Có ai hóng cuộc sống của một gái karaoke thế nào không ạ
:) Chấm hoặc Bật thông báo đi. Em sẽ kể các mẹ nghe vì em là nhân vật chính
:)Ai chửi cũng được. Ai ghét cũng được. Chỉ là tâm sự với mọi người chút thôi ạ
:)



*Ngày em bước chân xuống hà nội là 15 tuổi. Ở quê thì biết dưới hà nội nó là như thế nào đâu
:) nghe theo 1 thằng cũng gọi là nyc bảo xuống đi làm. Ừ thì đi làm. Xong đi. Và em suýt bị lừa làm hàng đóng trên mạng cm ạ
:) ơn giời có 1 anh thương e ngây thơ nên lén đưa em về quê. Được 1 thời gian thì nó lại dụ em đi tiếp. Dịch vụ
:) Cái môi trường này thì ai cũng biết hoặc cũng có người chưa biết đúng không ạ. Nghe mồm thằng chạy xe qua đón em. Nó nói em chỉ đi rót bia cho người ta thôi. Nhưng ít nhất em được 200k. Cắt lại 50k. Còn em được hơn 200k cũng là của em. Ôi mắt con bé nhà quê mặt đầy tham vọng sáng lên như đèn pha. Haha Đưa em về 1 cái nhà. Nó đúng hơn là 1 cái Ổ. Bất ngờ bước vào là toàn chị son phấn lòe loẹt sang chảnh. Đúng thật em nhìn mà em đã thích rồi. Xong ra chợ sắm đc quả áo bikini. Mượn 1 chị trong đám ấy được bộ quần áo. Thế là con bé lên rọ. Kẹp 4-5 con lợn trên xe dream nát tươm đến quán karaoke. Xong các chị bảo " Chào bàn đê em eei " Chào bàn? Chào bàn là cái mẹ gì
=))) ngơ ngơ đi theo các chị cho nhanh. Thế là bước vào phòng kara đứng 1 hàng dài cho các bố chọn. À há. Như chọn mớ rau luôn. " Vào hết đi em ơi ". Em may mắn rơi vào tay 1 trẻ đẹp trai hiền lành. Hehe. 1 chị ra bảo " Anh ơi bé này mới làm hôm nay có gì anh bảo bé giúp với ạ " rlòi các bà lên nhảy nhởn ve vãn các ông. Em ngại k dám làm gì luôn. Ngồi im thin thít như con mới về nhà ck. Có 1 số bà mò cua bắt ốc. Nhưng cái đó là tùy người ạ. Ai cho thì cho. Có người k cho cũng chẳng sao. Hầu như là giao dịch thêm tiền thì đc sờ vếu. Thêm nữa thì móc lốp. Sau 2 tiếng đồng hồ con bé được 200k. Ôi đm như kiểu cầm 2 triệu ấy ạ. Sướng vcl. Nghĩ bụng chả mấy nhiều tiền. Xong sau này em cũng dần dần biết mua phấn son. Ăn mặc vào người. Ngày nào cũng 1-2 khách quen gọi tới. Ngày cứ đều đều 2-3 khách bo 5 loét 1 củ. Có ngày em kiếm mấy triệu. Em đc tính hớn nên dễ bắt khách với vừa lòng khách. Nhưng không phải đời màu hồng đâu cm ạ. Có những ngày khách đòi sờ mó các thứ. Đuổi ra như chó. Xong nhiều thành phần hãm lồn. Cho kẹo vào cốc bia bắt uống hết. Gặp đúng con ngây thơ không biết gì. 1 thằng thí giả vờ ôm ấp xong quay lưng em lại. Còn chúng nó ở dưới thả kẹo vào cốc bia của em. Nếu hôm ấy em không gọi anh chạy xe đến nhanh thì đời em cũng tan nát rồi. Đêm ấy về e cứ gào rú cả nhà lên. Xong bị anh chạy xe tát cho 1 phát. Tỉnh cmnl
=)))) Còn có khách lẻn lẻn lúc em rót bia hay đang hát chuồn về để không phải trả tiền bo. Trong khi bọn em bị ép uống cả thùng bia rồi
:)






