Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2016

Truyện Vợ Chồng Chỉ Là Cái Duyên

Tôi là 1 người đàn ông nhẽ ra không nên viết bài vào hội của chị e nhưng cũng hết cách rồi, biết đâu đấy các chị e lại có cách tháo gỡ cho cái mớ rắc rối tôi đang mắc phải.
32 tuổi tôi có vợ khá xinh con gái thiên thần lên 3, cuộc sống vẫn còn khó khăn nhưng tình cảm vợ chồng cũng đc gọi là khá hạnh phúc. Trước khi lấy vợ tôi và cô ấy yêu nhau cũng đc 4 năm và tôi biết trước tôi cô ấy cũng có 1 mối tình sâu đậm với 1 người mà chút nữa tôi sẽ nói tới. Vợ tôi làm hành chính cho 1 công ty sáng đi tối về, tôi thì có ca kip nên có ngày sáng ngày đêm nói chung là mọi thứ cũng ổn, cuộc sống cứ thế trôi đi trong êm đềm như thế nếu k có 1 ngày....
Vào buổi chiều hôm đó vợ gọi điện bảo tôi đón con( con tôi gửi nhà trẻ) vì công ty có thêm chút việc nên về muộn 1 chút. Tôi đón con rồi 2 bố con quyết định đi chơi 1 chút rồi mới về tiện thể chờ vợ về để cả gia đình cùng ăn cơm ( ở chung nên bà nội ở nhà đã nấu giúp cho những ngày đi làm). Đang lang thang bỗng nhiên tôi nhìn thấy chiếc xe máy đi phía trước mình rất quen nhìn kỹ lại tôi nhận ra đó là biển số xe của vợ và vợ tôi thì đang ngồi sau một ai đó, tim bỗng nhiên đập mạnh tôi cảm nhận đc mồ hôi đang túa ra khắp người, cố trấn tĩnh và cho là có thể vì công việc nên vợ tôi và đồng nghiệp đang đi đâu đó, cũng may con gái tôi nó chưa nhận ra mẹ nó đằng trước nên k gọi. Giữ khoảng cách vừa đủ tôi chở theo con gái và cứ đi theo vừa đi vừa cầu mong điều mình nghĩ là đúng nhưng bỗng nhiên chiếc xe rẽ ngang và phi luôn vào 1 nhà nghỉ....tôi khựng lại như chết đứng mọi thứ trước mắt tối đen quay cuồng, tôi vẫn nhớ lúc đó tự nhiên nước mắt bỗng nhiên rơi từ lúc nào. Chở con gái vào quán nc đối diện 2 bố con ngồi uống nc và tôi tự hỏi bây giờ mình nên làm gì? xông vào đó xử lí chúng đi thôi chứ chần chừ gì nữa nhưng Nhìn con gái nó đang líu lo hát những bài hát mà cô giáo dạy trên lớp 1 cách hồn nhiên và tôi thay đổi quyết định, gọi điện các bạn ạ, gọi cho...vợ tôi. Chuông reo vợ nhác máy tôi hỏi: lâu chưa em? 
Vợ: lâu gì hả anh tí nữa em về.
Tôi: a hỏi chuyện này lâu chưa?
Vợ: chuyện gì là chuyện gì a hỏi gì thế?( giọng hơi run)
Tôi: e ra đi a và con đang chờ ở quán nc bên đường, bảo người đi cùng e đừng ra cùng k nhỡ a không giữ đc bình tĩnh thì k biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Tôi tắt máy. 
Sắp đc nửa câu chuyện tôi xin tạm dừng, đêm mai viết tiếp và xin lời khuyên của các bạn ở cuối câu chuyện.
Không thể diễn đạt 1 cách trôi chảy trong tâm trạng thế này để có thể viết ngắn 1 chút mong các bạn thông cảm.
Lại 1 đêm mất ngủ hẹn các bạn đêm mai.
(Chỉnh sửa: tôi say và k thể giải thích đc, chuyện của tôi 100% và mai tôi xin cá bạn vài lời khuyên)
Cố gắng lắm tôi cũng chỉ kể thêm đc ngần này vì câu cú lủng củng quá rồi sợ mọi người k hiểu, mai toi viết nốt.
Sau cuộc điện khoảng 5' vợ tôi ra, vừa thấy 2 bố con vợ khóc và rồi con khóc....tôi cũng không hỏi câu gì, cả nhà về, quãng đường bố mẹ chỉ trả lời những câu hỏi ngây ngô của con chứ k ai nói với ai câu nào.
Đêm, khi con gái đã ngủ tôi đưa ra trước mặt vợ tờ li hôn rồi nói : trước kia yêu anh đã nói rằng anh yêu e thì mọi tật xấu của em anh cũng yêu và anh sãn sàng tha thứ bỏ qua mọi thứ nhưng phản bội tình yêu thì k.
