẻ, một gái già, nái sề u30 như tôi không khỏi chạnh lòng, dù rất kiềm chế cũng khó tránh khỏi chút đố kị, nhất là khi người con gái ấy đã khiến cho đôi mắt anh sáng lên long lanh một cách khác thường. Không chỉ đôi mắt anh, mà sếp tôi, rồi mấy ông khách hàng đối tác của công ty tôi cũng ngẩn ngơ không kiềm chế được khi lần đầu thấy cô bé đứng lẫn trong đám học trò cấp 3 và ai cũng nghĩ cô bé chỉ tầm lứa tuổi học sinh phổ thông. Một ông khách thốt lên:

- Ở đâu ra cô học trò này đây?

Phải công nhận ông khách này vẫn vô cùng tỉnh táo khi kịp kìm lại không thốt lên "Ở đâu ra cô bé xinh thế này, dễ thương thế này, đáng yêu thế này....?" nếu không chị khách hàng với cô đồng nghiệp của tôi và tôi, 3 gái già, đã nhăn nheo sồ sề vì những lần sinh nở, chắc tủi thân ghê gớm lắm

Và anh dù đứng ngay cạnh tôi, dù mới chỉ cách đó ít phút vẫn còn dỗ dành khi thấy tôi nũng nịu phụng phịu, mà ngay khi cô bé sinh viên xuất hiện, đứng lẫn nổi bật trong đám học trò cấp 3 mọt sách đầu to mắt cận, anh đã không thể kiềm chế được, đẩy tôi ra như một người vô hình, thốt lên "Cô này cần gì phải đi học, cho tốt nghiệp thủ khoa bằng xuất sắc luôn. Đi thi quốc tế cho luôn huy chương vàng...". Rồi anh cứ vô tư lon ton chạy ra bông đùa trêu chọc cô bé sinh viên trước sự ngỡ ngàng của mọi người và cũng không cần quan tâm đến cảm xúc của tôi, đến giọt nước mắt thầm lặng bất lực đang lăn trên má gái già.
...
Đang trong dòng hồi tưởng, bỗng chiếc xe phanh kít lại dừng đèn đỏ làm tôi giật mình. Quay ra nhìn anh, tôi lặng lẽ nắm lấy tay anh, còn anh thì khẽ giật mình nhưng cũng không rút tay ra, những cảm xúc yêu thương ngày nào lại ùa về trong tôi, tôi rướn người cố hôn anh như ngày nào anh lần đầu nắm tay tôi, run run trong rạp chiếu phim, và trái tim tôi đã từng tan chảy khi anh khẽ thì thầm:
- Em...
- Sao anh?
- Em cho anh hôn em nhé
- Ứ, anh xấu trai lắm em không hôn anh đâu...
Còn bây giờ đây, anh lại đẩy tôi ra phũ phàng, kéo tôi về với thực tại đen tối :
- Em nghiêm túc đi ...

Cũng vừa lúc đèn xanh, và qua ngã tư này là đến nhà tôi, anh quay lại cầm vô lăng đi nốt qua ngã tư rồi đỗ xịch xe trước sân chung cư:
- Em tự chuyển đồ lên nhé, anh về đây, chào em
- Vâng, em cảm ơn anh nhé
Chiếc xe quay đầu lùi xa vào màn đêm, mà tôi vẫn đứng đấy khệ nệ với đống hành lý ngổn ngang, nước mắt lã chã rơi, tôi không bước nổi nữa, gục xuống khóc lên nức nở. Vâng từ nay tôi sẽ cô đơn trên con đường dài, sẽ chỉ có mình tôi gồng gánh bươn chải lo kinh tế và chăm sóc gia đình, làm chỗ dựa cho mẹ già con thơ. Tuổi xuân của tôi đang qua đi, cái tiếng gái đò ngang sẽ chẳng hi vọng gì tìm kiếm hạnh phúc mới nữa... Còn anh, người đàn ông đang ở đỉnh cao phong độ, anh có tài, anh có danh vọng, có tiền tài, có địa vị, có xế hộp tiền tỉ, có nhà chung cư cao cấp giữa trung tâm thủ đô, anh chị em anh toàn những con người thành đạt danh giá, cuộc đời này sẽ cho anh tất cả, chán ngan già thì anh sẽ thay ngay vịt non, Ngọc Trinh kia mà có gặp anh trước Khắc Tiệp chắc cũng thành vợ nhỏ của anh rồi nói gì đến cô bé sinh viên mới chỉ trải đời qua mấy công việc parttime ở quán cà phê với mấy mùa hè tình nguyện đã tưởng mình là bác sĩ Biết Tuốt...

Rồi anh sẽ lại sớm có hạnh phúc mới và sẽ mãi mãi quên tôi, người con gái đã từng yêu anh chân thành, đặt tất cả niềm tin vào một tương lai hạnh phúc với anh...

Tôi vẫn đang khóc khi viết lại những dòng này, tôi tự nhủ với lòng mình rằng sẽ khóc nốt hôm nay thôi, rồi đóng lap lại ngủ một giấc thật sâu, để ngày mai sẽ mạnh mẽ lên đối mặt với tất cả những giông bão, với đủ nỗi lo mắm muối củ hành, cơm áo gạo tiền, rồi mọi điều tiếng dị nghị, tất cả những thứ mà người phụ nữ nào sau li hôn cũng sẽ phải đối mặt.

Chắc phải thời gian dài, phải thật lâu, lâu nữa tôi mới có thể thảnh thơi tiếp tục tâm sự với các bố mẹ trên diễn đàn về cuộc đời giông bão của tôi được. Chúc mọi người ngủ ngon.

Tôi vốn sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo khắt khe, ngột ngạt với sự quản lý của cha mẹ tôi đã vội vã kết hôn với mối tình sinh viên ngay khi vừa ra trường và xin được công việc đầu tiên. Nhưng cuộc sống hôn nhân sống chung với đại gia đình nhà chồng không hề đơn giản như tôi tưởng, chúng tôi lục đục rồi nhanh chóng ly hôn ngay khi con trai đầu lòng vừa ra đời không lâu. Xách hành lý ra khỏi nhà chồng quay về với bố mẹ đẻ, 24 tuổi tôi chính thức trở thành mẹ đơn thân, gái đò ngang. Sự trở về của một đứa con gái bỏ chồng còn trẻ như tôi đã trở thành nỗi nhục nhã cho cả gia đình dòng họ, bố mẹ, anh chị em không một ai dám ngẩng mặt khi có người hỏi về chuyện của tôi. Hàng ngày sống trong sự chì chiết của gia đình, tôi đã hoàn toàn rơi vào khủng hoảng, mất phương hướng, trầm cảm, và không ít lần muốn tìm đến cái chết trong một năm liền sau cuộc hôn nhân đổ vỡ.

Cho đến một ngày tôi quen anh, mà nói đúng ra thì chúng tôi đã là hàng xóm cả chục năm nay rồi, nhưng từ trước đến giờ tôi cũng chỉ biết chứ chưa hề thân với nhà anh, có trông thấy anh cũng chỉ bơ đi như người xa lạ vì cái xóm tôi thì đèn nhà ai nhà đấy rạng thôi, chứ cũng chả ai quan tâm ai. Anh, một người đàn ông ngoài 40, đang ở đỉnh cao phong độ của sự thành đạt, nhà cao cửa rộng, vợ anh là người đẹp nổi tiếng tuy chỉ đăng quang Hoa hậu trong một cuộc thi sắc đẹp "Ao làng" kiểu như Hoa hậu Đất Đỏ nhưng cũng gọi là có chút tiếng tăm, và hai công chúa xinh xắn. Gia đình anh nhìn bên ngoài dường như rất yên ấm, nhiều thế hệ cùng sinh sống trong một nhà mà chưa từng nghe thấy tiếng cãi cọ hay điều tiếng gì với hàng xóm. Thời gian cứ trôi đi chả ai để ý ai, vậy mà có một ngày mọi người trong xóm nhận ra vợ con anh đã không còn ở trong ngôi nhà đấy nữa, hàng ngày chỉ mình anh lẻ bóng chăm sóc người mẹ già, hỏi ra mới biết vợ chồng anh đã li hôn, chị vợ đã mang theo hai đứa con gái dọn về nhà mẹ đẻ ở. Vậy là trong xóm tôi có 1 già, 1 trẻ đò ngang, không lý do gì mọi người lại không gán ghép tôi với anh...    

Anh hơn tôi gần 20 tuổi, nên dù chưa chào hỏi nhau lần nào nhưng từ nhỏ đến giờ trong đầu tôi luôn mặc định phải gọi anh bằng “chú”. Tuy đã 1 đời chồng, 1 đứa con nhưng lúc đó tôi vẫn còn trẻ, lại vẫn được gia đình bao bọc nên suy nghĩ chưa thực sự chín chắn, nhìn những người hơn mình 10 tuổi tôi đã thấy già rồi chứ nói gì đến Chú, vậy mà cô hàng xóm vẫn hay đi bộ thể dục cùng mẹ tôi lại giới thiệu Chú cho tôi, mẹ tôi cũng thích Chú làm con rể. Nể mọi người tôi cũng gật gù ra vẻ đồng ý chứ trong lòng chả thích gì ông già kém mẹ mình có chục tuổi, tôi cũng nghĩ ông già chắc chả chiều được tính trẻ con nhõng nhẽo phụng phịu của tôi đâu và đúng như tôi nghĩ, Chú cũng chả chiều nổi tôi thật.

Một ngày thấy nick zalo có lời mời kết bạn từ số điện thoại, tò mò không biết ai lại có số mình, tôi chấp nhận lời mời kết bạn và nhảy vào hỏi ngay:
- Ai đấy? Sao biết số tui, hình như không quen?
- Quên đấy em
- Quen khi nào, mình gặp nhau bao giờ?
- Gặp nhau nhiều rồi mà em
- When and where? (Khi nào và ở đâu)
- 20 years ago
- Điêu… Thế anh học cùng em hồi mẫu giáo à?
- Ừ đúng đó anh học trường Hoa Hồng.
- Thế nhầm hàng rồi em học trường T. cơ.
- Trường đấy trước là Hoa hồng, lúc em học thì đổi thành T.
- ????
- …………
- Em chịu rồi không nhớ ra anh là ai đâu, gửi cho em cái ảnh nhận dạng đi (*-*)

Nhìn ảnh chú, tôi đứng hình trong vài giây và suýt té ghế vì ông già siêu teen này, không biết có phải vì cô đơn quá lâu, nay mới lại được ai đó tán tỉnh dễ thương thế này, lại còn là người được gia đình ủng hộ nên tôi nhanh chóng nhận lời hẹn hò đầu tiên với Chú.

“Trâu già thích gặm cỏ non, mà trẻ con thì thích chơi đồ cổ”. Dù đôi lúc còn gượng ép, nhưng rồi tôi cũng biết ý bỏ hết những thú vui trẩu tre để hướng đến những thú vui tao nhã trà đạo cho hợp với một “Đồ Cổ” như Chú. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, dù thực sự chưa lúc nào thấy con tim rung động trước người đàn ông lớn tuổi, nhưng tôi cũng dần chấp nhận anh như một thói quen, một sự an phận. Anh dù sao cũng là một người đàn ông tốt, đứng đắn nghiêm túc với tôi, nhất là kinh tế và sự nghiệp của anh đã ổn định vững vàng để lo cho mẹ con tôi. Thân gái đò ngang còn mong gì hơn thế!

- Mình cứ lo học hành xong cái bằng cao học rồi anh bảo em gái anh xin cho lên bộ làm, mình làm trong trường đi nhiều quá mà cũng chả được là bao... Mà mình đi học lái xe đi nhé, anh cho tiền, sau rồi cứ lấy xe của anh mà đi… Thằng Cò mình cứ để bố nó nuôi đi, sau chúng mình đẻ thêm thằng ku nữa…

Người đàn ông chín chắn từng trải luôn có những kế hoạch rõ ràng cho cuộc đời mình, anh đã vạch ra hết từng bước cho cuộc sống sau này của hai đứa. Nhưng tôi lúc đó đã không đủ sự chín chắn thực dụng để cùng anh thực hiện những kế hoạch tưởng như trong tầm tay đó.

Biết chồng cũ có tình yêu mới, Bông Hậu nhà anh bắt đầu GATO tìm cách phá đám chúng tôi. Thói đời là vậy, đàn bà muôn đời đố kị ghen tị dù đó là những thứ đã không còn là của mình. Tôi cũng là đàn bà nên rất hiểu và thông cảm cho tính đố kị đó của Bông Hậu và cũng chẳng thèm chấp. Hồi mới chia tay chia chân chồng cũ, tôi cũng sôi máu khi thấy chồng cũ chụp ảnh tình cảm với tình yêu mới trẻ trung váy áo điệu đà trong khi mình thì mẹ sề bỉm sữa lôi thôi, trong lòng thầm rủa “ xem chúng mày hạnh phúc được bao lâu”. Nhưng sau này chính tôi lại lo lắng khi thấy cặp đôi tan đàn xẻ nghé, và cứ mong chồng cũ có vợ con mới ngay để đừng có giành nuôi con với tôi. Bông Hậu lúc này mới chỉ li hôn chưa lâu, còn đang giai đoạn khủng hoảng, chưa thể mở lòng mình cho những mối quan hệ mới để thực sự tận hưởng cuộc sống độc thân, nên trong lòng chị vẫn đầy thù hận ghen ghét. Khởi đầu cho cuộc chống phá cách mạng lần này, Bông hậu tiêm nhiễm đủ thứ xấu xa vào đầu các con và cho cô con gái lớn bắt đầu bước vào tuổi teen, lứa tuổi vô cùng nhạy cảm đến ở cùng bố mà mục tiêu chính là chia rẽ chúng tôi.

- Em chào chị ạ.

Tuy anh hơn tôi nhiều tuổi nhưng lập gia đình và có con muộn nên con anh cũng kém tôi kha khá tuổi đủ để gọi tôi bằng cô, vậy mà con bé vẫn cố tình chào chị, rõ là muốn làm tôi khó xử. Bị bố mắng con bé phụng phịu tí rồi cũng phải gượng ép kêu tôi là cô.

- Vâng cháu xin lỗi tại trông cô trẻ quá ạ...

“Mấy đời bánh khúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”. Tôi dù được rất nhiều người đánh giá là hiền lành nhân hậu dễ bắt nạt nhất cái vịnh Bắc Bộ này mà cũng thấy thật khó khăn khi phải đối diện với Sư Tử Con nhà anh. Về ở chung 1 nhà con anh, con em, mà anh lại muốn có cả con chúng ta… nghĩ đến thôi tôi đã bắt đầu oải.
Thứ 7 máu chảy về tim, tôi lại hẹn hò Đồ Cổ đi chơi, dự định sẽ đi xem bộ phim mới đang hot ở rạp, rồi ăn trưa và cà phê tại Highland. Đi chơi với Đồ Cổ chỉ quanh quẩn thế thôi chứ chả dám mơ xách balo lên và đi, vượt đèo cao thác ghềnh, trao nhau nụ hôn say đắm trên đỉnh Phanxipang hùng vĩ… còn quẩy trên bar thì có cho tiền cũng không dám nhắc đến trước mặt Đồ Cổ. Vậy mà cái thú vui giản dị hẹn hò cuối tuần của tôi bây giờ lại bị sư tử con phá bĩnh, con bé nhất định đòi đi cùng cô và bố. Ngày đó, tôi vẫn còn trẻ, vẫn ham chơi, ham vui, nghiện mỹ phẩm, nghiện make up, nghiện thời trang. Sư Tử Con cũng bước vào tuổi dậy thì, bắt đầu quan tâm đến vẻ ngoài của mình, từ chỗ chỉ có duy nhất một thỏi son dưỡng không màu lipice, thì ngay sau lần đi chơi đầu tiên với tôi ở trung tâm thương mại đã được tôi sắm cho bộ make up hoàn chỉnh đủ: son, kem nền, kem lót, tạo khối, che khuyết điểm, phấn phủ, phấn má, bảng màu mắt của Nake, kẻ mắt nước, mascara không trôi, tẩy trang, toner… Và từ đó cô cháu tôi cùng say mê với các loại mỹ phẩm, chat chit chia sẻ các clip make up, cùng đi shoping, làm tóc. Không chỉ làm đẹp, chúng tôi còn cùng nghiền các loại đồ uống đá xay ở Highland, Twister Bean...cùng đi xem phim, đi chơi trung thu phố cổ. Còn Đồ Cổ lúc này đã được giải phóng không còn phải gượng ép chơi mấy trò trẩu tre của tôi nữa, chỉ còn mỗi nhiệm vụ lái xe chở hai cô cháu đi chơi, đưa ví cho tôi rồi ngồi an phận uống nước chờ chúng tôi về. Kế hoạch chống phá của Bông hậu đã hoàn toàn thất bại khi Sư Tử Con giờ thích đi chơi với tôi hơn cả bố mẹ, còn tôi cũng thích đi chơi với con bé hơn cả bố nó rồi.
Mùa hè năm ấy, Đồ Cổ đi công tác miền Trung, rồi đi Lào, đi Thái, vắng nhà liên miên, nhớ anh tôi lại lôi điện thoại ra than thở:
- Gấu ơi anh ở đâu rồi?
- Anh đang ở ĐN, mình nhớ anh không, vào đây chơi với anh đi, anh ở trong này một mình buồn quá….
- CPWJHT…
- Cái gì đấy mình?
- Dạ code vé máy bay, em đặt vé rồi, tối thứ 6 em bay vào ĐN với mình nhé.
- Mình đặt vé rồi à, đặt khi nào thế?
- Vừa xong ạ, chưa thanh toán gì đâu, mai Gấu ra Ngân hàng Vietcombank hoặc Tech để thanh toán cho em nhé, vé Vietjet đó, chỉ có giá trị giữ chỗ trong 24h thôi.
- Uh nhưng mình xin mama chưa đấy? (Dù tôi đã 1 đời chồng, nhưng gia đình gia giáo mẹ tôi vẫn tư tưởng kiên quyết không cho tôi ăn kem trước cổng, và chắc chắn không bao giờ cho tôi 1 mình bay vào ĐN với anh)
- Dạ em xin rồi, em bảo đi công tác, có hội thảo trong miền Trung mấy ngày cuối tuần, mà đúng là trường em có hội thảo mấy ngày đó thật, Gấu vào website mà xem, chỉ có điều em không tham gia hội thảo đấy thôi.
- Mình hư quá, sao lại nói dối mẹ thế?
- Vâng Gấu thấy hư thì em hủy vé, rồi xin lỗi mẹ lần sau con không nói dối nữa nhé.
- Thôi lạy mình, từ nay mình cứ hư thế này nhé, nhưng chỉ được hư với anh thôi đấy...
……
Ngồi trên máy bay, tôi háo hức vô cùng khi nghĩ về chuyến trăng mật đầu tiên của mình, nơi có biển xanh, cát trắng, tôi sẽ diện bikini, sẽ maxi dài thướt tha đi dạo bờ biển... Nói ra thì thật xấu hổ nhưng thực sự đã 1 đời chồng mà tôi vẫn chưa từng được đi trăng mật, cái chuyến đi mà chồng cũ tôi gọi là trăng mật diễn ra 1 tuần sau đám cưới thực ra là chuyến đi đặt tour với cả một huyện người họ hàng nhà chồng. Dâu mới lớ ngớ ngồi ăn tập thể nhìn trước nhìn sau, e lệ gắp hết miếng ngon cho mọi người, ngó trước ngó sau thấp thỏm sợ bị soi. Còn chưa kể đến đoạn, đi biển chưa kịp nhảy xuống nước được hết người này người kia nhờ “Giữ giùm con cho anh/chị xuống nhúng nước một tí nhé, tập dần còn làm mẹ đi em…”. Mỗi lần nghĩ đến tức chỉ muốn oánh chồng cũ tội lừa đảo, sau chuyến đi “dập mật” ấy về tôi ấm ức mặt lạnh, chồng cũ dỗ dành “Thôi mà em, anh hứa sau này anh sẽ bù”. Cuối cùng lời hứa ấy chồng cũ đã mãi không bao giờ thực hiện được, nhưng không sao vì sẽ có người thay anh thực hiện nó rồi. Nghĩ đến đó, tôi khoái chí mà không hay biết Người sẽ cùng tôi thực hiện chuyến trăng mật tuyệt với ấy mãi sau này mới xuất hiện.

Từ sân bay về khách sạn, thấy Đồ Cổ mãi chưa xuống mở cửa xe, tôi hỏi:
- Anh ơi đến nơi chưa?
- Đến rồi đấy, mình xuống xe đi...
Đã hơi chạnh lòng vì Đồ Cổ không ga lăng xuống mở cửa xe cho tôi, thì tôi lại được thêm một gáo nước lạnh nữa:
- Mình ăn gì chưa? Đói thì cứ xuống nhà hàng của khách sạn mà ăn tối nhé, anh đi ăn với đối tác đây...
Nói xong rồi tài xế xe vụt đi trong sự chưng hửng của tôi, sau phút đứng hình tôi bỏ cả hành lý, vội chạy theo xe:
- Anh yêu ơi, anh yêu ơi….đợi em với!
- Sao, lại làm sao thế, anh đi công việc không đi cùng được đâu.
- Không em hỏi phòng bao nhiêu hả anh?
- Ui giời, tưởng gì, hỏi lễ tân cũng được mà đuổi theo anh làm gì, phòng 3xx nhé.
- Tầng thấp thế có nhìn ra biển không hả anh?
- Em lắm chuyện quá, không thích thì xin đổi phòng khác, thôi ở nhà ngoan nhé, anh đi đây.

Lại một chuyến đi mà tôi ngỡ là trăng mật nhưng hóa ra thành dập mập nữa của tôi, anh cứ đi biền biệt, có đêm còn chẳng về, mà có về thì cũng nồng nặc mùi rượu bia, chẳng dẫn tôi đi chơi đâu cả.

Ngày cuối cùng ở ĐN, tôi biểu tình thì Đồ Cổ miễn cưỡng đưa tôi ra cảng, nơi Đồ Cổ phải ra nhận hàng từ sớm, tôi lại vêu mặt ra chả biết làm gì, cũng chả có chỗ nào chơi, Đồ Cổ thì ôm điện thoại chạy khắp nơi. Đến trưa ra quán nhậu, ngồi cùng toàn mấy ông già: “Cháu này con nhà ai thế? … Con gái lớn thế này rồi à? giống bố nhỉ” “Không người yêu tôi đấy, các ông cứ đùa”. Ăn xong tôi khăn gói lủi thủi 1 mình bắt taxi về khách sạn xếp hành lý và tự ra sân bay về HN. Thế là xong kỳ Dập mật cuối tuần, chả khác nào đi du lịch một mình, không một chút cảm xúc lãng mạn yêu đương nào.

Sau chuyến vào thăm người yêu ấy, tôi cũng vào ĐN dịp cuối tuần thăm anh vài lần nữa, nhưng chủ yếu là để kiểm tra xem anh có mèo mỡ gì trong đấy không thôi và cũng không ít lần tôi vào thăm mà không cần báo trước. Rút kinh nghiệm những lần sau tôi đều mang theo Sư Tử Con vào nên cũng không còn tủi thân lủi thủi một mình nữa. Đồ Cổ đang đầu tư xây hotel kết hợp với nhiều mối làm ăn trong đó, nên giờ đóng đô luôn ở ĐN thi thoảng mới lại ra HN.
Học xong cao học năm 1, tôi nằm trong top 5 sinh viên xuất sắc nhất khóa, nhẽ ra phải được học bổng toàn phần sang nước ngoài học 1 năm nhưng số phận hẩm hiu, đúng năm đó, lấy lý do khủng hoảng kinh tế toàn cầu nhà trường cắt luôn mấy suất học bổng chỉ trao cho có 2 người. Tiếc hơn nữa là điểm của tôi chỉ cách người thứ 2 có chút xíu làm tròn. Ấm ức trước việc cắt giảm học bổng không báo trước của trường, phần cũng vì thấy cái chương trình học rất vớ vẩn, toàn học lại kiến thức từ đại học, học xong 1 năm cũng không thấy nâng cao chuyên môn, cảm giác chương trình mở ra với mục đích duy nhất để học viên bổ sung bằng cấp và nuôi giáo viên, tôi bỏ ngang không học và cũng nợ luôn học phí không đóng. Sau này hai người bạn thân trong lớp cao học của tôi, cũng là 2 người đã đạt điểm cao nhất lớp và được học bổng sang nước ngoài 1 năm cũng bỏ học vì học xong kỳ 1 năm 2 cũng được thông báo bị cắt tiếp học bổng, chỉ được 1 kỳ thôi, kỳ sau phải đóng tiếp học phí và sinh hoạt cắt cổ ở phương tây hoặc là về nước học. Tai tiếng từ chương trình học bổng khiến trường những năm sau đó lao đao không tuyển sinh được đủ học viên vào chương trình cao học liên kết và gần đây mới khai giảng lại khóa mới sau 2 năm gián đoạn.

Cũng trong năm đó, chuyện tình cảm và công việc của tôi cũng đi xuống cùng biết bao chuyện buồn trong cuộc sống mà có lúc tôi cảm thấy tất cả đã đi quá sức chịu đựng, phải nói là một năm sao quả tạ.

Một ngày cuối tuần hẹn hò với bố con Đồ Cổ và Sư Tử Con:
- Gấu ơi mai đi Indochina Cầu Giấy nhé, em nghe các chị trong phòng kể trên đấy có Tini world rộng mênh mông, nhiều trò chơi lắm, trẻ con thích mê!
- A¤A (mắt chữ A, mồm chữ O) ngoài 25 rồi mình chơi gì mấy trò đó, người ta cười cho bây giờ!
- Không cho cả thằng Cò nhà em đi nữa! Lâu lắm rồi em chưa đưa con đi chơi.
- Ừ đc rồi thế mai mấy giờ anh đón 2 mẹ con?
- 9h nhé… mà thôi 8h cả nhà mình ra ngoài ăn sáng đi.
……
Sáng hôm sau
- Con xe quý cả Việt Nam vài người có của mình đâu rồi sao lại đi taxi, không cho em sống ảo tí hả Gấu?
- À anh mang đi sửa rồi...
……
Lại 1 ngày cuối tuần nữa:
- Sao lần nào đưa mẹ con em đi anh cũng đi taxi thế, xe hết hỏng rồi lại cho mượn…
- À ừ, thằng con mình không cho đóng bỉm, nó lại chưa biết gọi đi vệ sinh mình cứ để con tè tự do trong quần, dọn nội thất xe mệt lắm. Ghế bằng da xịn không đụng nước được đâu.
- Thôi em hiểu rồi, anh về đi, mẹ con em tự đi được không cần anh đưa đón nữa đâu.

Cố giữ bình tĩnh hết mức có thể tôi vẫy ngay xe taxi khác đang chạy trên đường rồi ôm con leo lên đi mất trong sự đứng hình của bố con Đồ Cổ, nghe văng vẳng bên tai tiếng con gái anh: “ Sao bố lại nói thế, bố đuổi theo cô ấy đi” và hôm đấy Đồ Cổ đã không đuổi theo tôi. Ngồi ôm con trên xe taxi, tôi khóc như mưa, cảm thấy uất nghẹn ở trong lòng. Đàn ông muôn đời ích kỉ, tôi có thể yêu thương con anh, làm bạn với con anh mà sao anh lại kỳ thị con tôi, nếu có nghĩ thế thật thì người đàn ông từng trải như anh thiếu gì cách dàn xếp, có nhất thiết phải nói thẳng và phũ như vậy không? Anh coi con tôi không bằng cái xe của anh, thì hỏi làm sao tôi muốn bước tiếp với người đó được.

Nhưng rồi vì quá yếu đuối và ngu ngốc tôi lại tiếp tục tha thứ cho người ấy thêm lần nữa và lại tiếp tục nhận lấy đắng cay tủi hờn, mất niềm tin vào cuộc sống tương lai.
Cuộc đời tôi dường như gắn với những cơn mưa, sinh vào tháng 7 mưa ngâu rả rích cả tháng, giường chiếu ẩm mốc nhà cửa dột nước. Sau này con tôi cũng sinh đúng tháng 7 âm mưa ngâu, trời cũng mưa rả rích cả tháng trời hết mưa to lại đến mưa phùn. Bệnh viện hôm đó chật kín giường, xui xẻo thay dù nằm phòng dịch vụ khang trang sạch sẽ mà giường tôi nằm đúng chỗ dột, nước nhỏ tong tong, tôi nằm chỗ ướt để con ở chỗ khô. Thấy cảnh đấy mẹ tôi bật khóc nhớ đến hồi sinh tôi nhà dột, mẹ cũng nằm chỗ ướt nhường con chỗ khô. Làm cha mẹ mới hiểu lòng cha mẹ, từ giây phút đó tôi thương bố mẹ vô hạn. Ngày tôi cưới chồng, không phải tháng 7 mưa ngâu, là mùa xuân rực rỡ, vậy mà lúc đón dâu mây đen lại kéo đến mưa như trút, đường ngập bẩn, toàn bộ ảnh chụp hôm đó được thợ ảnh ôm cả tuần để chỉnh sửa làm sạch váy cô dâu bị bùn nước vấy bẩn. Cái ngày tôi ra khỏi nhà chồng cũng lại là một ngày mưa bão rầm trời như giông bão cuộc đời tôi vậy.
Chiều bão hôm đấy, đang lo không biết về nhà có chết máy không, thì nhận được điện thoại của mẹ:
- Cô giáo ở lớp bảo cả nhà nội thằng Cò lái ô tô đến đón nó từ chiều rồi, mẹ gọi cho họ mãi mà chưa được.
Mới đầu tuần sao bố nó đã đón nhỉ, thấp thỏm không yên thì lại nhận đc tin nhắn zalo của chồng cũ, một tin nhắn rất dài, ngang một bức thư thì đúng hơn. Thực sự viết đến đây tôi lại khóc, lại giận đến run người khi nhớ về sự điên cuồng của nhà chồng cũ, quá khứ đã lùi xa, vết thương ấy đã lành và tôi không muốn khới lên nỗi đau tuyệt vọng ấy thêm nữa nên tôi xin phép không viết lại nội dung bức thư và những ngày tháng chiến đấu để giành lại con. Thời gian ấy thật khó khăn và sau bao tháng ngày xa cách tôi mới đi đến thỏa thuận gặp con tuần vài tiếng dưới sự giám sát của người nhà chồng. Để có được thỏa thuận ấy, tôi đã trải qua biết bao chông gai, liều lĩnh kiểu như không còn gì để mất nữa, mọi chuyện thực sự tôi đã từng tâm sự rất nhiều trên wtt này dưới 1 nick khác rồi và tất cả thật quá sức tưởng tượng của mọi người.
Còn gì đau xót hơn đối với người mẹ dứt ruột đẻ con ra mà không được ở bên con, chưa một lần được nghe con gọi mẹ đã phải xa con, nhìn người ta bắt con mình gọi người khác là mẹ, nhưng miệng đời còn ác độc và giết chết tâm hồn tôi nhanh hơn thế:
- Sao nó không nuôi con nhỉ, con dưới 36 tháng chắc chắn pháp luật xử cho nuôi chứ…
- Nghe đâu nhà chồng nó ác lắm, quyết sống chết giành lại thằng bé bằng được đó, cũng tội nó nhỉ.
- Nếu là em, ai đụng đến con em là em là em liều chết luôn, làm gì có chuyện để người ta giữ con mình giữa ban ngày ban mặt được, mà nhà nó mang thằng bé đi nước ngoài đã đành, chứ vẫn ở chình ình đấy, chị ấy thế là vẫn chưa thực sự yêu con, hết lòng vì con đâu.
- Mà nó tiểu thư thế kia, suốt ngày váy áo với tình yêu, tối còn đi học cao học, có thấy giống người nuôi con nhỏ đâu, toàn ông bà nuôi thôi, vỗ ngực là mẹ đơn thân thế thôi chứ con toàn để ông bà nuôi, con về nhà chồng ở nó càng rảnh rang tình yêu tình báo với “chú” nào.
- Nó yêu cái ông già nhỉ, ngang tuổi bố mà suốt ngày Gấu với Cún như xì ten, kinh bỏ xừ… Chân ngắn cặp đại gia thôi, lão già nhưng đi xe đẹp...
Phải đến sau khi li hôn, tôi mới hiểu tại sao những phụ nữ li hôn hay các single mum bị mọi người kỳ thị, dè chừng đến thế, đặc biệt là các bà vợ, cứ thấy chồng mình le ve ý định sang giúp đỡ là các bà sôi máu lên nghi ngờ. Còn các SM thì đều phải cố gắng tự lực, khó quá không làm được thì đi thuê thợ, ấy mà cũng chả được yên với những lời dèm pha

“Hôm qua nó dẫn thằng nào về nhà đấy”...”Sao mỗi ngày lại thấy dẫn 1 thằng về” … “Lại thằng mới đấy”.... “Thằng này lâu nhất đấy, được 2 hôm”.

Tôi cũng từng độc mồm độc miệng vội vàng phán xét một SM làm nghề cắt tóc gội đầu, chuyển về chỗ tôi thuê trọ như thế, còn cho đến bây giờ khi cũng cùng cảnh, cũng bị ăn đủ miệng đời, tôi mới hiểu rằng mấy “thằng” đấy toàn thợ sửa điện nước… Tôi thì may mắn gấp tỉ lần chị, li hôn xong vẫn ở cùng bố mẹ, quay về sống cuộc sống của một tiểu thơ đài các êm đềm trướng rủ màn che trong ngôi nhà kín cổng cao tường, có gọi “thằng” nào vào nhà sửa chữa cũng để bố mẹ đi gọi nên không bị ai gán ghép. Nhưng khổ nỗi “tiểu thơ con nhà cán bộ” như tôi tuy không bi kịch đến nỗi phải hạ mình đi quơ thợ sửa điện nước, thì lại bị nghi ngờ với hết các sếp, các đồng nghiệp nam cả chưa vợ lẫn có vợ, rồi đến cả các em sinh viên trong ngôi trường ĐH 90% là nam sinh này. Nhưng mọi người cũng không tự dưng vô duyên vô cớ nghi ngờ tôi với hết người này người kia “không có lửa sao có khói được”. Sự thực là sau khi public tình trạng hôn nhân của mình xong, tự dưng đàn ông từ già đến trẻ, cả những người bạn lâu ngày không gặp sau khi biết tôi đã li hôn xong đều tự dưng “tốt lạ”, quay ra ve vãn tán tỉnh tôi bằng đủ bài từ tình yêu cao đẹp, thương cảm cho số phận éo le của tôi cho đến những lời gạ gẫm vô cùng khiếm nhã… bảo sao những đứa bạc phận cứ hay ảo tưởng mình là hồng nhan. Hồi đó ngây ngô tôi vẫn cứ ngỡ câu các cụ nói “Gái 1 con trông mòn con mắt” là thật cho đến khi tham gia vào hội các bà mẹ đơn thân, chứng kiến đủ các mẹ sề, mẹ mướp bị trai trẻ, trai già đeo bám làm phiền tôi mới hiểu sự đời hơn… Đàn ông vốn là giống sống bằng nửa thân dưới, bản năng săn mồi luôn hướng đến các con mồi ngon lành, nhưng mồi ngon không dễ kiếm nên vẫn sẽ ưu tiên những con mồi mà các ông cho là dễ xơi như các SM thiếu thốn tình cảm.

Phụ nữ sau li hôn, dù có nghiêm túc đứng đắn đến đâu cũng vẫn lắm thị phi, các bà vợ thì dè chừng sợ bị cướp chồng, còn các ông thì cứ ăn dưa bở tưởng là dễ xơi, dễ chén. Đằng nào cũng bị tiếng xấu sẵn rồi, tôi cũng chán chả cố thanh minh thanh nga với những câu hỏi kiểu như:
- “Có anh nào mới rồi phải không em?”
- “Đi du lịch một mình à, không tin đâu, đi với anh nào đấy”,
- “Dạo này bụng to thế em ơi, có ngủ với ai không đấy?”
- “Này có anh nào hỏi thăm em trên Face kìa”
- “Anh nào khen em xinh trên Face đấy?”...
- "Lại đổi điện thoại à, đại gia nào mua cho đấy?"

Và cũng chán chả buồn trả lời lại mấy tin nhắn à ơi của các ông kiểu như:
- “Ngày mới vui vẻ em nhé”, “Buổi tối vui vẻ em nhé”, “cuối tuần vui vẻ em nhé” (Trong đầu tôi nghĩ: Sao anh không nhắn “Cả đời vui vẻ em nhé” có phải nhanh ko?)
- “Em đang làm gì đấy?”( Anh là bố em đấy à mà tra khảo em?)
- “Hôm nay phải đi làm không em?” (Thứ 2 đầu tuần không đi làm thì cạp đất mà ăn)
- “Dạo này công việc bận không em?”(Không bận nhưng thực lòng em không muốn phí 1ph cuộc đời trả lời tin nhắn của anh)....

Ông nào hay nhắn tin thả thính vô nghĩa dạng này thì vào nhân hàng đi nhé, không trả lời lại thì các ông bảo chảnh chó, chảnh mèo nên chồng nó mới bỏ thế lọ thế chai... Xin lỗi nhé, đây không rảnh, ăn không ngồi dỗi cả ngày mà chờ các chế nt để mà rep, tắc ống dẫn lời với các chế rồi
Nếu như những năm trước, chúng tôi liên tục có những dự án lớn hợp tác với nước ngoài, việc làm không hết, đi công tác nước trong nước ngoài khắp nơi, thì sang năm nay lần lượt các dự án kết thúc cùng lúc, chúng tôi bắt đầu ngồi chơi dài, trở thành những công chức sáng cắp ô đi tối cắp ô về. Việc ít, không có các dự án tài trợ, tiền thưởng của chúng tôi bị cắt giảm đến thảm hại gần như ở mức tượng trưng. Giỗ tổ thưởng 200k, các ngày lễ 30/4,1/5,2/9 mọi năm thưởng 2 triệu nay cắt xuống 500k làm ai đi lĩnh thưởng về mặt cũng xị xuống vô cảm trong cái ngày mà những năm trước ai cũng mong chờ nhất… Chưa kể cả năm gần như không đi công tác, không có tiền công tác phí, chúng tôi thoi thóp sống qua ngày bằng tiền lương hệ số chết đói. Nhàn tư vi bất thiện, chúng tôi đi buôn chuyện khắp nơi, rồi đổ hết lỗi cho các sếp không năng động đi kiếm việc về cho anh em, chia bè kéo cánh ghen ghét đố kị nhau, nói xấu nhau khi có người được đi công tác, được kiếm thêm từ dự án nào đó. Trong cuộc họp sơ kết, chúng tôi biểu quyết thay lãnh đạo, vây cánh người nhà sếp cũ đang tinh tướng bao nhiêu giờ bơ vơ. Các ứng cử viên cùng người nhà và vây cánh âm thầm cạnh tranh nhau khốc liệt chả khác gì Hilary và Donald Trump những ngày bầu cử vừa rồi. Sếp mới lên, lại kéo thêm một đống con cháu người nhà ở đâu vào, trong khi cơ quan thì đang khó khăn, tiền thưởng, cơ hội kiếm thêm bị chia nhỏ ra và rơi hết vào tay những người mới. Một năm bao nhiêu biến cố: bỏ học, phải xa con, chia tay người yêu, công việc đi xuống, tôi đã thực sự nản và buông xuôi số phận, lặng lẽ sống qua ngày không phương hướng cho cuộc đời khi mới 26 tuổi.

Ngày đó tôi vẫn còn trẻ lắm, mới sống qua ¼ thế kỷ thôi, nên tuy bên ngoài cố tỏ ra lạnh lùng để tránh điều tiếng thị phi, nhưng trong tôi vẫn có gì đó khao khát khó nói lên lời. Và như một sự sắp đặt của số phận tôi đã gặp em, chàng trai kém tôi 1 tuổi, trong một lần vu vơ kết bạn trên mạng xã hội. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mà tôi thì không phải là anh hùng, lại còn đang tự do nên thật khó để không lạc lối trước một Model mét 8, body chuẩn 6 múi, da nâu bóng, gương mặt góc cạnh nam tính vô cùng cuốn hút. Dù em chỉ là chàng kỹ sư mới ra trường, chưa có sự nghiệp vật chất gì, hàng ngày chỉ đưa đón tôi bằng con Wave ghẻ bám đầy bùn đất bụi bặm công trường, nhưng tôi đâu có cần một người đàn ông phải lo cho tôi cả đời, lúc đó tôi đã xác định sẽ không lấy chồng, sống cuộc đời tự do của một single mum và tôi chỉ cần một người tình không ràng buộc như em. Tuổi trẻ đầy hoài bão, lại là một gương mặt đầy tố chất và từng có kinh nghiệm trên cả catwalk lẫn mẫu ảnh, em cũng đăng ký tham gia một chương trình tìm kiếm người mẫu nhưng không ai hiểu tại sao em lại bị loại ngay từ những vòng đầu, thật không thể hiểu họ lựa chọn theo tiêu chí gì mà loại. Cũng từ lúc bị loại khỏi cuộc thi, em trở về chuyên tâm hoàn toàn với công việc chính của một kỹ sư công trường, rời xa hẳn giới showbiz lắm thị phi. Không chỉ đẹp hình thể, em còn rất tâm lý và chiều chuộng phụ nữ mặc dù nhiều khi trông hơi sến sẩm và thái quá, nhưng dần tôi cũng quen, cảm thấy mình như một bà hoàng khi ở bên em.

Thời gian đấy, cơ quan tôi cũng rỗi việc lắm, chúng tôi gần như chỉ đến điểm danh xong rồi vứt túi hay vắt áo khoác lên ghế, bật máy tính như để mọi người biết mình có đi làm, xong rồi ai làm việc người đấy, cà phê, tám chuyện, hoặc biến đâu đấy cho đến hết giờ làm thì quay về tắt máy. Tuy rỗi việc cũng đồng nghĩa với không có thu nhập ngoài, thiếu thốn về vật chất, nhưng thôi có ít tiêu ít, đổi lại chúng tôi có thời gian cho bản thân mình hơn, ai cần tiền thì cứ tranh thủ làm thêm các việc partime khác trong giờ làm việc, ai không cần thì cứ vui chơi quên tháng ngày như tôi. Như tôi đã nói, em đến bên tôi như một sự sắp đặt của số phận, thời gian đó công trình em đang làm đã hoàn thiện sớm tiến độ, nhưng chưa kết thúc thời gian bàn giao nên công ty em mọi người cứ thong thả làm và em cũng siêu rảnh như tôi luôn. Chúng tôi trốn giờ đi chơi suốt cả ngày, kéo nhau đi xem phim ở khắp các rạp trong Hà Nội, đi ăn uống, cà phê hẹn hò khắp nơi. Cho đến bây giờ, ngoài em ra, chưa ai mang cho tôi cảm giác được chiều chuộng như một bà hoàng. Đi đâu em cũng làm Soái ca ngôn tình, cầm túi cho tôi, đi xem phim thì em tay xách nách mang bỏng nước còn tôi lúc nào cũng chỉ người không, bước thấp bước cao trên đôi giày cao gót lênh khênh cho vừa với chân dài mét 8. Chỉ cần tôi có vẻ mỏi chân, là em lại chơi trò chơi Soái Ca cõng tôi đi, lần đầu tôi thấy ngại lắm, nhưng sau quen chúng tôi cứ tự do thoải mái thể hiện tình cảm ở nơi công cộng cho bọn FA không có Gấu ghen tị chết thôi. Đến đi ăn em cũng đút cho tôi luôn, ăn lẩu, ăn đồ nướng, món cuốn là em làm đầu bếp phục vụ, gắp vào tận bát cho tôi. Tôi, nữ hoàng chỉ việc gu gồ địa chỉ ăn chơi, xem phim gì ở đâu rồi ban phát thánh chỉ là hôm sau sẽ được đáp ứng đầy đủ.

Không chỉ chơi ban ngày lúc trốn việc, để được đi chơi buổi tối tôi phải nói dối bố mẹ đi công tác và tất nhiên những lúc như vậy tôi chỉ có sự lựa chọn là đi qua đêm, kéo theo việc em cũng phải nói dối gia đình cùng tôi là đi trực đêm. Em và tôi, cả hai cùng chung nỗi khổ của những thanh niên thủ đô sống cùng bố mẹ già khó tính, 25 tuổi nhưng vẫn bị quản lý như 15 tuổi. Tôi cho bố mẹ số của em, giới thiệu là anh trưởng phòng, để khi nào tôi có về muộn thì cứ gọi anh ấy check, còn em thì lưu luôn số bố mẹ tôi để nhìn thấy là ngay lập tức đổi vai: “Vâng bác ơi, cái tài liệu này cần gửi đi ngày mai gấp lắm, chúng cháu đang phải tăng cường hết công suất”, “Cái hội thảo ngày mai lớn lắm, bọn cháu đang gấp rút chuẩn bị,..”

Như sợ tuổi trẻ bị đánh mất, kiếm được bao nhiêu chúng tôi đi chơi hết, không chỉ loanh quanh quán xá trong Hà Nội, cứ hứng là chúng tôi lại xách balo lên và đi khắp nơi. Đành rằng em là con trai, nên mọi chi phí chơi bời, em đều bao tôi hết nhưng tôi khổ nỗi lại phải nói dối bố mẹ là đi công tác, nên cứ mỗi chuyến công tác giả vờ về là tôi phải xòe công tác phí ra nộp lại gia đình, nỗi khổ muôn đời của những thanh niên thủ đô. Những ngày tháng ấy, tôi vô tư buông xuôi tất cả, rong chơi bỏ quên đời mà không biết rằng khi tuổi trẻ qua đi, nhan sắc tàn phai, con cái lớn lên, bố mẹ già đi, kinh tế gia đình sa sút, đến lúc thực sự phải đối mặt với cơm áo gạo tiền mới thấy thật tiếc nuối vì thời gian đó đã không cố gắng cho sự nghiệp của mình.

Người tình tuyệt vời không thể ở mãi bên tôi được, bởi vốn dĩ mối quan hệ của chúng tôi ngay từ đầu đã là một mối quan hệ Không rõ ràng: đến được, thì cũng đi được; có nhung nhớ nhưng không ràng buộc, có cần nhau nhưng không níu kéo; không tồn tại những lời hẹn hứa; chẳng phải người dưng cũng không phải tình nhân; ít hơn tình yêu và nhiều hơn tình bạn... Trước khi đến với tôi, em cũng đã có bạn gái kém tuổi đang đi du học nước ngoài, và cũng không giấu giếm mối quan hệ đấy với tôi nên ngay từ đầu chúng tôi đã xác định rằng đến với nhau như một thỏa thuận ngầm không đòi hỏi trách nhiệm, níu kéo hay ràng buộc gì. Ngày bạn gái em trở về nước, cũng là lúc tôi phải lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời em.
- Chị ơi, tháng sau người yêu em về nước rồi
- Uh thế thì tốt rồi.
- Chị có buồn không?
- Không chị sẽ sống tốt thôi
- Em thấy cái bạn Gấu (Chàng trai tôi sẽ kể trong phần sau) của chị cũng được đấy, cho cậu ấy và cho mình một cơ hội đi chị.

Tôi lại khẽ thở dài khi em nhắc lại chuyện đã qua.
- Chị khóc à… Nếu chị không phải SM, chưa từng lấy chồng, em sẽ cưới chị đấy, nhưng… em còn gia đình, bố mẹ họ hàng nhà em sẽ không bao giờ chấp nhận đâu, chị có về làm dâu nhà em cũng khổ thôi.
- Đừng khóc nữa chị, không làm người tình của chị nữa nhưng em vẫn sẽ ở mãi bên chị, vẫn tâm sự với chị, chị có khó khăn gì em cũng sẽ giúp đỡ, em hứa đấy...

Và đến bây giờ người tình nhỏ ấy vẫn giữ nguyên lời hứa năm nào dù hai chúng tôi mãi không còn đi chung đường nữa…

Xa em, tôi trở về với thực tại đen tối. Công việc của tôi vẫn đình trệ, việc vẫn không có, thưởng tết eo hẹp, sau khi đưa bố mẹ 5 triệu số tiền thưởng ít ỏi của năm vừa rồi, tôi vét hết trong tài khoản còn được hơn 2 triệu. Cầm khoản tiền ít ỏi con gái đi làm sau 3 năm, ông bà dù đều có lương hưu và tiền tiết kiệm riêng, không cần phải dùng đến khoản tiền của tôi nhưng đều không giấu nổi sự thất vọng. Năm đầu đi làm ở trường, vào được có nửa năm mà tết đưa cho gia đình được tận 20 triệu, lòng sung sướng nghĩ rằng năm sau đi làm cả năm chắc phải gấp đôi, nhưng cuối cùng cả năm đi làm thưởng lại bằng ½ của nửa năm trước, còn năm nay thì thảm hại không còn gì để nói, sang năm mới không biết còn thảm hại đến thế nào nữa... Ra trường đã hơn 4 năm mà vẫn không để dành được gì, mọi thứ lại về con số 0: Không tiền, không tình yêu, không bạn bè thân thiết, đến đứa con mình dứt ruột đẻ ra cũng bị người ta mang đi mất rồi. Tôi tự cảm thấy thất vọng vô cùng về bản thân, nhưng tôi thất vọng 1 thì các bậc phụ huynh thất vọng 10.

Gia đình tôi từng là 1 gia đình kiểu mẫu xuất sắc, bố tôi làm giám đốc 1 tổng công ty nhà nước lớn, còn mẹ tôi từng làm giảng viên, so với tình hình đất nước những năm đầu thập niên 90 thì nhà tôi cũng được xếp vào hàng đại gia. Chúng tôi sống trong một khôi nhà 3 tầng khang trang, đầy đủ những tiện nghi được xếp vào hàng xa hoa hồi bấy giờ như điều hòa, máy giặt, tủ lạnh, tivi, sập gụ, tủ chè khảm trai, máy tính để bàn, điện thoại cố định...

Không chỉ tự hào về gia đình khá giả, bố mẹ tôi còn vô cùng tự hào về thành tích học tập của các con, anh chị em nhà tôi đều được học sinh giỏi, và đều thi đỗ vào những trường chuyên lớp chọn danh giá của thủ đô, và việc đỗ ĐH điểm cao thì cũng là điều đương nhiên. Ngoài học chính khóa trên lớp, chúng tôi còn được đầu tư đàn nhạc, võ vẽ đủ cả. Nhưng ông trời không cho ai tất cả, học giỏi thời niên thiếu không có nghĩa là chúng tôi sẽ giỏi kiếm tiền khi trưởng thành, và chính những đứa con từng là niềm tự hào ngút trời của bố mẹ đã khiến gia đình khánh kiệt khi tất cả đều lận đận vất vả lúc trưởng thành. Anh chị tôi sau khi tốt nghiệp, đều lần lượt ra nước ngoài học tiếp, rồi đi làm với lời hứa trở về sẽ xây dựng quê hương, lo cho em út, và phụng dưỡng bố mẹ già. Nhưng lời hứa đấy có lẽ sẽ mãi chỉ là lời hứa khi cả hai sau khi lập gia đình, đều chọn con đường ở lại định cư nơi xứ người. Họ hàng làng xóm ngưỡng mộ lắm, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu anh chị tôi đã khiến gia đình khánh kiệt thế nào để gửi tiền sang cho các con có cuộc sống sung túc ổn định tại những cường quốc đắt đỏ nhất thế giới. Nếu ở trong nước, anh chị tôi chỉ cần đi dạy ngoại ngữ cũng đủ sung túc không bao giờ lo chết đói rồi, nhưng hòa nhập và cạnh tranh ở nơi xứ người với người bản xứ thì không hề dễ dàng, nên sau bao đầu tư của bố mẹ thì anh chị tôi giờ mới được gọi là đủ sống thôi chứ không dư xu nào phụ giúp gia đình, chưa kể còn phải lo cho gia đình nhỏ của mình nữa. Chứng kiến anh chị mình như thế tôi đã vỡ mộng du học nên đã chọn lập nghiệp trong nước. Đến lúc chúng tôi trưởng thành, bố mẹ về hưu, thì gia đình tôi đã chẳng còn gì ngoài cái vỏ ốc long lanh “Con tôi là Tây du học, là Việt Kiều”, còn tôi thì bi đát nhất, tiền kiếm ra không đủ lo cho bản thân, lại li hôn chồng khi tuổi đời còn quá trẻ mang đến đủ tai tiếng nhục nhã cho một gia đình danh giá. Vì tôi kém cỏi, vô tích sự nên tôi phải chấp nhận việc nghe bố mẹ chửi bới mắng nhiếc mỗi ngày:
- Mày là nỗi nhục nhã của gia đình,..
- Vì mày tao không dám gặp ai, không ngẩng mặt được lên…
- Tiền không có suốt ngày váy áo son phấn…
- Mày đi đú đởn ở đâu mà giờ mới về, mày xem bây giờ là mấy giờ rồi… Tao tuyên bố rồi từ giờ mày mà về nhà sau 6h tối là tao từ mặt coi như không có đứa con như mày (Tôi bị mắng những câu như này là khi về nhà muộn tầm 6h30, chứ chưa bao giờ dám về nhà muộn sau 7h tối mà không có lý do chính đáng)...
- Tao đẻ ra chúng mày nên tao phải chịu, không có chúng mày thì cái thân già này đi du lịch khắp thế giới, thuê chục osin về phục vụ rồi…
- Mày bôi cái mặt mày như hề thế hả… Tao vứt hết son phấn của mày đi rồi đấy, ngày nào cũng vẽ mặt như hề (Mùa đông năm ấy, chả hiểu sao da tôi khô nứt nẻ, đôi má bị nứt nẻ đỏ ửng lên mà khổ nỗi không giải thích được với ai vì ai nhìn cũng tưởng tôi trang điểm quá đà, trước kia da tôi dầu tôi không hề bị thế, có lẽ đến tuổi da dẻ bắt đầu khô nhăn nứt nẻ. Buồn là mẹ không cho tôi giải thích, luôn chặn họng khi tôi định nói kiểu như: Con hỗn láo, người lớn chưa nói xong đã cãi xong…)
- ….

Còn nhiều câu mà tôi đã nghe thành cơm bữa, và dù tôi có cố gắng đến đâu, có vét hết tất cả lương thưởng đưa bố mẹ, thậm chí đi chơi về tiền không có cũng cố móc hầu bao ra đưa bố mẹ “Mẹ ơi tiền công tác phí của con ạ” như tôi đã từng làm, có dốc hết tâm sức chăm sóc nhà cửa chu đáo, ngày nào cũng dậy từ 5-6h sáng để dọn dẹp nhà cửa mỗi ngày và nấu ăn sáng cho gia đình… nhưng tất cả đều chỉ là muối bỏ bể so với cái vô tích sự và tai tiếng tôi mang lại cho gia đình. Tôi dù biết tất cả là do lỗi của mình, nhưng là con người, có lòng tự ái đâu phải gỗ đá gì mà không tủi thân khi bị mắng. Không dám khóc lóc trước mặt bố mẹ, tôi cố nén nuốt nước mắt vào trong để hàng đêm lại khóc ướt gối. Dù là gái đò ngang đã 1 đời chồng, gọi là đã dày dạn sương gió, nhưng tôi vẫn chỉ là người con gái yếu đuối, muốn nghe những lời ngọt ngào, muốn được an ủi vỗ về. Lời ngọt ngào dù giả dối vẫn dễ nghe hơn lời cay đắng thật lòng, và tôi cứ thế tiếp tục lạc lối trong những mối quan hệ không rõ ràng để tìm lấy sự ngọt ngào giả dối.

Hà Nội đang trong những ngày tháng 3 mưa phùn, thời tiết nồm ẩm cả tháng trời, sàn nhà, mặt gương kính chỗ nào cũng đọng đầy hơi nước, quần áo ẩm mốc không khô nổi, chưa lúc nào thấy thời tiết khó chịu như thế này. Trời đất u ám, công việc ảm đạm, về nhà cũng u ám nốt, vét nốt tất tật số tiền còn lại tôi xách balo lên và đi, chạy trốn sự tối tăm của cuộc đời trong mấy ngày cuối tuần.

Bước xuống sân bay Đà Nẵng, cảm nhận sự thay đổi rõ rệt của thời tiết, bầu trời trong xanh, nắng ấm rực rỡ, gió biển mát lành, không còn mùi ẩm mốc nồng nặc khắp không gian nữa, tôi lặng lẽ tận hưởng chuyến phượt một mình đầu tiên của mình. Đã quá thông thuộc nơi đây, tôi lên taxi đi đến 1 khách sạn trên đường Loseby, nơi mà tôi và hotboy Model đã thành khách quen. Trên đường đi cũng như 1 thói quen, tôi lại ngó nghiêng khi đi qua khách sạn mà Đồ Cổ đang đóng đô, lòng bâng khuâng “Có nên gọi cho anh ấy không? Mà thôi chia tay rồi làm thế thì mất giá quá”, ý nghĩ vụt lên trong giây lát rồi vụt tắt ngay, từ nay tôi phải học cách một mình, độc lập thôi. Đến nơi, về lại chốn cũ, lòng tôi lại bâng khuâng xao xuyến, và chẳng biết tại sao nước mắt lại rơi, là mối quan hệ không xác định nhưng tôi vẫn nặng tình lắm. Không chịu nổi cảm giác này thêm nữa tôi lại lếch thếch đi bộ sang khách sạn khác ở khuất tầm nhìn với nơi cũ và rồi bất ngờ ngã ngửa khi giá phòng còn rẻ hơn nhà nghỉ ở Hà Nội, thế này thì 2 triệu tiền mặt tôi mang đi cho 2 ngày đi chơi cuối tuần chắc tiêu mãi chả hết mất.

Thuê 1 chiếc xe máy, tôi lang thang khắp các con phố và dừng chân tại 1 quán Cafe & Bar, nhâm nhi ly cocktail bên tiếng nhạc du dương, tận hưởng cảm giác tự do tự tại, không phải vội vàng bon chen trên những chuyến xe buýt đông như nêm, nhìn đồng hồ thấp thỏm lo về muộn bị mẹ mắng, không còn những bữa cơm chan đầy nước mắt trong tiếng mắng chửi nữa… Chỉ hai ngày hạnh phúc “rởm đời” thế thôi, rồi thứ 2 tôi lại quay trở về chiến đấu và chịu đựng những ngày u ám ẩm mốc như chính cái cuộc đời của mình. Uống một lúc đã hết ly coctail bé xíu, chưa muốn về, tôi gọi thêm chai bia với đĩa lạc uống cho quên sự đời, mà bác Bao Công nói cấm có sai “Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu thêm”, nước mắt lại lặng lẽ rơi khi nghĩ về những chuyện đã qua, về tương lai vô định sắp tới. Đối diện bàn tôi ngồi là một đám thanh niên choai choai nói cười hô hố phá tan đi bầu không khí u buồn hoài niệm của tôi:

- Chúng mày định hướng ngành gì sau khi ra trường chưa?
- Tao học nha, học xong về phụ cho phòng khám của bác tao, sau cứng tay thì mở phòng nha riêng…
- Thế suốt ngày nhổ răng sâu với ngửi mùi mồm thối rồi, vì những người như thế mới hay đi nha sĩ, mồm thơm răng khỏe đi bác sĩ làm gì…. Này cẩn thận, ngửi nhiều có khi thành nghiện sau này chỉ mê mấy em răng sâu thối mồm...

Những câu chuyện của các sinh viên y khoa làm tôi thực sự nóng mặt,và vô tình đẩy tôi vào tình huống dở khóc dở cười, đang buồn xa xăm nước mắt lã chã rơi, mà giờ phải cố nhịn cười, chứ ngồi một mình trong quán Cà phê lại vừa khóc vừa cười người ta tưởng mình dở hơi thật. Thực sự rất khó để diễn tả sự hài hước có phần bậy bạ của các mấy anh chàng này, và cũng có nhiều đoạn bậy bạ quá tôi không tiện viết lại. Cuối cùng, tôi cũng phải chào thua mấy chàng sinh viên tinh nghịch kia thật, ôm bụng mà cười trong khi nước mắt chưa kịp lau khô. Mấy chàng lại tiếp tục thầm thì:
- Này em kia xinh nhỉ, đứa nào qua xin số làm quen đi...
Bị cuốn vào câu chuyện của mấy chàng sinh viên lúc nào không hay, tôi cũng đảo mắt xem em nào xinh và giật nảy mình:
- Đâu em nào?
- Em đang vừa khóc vừa cười đấy…

Chưa bao giờ tôi rơi vào tình huống ngượng như thế, giá có cái lỗ nẻ nào ở đấy chắc tôi cũng chui xuống đất thật. Đang vội vã thanh toán ra về để chữa ngượng, thì một chàng trong đám sinh viên kia cũng đứng dậy tiến về phía tôi trong tiếng hò reo của bạn bè, thẹn thùng đưa cho tôi một tấm card visit:
- Bạn ơi, mình có mở quán cà phê ở HN, có dịp qua HN thì ghé quán mình nhé!
- Ừ, cám ơn bạn, mình cũng ở HN.

Đám bạn của anh chàng dũng cảm càng cổ vũ nhiệt tình hơn:
- Em ơi sao vội thế…
- Về sớm thế em ơi…
- Mời em cốc nước đi D… ơi!
Tôi đỏ mặt bẽn lẽn:
- Thôi tớ có việc phải về, hẹn các bạn khi khác nhé…
- Kìa xin số em đi D...

Cả đoạn đường đi về, tôi cứ tủm tỉm cười vì sự dễ thương của các chàng sinh viên, có gái 1 con nào không sướng khi bị zai kém tuổi trêu theo cách đáng yêu như vậy, cảm thấy mình vẫn còn trẻ trung, vẫn còn hot lắm chứ. Về phòng, tôi mới mở tấm card visit ra xem, là tấm card của một quán cà phê, có 2 số điện thoại di động trên đấy, trong đó có nét bút bi khoanh tròn 1 số kèm dòng chữ: Add zalo, Facebook, viber của tớ nhé ^o^... Cuộc đời luôn có những cuộc gặp gỡ bất ngờ không báo trước khiến những con người xa lạ trở nên thân quen, nếu chàng trai dũng cảm ngày hôm đấy không phải là chàng Bác sĩ bán cà phê điển trai thư sinh mà lại là chàng BS Nội tiết béo lùn, chàng Nha sĩ cao kều, hay chàng BS Da liễu mặt mụn, thì có lẽ tôi đã không gặp lại những chàng trai hài hước đáng yêu và bị ảnh hưởng cái cách nói chuyện rất “bựa” đúng chất trai trường Y kia.

Sau mấy tiếng chat zalo, tôi đã có cái hẹn ăn sáng, cf và dạo biển vào sáng sớm mai với chàng sinh viên kém 2 tuổi mới quen. Dù đêm hôm trước thức khá khuya chat chit nhưng theo thói quen tôi vẫn thức dậy lúc 6h sáng và dù có nằm lười biếng trên giường cũng không sao ngủ được, vậy là dù chưa đến giờ hẹn hò nhưng tôi đã ra khỏi phòng, makeup nhẹ nhàng, mặc maxi thướt tha lang thang bờ biển, tận hưởng nốt không khí biển sáng sớm. Chỉ còn tự do nốt hôm nay thôi, phải lên một kế hoạch đi chơi thật lãng mạn, thật hoàn hảo mới được! Nhưng đến giờ hẹn 7h30 vẫn chưa thấy người ấy, chắc đang ngủ nướng… Gọi lần thứ 1, 15ph sau lần thứ 2, 30ph sau lần thứ 3… và lần thứ bao nhiêu không nhớ nữa. Điện thoại vẫn đổ chuông nhưng hoàn toàn không có ai nghe máy… Có lẽ người ta chỉ trêu tôi thế thôi, quen qua đường, ảo thôi mà… Tủi thân, nước mắt lại rơi dù đã tự an ủi bản thân “Kệ nó thôi, trò trẻ con ấy mà”. Điện thoại tôi rung lên, giật mình bất ngờ khi nhìn thấy số của em, chàng Model kỹ sư công trường của tôi, lòng bồi hồi khó tả:
- Uh chị đây, sao em?
- Trăng sao gì, chị đang ở đâu rồi?
- Chị đang ở ĐN chơi, sáng sớm mai mới bay ra Hà Nội cơ.
- Thì ai chả biết chị đi chơi, facebook zalo up cả rổ ảnh rồi, em hỏi đang ở khách sạn hay bờ biển hay quán xá nào?
- Đang ở bãi biển
- Biết ngay mà, sợ đen toàn đi tắm sáng sớm, thế ở phòng nào em check in gửi đồ cái!
- Ơ sao em biết chị ở khách sạn nào, chị không ở khách sạn lần trước đâu.
- Thì thấy check in trên zalo mà, em đang ở sảnh ks này.
- Chị không ở KS đấy đâu, ở bên hàng xóm cơ, tại cái định vị zalo tìm không ra nên chị phải lấy tạm vị trí của khách sạn bên cạnh…
- Hạn hán lời với chị luôn!!!

Vậy là em đã trở lại, em đã về bên tôi rồi, tôi nhớ mãi cái cảm giác hạnh phúc xúc động lúc đấy và không từ ngữ nào diễn tả được cảm giác lúc đó. Tôi đã đổi vé chiều về, xin nghỉ thêm mấy ngày nữa để trọn vẹn kỳ nghỉ với em, lúc đấy ngoài em ra tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa, đã chấp nhận làm cái bóng, làm người phụ nữ trong bóng tối suốt đời của em. Nhưng có cái kim nào giữ mãi được trong bọc đâu và tôi đã trở thành kẻ tội đồ với tội danh cướp chồng "bạn" và lại bị người đời chê trách đúng như cái tai tiếng SM.
- Chị ơi, em ế rồi, có bạn bè nào giới thiệu em đi!
- Mới 25t ế cái gì…
Và tôi đã ngu ngốc đi giới thiệu em cho cô bạn thân nhất hồi đại học của mình, vi phạm vào qui tắc bất di bất dịch: “Con thầy, chồng bạn, trai cơ quan”.
- Bạn chị lớn hơn 1 tuổi em chịu không?
- Một hai tuổi là gì… Em chán mấy đứa ít tuổi rồi, như bạn gái cũ của em đấy, chiều nó mệt hết hơi, mà nó vẫn cho mình mọc sừng…
….
- Chị ơi, bạn chị nó hâm lắm, ế là phải rồi
- Sao thế em?
- Nó ác cảm với trai xây dựng chị à…

Sau 1 năm, em đã không trở thành chồng của bạn thân tôi nhưng lại trở thành em rể họ của cô bạn này, còn tôi từ chỗ không quen trở thành bạn thân của vợ em. Bốn chúng tôi sàng sàng tuổi nhau, cùng sở thích ăn chơi nên khá hợp cạ nhau. Cả cô bạn kia và vợ em đều thương tôi cảnh đơn thân, nên cũng hay kéo tôi đi tụ tập và ra sức mai mối cho tôi mấy chú già góa vợ, bị vợ bỏ vợ chê... Những buổi tụ tập đông như quân Nguyên của vợ chồng em và cô bạn kia tôi cũng đều ló mặt. Tính tôi vốn khó gần, hay tự kỉ cô đơn một mình, ít bạn bè, giờ tự dưng được đông vui tụ tập tôi cũng thấy không còn cô đơn như trước nữa, bớt những suy nghĩ tiêu cực đi. Em từ khi có tình yêu mới thì cũng đổi vai rất nhanh, quay ra trở thành cậu em nghiêm túc với tôi, tất cả thời gian em dành cho tình yêu mới và đã không còn chung xe đưa đón tôi như trước, chúng tôi cũng không còn đi chơi riêng với nhau nữa. Lần ra đi thứ 2 này của em nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều và tôi cũng dễ dàng chấp nhận hơn, dù cũng chạnh lòng tủi thân lắm khi thấy em chăm sóc người con gái khác không phải tôi. Đàn ông thật dễ quên, dễ thay lòng.

Có một thời tôi mơ ước vào làm ngân hàng, kể là làm giao dịch viên thôi cũng được, nhìn những nhân viên ngân hàng sáng sủa chỉnh chu trong bộ đồng phục công sở là tôi thích lắm. PGD của ngân hàng V nằm ngay sát vách cơ quan tôi, nên để tiện cho giao dịch, các dự án của chúng tôi gần như đều mở tài khoản tại đây. Tôi, một cán bộ nằm trong top trẻ nhất tất nhiên ngoài chuyên môn nghiên cứu ra cũng phải kiêm luôn nhiệm vụ hành chính lon ton đi ngân hàng. Lúc nào đi thực hiện giao dịch NH tôi cũng làm việc với 1 nhân viên nam duy nhất phụ trách mảng khách hàng doanh nghiệp của PGD này. Như mọi GDV ngân hàng khác, anh nhân viên này nom cũng sáng sủa cao ráo, và khuôn mặt thì trông cực kỳ tri thức thanh niên nghiêm túc, đúng chuẩn nhân viên ngân hàng. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không có ngày gái sề 1 con lại được trai đẹp chủ động làm quen trong một lần đi giao dịch:
- Em làm giảng viên à?
- Không anh ạ, em làm nghiên cứu với mấy cv hành chính, quản lý sinh viên làng nhàng thôi, được đứng lớp đã tốt.
- Làm trong trường ĐH thế là ngon rồi, toàn thấy gửi tiền tỉ từ nước ngoài về, suốt ngày thấy em đi rút tiền.
- …
- Thu nhập thế thì cũng thấp nhỉ, nhưng thôi được cái ổn định em à, chỉ bấp bênh lúc ốm đau hoạn nạn cần tiền thôi. Cuộc sống không nói trước được gì, em đã bao giờ nghĩ đến những lúc ốm đau tai nạn, cha mẹ già ốm đau hay bệnh hiểm nghèo, giờ môi trường ô nhiễm thực phẩm độc hại, không nói trước được điều gì đâu em…

Ra là quảng cáo loại bảo hiểm mới của ngân hàng làm mình ăn dưa bở từ nãy đến giờ, trước giờ tôi ác cảm với các loại bảo hiểm và đa cấp lắm nên lịch sự cố ngồi nghe nốt quảng cáo rồi gật gù cho qua:
- Cám ơn anh, em cũng đang xem xét mấy gói bảo hiểm của các cty khác, khi nào có nhu cầu em gọi lại anh nhé…
- Ừ, em về suy nghĩ đi, thiết thực lắm đó, giờ tiền nhàn rỗi gửi tiết kiệm ngân hàng lãi suất chỉ đủ bù trượt giá thôi, không để làm gì đâu… Mà bây giờ đang giờ làm việc cũng không tiện trao đổi lắm, sau giờ làm anh mời em cà phê được không?

Được zai đẹp mời cà phê có gái nào không rung rinh dù biết là chèo kéo mua bảo hiểm đấy, và tất nhiên là tôi đồng ý luôn cả 2 chân 2 tay để rồi ngay sau buổi cà phê gặp gỡ ấy hí hửng biết không phải ăn dưa bở nữa mà là bở thật.

Cũng bằng tuổi nhau, nhưng chàng Ngân hàng lại có phong thái chững chạc, nghiêm túc đứng đắn đúng kiểu công sở, lúc nào cũng gọn gàng chỉnh chu như một quý ông không lếch thếch bụi bặm nông nổi như em Model của tôi. Bên ngoài chững chạc bóng bẩy là vậy, nhưng thực ra chàng trai ấy lại đang vô cùng chông chênh bấp bênh trong cuộc sống. Làm ngân hàng thì sang chảnh và oai thật đấy, nhưng thu nhập 6tr sau 3 năm gắn bó của 1 GDV ngân hàng thì thật khó khăn cho một chàng trai quê phải một mình tự lập trên thủ đô, mỗi tháng còn phải dành tiền gửi về nhà cho bố mẹ nuôi em ăn học. Cũng cùng cảnh chật vật trong sự nghiệp nên tôi thực sự rất đồng cảm với chàng. Tôi vẫn còn nhớ y nguyên cái cảm giác chật vật lúc mới ra trường, cái cảm giác hoang mang khi mới mấy tháng trước còn rộn ràng hân hoan áo cử nhân ngày tốt nghiệp, rồi 1 tháng 2 tháng và cho đến khi... chuẩn bị xin việc cùng với khóa sau. Đến lúc thở phào vì đã thoát cảnh thất nghiệp thì lại ngại ngùng khi bạn bè họ hàng bà con cô bác ai gặp cũng hỏi:
- “Công việc thế nào, thu nhập bao nhiêu?”
- “3 triệu rưỡi, không bảo hiểm, không phụ cấp, trợ cấp gì thế thì thà mày vứt bằng ĐH đi làm công nhân còn hơn”
….
Và hoang mang tiếp tập 2 với công việc chống vã đầu tiên mình vừa tìm được, lại nhấp nhỏm đi tìm việc, nhảy việc và nhảy việc… hoang mang càng thêm hoang mang khi mấy năm sau ngày ra trường vẫn chưa có cv ổn định. Tôi ít ra vẫn được bố mẹ nuôi, cũng sẵn nhà cửa ở HN, khi lấy chồng cứ lại xác định để chồng nuôi, đi làm cho vui thôi nên cũng đỡ áp lực, đến khi tôi li hôn thì bố mẹ lại tận dụng các mối quan hệ quen biết xin cho tôi 1 chân vào 1 trường ĐH lớn, thu nhập không cao nhưng ổn định, đúng với chuyên môn và con gái thì chỉ cần thế thôi. Cũng từ đó tôi an phận về sự nghiệp và xác định sẽ yên ổn cho đến lúc về hưu. Còn chàng thì không được may mắn như tôi, bố mẹ cày ruộng ở quê hoàn toàn không thể giúp được gì thêm, còn thêm áp lực sẽ trở thành người đàn ông trụ cột gia đình trong tương lai. 3 năm sau ngày ra trường, thấy cuộc sống của chàng vẫn bấp bênh chật vật, mối tình đầu sau 7 năm gắn bó đã quay ra coi thường chàng và nói lời chia tay phũ phàng. Đúng là ông trời không cho ai tất cả, cao ráo sáng sủa, khôi ngô tuấn tú như một công tử mà cho đến giờ chàng trai ấy vẫn đang FA và tương lai có thể sẽ ế.

25, 26 tuổi so với cả cuộc đời rộng lớn thực ra vẫn còn quá trẻ, nhưng cái bọn tuổi đấy nó lại “hâm” lắm, nó cứ tự thấy mình đã “già”, cứ sợ làm lại từ đầu, cứ đi nuối tiếc cái hồi sinh viên đã không cố gắng hơn, đã không học thêm cái này cái kia mà không nghĩ rằng bây giờ bắt đầu lại vẫn chưa là muộn, cứ sợ phải bắt đầu lại từ vị trí của sinh viên mới ra trường… cứ như thế từ năm này qua năm khác, “những thanh niên chậm tiến” ngày càng loay hoay và chông chênh hơn trong cuộc sống. Cùng đồng cảm về cuộc sống, chúng tôi trở thành những người bạn tâm giao với những câu chuyện không bao giờ dứt. Mọi cuộc gặp gỡ chỉ dừng lại ở cà phê chuyện trò, và gần gũi nhất là tựa vai nắm tay nhau những lúc thấy thật yếu đuối nhưng cả hai đã trao nhau lời hẹn ước:
- Đến khi anh 35 còn em 36 tuổi vẫn chưa có ai thì chúng mình chốt hạ cưới nhau nhé, thế là từ nay khỏi lo ế.
- Em có con rồi, bố mẹ anh còn lâu mới chịu.
- Thì anh bảo là con anh, đang ế sưng mỏ giờ cùng lúc tậu cả trâu lẫn nghé về các cụ chắc phải mời cả làng. Anh mới 25, về quê ai cũng hỏi có bạn gái chưa, 10 năm nữa chắc bị giục kinh lắm…

Thời gian đó tôi vẫn đang trong mối quan hệ không rõ ràng với em Model và mối tình trong trẻo kia của tôi đã không qua được mắt được chàng trai cao tận mét 8 ấy:
- Ngồi với em mà cứ dán mắt vào điện thoại, chat với ai mà say sưa thế?
- Chị đang an ủi con bạn mới chia tay người yêu.
- Chị Gấu (Nick zalo của chàng ngân hàng, là anh Gấu tôi nhắc đến ở phần trên) ấy trông cũng trắng trẻo thư sinh nhỉ…

Giật bắn cả mình tôi thất thần nhìn lên thấy em cũng đang dán mắt vào điện thoại đọc tin nhắn của tôi từ bao giờ, dù có giơ điện thoại cao ngang mặt nhưng làm sao khuất được tầm nhìn của em, nhất là khi chúng tôi lại ngồi cạnh nhau, đầu thì đang tựa lên vai em. Bốn mắt nhìn nhau một lúc thì điện thoại của tôi bị em giằng khỏi tay và quăng mạnh vào tường vỡ tan tành, hai em phục vụ nghe tiếng động hớt hải chạy lên nếu không thì không biết cơn giận dữ của Model sẽ còn đi đến đâu:
- Anh chị bình tĩnh ạ.
- Không có gì đâu, anh lỡ tay làm rơi cái điện thoại thôi, em tính tiền luôn đi…

Lặng lẽ ra ngồi sau xe em, tôi thấp thỏm lo lắng không biết điều gì đang đợi mình phía trước thì em đã chở tôi đến cửa hàng điện thoại thegioididong:
- Thích điện thoại nào Galaxy hay Iphone?
- Tôi thỏ thẻ: Iphone, chị chưa dùng Iphone bao giờ.

Trước tết năm 2014, Iphone 4s khi đó có giá nhỉnh hơn 7 triệu 1 chút và cũng là món quà giá trị nhất tôi từng được zai tặng, đại gia Đồ Cổ đi con xe PS mấy tỉ cũng chưa từng tặng quà tôi, và các chị em ai cũng bảo tôi “Ngu, không biết đào mỏ”. Còn trước khi biết tôi “không biết đào mỏ” thì chị em lúc nào cũng giơ cao ngọn cờ “Phụ nữ phải độc lập mới hạnh phúc, ăn bám đàn ông sẽ bị coi thường”. Bọn con gái chúng tôi nó buồn cười thế đấy ạ. Còn tôi thấy bọn con trai nó cũng buồn cười lắm ạ, nó thì công khai vừa có người yêu vừa có bồ, nhưng lại ghen khi bồ có người khác, và em Model này thì là thánh ghen luôn, sau này có vợ kết thúc mối quan hệ tình ái với tôi rồi vẫn sồn sồn lên:
- Đợi tí chị có voucher giảm giá
- Sao lắm thế, đưa đây em tìm giúp cho
Tôi vô tư đưa cả xấp voucher giảm giá các quán ăn cho em và rồi:
- Đang hẹn hò với thằng nào mà có nhiều phiếu giảm giá hàng quán thế này
Dù đúng là đi ăn với zai thật, nhưng tôi vẫn chột dạ:
- Đâu có, trường kỷ niệm ngày thành lập bọn chị đi ăn liên hoan tiếp khách các bên liên miên mà.

Cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, những mối quan hệ không rõ ràng, không ràng buộc rồi cũng đến hồi kết, em Model thì đã là vợ người ta. Bước sang tuổi 26, vẫn chưa tìm thấy tương lai gì ở mảnh đất Vàng thủ đô, chàng thư sinh Ngân hàng đã về quê lập nghiệp mở cửa hàng thức ăn chăn nuôi gia súc. Đến bây giờ tuy mỗi đứa đã 1 phương trời nhưng chàng thư sinh ấy vẫn giữ nguyên lời hẹn ước năm nào, nghĩa là vẫn ế, vẫn chưa có Gấu, thật sự thì không biết kiếm tiền cũng là một cái tội. Còn tôi lại trở về với nỗi cô đơn của một phụ nữ đơn thân với cái tai tiếng gái đò ngang đầy dị nghị.

Không có Gấu, không có bồ cũng buồn thật đấy, dù lúc đó tôi cũng hay tụ tập với hội vợ chồng em Model, nhưng những dịp lễ tết như 20/10, Noen giáng sinh, tết dương nhìn người ta có cặp có đôi, có ai mà không tủi thân. Tàu ngầm theo dõi Facebook chồng cũ thấy ảnh chồng cũ chụp cùng bạn gái và con trai đi chơi giáng sinh, bộ lòng nó thấy đắng lắm. Về nhà gia đình lại không hiểu cho mình, anh chị đi nước ngoài hết, mọi người đã mặc định rằng tôi sẽ không đi bước nữa mà ở vậy chăm sóc bố mẹ già và con thơ, suốt ngày kiểm soát cấm đoán yêu đương như gái 18. Tôi cũng đã chấp nhận như thế, như con chim đã sợ cành cong tôi cũng không còn ý định lập gia đình lần nữa nhưng tôi vẫn còn trẻ, tuổi đời vẫn chưa đến 30 bắt tôi sống ngoan đạo như 1 thầy tu, 1 bà già đức hạnh mấy chục năm nữa sao được…

Gái đò ngang không hẳn là sẽ không gặp được những người đàn ông tử tế đứng đắn, những chàng trai điểm 10 yêu thương thật lòng. Dù đã bị chặn nick, chặn số nhưng vẫn có 1 ai đó âm thầm tàu ngầm theo dõi cuộc sống của tôi qua các mạng xã hội và biết rằng tôi lại đang FA. Chàng bác sĩ quen ở Đà Nẵng đã tìm cách liên lạc lại với tôi bằng một nick khác, đang cô đơn nên tôi cũng tạm tha cho cái tội làm tôi leo cây mà chấp nhận gặp lại chàng trai ấy:
- Xin lỗi nàng nhiều nhé, hôm đó bọn tớ uống say quá, bạn tớ nó tiện tay tắt luôn chuông của tớ. Mà hình như hôm đấy nàng còn hẹn hò với ai khác à mà sao chặn hết số không cho người ta cơ hội bù đắp thế
- Thôi chuyện qua rồi nhắc lại làm gì, coi như chúng mình xí xóa hết nhé. Mà quán cf của cậu thế nào rồi?
- ….
- Thế giờ qua quán tớ ngồi nc bây giờ đi
…...

Đã lâu lắm rồi tôi mới lại được giãi bày mọi tâm sự, từ ấm ức không chia sẻ được với ai những ngày đầu về làm dâu bị anh chị em nhà chồng bắt nạt ra sao, rồi lần đầu làm mẹ lúng túng vụng về với đứa trẻ quấy khóc suốt đêm mà không được ai thông cảm quan tâm, một mình loay hoay với đứa trẻ mới sinh, rồi cơm nước cho cả gia đình chồng mà không một ai giúp đỡ, chồng thì vô tâm vô tư chơi điện tử nhờ cái gì cũng cáu “Sao có mỗi việc chăm con mà cũng không xong”... tất cả khiến tôi stress, tủi thân và phát điên lên mà không dám hé răng nửa lời với ai kể cả bố mẹ đẻ, anh chị em ruột thịt vì sợ mọi người buồn. Dù đã cố gắng nhẫn nhịn không cãi lại nửa lời, để cả gia đình nhà chồng mặc sức coi thường bắt nạt mà rồi tôi vẫn không giữ được gia đình trọn vẹn cho con trai, gia đình nhà chồng vẫn cứ nghĩ con họ là danh giá là điểm 10, phải kiếm 1 cô vợ khác tốt hơn tôi, đảm đang tháo vát vừa kiếm ra tiền vừa chăm lo cho gia đình chứ không phải cái ngữ “vô tích sự” như con dâu của họ. Đỉnh điểm cho đến khi họ xúc phạm đến gia đình bố mẹ tôi, trong khi chồng tôi vẫn đồng tình thì tôi đã cạn lời rồi và quyết định kết thúc tất cả những chịu đựng tủi nhục, ngàn vạn lời xin lỗi cũng không thể hàn gắn được nữa rồi. Cuộc chiến với gia đình nhà chồng sau li hôn vẫn vô cùng dai dẳng vì ràng buộc đứa trẻ, và cuối cùng tôi là kẻ thua cuộc khi để họ “bắt cóc” con ở trường mẫu giáo…

Tôi kể ra thì ngắn gọn thế thôi, chứ thực tế thì chàng đã vô cùng kiên nhẫn ngồi cả buổi chiều từ đầu giờ chiều đến khi đường phố đã lên đèn chỉ để lắng nghe những tâm sự của tôi, đến ngồi cạnh tôi, lau nước mắt cho tôi và ôm chặt tôi vào lòng khi tôi nức nở không kiềm nén được cảm xúc:
- Bình tĩnh đi em, mọi chuyện qua rồi...

Lại một chàng trai nữa đã xuất hiện kịp thời khi tôi đang cần 1 bờ vai để khóc, cuộc sống đôi khi cũng chỉ cần thế là đủ khiến người ta mang ơn nhau suốt đời, và cũng từ đấy chúng tôi gọi nhau là anh em dù chàng kém tôi đến 2 tuổi, còn ít tuổi hơn cả chàng trai Ngân hàng và em kỹ sư Model. Còn ít tuổi nhưng thực sự đây là người đàn ông chín chắn, cư xử chừng mực và cũng là người có tình có nghĩa nhất tôi từng gặp trong đời.
---------------------------------------

Trong suốt cả năm sau đó, chàng bác sĩ đó đã giúp đỡ tôi nhiệt tình để tôi có thể thay đổi tư duy và tự đứng trên đôi chân của mình, nhưng có lẽ tôi thuộc tuýp con nhà nòi công chức, không có duyên với kinh doanh nên làm đâu hỏng đó dù đã được chàng training từng bước, lo cả vốn lẫn tất tật mọi thứ như mâm cỗ dọn sẵn mà cuối cùng vẫn không thành công. Tuy thất bại nhưng tôi cũng có thêm những kinh nghiệm và sự trưởng thành. Cũng trong thời gian đó, chàng hoàn toàn cư xử rất chừng mực với tôi, ngoại trừ lần duy nhất vỗ về an ủi ra thì chưa một lần nào nắm tay tôi thêm lần nữa, không nói yêu, không nói thích nhưng trực giác của người con gái mách bảo tôi rằng người ấy rõ ràng là có tình cảm với mình. Tôi tin đâu ai rảnh đi giúp đỡ người dưng nếu không có tình cảm, mà tôi cũng đâu phải đối tượng quá đáng thương hiểm nghèo cần chàng phải đi làm từ thiện, cả đến khi tôi làm chàng tổn thất 1 số vốn không nhỏ, chàng cũng an ủi không trách móc nửa lời:
- Có gì đâu, là anh bỏ vốn ra thuê em làm quản lý, em vẫn làm thuê cho anh mà có phải vay tiền anh làm đâu.
- …
- Tất cả là do anh tính toán sai từ đầu, thôi là bài học cho cả 2 chúng ta...
---------------------------------------

Một năm sau đó, “Yêu hay không yêu” tôi cũng đã có câu trả lời cho riêng mình. Hồi sau tết, đâu đâu cũng rộ lên mốt nhắn tin “Anh yêu em”, “Em yêu anh” để xem phản ứng của đối phương và tôi cũng thế nhưng lần đó lại trong tư thế bất cần, đang thất tình muốn ghẹo chàng cho vui thôi chứ qua facebook tôi biết chàng đã có người yêu, tôi nhắn “Em yêu anh” mà chẳng hề suy nghĩ gì. Điện thoại reo lên:
- Em đang ở đâu?
- Em ở cty, trên phố XYZ
- Thế ra quán cf nào gần đấy ngồi rồi nhắn địa chỉ đi, anh đến ngay.

Và 10ph sau thì tấm thiệp hồng đã để trên bàn, thời gian địa điểm rõ ràng, thôi còn gì phải nghĩ nữa…
- Em với ông Thần đồng sao rồi, anh thấy ông ấy được đấy, nhanh chóng chốt hạ và giống bọn anh thôi..

Lại một lần nữa tôi òa khóc nức nở kể hết câu chuyện bị người tình phũ ra sao… và chàng lại một lần nữa lau nước mắt, an ủi dỗ dành tôi như cách đây 1 năm trước.
- Ông ấy nói như thế thật à, sao từng đấy tuổi rồi mà ông ấy còn cư xử trẻ con vậy, có ăn có học, còn là thần đồng nữa mà không nghĩ ra câu nào hay hơn à… Là anh anh sẽ khéo hơn nhiều.
- …
- Người như vậy em tiếc nuối làm gì, sao không hất cốc nước vào mặt hắn, hắn đâu đáng để em tôn trọng lịch sự gì nữa..
- …….
Và sau cùng là những lời chân thành nhất chàng bác sĩ dành cho tôi:
- Thực ra anh thích em ngay từ lần đầu gặp rồi, lúc đấy anh đã quyết tán em bằng được đấy… Sau này biết hoàn cảnh của em, lúc ngồi nghe em tâm sự anh thương em nhiều lắm, nhưng anh biết rằng anh không thể là người mang lại hạnh phúc cho em được, anh sợ rằng em sẽ lại tổn thương. Nghe em kể anh hiểu rằng cuộc sống hôn nhân phức tạp nhiều áp lực chỉ tình yêu chỉ cảm giác thích thôi sao đủ...
-Thực lòng thì anh rất thích em, mỗi ngày đều mong em đến quán làm việc, muốn ngắm em, muốn ở gần em và có nhiều lúc muốn đi xa hơn nữa nhưng…
- Từ giờ em phải mạnh mẽ lên, đừng bao giờ khóc vì người như thế nữa… Xin lỗi em, từ mai anh sẽ không thể bên em nữa, mãi không thể an ủi em nữa, từ giờ em sẽ phải tự đứng trên đôi chân của mình thôi, còn hôm nay có gì cứ khóc hết cứ nói hết đi cho nhẹ lòng...



Có một đợt, không biết có phải do các phòng gym trả tiền để báo chí lăng xê không mà thấy rộ lên phong trào Gym, đâu đâu cũng thấy ca ngợi vẻ đẹp khỏe khoắn cơ bắp, bao tấm gương nhờ Gym mà từ bánh bèo thành hotboy hotgirl. Chị em công sở những ngày rỗi việc lại sục sôi lên rủ nhau trốn giờ đi Gym với ảo tưởng sẽ từ mẹ sề thành hotgirl phòng gym, và tôi cũng cùng chị em đi mua vé tập dài ngày ở một phòng Gym gần cơ quan. Ai cũng nghĩ lên phòng gym là toàn trai xinh gái đẹp như trên báo, nhưng điều đấy chỉ đúng với các phòng Gym cao cấp cỡ Cali nơi các em gái xinh xắn lên khoe thân tìm đại gia, còn cái phòng Gym bình dân 350k/tháng thì toàn các mẹ sề u40 u30. Tôi nái sề chân ngắn 1m50, nặng 50kg, eo bánh mỳ 70cm đã được các mợ khen là người đẹp và còn không tin tôi đã có con rồi “Người đẹp thế này mà đã có con rồi hả em”...”Người đẹp thế này còn đi tập”... Nên không có gì khó hiểu khi một “hotgirl phòng Gym” như tôi lại được “hotboy phòng Gym” mời đi ăn trưa:
- Ẽo ợt thế này thì bao giờ giảm được mỡ hả em?
Chàng PT Gym trẻ măng có gương mặt thanh tú nhanh tay tăng tốc máy chạy bộ của tôi lên đến 10km/h làm tôi toát mồ hôi hột.
- Được rồi, bây giờ đổi sang tập tạ nhé.
- Nhưng anh ơi em sợ bắp tay to lắm
- Con trai muốn nổi được bắp phải tập luyện ăn uống kiên trì đến cả năm, con gái hooc môn khác tập còn lâu mới nổi được bắp, tập tạ là môn phải phối hợp toàn thân giúp đốt cháy năng lượng chuyển hóa mỡ thừa nhanh nhất đấy.
Không biết hôm đó PT Gym xâu vào cho tôi quả tạ nặng bao nhiêu cân mà tôi sa sầm mắt mũi, muốn gãy vai luôn, thở không ra hơi, và cũng không nhớ nổi đã nâng lên đặt xuống bao lần chỉ nhớ là sau khi dừng đặt tạ xuống đất tôi cũng khuỵu chân ngã ngửa ra sau, PT Gym lại đỡ tôi dìu tiếp đến cái xà cao tít so với chiều cao 1m50 của tôi. Vì mục tiêu thân hình chữ S, tôi cố nốt sức còm của người phụ nữ từng sinh nở đu nâng người lên và oạch một cái, lần này thì không cố được nữa rồi, tôi lịm đi trong vòng tay của zai đẹp, trong lòng vừa tức tối vừa lâng lâng
- Em ơi có sao không em? Anh xin lỗi nhé, trưa anh mời em đi ăn chuộc lỗi đc ko?
Gái già nái sề lại được trai đẹp đỡ lưng, lau mồ hôi, đưa nước vào tận mồm làm sao mà không mềm lòng được, và đấy đã trở thành lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi. Cũng may cho zai đẹp gặp phải đúng phải đứa mê zai như tôi, không thì đã bị khách hàng làm um lên cho nghỉ việc rồi, cuộc đời luôn có những sự xắp đặt, những mối nhân duyên bất ngờ.

Có lẽ chỉ các mẹ cùng cảnh mới hiểu được cảm giác không muốn sinh con lần nữa của tôi. Cho đến bây giờ khi đã gần 30 tuổi, tôi vẫn thấy việc tự chủ tài chính và thời gian để chăm lo cho một đứa trẻ ở điều kiệu trung bình khá là quá sức, quá khả năng của tôi. Và điều tôi sợ nhất là không giữ được cho con một gia đình hạnh phúc, một vấn đề nữa cũng hết sức nhạy cảm là tôi sợ người đời mỉa mai “2 đứa con của nó là của hai ông khác nhau đấy” vì tôi cũng từng khinh thường nhiều mẹ có 2,3 đứa con không cùng một ông bố. Các mẹ gia đình êm ấm, có đủ chồng đủ vợ hỗ trợ nhau kinh tế và thời gian chăm sóc nuôi dạy con thì lại cứ trách tôi là “lười mới không thích đẻ” chứ “trẻ con đáng yêu lắm”, “con cái là lộc …” đủ mọi lý thuyết gì gì đấy. Và cuối cùng thì chính mẹ đấy khi mới có bầu đứa thứ 2, chồng đi công tác xa đã phải xót xa gửi một đứa về cho ông bà ở quê nuôi hộ và mọi người lại thương hại mẹ đấy hoàn cảnh khó khăn, chứ là gái đò ngang như tôi lấy chồng tập 2 mà gửi con cho ông bà nuôi chắc là cả XH lại lên án “Bỏ con để đi lấy chồng” chứ chả ai thương gì đâu. Bản thân tôi cũng gái đò ngang nhưng cũng chả thương nổi các mẹ “Bỏ con để đi lấy chồng”, vì thế mà đến giờ tôi vẫn chưa hề có ý định sinh con với bất kỳ người đàn ông nào.

Chàng Gymer ấy còn rất trẻ, ít tuổi hơn tất cả những người đàn ông từng đi qua đời tôi, nhưng đã có con trai bằng tuổi con tôi và cũng như tôi, anh là một Single Dad với tư tưởng không muốn có thêm đứa con nào nữa. Dù mới ngoài 20 nhưng tất cả các cô gái chưa có con đều không phải đối tượng của anh, vì yêu và cưới gái chưa có con thì sẽ phải đẻ thêm con nữa. Những khó khăn vất vả khi phải làm bố ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới đã khiến chàng trai ấy thấm thía trách nhiệm cho cuộc đời của một đứa trẻ nó không đơn giản chút nào. Đi qua bao nước mắt mới gặp người cùng hoàn cảnh, cùng cảm thông với mình nên lúc đó chúng tôi đã từng định "Dừng lại và nghĩ về một tương lai".

Khi ta gặp được hạnh phúc, thì cả bầu trời cũng nở hoa rực rỡ. Cũng trong năm đấy bố của con trai tôi đi lấy vợ, cô vợ mới còn trẻ và không dễ dàng gì thích nghi với việc làm mẹ một đứa trẻ không phải con mình, không muốn đổ vỡ hôn nhân thêm lần nữa, gia đình nhà nội đã quyết định giao trả lại con trai cho tôi nuôi. Gặp lại cháu, mẹ tôi không kìm nén được cảm xúc òa lên khóc nức nở, còn có hạnh phúc nào hơn thế.

Những ngày tháng đó chúng tôi vô tư bên nhau, mỗi ngày trôi qua đều là một ngày hạnh phúc. Mỗi sáng đến cơ quan, tôi lại rục rịch trốn giờ đi đến phòng gym nơi có tình yêu nhỏ của tôi ở đó, chúng tôi hăng say luyện tập, rồi cùng đi ăn trưa, cà phê và nếu được còn đi chơi, đi xem phim, trốn luôn cả ngày. Gần phòng gym có một bể bơi, chiều nào anh cũng dẫn tôi ra đó tập bơi, tôi từ đứa sợ nước đã biết bơi và bơi được một đoạn khá xa. Vì cả hai đều đang phải nuôi con nhỏ nên chúng tôi cũng không có điều kiện đi chơi xa, đi du lịch cùng nhau, thậm chí là đi chơi tối cũng là điều không thể vì buổi tối anh còn tranh thủ đi làm thêm ở 1 nhà hàng nữa và làm tất cả các ngày trong tuần không nghỉ, con trai phải gửi anh chị họ trông. Tất cả các buổi hẹn hò yêu đương của chúng tôi đều gói gọn trong giờ hành chính, kết thúc là tôi vội vã trở về nhà sau giờ làm để chăm con. Tình yêu của tôi giản dị thế thôi, không sang chảnh như với đại gia Đồ Cổ, không sôi nổi bay nhảy như với em Model, đúng kiểu tình yêu sinh viên nhưng tôi cũng chỉ cần một người ở bên mình thể là đủ rồi.

Cuộc sống của anh thực ra còn nhiều khó khăn bấp bênh vì tuổi đời vẫn còn rất trẻ, học hành lại không đến nơi đến chốn, nên chưa thể có công việc thu nhập tốt như em kỹ sư Model hay có sự nghiệp riêng như chàng Bác sĩ kia được. Cũng như chàng Ngân hàng, anh cũng là trai quê ra phố lập nghiệp, nhà trước còn phải đi thuê mãi sau này mới dọn về ở cùng họ hàng nên cũng đỡ một phần chi phí thuê nhà. Tuy bố mẹ hiện giờ vẫn đi làm chưa nhờ vả gì con cái, nhưng là người con trai trong gia đình, anh cũng luôn ý thức được phải gánh trên vai trách nhiệm lo cho bố mẹ già, em thơ trong tương lai, và cũng như tôi, anh còn phải lo cho tương lai một đứa trẻ nữa. Tôi cũng thầm hiểu rằng đây mới chính là lý do cho đến bây giờ anh vẫn không thể mở lòng với bất kỳ cô gái “chưa chồng” sẽ đòi hỏi ở anh một đống trách nhiệm về đám cưới, con cái, gia đình hai bên nội ngoại… Đến bản thân tôi cũng không dám mơ về 1 đám cưới, một ngày được về chung 1 nhà cho đến khi…

Buổi sáng chủ nhật hôm đấy là lần đầu tiên chúng tôi mang hai đứa trẻ đi chơi cùng nhau. Tôi, một tiểu thơ quen được gia đình bao bọc, đi với đứa trẻ 3 tuổi tôi mang đúng một cái túi xách nhỏ xíu bên trong nhét toàn đồ của tôi, chả thấy phải mang đồ gì của con đi, đi với con tôi vẫn váy áo chỉnh tề như đi hẹn hò zai vậy. Còn chàng thì ngược lại ngày hôm đó đã hiện nguyên hình thành 1 ông bố bỉm sữa với cơ mang đồ lỉnh kỉnh nhét trong balo. Khi cả gia đình ăn sáng bánh cuốn xong, chàng rút trong balo ra 2 hộp sữa cho mỗi ku một hộp vô cùng chu đáo, một việc đơn giản như vậy mà sao tôi chưa từng nghĩ tới: cho con uống sữa sau khi ăn sáng. Bọn trẻ con nô chơi 1 lúc mồ hôi ra, chàng nhanh nhẹn rút khăn xô ra lau cho 2 đứa trẻ, áo chúng ướt sũng mồ hôi, cũng lại chàng nhanh nhẹn đưa 2 nhóc vào chỗ khuất gió thay, và lần này cũng lại chuẩn bị sẵn sàng áo cho cả con tôi. Buổi trưa chúng tôi đi ăn ở KFC, cũng lại chàng bế bọn trẻ lên bồn rửa tay, con chàng thì đã biết tự rửa tay, còn con tôi thì được chàng hướng dẫn bằng giọng nhí nhảnh như một cô nuôi hổ chuyên nghiệp:
- Con nhìn thấy bọt xà phòng chưa, đây này tay trơn lừ rồi, trơn quá rồi, con vi trùng nó đang trôi ra đấy… Giội nước cho nó trôi hết đi con…
……..
Cả ngày hôm đấy anh đã dành trọn sự quan tâm chăm sóc chu đáo từng li từng tí cho hai đứa trẻ, tôi từ đó cũng tự nhìn nhận lại trách nhiệm làm mẹ của mình và đến lúc này mới thực sự nghĩ về tương lai “Về chung 1 nhà” với anh. Nếu như ngày đó cả tôi và anh đều tự chủ dư dả về kinh tế thì có lẽ giờ chúng tôi đã thành 1 gia đình “rổ rá cạp lại” rồi, nhưng cuộc đời có bao giờ có hai chữ “Nếu như” hay “Giá như”, tình chỉ đẹp khi tiền rủng rỉnh, mà rủng rỉnh rồi có chắc anh còn yêu tôi.

Cơ quan tôi năm đó chuyển sang cơ chế tự chủ, có ngân sách nhà nước hỗ trợ mà chúng tôi còn đói dài với đồng lương hệ số hơn 2 củ mỗi tháng, giờ đơn vị tự chi trả tiền lương cho cán bộ, tương lai càng u tối mù mịt hơn. Những khoản trước kia được coi là kiếm thêm của chúng tôi nay trở thành lương cứng luôn, và các sếp cũng phải đau đầu lấy chỗ nọ đập chỗ kia để có tiền trả lương cho anh em sống lay lắt qua ngày và đến lúc không thể đập được nữa khi chúng tôi đã ngồi chơi dài cả năm mà không có dự án về thì chúng tôi cũng không có lương luôn. Các giảng viên hay cán bộ đã được biên chế thì vẫn được ngân sách chi trả nên vẫn sống ngon sống khỏe, vẫn đầy đủ các khoản lương và kiếm thêm, còn lực lượng cán bộ hợp đồng như tôi thì cứ rơi rụng dần, người nào thuộc hàng COCC thì sẽ chạy chọt chuyển công tác sang phòng ban đơn vị khác, mấy bà mấy chị được chồng nuôi thì vẫn an phận chờ thời cơ thay đổi, một số chị em chưa đẻ đủ số con thì cũng được khuyến khích đẻ để bảo hiểm chi trả tiền lương đỡ cho đơn vị, còn lại thì lần lượt xin nghỉ bắt đầu hành trình tìm việc bên ngoài. Tôi sau mấy năm gắn bó đã quá quen với cái oai công chức nhà nước, cán bộ nghiên cứu khoa học mà giờ không thể trụ lại với cái danh đấy được nữa, gần 30 tuổi bắt đầu đi xin việc lại từ đầu như ngày mới ra trường, tôi thấy hoang mang vô cùng. Trong suốt thời gian tôi đi làm "không lương" đấy, một vấn đề vô cùng nhạy cảm và khó nói là tôi đã phải nhận hỗ trợ từ bạn trai, dù mỗi tháng chỉ 1 triệu để xăng xe và chi tiêu lặt vặt vì anh cũng chẳng có hơn, dù hoàn toàn là anh ấy chủ động đề nghị: "Anh vừa lấy lương xong, em cầm tạm ít còn đổ xăng đi" nhưng đây cũng chính là khởi nguồn cho những mâu thuẫn giết dần tình cảm anh dành cho tôi bấy lâu nay.

- Hôm nay phỏng vấn thế nào rồi em? Biết khi nào có kết quả không?
- Chắc lại trượt rồi anh ạ?
- Sao chưa biết kết quả đã biết trượt?
- Tại em cứ bị run ấy..
- Gần 30t rồi còn run cái gì...
.......
- Sao em trả lời ngu thế...
.......
- Sao ngu thế...
..........

Rồi cũng đến lúc tôi thấy nản, nản vì mãi chưa tìm được việc, mãi chưa thấy có lương và còn nản vì bạn trai chả động viên còn suốt ngày chê tôi ngu, những buổi gặp nhau không còn là những buổi hẹn hò lãng mạn, những mộng mơ về tương lai về chung 1 nhà nữa, chỉ toàn những buổi "giáo huấn" của bạn trai kém nhiều tuổi với những câu hỏi mà tôi không bao giờ có đáp án:

- Tại sao từng đấy năm ra trường em không cố gắng cho sự nghiệp, 5 năm ra trường mà không rút ra kinh nghiệm gì à? ngày em ra trường anh còn chưa học xong phổ thông đấy...

Nếu những lời giáo huấn đấy từ một người đàn ông lớn tuổi đã có chỗ đứng trong sự nghiệp đã đành, đây lại từ một chàng "trẻ ranh" kém tôi cả rổ tuổi, công việc cũng chưa đâu vào đâu không khỏi khiến tôi tự ái, mà mình thì đang ở thế yếu chả thể cãi lại được. Tình cảm cứ thế nhạt dần, không còn những nụ hôn, những cái nắm tay, tôi bắt đầu cảm thấy nặng nề khi cứ phải gượng ép gặp nhau mỗi ngày ở phòng Gym, rồi cùng đi ăn trưa và cả "ngủ trưa" cùng nhau mỗi ngày như 1 thói quen. Cả hai dường như cùng có điều muốn nói mà cứ ngập ngừng không nói ra, không biết nên bắt đầu thế nào...

- Mình xa nhau một thời gian em nhé, anh thấy mệt mỏi rồi...
- Vâng mai em sẽ ko lên phòng Gym nữa vậy
- Không em cứ lên tập cho khỏe người, không tập trông em ẽo ợt thiếu sức sống lắm, từ mai anh không làm ở đấy nữa đâu. Mà từ mai không còn anh bảo kê nữa, em lên tập phải đóng tiền rồi đấy, còn tiền tiêu không anh đóng hộ luôn cho 3 tháng trừ vào lương anh luôn.
- Cám ơn anh, em vẫn đủ tiền tập...

Cuộc tình chúng tôi kết thúc nhẹ nhàng chỉ bằng mấy tin nhắn zalo như vậy thôi, nói chuyện qua mạng lúc nào cũng dễ mở lòng hơn trực tiếp.

Những tháng ngày sau đó tôi lại lặng lẽ sống, dù rằng “Tình yêu đến em không mong đợi chi, thì tình yêu đi em cũng không hề nuối tiếc”, nhưng vắng anh tôi cũng thấy cuộc đời thật nhạt, ngày ngày đến cơ quan cho chân gầm bàn, lên phòng Gym một mình, trưa lại xuống căn tin ăn cùng đồng nghiệp, chiều lại về sớm. Mà đã quá lâu rồi tôi không đi ăn cùng đồng nghiệp nay tự dưng ngày nào cũng xuống ăn, chưa kể trước đây đến là toàn thấy trốn cả ngày nay lại thấy ngồi cả ngày không đi đâu, có lẽ ai cũng đoán ra cái gì đó, những lời nửa đùa nửa thật của đồng nghiệp làm tôi phát chán:
- Dạo này không đi chơi với bạn trai nữa hả em?
- Hôm nay mặc đẹp thế này phải rủ bạn trai đi chứ.
…..
Tôi cũng chả hiểu nổi, chả phải hotgirl, chả thuộc giới Xô Chậu lắm thị phi, mà sao chuyện yêu đương tình cảm của tôi bị mọi người soi ác thế cơ chứ…
……………
Chán cảnh bị soi, trưa tôi chạy xe máy về nhà ăn cơm với gia đình, rồi ngủ trưa ở nhà, chiều thì 4h không có việc gì tôi cũng chuồn về luôn, về giúp mẹ cơm nước dọn dẹp chăm con, chưa bao giờ “ngoan” với mẹ như thế. Mà chính cái thời gian “ngoan” như mèo này của tôi lại làm khổ tôi sau này, khi đi làm ở chỗ mới, cần sự nghiêm chỉnh giờ giấc thì bà già nhà tôi lại đùng đùng lên không chịu nổi:
- Sao đi làm sớm thế, mới 8h thôi mà…
- Bọn con 8h30 vào làm bây giờ đi là đúng rồi mà
………….
- Mày đi đâu mà giờ này mới về, mấy giờ mày mới tan làm hả?
- 5 rưỡi con mới tan làm mà mẹ…
- Làm gì có công ty nào 5 rưỡi mới tan, ngày chỉ làm 8 tiếng thôi chứ
- Nhưng bọn con được nghỉ trưa tận tiếng rưỡi mà mẹ…
- Cái gì, nghỉ trưa tận tiếng rưỡi mà không về nhà ăn cứ thích đú đởn ở đâu đâu…

Sau này tôi còn đi làm ở chỗ xa nhà, giờ giấc chấm công nghiêm chỉnh, muộn 5ph là bắt đầu bị tính tiền trừ vào lương, về sớm tí phải xin phép, đi qua đúng con đường đau khổ, chỉ còn cách dậy sớm tinh mơ đi, và nhích từng tí một đến 7h tối mới về đến nhà. Mẹ tôi như phát điên phát rồ lên:
- Nó đi từ sáng đến tối, chỉ lo cho bản thân chả giúp gì được gia đình…

Đến bây giờ thì tôi vẫn thực sự rất căng thẳng và mệt mỏi khi phải về nhà đối mặt gia đình mỗi ngày, tôi ước giá mẹ tôi nhẹ nhàng hơn, dịu dàng cảm thông hơn với tôi thì có lẽ tôi bớt được 80% nỗi phiền muộn trong cuộc đời, khi điểm tựa cuối cùng là gia đình không còn thì tôi chỉ còn dựa vào chính bản thân mình để vượt qua mọi cơn sóng lòng...

Nhưng rồi cuối cùng tôi lại một lần nữa ngả vào bờ vai người đàn ông nữa, và lần này tôi đã phải chịu đủ cay đắng tủi nhục đến không còn lời nào kể xiết, tôi viết tâm sự này lên đây cũng chính là vì người đấy, giờ cả năm đã trôi qua rồi mắt tôi vẫn cay vì người ấy, đây mới chính là người đàn ông đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi, giết chết nốt cái hi vọng mong manh về hạnh phúc tương lai của tôi.

Với 5 năm kinh nghiệm đi làm, tôi cũng không phải chịu cảnh thất nghiệp quá lâu, cuối cùng tôi cũng xin được một công việc văn phòng làng nhàng coi như là chống vã, môi trường làm việc mới toàn các bạn 9x trẻ trung nên mọi thứ cũng khá dễ chịu. Thay đổi môi trường mới, công việc mới, bạn bè mới, quá nhiều thứ mới mẻ khiến tôi không còn nghĩ đến những chuyện cũ nữa, cuộc sống của tôi cũng dần trở lại bình thường, kiểu như sau cơn mưa trời lại sáng ấy. 28 tuổi, trải qua những mối tình không đi đến đâu, tôi đã bình tâm lại bắt đầu cuộc sống mới, mỗi ngày cứ trôi qua nhẹ nhàng với công việc rồi con cái, buồn thì giao lưu ọp ẹp với các hội nhóm, tôi cũng có chơi khá thân với 1 vài mẹ cùng cảnh trên trên diễn đàn này. 28 tuổi tôi đã nghĩ tôi sẽ không cần đàn ông nữa, không cần những mối quan hệ không rõ ràng hay rõ ràng nữa, tôi bằng lòng và an phận với những gì mình đang có...

Và có lẽ nếu không gặp người đàn ông ấy, cuộc đời tôi đến giờ chắc vẫn sẽ an phận lặng lẽ như vậy, nhưng quãng thời gian bình yên ấy nó ngắn ngủi chưa đến 1 tháng thì...

Một ngày cuối năm, tôi lại nhận 1 email gọi đi phỏng vấn tìm hiểu công việc của 1 nhà tuyển dụng bí ẩn mà tôi hoàn toàn chưa biết công việc đó là gì:
- Chào em, anh có cậu bạn đang muốn tìm 1 vị trí có thể phù hợp với yêu cầu của em đấy. PM lại cho anh nhé…. Hẹn em 10h30 sáng mai tại tòa chung cư XXX nhé.
- Vâng em cám ơn anh ạ, thế khi đến nơi em lên phòng nào, cty nào và xin gặp ai ạ. Mong anh hồi âm sớm cho em nhé.
- Cứ đến địa chỉ đấy nhé. Khoảng 10h20 anh sẽ gọi cho em.

Lần đầu tiên tôi đi phỏng vấn xin việc mà không có sự chuẩn bị gì, chỉ vài trao đổi qua email mà không được nhà tuyển dụng cho biết tên công ty, công việc, yêu cầu gì, kể cũng run run sợ sợ, dễ là đa cấp lắm, mà thôi cứ đi, biết đâu được công việc tốt. Cũng nói thêm là trong thời gian thất nghiệp, ngoài rải hồ sơ đi khắp nơi, tôi cũng tự đăng CV lên khắp các trang tuyển dụng nên cũng có những nhà tuyển dụng tự gọi tôi đi phỏng vấn dù tôi chưa từng nộp hồ sơ gì vào cty đó. Do còn bận đi làm ở chỗ mới nên tôi đã hẹn nhà tuyển dụng đấy sau giờ làm và anh cũng Ok, địa điểm gặp do tôi chọn ở 1 quán cf gần nhà tôi. Tôi vẫn nhớ như in đó là một ngày cuối năm lạnh lẽo, tôi và anh co ro bên ly cam nóng. Đến lúc này nhà tuyển dụng bí ẩn mới giới thiệu tên tuổi và công việc của mình, câu chuyện trở nên thân mật hơn, tôi cũng giãi bầy chia sẻ cả hoàn cảnh gia đình và mong muốn về công việc tương lai:
- Anh là chuyên gia IT à, anh có biết sửa smartphone ko? Cái điện thoại của em sao tự dưng không lưu được mật khẩu wifi, em đến quán này nhiều lần rồi mà toàn phải vào lại wifi từ đầu, bực ghê…
- Đưa đây anh xem cho...Uhm là do máy em lưu nhiều wifi quá, cái nào ít dùng đến em xóa bớt đi.

Nói xong rồi anh đưa lại điện thoại cho tôi và bỗng nhìn tôi cười đầy ẩn ý, trông khá là “tà dâm”, nụ cười đấy mãi sau này tôi mới hiểu được ý nghĩ sâu xa cùng cả một âm mưu đen tối đằng sau đó.

Kết thúc buổi gặp gỡ với nhà tuyển dụng nọ, tôi cũng đồng ý sẽ tìm hiểu công việc. Vài ngày sau thì sếp trực tiếp tuyển tôi vào làm mới gọi điện hẹn tôi đi phỏng vấn 1 lần nữa, và đến giờ tôi vẫn hận lão hay đúng ra là hận số phận vì đã cho tôi biết người hẹn tôi cf hôm trước là ai, thật sự là khiến tôi vô cùng bất ngờ và tò mò. Ngay tối hôm đó về nhà, vừa ôm con ngủ tôi vừa ôm điện thoại gu gồ hết tất tật thông tin từ đúng số điện thoại và email của người ấy, kết quả thì đúng như những gì sếp kể và tôi còn biết thêm rất rất nhiều thông tin về cuộc sống cá nhân của người ấy, tìm được cả nick vợ cũ anh trên wtt, cả blog của chị gái anh:

Gần 20 năm trước, có một cậu học trò nghèo, sống trong khu tập thể ổ chuột ở thủ đô, với thành tích học tập xuất sắc đã giành được học bổng toàn phần của 2 trường đại học danh giá nhất nước Pháp, trở thành một trong những gương mặt trẻ tiêu biểu của thủ đô thời đó. Cùng lúc tốt nghiệp hai trường ĐH danh giá của Pháp, cậu bé nghèo vượt khó năm nào lại tiếp tục được chính phủ Việt Nam tài trợ sang học cao học tại một trong những trường đại học danh tiếng của nước Mỹ. Và cũng không phụ lòng của tổ quốc, chàng trai tài năng sau bao tháng năm bôn ba xứ người dù thừa cơ hội ở miền đất hứa nhưng anh vẫn quyết từ bỏ sự nghiệp rực rỡ ở trời Tây để về xây dựng quê hương, trở thành 1 ông trùm trong lĩnh vực công nghệ thông tin.

2 tuổi cậu bé ấy đã biết làm thơ, thuộc dạng xuất khẩu thành thơ, cho đến bây giờ anh vẫn giữ phong cách nói chuyện văn vẻ hoa mĩ kiểu “ho ra thơ khạc ra văn” ấy. Văn toán song toàn, cậu bé tài năng ấy còn giải được những bài toán siêu khó, giải nhất cờ vua, cao thủ cờ caro, nói thành thạo 2 ngoại ngữ tiếng Anh và Pháp, xem phim tiếng Anh không cần phụ đề, đi học thì thầy cô không dám dạy vì giỏi hơn cả thầy rồi. Anh đích thị là một Thần đồng tài năng xuất chúng, và anh từng được xếp hạng thứ 21 thế giới.


Ông trời vốn không cho ai tất cả, nếu như những đứa con trong gia đình tôi được sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, thì khi trưởng thành lại trở thành những con gà công nghiệp, loay hoay mãi trong sự nghiệp lẹt đẹt không thoát ra khỏi sự chu cấp của bố mẹ. Anh chị em nhà Thần đồng thì hoàn toàn ngược lại với nhà tôi.

Nhà Thần đồng ngày ấy nghèo lắm, cả gia đình 5 người sống chui rúc trong 10m2 ở 1 khu ổ chuột mà tình trạng thiếu nước sạch trở thành nỗi ám ảnh đến tận bây giờ. Cho đến khi nghe Thần đồng kể chuyện ngày xưa, tôi mới biết rằng cho đến thập niên 90, giữa thủ đô Hà Nội còn có nhiều nhà thiếu nước sạch như vậy, còn Thần đồng thì vẫn không tin ngày đó nhà tôi chưa bao giờ thiếu nước, anh cứ khăng khăng rằng cả Hà Nội ngày ấy chỗ nào cũng ổ chuột như nhà mình. Không chỉ thiếu nước, nhà Thần đồng còn thiếu ăn thiếu mặc, cả gia đình vật lộn với bữa cơm 7-8k cho cả nhà, quanh năm toàn đậu rán với củ cải xào, hôm nào được lạng thịt thì phải rang thật mặn để chấm mút cả ngày. Đang tuổi lớn, mà ăn uống và sinh hoạt trong điều kiện thiếu thốn đủ thứ như vậy nên Thần đồng bị suy dinh dưỡng nặng, làm sao có đôi chân dài mét 7, mét 8, cơ bắp 6 múi rắn chắc, hay làn da trắng thư sinh, gương mặt thanh tú như những chàng Hotboy 9x đã đi qua đời tôi trước đây. Đến Đồ Cổ thuộc thế hệ đầu 7x, sinh ra trong những năm tháng chiến tranh ác liệt nhất mà còn cao được đến mét 7, tất nhiên nhà Đồ Cổ cũng thuộc hàng khá giả rồi. Còn anh, Thần đồng mà tôi vô cùng ngưỡng mộ chỉ cao có trên mét 6 và nặng 51kg, hơn tôi có 1kg. Gương mặt của anh hằn lên nét khắc khổ trông già hơn cả lão Đồ Cổ U50, làn da đen sạm, bóng dầu trong những ngày hè nắng nóng, mỗi lần hôn lên mặt anh xong tôi đều phải lau mồm là vì thế, nhưng yêu rồi tôi lại cứ thích hôn trộm lên mặt anh và chả cảm thấy ghê gì. Lần đầu tôi khoe ảnh người yêu cho chị em chơi thân trong diễn đàn, chúng tôi cùng lập 1 Group chat coi như nơi xả stress, hứng lên là chia sẻ bất cứ thứ gì mà không cần quan tâm có ai hứng thú không:
- Voãi + 1 sticker biểu tượng kinh hãi
- Dzã man con ngan
- Nhìn mặt già như bố của mềnh
- Hội chứng lão hóa sớm chăng?
- Do học hành lao lực quá à?
- Chả lao đến nỗi thế?
- Èo 8x mà nhìn như 6x
- Giống 5x hơn
- Già nhăn nheo quá mẹ nó ơi?
- Cái này gọi là tuổi phụ huynh mặt ông nội
- Lập room nói đúng từ này: Voãi

Sau này một số chị em đã được gặp Thần đồng bên ngoài và lại nhận xét tiếp:
- Tôi chịu bà này, ông này có tắt đèn tối om kiểu như nhà ngói cũng như nhà tranh tôi cũng chào thua
- Lão này có đeo mặt nạ thì em cũng chịu

Cũng vì yêu trai xấu mà sau này tôi bị chị em hiểu lầm, ném đá không tiếc tay, ai cũng nói tôi giả tạo, rõ ràng yêu lão vì tiền mà không nhận, còn người yêu cũ sau này muốn quay lại bị tôi từ chối thì tức giận nghĩ tôi tham vàng bỏ ngãi:
- Lão già đấy cho em được bao nhiêu mỗi tháng? Gấp 10 hay 20 lần anh?
- Ông đấy trông còn già hơn bố anh đấy???
- Không anh ấy chưa già, số tuổi anh ấy hơn em cũng chỉ ngang tầm em hơn anh thôi.
- Thằng này mà 8x thì bố anh 9x...

Mối tình của tôi với Thần đồng lúc đấy bị tất cả mọi người ném đá không khác gì cặp Ngọc Trinh với Hoàng Kiều bây giờ, mà có giải thích ngàn lần cũng không ai tin rằng Thần đồng chưa từng chu cấp vật chất cho tôi ngày nào và cũng chưa từng tặng quà gì cho tôi, tôi chỉ cần anh ở bên tôi thôi, không danh phận, không đòi hỏi bất cứ vật chất nào... mà đến giờ không ai hiểu được.

Trai ham sắc, gái ham tài, sau mấy ngày miệt mài tra cứu thông tin, lục tung gu gồ, biết được tài năng rực rỡ cùng hoàn cảnh, tấm gương vượt khó của Thần đồng, lòng tôi ngưỡng mộ anh vô cùng, quên đi tất cả những ấn tượng xấu ban đầu về anh. Lúc đó, tình cảm tôi dành cho anh mới dừng lại ở mức ngưỡng mộ thôi chưa có gì gọi là thích hay yêu ở đây cả, nên tôi vẫn phân vân giữa công việc đấy với 1 chỗ khác cùng mức lương và điều kiện đãi ngộ nhưng lại là môi trường quốc tế chuyên nghiệp hơn, tôi nghĩ ở trong môi trường đấy tôi sẽ có nhiều cơ hội và kinh nghiệm hơn hẳn. Tôi đã nhận lời chỗ kia và hẹn hết tháng sẽ đi làm, còn cái chỗ “chống vã” tôi đang làm thì tôi cũng cố hết tháng lấy lương và thông báo nghỉ, dù gì cũng vẫn đang thử việc, nếu thấy không hợp thì cả nhà tuyển dụng và người lao động đều có thể nghỉ ngang mà không phải bồi thường gì theo như thỏa thuận lúc phỏng vấn. Tôi đã định gọi điện từ chối công việc ở chỗ Thần đồng và có lẽ nếu tôi đừng chần chừ gọi điện từ chối sớm hơn một tí thì tôi đã không có thêm một mối tình cay đắng nữa với Thần đồng, hoặc cũng có thể Thần đồng vẫn sẽ theo đuổi tôi vì đã có số liên lạc của tôi rồi và lại cho tôi cay đắng, nhưng có lẽ sẽ không bẽ bàng đến như thế. Tin tôi đi, tránh xa “Con thầy, chồng bạn, trai cơ quan” ra, tôi đã dính vào 2/3 món đấy rồi, nhục như cún luôn các mợ ạ!!!

Buổi sáng hôm ấy, đang ở chỗ làm thì người yêu cũ, chàng Gymer sau bao ngày sủi mất tăm mới lại ngoi lên hỏi thăm tôi trên zalo:
- Em dạo này thế nào rồi?
- Em xin được việc rồi anh ạ.
- Uh thế tốt rồi, cố lên em nhé.
- Haizz, em vẫn đang thử việc, chưa có lương nên cũng chưa biết thế nào anh ạ, chỉ sợ làm gần hết tháng nó không trả lương lại đuổi việc ngang thì toi công, em lại sắp hết tiền rồi mà vẫn phải đổ xăng để đi làm hàng ngày, không biết trụ được cho đến ngày lấy lương không? (Thực sự không cố ý nhưng tôi đã nói ra tâm sự vô ý vô tứ nhất)
- Thôi cố lên em, đang ở đâu tí anh qua nạp cho ít đạn nào.

Đến đây thì tôi vô cùng ngỡ ngàng, anh vẫn quan tâm tôi như ngày nào sao? Chúng tôi liệu có thể trở lại như xưa. Khi viết lại những dòng này, tôi đang liên tưởng đến bài hát “Yêu lại từ đầu” của Khắc Việt:
Em ơi! Hình như chúng mình
Đã hết yêu nhau mất rồi
Tại vì sao em hãy nói đi
Hay vì anh vô tâm hững hờ
Nên vô tình đánh mất hai ta

Rất khó để đến với nhau
Đừng buông xuôi tình yêu chúng mình
Mình đã hứa với nhau những gì...
Mình hãy giữ trọn vẹn lời hứa
Hãy cho ta yêu nhau thêm một lần nữa....

Mình tạm chia tay nhau nhé em
Để ta biết đc có yêu nhau không?
Mình tự cho nhau hai lối đi
Để xem quãng đường của ai xa hơn...
Thời gian sẽ nói lên tất cả
Nếu ta còn yêu sẽ quay trở về...
Thì lúc đó hai ta sẽ cùng mở rộng trái tim...
Và cùng cho nhau....
Yêu lại từ đầu

Thực sự chỉ bài hát ấy nói lên hết cuộc tình của chúng tôi, cứ như anh Khắc Việt đọc được tâm sự của tôi về chàng trai ấy ở đâu đó rồi lấy cảm hứng viết lên bài hát này vậy.

Chuông điện thoại reo lên, chàng đến rồi, hôm nay xui quá ăn mặc rõ lôi thôi chả chỉnh chu gì để gặp người yêu cả. Tôi vội vã chạy xuống nhà và ngỡ ngàng thấy anh mang cả con đi cùng, hai bố con nai nịt một đống đồ như chuẩn bị về quê vậy:
- Hai bố con về quê à?
- Uh, hai bố con không trụ được ở HN nữa rồi, công việc bấp bênh quá. Về quê có nhà cửa, có ông bà trông cháu, không phải vất vưởng nữa…
- Anh về hẳn ạ, thế anh có lên HN nữa không ?
- Anh không biết nữa, có dịp anh sẽ lên thăm mẹ con em nhé…
Yêu thương tưởng đã ngủ quên, mà giờ lại dậy sóng, tôi nũng nịu trách anh:
- Em ghét anh, cho người ta ăn dưa bở thế à…
Chả biết tại sao nước mắt lại rơi, chả kiềm chế cảm xúc nữa tôi rướn người choàng tay qua vai anh, gục mặt vào bờ vai ấy lần cuối, anh nâng cằm tôi lên, lau nước mắt và hôn nhẹ lên trán tôi:
- Thôi hai bố con đi đây, giờ ra bến xe luôn, gửi cả xe máy về nữa, anh còn ít em cầm đi còn đổ xăng đi làm…
Chia tay rồi anh vẫn quan tâm tôi như thế, đến bây giờ tất cả các chị em biết về cuộc tình của chúng tôi đều phải công nhận chàng trai ấy “Đẹp người đẹp nết”, mà cả cái đẹp lẫn cái nết của anh đều thua cái tài của Thần đồng.

Tôi cứ đứng đấy nhìn theo bóng hai bố con xa khuất dần vào dòng người trên phố, quay trở lại công ty thì tôi đứng hình tiếp mất mấy giây khi nhìn thấy cô bé lễ tân cùng 1 cô bé đồng nghiệp nữa đang ngồi ở tầng 1 đã chứng kiến hết màn tình cảm sến sẩm của chúng tôi lúc nãy, hai cô cố nhịn cười mà không được:
- Em nhìn thấy hết rồi chị nhé, người yêu chị đẹp trai ghê.
- Mà anh ấy trông baby nhỉ, nhìn như 9x đấy.
Tôi cười thầm trong lòng: “Thì chả 9x thật, còn kém các cô mấy tuổi nữa đó”
- Được người yêu cho tiền sướng nhé, khao đi chị!


Thực sự là một ngày vô cùng đáng nhớ trong cuộc đời tôi, đã gần tròn một năm trôi qua và tôi vẫn nhớ y nguyên cảm xúc và các sự việc xảy ra trong ngày hôm đó, một ngày được Sao Đào Hoa chiếu mệnh rực rỡ.

Trở về chỗ ngồi quay lại với công việc, lòng vẫn còn đang tiếc nuối, thôi anh về quê rồi, chúng ta không thuộc về nhau nữa rồi, thời gian xa cách đã đủ để tôi nhận ra mối quan hệ giữa chúng tôi “Có thì cũng vui, mà không có cũng được”, từ nay sẽ không cần đàn ông nữa, sống vì gia đình vì con trai thôi… Câu khẩu hiệu vừa được hô lên trong đầu tôi 1 phút thì lại có tin nhắn zalo, sếp bạn Thần đồng nhắn hẹn sau giờ làm cà phê để bàn thêm về công việc sắp tới, cũng thêm cơ hội tìm hiểu để cân nhắc với công việc kia nên tôi đồng ý, lúc đó trong đầu tôi hoàn toàn chỉ nghĩ đến công việc, sự nghiệp thôi và tôi cũng hoàn toàn không biết buổi cf đấy có cả Thần đồng đi cùng. Tôi không còn nhớ cả buổi nói chuyện hôm đấy chúng tôi đã nói với nhau những gì nữa, toàn liên quan đến công việc rồi chính trị linh tinh, nhưng khoảng khắc được zai tán thì mãi mãi không quên.

Kết thúc buổi nói chuyện, sếp ra lấy xe, tôi cũng đang chờ cậu trông xe lấy giùm xe, Thần đồng nhỏ thó gầy gò co ro trong cái rét mùa đông Hà Nội, lấp ló dưới gốc cây, nở nụ cười e thẹn như 1 cậu trai mới lớn lần đầu tỏ tình:
- Cuối tuần này em rảnh không….
- Em rảnh chiều thứ 7…
- Uh thế mình đi xem phim nhé…
- Vâng sau giờ làm anh nhé.

Cả đoạn đường đi về, tôi cứ thầm nghĩ “Người ấy cũng thích mình” và tủm tỉm cười, cảm giác chỉ có thể là bị trúng tiếng sét ái tình, lòng lâng lâng đến lạ… Vui quá quên hết khẩu hiệu vừa hô buổi sáng, về nhà tôi lôi smartphone ra viết mail từ chối công việc chỗ đã định làm, hôm sau thì đến công ty xin nghỉ ngang luôn không cần cố hết tháng để lấy lương nữa dù đã đi được ⅔ chặng đường rồi, hăm hở đi làm chỗ mới luôn dù đang là cuối tuần thứ 7. Đến bây giờ tôi vẫn không biết liệu lão có bỏ bùa yêu cho tôi không mà một lời mời xem phim lại khiến tôi rung động mãnh liệt, mụ mị quên hết tất cả như vậy…


   

0 nhận xét:

Đăng nhận xét