Có những khách nó ép uống đến mức sập nguồn luôn. Ra móc họng rồi vào uống tiếp. Không uống là chết với chúng nó ngay vì công việc bọn em là phải uống và rót bia. Ngồi mặt dài thươnf thượt ra đấy khách nó nói qli là gọi về dịch vụ chửi chúng em như chó ấy. Chưa kể gặp khách xã hội bị ép đi chơi. Em nhớ năm ấy có vụ bà này không đi chơi mà bị hẳn cái chai rượu vào đầu. Chúng nó đền bù tiền xong thôi. Vì những thằng có tiền nó nghĩ nó làm gì cũng được mà. Với cả mình đi làm vì tiền. Nghề của mình cũng coi là chó là má. Cave này nọ nên chẳng ai lên tiếng bênh vực đâu mn ạ. Bị ăn đánh là quá bt. Có 1 vụ em vẫn nhớ đến già không quên là chính em bị khách ép đi chơi. Vào cái phòng là biết phòng xã hội rồi. Có một thằng hỏi " Đi chơi với đại ca của em không " ôi nói câu này tử tế lắm. Thấy mình im im k tl nó cầm nắp chai bia ném vào mặt bảo " Mày có đi chơi với anh tao không con kia. Em cứ ngồi đầm đìa nước mắt mà không dám ra ngoaifm ra ngoài bây giờ là chúng nó đánh không có đường mà về. Gọi nhân viên quán k ai dám nói câu gì. Cứ gọi với anh ơi anh cứu em mà chẳng ai dám nói gì luoon. Cũng đúng. Thế thì ai dám làm gì. Hé mồm nó vả cho sml
:) Thế là em bị đưa lên ks thịt. Về cho đc 300k. Em nhục nhã cầm 300k về khóc như 1 con điên. Cảm giác nó nhục lắm các mẹ ạ.
:)Rồi cuối cùng em cũng có ny
:) anh ấy làm trực phòng ở 1 quán em từng ngồi bàn. Đúng thời điểm ấy chủ dịch vụ chèn ép bọn em. Qua đêm bên ngoài 500k. Báo bán đi đâu thoải mái 1 tiếng 100k. Bọn em không có thời gian riêng của mình luôn. Cả những tai nạn bất ngờ xảy ra nữa. Không phải bọn e thích phi ầm ầm như chó dồ đâu ạ
:) Không đến nhanh nhà khác nó chào trước thì mất ăn. Xong em tai nạn liên tục. Đầu gối chưa kịp khô máu hôm trước thì đã phải đi làm. Đi làm lại ngã. Lại dính tai nạn tiếp. Đau k đi được. Em khóc nức nở luôn. Có vụ gặp khách xã hội. Bọn e chạy như mấy con ăn cắp. Mà còn đi giày cao gót chạy bậc thang nữa. Em bị trẹo chân luôn. Thế là con bé được nghỉ 5 ngày. Sau 5 ngày lại lết đi làm. Không làm cũng phải làm ấy ạ. Bị chửi xong bị đánh xem có đi không
:)Rồi em băts đầu chán nản muốn bỏ nghề. Nhưng đâu dễ đâu ạ. Ra khỏi dịch vụ 10 triệu. Ny em đưa em trốn đi làm p.r tại quán luôn. Mới đầu không có nhà trọ thì khổ. Bọn em phải ở nhờ. Xong có 1-2 tr thuê đc cái phòng rẻ rẻ chả có đồ. Đêm nóng chết mẹ luôn. Nhưng cũng bắt đầu cs mới luôn cm ạ
:) Môi trường làm việc phải nói là sang chảnh hơn
:)







Vào làm p.r quán thì bắt buộc bọn em phải nhiệt tình với khách 24/7. Uống không ngừng nghỉ. Khách không bắt thì vẫn phải uống để lấy doanh thu của quán. Bóc đồ tằng tằng. Nhiều lúc em k ăn hết xong cứ bóc tràn lan ra không là qli đừng ngoài cửa lườm nguýt. Gặp anh nào kiểu công nhân lâu lâu mới đi chơi 1 lần e k dám bóc nhiều. Ông nào mà hãm lồn em bóc cho cả rổ. Vì tiền hát với tiền bia nó k xót bằng tiền bọn em ăn khéo cả củ
=))))) Đổi lại mệt hơn nhưng bọn em được đồng tiền xứng đáng hơn. 1 bàn ít nhất bọn em được 300k. Quán cắt 50k. Nhưng đa số bọn em toàn bàn 500k. Khách vip hoặc những người xả tiền nhta bỏ cả triệu bạc. Nhiều người hỏi tiền để đâu hết đúng không. Nhưng thử nghĩ mà xem ạ. Tiền quần áo phấn son túi xách giày dép vứt đâu. Nhiều lúc phải thay đổi vì khách nhìn mãi 1 lần cũng chán. Em phải thay đổi liên tục ấy. Rồi có vụ khách của chủ quán em phải tiếp này tiếp nọ. Không để ý nó kéo hẳn áo xuống nhìn thấy hết luôn ạ. Sung sướng gì. Có người biết câu trai cặp bồ được. Tháng được mấy chục triệu ở nhà tiêu chẳng phải làm gì. Như bọn em thì chẳng biết moi móc tiền của khách thế nào. Có khách vk còn đến tìm ném hẳn cái chai. Có khách thì ép qli phải bắt e đi chơi với ông ý. Qli vì muốn giữ khách. Em giúp 1 lần. Rồi lần 2-3. Cứ thế liên tiếp. Thỉnh thoảng em bí tiền em lại đánh liều phát. Có khách chén gái è mồm xong hôm sau cắp cả đt của gái chuồn. Số em may k bị thế nhưng bị bùng bo. Ờ khắm. Đm chúng nó đi chén gái còn bùng bo thì đéo hiểu kiểu mẹ gì. Bóc bánh đéo giả tiền ăn vào lộn cmn ruột. Đến giây phút này em bắt đầu chán. K tin vào t.y nữa. Yêu đương gì giây phút này. Em đã gặp hàng tá người đàn ông trên đời. Có hôm e mới quen 1 anh. Vừa đi chơi hôm trước hôm sau thấy ngay trong quán kara em làm. E biết nên e chuồn về trước. Có những pha bắt uống lòi mồm rồi có thằng ra bảo. Em ơi bạn anh k thích e. Hoặc là nó sẽ bắt lỗi mình để mình ra ngoài chúng nó không phải bo. Có thằng nt với ny như đang ở nhà. Trong khu đang ôm e. Có thằng lợi dụng đồng tiền để hành hạ lăng mạ bọn em nữa. Có những tháng em hồn bay lơ lửng. Hôm trước chưa tỉnh rượu bia. Hôm sau lại đi tiếp khách cho qli với chủ quán. Không đi thì k được gọi đi chào bàn. Thậm chí là nghỉ việc. Nhưng có phải nhiều quán làm ăn được như quán ấy đâu. Nên bọn e ai cũng nhẫn nhịn cả. Đàn ông chẳng thể tin được ai cả. Em làm môi trường này mới biết bản chất thật sự. Và đến giây phút naỳ thì k có gì để nói nữa.
:)


#Mình không muốn nhắc đến chuyện gđ rồi mng nói đổ lỗi. Chứ ai chả thèm khát một cv binh thường k ai khinh bỉ. Có những người bạn tốt mà 1 ty đẹp
:) nên cm đọc cứ đọc cho vui nhé. Emchỉ dãi bày cuộc đời em thôi
:)


Đợi tí em đớp cái đã
😂

0 nhận xét:
Đăng nhận xét