Vợ quỳ xuống chân tôi, khóc rất nhỏ vì bên dưới gác có ông bà đang ngủ, vợ tôi bắt đầu giải thích: là vô tình gặp lại nyc rồi k biết trời xui đất khiến thế nào mà trong 1' yếu lòng đã đi theo người đó....và cũng chưa làm gì.....tôi nói rằng bây giờ dù e nói gì đi nữa thì a cũng k tin đc.
Vợ nói hãy tha thứ cho lỗi lầm xin tôi hãy vì đứa con và cho vợ 1 cơ hội. Tôi nói vợ đừng lôi con ra, nếu k vì đứa con thì hôm nay đã có người phải nằm xuống rồi. Nói chung cả đêm ấy chỉ có 
Khóc lóc van xin các kiểu, đến sáng cũng không giải quyết đc gì tờ ly hôn thì k dùng đc nữa vì nó cũng nhòe hết vì nc mắt rồi. Mọi chuyện kéo qua kéo lại cũng đc 1 tuần và vợ chồng cũng giấu k cho ai biết.1 tuần không ngủ 1 tuần say 1 tuần dài dẵng và vô nghĩa cũng qua mà mọi chuyện chưa chấm dứt đc. Rồi 1 hôm tôi về nhà người vẫn như đi mượn bởi uống hơi nhiều, lên giường định ngủ thì thấy vợ vẫn gạt nc mắt bên cạnh con đang ngủ say rồi thì tôi ngồi 1 bên vợ 1 bên đứa con ở giữa cả 2 chẳng nói câu nào chỉ thi thoảng nhìn nhau 1 cái rồi thôi. Đêm nó dài nhất là với người mang tâm sự, tôi thì chỉ nhìn đứa con đang ngủ ngoan, tâm sự thì cũng k biết nói với ai và nói gì. Ấy vậy mà cuối cùng tôi cũng nói.... thôi tạm dừng tôi đi ngủ mêt mỏi nên viết loạn hết rồi mai xin viết nốt.
Mình xin viết nốt câu chuyện của mình, trước tiên đây là chuyện thật của mình không phải đi cop trên mạng hay thêm thắt gì các bạn có quyền không tin và đánh giá còn tôi chỉ đi tìm con đường đi cho mình qua các cm của các bạn.Rôi đang chỉnh sửa để viết các bạn chờ chút.
Mình yêu vợ và tin vợ cũng yêu mình, cả 2 đã trải qua nhiều sóng gió để đến đc với nhau cuộc sống khó khăn nhưng gia đình luôn ngập tiếng cười, lương 2vc chỉ tầm 11,12t/tháng cũng chả dư dả gì nhiều khi sống trong tp Hải Phòng này nhưng cũng k phải vay mượn ai cả.
Đêm ấy tôi và vợ cứ ngồi cạnh con như vậy đến gần sáng, rồi chả hiểu vì sao tôi nói: Anh tha thứ cho em.Vợ khóc nhiều lắm, tôi cũng khóc, không hiểu lúc đó tôi nghĩ gì nữa là vì đứa con cần 1 gia đình đầy đủ hay vì muốn hàn gắn lại vết thương mà cô ấy đã gây ra nên tôi đã nói vậy.
Tôi nói: anh k cần em thế hay hứa gì cả hãy sống như cũ, nếu có làm điều gì sai với a lần nữa nó sẽ không kết thúc nhẹ nhàng như vậy đâu.
Câu chuyện đến đây tưởng như nó đã kết thúc mọi chuyện lại về với trật tự của nó nhưng không các bạn ạ. (đang chỉnh sửa viết tiếp)
Tôi có cao thượng, có vị tha sãn sàng bỏ qua tội lỗi của cô ấy để giữ lấy hạnh phúc cho gia đình? Xin thưa là có nhưng chưa đủ để dễ dàng cho qua như thế, có lẽ vì đứa con vì điều tiếng (bạn bè hay khen tôi hạnh phúc vì có vợ xinh con ngoan) nên tôi đã chấp nhận.
Tôi cố gắng sao cho cô ấy không còn mặc cảm vì cái chuyện đã xảy ra,thể hiện mình là người bao dung rộng lượng, tối cuối tuần lại đưa vợ con đi chơi,trò chuyện cùng vợ trêu chọc vợ....chẳng may phải đi qua con đường có cái nhà nghỉ ấy cũng tìm đường khác tránh nó đi.Mọi thứ tưởng như đã trở lại như xưa nhưng chỉ còn 1 điều là tôi không thể gần gũi với vợ nữa.Mỗi lần có ý định là cái hình ảnh vợ và người kia ở nhà nghỉ lại hiện ra trong đầu làm tôi không thể.
Gần 1 năm rồi vc không thể chung đụng,phải gọi là tôi bị ám ảnh bởi quá khứ, tôi đã tìm cách nhưng không thành nó cứ như bóng ma cứ theo tôi mà không biết có ngày nào thoát đc nó.Các bạn khuyên tôi phải làm sao trong tình cảnh này?Muốn đưa vợ con đi chơi xa 1 chuyến cho đầu óc thanh thản nhưng phải tính toán kinh tế, đk chưa cho phép nên tôi rối quá, phải làm sao đây các bạn?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét