Tôi chưa từng tâm sự trên mạng bao giờ nên tôi viết rồi lại xóa vì câu văn lủng củng quá. Nh tôi đang bế tắc , rất cần lời khuyên của các bạn. Tôi 24 tuổi, khá tin người, ngoại hình cũng có chút dễ thương, tôi có công việc ổn định với mức lương 8 tr, tôi làm ngoài bắc. Anh 30 tuổi, giao tiếp rất tốt, làm quản lý, cũng khá nam tính, lương a khoảng hơn 30 tr. Tôi chưa yêu ai bao giờ, khi a chủ động theo đuổi, hơn nửa năm sau tôi chính thức nhận lời yêu anh. Anh khá chiều tôi, và chung thủy nên dần dần tôi yêu a nhiều hơn cả bản thân mình. Rồi a bị đuổi việc ( vì a nghỉ việc đi chơi nhiều, và a nóng tính cãi sếp )
A thất nghiệp 1 năm, xin nói thêm tính a rất thích nhậu nhẹt đi chơi với bạn bè và tiêu hoang, nh anh k gái gú. Sau đó a dự định vào nam làm ăn, a đưa tôi về gia đình a xin cưới. ( lần thứ 2 tôi về nhà a ) cả gia đình a ủng hộ trừ mẹ anh (bố a đã mất), vì ở gần nhà có người rất có điều kiện yêu anh, mẹ muốn a lấy ng đó. Nh a kiên quyết chỉ lấy tôi nên cuối cùng mẹ cũng đồng ý. A vào nam ngày nào cũng gọi điện cho tôi bảo tôi vào, 2 đứa ổn định rồi tháng sau cưới. Và a muốn lập nghiệp trong nam, vì thị trường trong đó rất tiềm năng. Tôi e ngại vì dù sao chúng tôi chưa kết hôn, và bố mẹ tôi chắc chắn k đồng ý. Nhưng dòng dã 2 tháng trời như vậy, tôi rất thương a một mình cô dơn cố gắng nơi đất khách, k có ai lo cơm nước cho. Và tôi biết tôi sẽ chẳng yêu ai ngoài a được. Vậy là tôi bỏ tất cả vào với anh. 1, tháng, 2 thánh trôi qua. Tôi k thấy a làm gì, hay kinh doanh gì như a đã nói, thời gian a chủ yêu đi uống ca fe, nhậu, xem bóng đá xem phim,...và a cũng k nhắc gì đêm chuyện cưới xin. Tôi lo lắng, day dứt vì nghĩ mìn hư hỏng khi đến sống với anh như thế này, nh tôi tự nhủ kiên nhẫn thêm vì a bảo muốn thoải mái tư tưởng một chút. Tôi tin anh. Sau đó chúng tôi mở 1 quán nét, đủ chi tiêu và dư mọt chút. Quán nét là ý của tôi, cũng một mình tôi mua máy, vận hành, trông coi. A mở thêm cửa hàng điện nước. Tôi tính quán nét ổn định rồi tôi thuê người để đi làm. Tuy nhiên quán điện nước của a k có khách, vì dơn giản a mở ra đó nh k chịu đi tìm thị trường, k tìm hiểu sản phẩm, nên hàng ế và lỗ. A vẫn ham chơi thậm chí nhiều hơn xưa. Tôi ngày ngày lo nhà cửa , quán từ 6h sáng tới 11 h đêm. Rồi tôi phát hiện a và nyc nhắn tin. Lúc đó tôi mới vỡ lẽ a còn yêu nyc nhiều. Nyc a làm cùng cty với tôi và a ngoài bắc. A bắt đc cô ấy ngủ với ng khác cùng cty, k phải 1 mà tới 3, 4 người. Nên a chia tay. 1 năm sau tôi mới vào làm vào quen anh. Tôi đã tin rằng sau tất cả họ không còn gì với nhau nữa.tối đó tôi hỏi anh, nhận được 2 cái tát, a gầm lên như một con thú, ip , bát đũa vớ tan tành. A đập mọi thứ có thể, tôi sợ hãi, tôi chưa từng nghĩ ng đàn ông tôi yêu lại như thế này. Tôi nói trong tiếng khóc, a nghèo e vẫn yêu, a có bệnh nằm xuống tôi vẫn sẽ ở bên anh, nhưng chỉ cần tôi biết a k yêu tôi hay phản bội thì tôi sẽ đi. Tôi ngồi phịch xuống nền nhà , đau đớn. Sau đó a lại ôm tôi vào lòng, a hôn tôi. A bảo a yêu tôi , a bảo nyc a xem như bạn, a bảo nyc nt trước a chỉ nt lại chứ k có gì. Rồi a nt cho nyc rằng đừng nt cho a nữa. Tính a nóng nên e phải nhịn a . tôi đẩn a ra rồi đi ra phở ía cửa, tôi muốn thoát khỏi đây. A cầm dao dí vào bụng anh. A gào lên, nếu e k tin a yêu e thì a đâm anh chết luôn. Tôi shock, nhìn cái dao bắt đầu làm da a rỉ máu, tôi chạy vào cầm lấy con dao, rồi nói em tin anh. Tôi ôm anh. Tôi sợ nh tôi thương khi nhìn a bế tắc. Rồi a ôm tôi ngủ đến sáng. ( để tôi lên máy tính viết, viết bằng điện thoại khó quá), giờ tôi ngồi viết tiếp bằng máy tính, chờ chút nhé.
Sáng dậy, mở mắt, tôi k thấy anh đâu ( chúng tôi thuê nhà trọ 2 ki ốt liền kề, có gác xép, chúng tôi ngủ trên gác xép nhé , dưới là quán nét 1 bên, bên kia là bán bếp ga, máy lọc, năng lượng, đồ điện nước ) trời mới ửng sáng, tôi đứng dậy nhìn xuống, anh đang nấu mỳ tôm thịt, 2 bát, có lẽ đây là lần đầu anh dậy sớm nấu cho tôi ăn ( a thích bóng đá và xem hài những thằng ngu nhất thế giới, nên gần như buổi tối nào a cũng xem tới khuya, nên sáng anh phải 8h30 hoặc 9h anh mới dậy ). tôi đi xuống, a quay lại mỉm cười bảo tôi đi đánh răng đi, sao trông anh hiền thế, tôi cứ đứng nhìn anh, ồ đúng rồi, đây là người đàn ông nhẹ nhàng , quan tâm tôi mà tôi đã từng yêu, yêu say đắm. tôi đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó anh bưng bát đi rửa, lúc này khách đã tới chơi nét, sáng thì thường toàn con nít tới trơi tầm chút nữa thì mới có người lớn tới chơi tới tối. tôi ra mở server, mở máy tính tiền lên rồi trông quán như mọi khi. anh rửa bát xong thì bảo a cầm catalo đi chào mấy công trình gần đây. đó cũng là việc mà tôi khuyên anh nhiều lần. khi vào nam tôi nhận ra có điểm khác biệt khá thuận lợi như thế này: thứ nhất :khách ở trong nam nợ ít, có nợ cũng chỉ tầm 1 tháng thanh toán đủ, k như bắc, kể cả bán 1 cái bồn nước cũng nợ tới vài tháng. thứ 2: khách ở trong nam khá dễ hơn so với bắc, họ đi khảo giá ít hơn, chi cũng mạnh tay hơn bắc. ồ tôi vui và phấn khởi lắm, cảm giác như tương lai tươi sáng hơn. nhưng tôi biết tính anh, sắng làm cái gì, nhiệt tình xông xáo cũng chỉ được vài ngày là đâu lại vào đây. nhưng cũng vẫn hy vọng là anh sẽ nghĩ về tương lai. tối anh mới về, trông cũng k nhễ nhại lắm như tôi tưởng tượng, tôi đi nấu cơm. tối dọn dẹp quán tới 11h thì tôi đi tắm, lên gác xép, anh đang coi những thằng ngu nhất thế giới như mọi khi, tôi nằm bên cạnh, tôi hỏi anh về công việc, hnay đi có khả quan gì không ? anh bảo đi được mấy ctrinh đang xây họ cho số, tôi lấy số ghi vào máy tôi, để mai tôi gọi lại chào hàng lại. tôi bảo a ngủ sớm đi. mai 8h anh mới dậy, tôi dậy trước 6h để mở cửa cho khách, tôi ngẫm có lẽ anh kiên trì đc 1 ngày thôi.
:)
khoảng 9h anh lại đi, nhưng là đi nhậu nhà anh họ, tính a là vậy 1 ngày, cafe buổi sáng, rồi đi nhậu, a khó từ chối bạn bè, anh em. rồi tháng trôi qua, khách tôi gọi và tư vấn ở nhà cũng bán được vài cái. tôi ngẫm cứ chăm chỉ đi thị trường rồi tìm đại lý phân phối lại thì cũng ổn. vì chúng tôi đều có kinh nghiệm khi làm ngoài bắc rồi. chỉ cần chăm chỉ, kiên nhẫn nữa thôi.
sau đó chúng tôi chuyển phòng trọ, vì họ tăng giá, anh họ anh mang hẳn xe tải qua chở giúp, các anh chị cũng đến giúp nhiều, nên chỉ trong 1 ngày chúng tôi đã chuyển xong.
hy vọng nơi mới sẽ đông khách hơn, nhà trọ mới ngay ngã ba, xây dựng cũng đẹp và rộng, rồi thì quán cũng đông khách hơn thật, nhưng mà anh có nhiều bạn mới hơn, tôi thì trông quán từ 6h tới 11 h đêm, rồi đi ngủ, nên vào đây hơn nửa năm rồi, nhưng k quen ai cả. cũng k còn biết đến phấn son, váy vóc, tụ tập bạn bè gì nữa. cả ngày trông quán , dọn dẹp, thỉnh thoảng chát với bạn bè ngoài bắc. thế giới của tôi giờ chỉ có anh, và tương lai 2 đứa sẽ làm kinh tế ổn định rồi mua đất xây nhà. tôi phải tiết kiệm và cố gắng. tôi dánh mất 3 ngày dọn nhà, lắp 2 cái máy năng lượng mặt trời, xêp bếp ga , máy lọc, đồ điện,... lẽ ra anh phải hộ tôi vì mấy đồ đó cũng nặng, nhưng tôi chẳng biết anh cứ mất hút đâu cả ngày,.,nhưng để nhà cửa ngổn ngang khách k vào chơi được ( quán nét phòng trong, phòng ngoài bày mấy đồ đó ), vậy là tôi dọn
tối anh về , nhìn a tôi biết a đi nhậu, trời đất, giờ thì tôi hết kiên nhẫn thực sự rồi, tay tôi xước vì lắp cái máy năng lượng kia, , tôi cứ tối tăm mặt mũi cả ngày, cũng chẳng ăn trưa nữa, có 1 mình cũng ngại nấu mà cũng muốn dọn nốt cho xong. nhưng phải mất 3 ngày mới tinh tươm được, giờ ngồi đây viết lại, tôi cũng k nhớ nổi anh đã làm gì trong những ngày tháng đó nữa, gần như anh k có mặt ở nhà nhiều, anh dậy muộn, ăn sáng , cafe đã 10h rồi, ...
cứ thêm lại 1 tháng trôi qua, quán dư ra được gần trăm triệu rồi, tôi lên danh sách anh em của anh đã cho chúng tôi vay khi mở quán để trả. tôi phấn khởi lắm, chúng tôi mở quán nét 20 máy 250 triệu, cấu hình khá ổn, à, dù anh làm quản lý nhưng đến excel a cũng k biết dùng đâu nhé , dù anh tốt nghiệp đại học điện lực ( nói thêm là bố anh là trụ cột gia đình, mất khi anh học đại họcnăm 2, nên từ lúc đó anh đi chạy xe ôm nuôi anh và em gái, nhà có 4 chị em, hai anh chị lớn đã đi làm nhưng chỉ đủ nuôi thân) nên nói thật khi gặp anh , mình ngưỡng mộ, khâm phục và thương, dù gia đình mình k êm đềm gì , mình cũng phải tự thân vận động từ năm 4, nhưng mình vẫn còn may mắn hơn anh. lúc anh gặp theo đuổi mình thì anh đang là con người khá thành công, làm quản lý khách chi nhánh cùng cty với mình, lương tháng cao. nhưng hồi đó mình mới ra trường, mới vào công ty, nên tất cả những gì ở anh lúc đó làm mình thấy khâm phục, thấy tin tưởng, và cả thấy thương anh đi lên từ nghèo khó. nhưng giờ mình cũng rút ra 1 điều. tất cả các công ty bên thương mại, bộ phận kinh doanh luôn được xem trọng nhất, sự chặt chẽ hay lỏng lẻo về cơ chế ( dẫn tới việc các khoản lậu ngoài lương) phụ thuộc vào tầm bao quát của người chủ, và càng ngày họ càng tinh vi hơn, chặt chẽ hơn, và biết nhiều mánh của kinh doanh hơn. đồng ngĩa với việc kinh doanh phải chuyển mình phù hợp. đó là 1 phần anh bị nghỉ việc
hixx, mình viết lan man quá rồi, rồi lúc đó anh nói là trước khi tôi vào anh đã vay 120 triệu nữa , ( của em gái ) tôi hoang mang quá, bảo vậy số tiền đó đi đâu rồi, sao anh k bảo với em ? vậy là tổng vay 370 triệu, con số quá lớn.
anh bảo lúc vào làm khai trương, sửa phòng trọ, mua đồ dùng rồi đi biển vũng tàu chơi, rồi nhập ít hàng, anh cũng k nhớ hết nữa,...
tôi cũng biết tính anh hay quên, và đầu tư xây dựng cái gì anh cũng k tính toán hết ,, thôi k sa đà vẫn đề này nữa, viết ra dài dòng
sau đó nhà bác anh xây biệt thự, anh cùng chồng chị họ qua làm đá hoa cương cho bác, bác làm tỉ mẩn , kĩ tính nên hai anh làm gần tháng mới xong ( anh ấy làm hộ k lấy công nhé. tính anh nhiệt tình với anh em họ hàng và bạn bè, còn chồng chị họ thì lấy công vì đó là nghề của anh )
thời gian này tôi bắt đầu thấy sức khoẻ mình đi xuống, tôi qua bình dương chăm anh chị họ của anh 2 ngày, vì bị sốt vi rut, về nhà tôi vẫn đang khoẻ nhưng ngày hôm sau sáng dậy tôi nôn, nhưng k nôn được gì, tôi bắt đầu không ăn được gì, người tôi k sốt nhưng rất mệt, tôi nghĩ chắc là tôi bị lây anh chị rồi, anh vẫn đi hộ nhà bác, tôi bắt đầu cảm giác tôi không còn là chình tôi nữa, tôi cứ lâng lâng, lúc khoẻ chút tôi lại nấu ăn,cố ăn nhiều để khoẻ lại, rồi tôi đi mua vài liều thuốc hạ sốt, nhưng cả nửa tháng tôi vẫn chưa khoẻ lại. tôi gọi về cho anh trai, em trai, rằng tôi rất mệt, rằng tôi muốn ngất đi thôi. anh, em tôi bảo đi bệnh viện xem bị sao không. tôi cũng dự định hôm nào thuê ng trông quán tôi lên bv quốc tế đồng nai khám xem sao. thời gian này tôi vẫn trông quán nhé, nhưng tôi nằm ghế thì nhiều, khách gọi nược, mua thẻ , hay thuốc thì tôi lại cố dậy, cho tới một hôm tôi ngất đi trên ghế. tôi mê man k còn biết gì nữa
Tôi xin giải thích một chút. tôi vào nam giữa năm 2015, thời điểm tôi gần ngất này là vào tháng 5/2016.
tiếp
a lay tôi, tôi tỉnh, nhưng rất mệt. anh bảo đưa tôi đi viện nhé, nhưng tôi bảo đi đến hiệu thuốc gần nhà truyền nước. có lẽ tôi suy nhược cơ thể. anh đưa tôi đi, tôi truyền 2 chai nước và khoẻ hơn, tôi gọi a ra đón, a đưa tôi về, rồi bưng lên 1 bát cháo hành thịt thơm phức, anh nấu ăn rất ngon, tôi chén ngon lành. tôi biết anh cũng thương tôi, chỉ có điều k nhiều bằng tôi thôi.
tôi vẫn tiếp tục trông quán như vậy, tôi định bụng đợi sức khoẻ khá hơn sẽ thuê người trông hẳn rồi đi làm, có đi làm mới khá hơn đuợc.
anh hộ nhà bác xong thì bàn với tôi anh về bắc chung làm ăn với anh họ nyc, đó là người anh rất quý. phân phối mặt hàng điện nước như trong nam. tôi thấy mắt anh bừng lên như giàu đến nơi vậy, anh bảo sang lại quán nét lấy vồn làm ăn. tôi biết anh đang nóng vội, chưa suy nghĩ thấu đáo. tôi bảo anh từ từ tối nằm nói chuyện. tôi phân tích, thị trường trong đây còn tiềm năng hơn, vừa làm quán nét vừa làm điện nước, dễ dàng kiếm lời 30 tr/ tháng. sang lại quán nết sẽ lỗ nhiều, và giỏi lắm anh về làm cũng chỉ tầm 20tr/1 tháng thôi. khuyên nhủ anh 2, 3 ngày anh vẫn quyết đi về bắc, anh bảo cho anh thử sức. tôi nhìn ra trước sẽ thất bại nhưng biết anh k nghe. sức khoẻ tôi vẫn đang rất yếu, ( thật ra là tôi đã có bầu nhưng k biết, kinh nguyệt tôi k đều, và trước khi yêu anh khi tôi bị stress có đến 3 tháng tôi k có là chuyện bình thường, nên tôi k nghĩ mình có thai) anh cầm 20 triệu bay về bắc 1 tháng, trước khi anh đi tôi nói. em vào đây theo anh, vì em yêu anh, em đã hy vọng hai đứa nỗ lực làm việc dù là nơi đất khách, kiếm tiền xây dựng gia đình, mua đất xây nhà. anh k còn trẻ nữa, chúng mình còn nợ nần nhiều, phải nỗ lực, k thì sẽ ngã rất sâu mà k dậy được. bây giờ anh quyết về bắc, k nghe em, em chúc anh thành công. em ở đây trông quán , trông nhà cho anh. vẹn tình vẹn nghĩa, rồi em đi đâu anh k được cản em nữa nhé. anh bảo ừ, trong mắt anh lúc này chỉ rực sáng lên về bắc thôi. tôi thấy nực cười đáng lẽ anh từng trải hơn tôi anh phải nhận ra điều đó thật viển vông.
rồi anh đi, tôi trông quán một mình, hôm đó tôi say chóng mặt, tôi bắt taxi lên BV quốc tế đồng nai khám. họ nghi tôi có thai, vì tôi trễ kinh, tuy nhiên kết quả nhận được là tôi k có thai, bị suy nhược ( thật ra tôi đã có thai rồi)
ngày anh về 2h sáng anh đi taxi từ tân sân nhất về
thôi tôi tóm tắt thế này nhé
anh từ bắc về xin lỗi tôi, nói rằng tôi nhận định đúng, rằng anh nông nổi. tôi im lặng, anh ôm tôi ngủ, tôi im lặng, anh hôn tôi, tôi k cho nữa ( tôi k gần gũi anh từ đợt tôi bị mệt )
hôm sau tôi bắt đầu lên kế hoạch về bắc, tôi k có tiền, nghỉ việcbắc gần 1 năm, tôi cũng k thể về nhà, tôi biét quyết định chia tay này tôi sẽ suy sụp khá nhiều, tôi cần 1 công việc gân bạn bè tôi ở hà nội để cân bằng lại mọi thứ.
tôi đặt vé máy bay trực tuyến về hnoi vào tháng sau. tôi mua một thỏi son, và 1 bộ váy mới, tôi sẽ làm lại cuộc đời tôi. tôi liên lạc lại với cty cũ xem họ còn tuyển ng nữa k, may mắn là vẫn còn, nhưng ở vị trí thấp hơn ngày xưa. tôi nhận lời
thời gian này anh vẫn nhậu nhẹt, và thêm chuyện nữa, anh có 1 anh họ ( là em của anh đã giúp chúng tôi chuyển nhà) tác động bảo anh bỏ tôi đi, tôi sinh năm 92, anh 86 đại kị, hay cãi vã, anh làm ăn k nên là vì số tôi hãm anh. anh nhậu say rồi, anh lôi chuyện đó ra, anh bảo tôi không được điểm gì. tôi uất chứ, cả ngày lăn lưng làm, tiền là của anh, nợ là của anh, tôi chưa phải là vợ anh nhưng đã chịu đựng quá nhiều. anh chửi bậy, tôi chuyển qua mày tao, nhưng tôi k nói tục, anh đạp tôi 1 cái vào bụng đau đớn, mấấy hôm sau tôi vẫẫn cứ đau âm ỷ, a đưa tôi lên viện khám, họ báo thai đã 16 tuần, chúc mừng con trai nhé.
Tôi chết lặng, rồi tôi khóc, mọi người nghĩ tôi vui quá. nhưng tôi khóc vì bế tắc, và tôi thương con, gần 4 tháng tôi k tẩm bổ gì, bố nó thì đạp vào bụng tôi mấy ngày trước đây, nhưng chưa lúc nào tôi có ý định bỏ con. anh uống nước bên kia đường bệnh viện, nhìn thấy tôi cầm tờ siêu âm trên tay, anh giật lấy xem rồi sung sướng, ôm tôi, tôi chẳng còn cảm thấy hạnh phúc nữa, tôi lâng lâng cả ngày hôm đó. tôi khóc , chỉ biết khóc thôi.
ngày tháng sau đó, anh chăm tôi từ A-Z, đi chợ nấu cơm, làm toi vui vẻ, nhưng tôi hiểu tính anh, chỉ được vài tuần thôi. rồi đâu lại vào đó, anh gọi về cho mẹ anh, gia đình anh quyết luôn ngày cưới, ai cũng vui mừng. tôi k dám nói với bố mẹ tôi, có lẽ bố mẹ tôi sẽ thất vọng lắm, trước đây tôi học khá giỏi đỗ trường chuyên, rồi đỗ 2 trường đại học với số điểm khá cao, rồi tôi học hết địa học mà k yêu đương ai. giờ nghe tin này có lẽ sét đánh bên tai. tôi nhờ anh trai tôi thưa chuyện. mẹ gọi cho tôi, mẹ k trách mẹ khóc, vì mẹ biết tính anh, và biết tôi sẽ khổ.
thời gian này tôi chẳng biết làm gì nữa, mọi ng khuyên thoi anh k cờ bạc, nghiện hút gái gú, ham chơi có con sẽ thay đổi thôi. tôi tậc lưỡi, đúng tôi chưa bgio nghĩ sẽ làm mẹ đơn thân, cha mẹ tôi cũng k cho phép như vậy.
rồi cuói tháng 9/2016 đám cưới diễn ra ở miền bắc
A thất nghiệp 1 năm, xin nói thêm tính a rất thích nhậu nhẹt đi chơi với bạn bè và tiêu hoang, nh anh k gái gú. Sau đó a dự định vào nam làm ăn, a đưa tôi về gia đình a xin cưới. ( lần thứ 2 tôi về nhà a ) cả gia đình a ủng hộ trừ mẹ anh (bố a đã mất), vì ở gần nhà có người rất có điều kiện yêu anh, mẹ muốn a lấy ng đó. Nh a kiên quyết chỉ lấy tôi nên cuối cùng mẹ cũng đồng ý. A vào nam ngày nào cũng gọi điện cho tôi bảo tôi vào, 2 đứa ổn định rồi tháng sau cưới. Và a muốn lập nghiệp trong nam, vì thị trường trong đó rất tiềm năng. Tôi e ngại vì dù sao chúng tôi chưa kết hôn, và bố mẹ tôi chắc chắn k đồng ý. Nhưng dòng dã 2 tháng trời như vậy, tôi rất thương a một mình cô dơn cố gắng nơi đất khách, k có ai lo cơm nước cho. Và tôi biết tôi sẽ chẳng yêu ai ngoài a được. Vậy là tôi bỏ tất cả vào với anh. 1, tháng, 2 thánh trôi qua. Tôi k thấy a làm gì, hay kinh doanh gì như a đã nói, thời gian a chủ yêu đi uống ca fe, nhậu, xem bóng đá xem phim,...và a cũng k nhắc gì đêm chuyện cưới xin. Tôi lo lắng, day dứt vì nghĩ mìn hư hỏng khi đến sống với anh như thế này, nh tôi tự nhủ kiên nhẫn thêm vì a bảo muốn thoải mái tư tưởng một chút. Tôi tin anh. Sau đó chúng tôi mở 1 quán nét, đủ chi tiêu và dư mọt chút. Quán nét là ý của tôi, cũng một mình tôi mua máy, vận hành, trông coi. A mở thêm cửa hàng điện nước. Tôi tính quán nét ổn định rồi tôi thuê người để đi làm. Tuy nhiên quán điện nước của a k có khách, vì dơn giản a mở ra đó nh k chịu đi tìm thị trường, k tìm hiểu sản phẩm, nên hàng ế và lỗ. A vẫn ham chơi thậm chí nhiều hơn xưa. Tôi ngày ngày lo nhà cửa , quán từ 6h sáng tới 11 h đêm. Rồi tôi phát hiện a và nyc nhắn tin. Lúc đó tôi mới vỡ lẽ a còn yêu nyc nhiều. Nyc a làm cùng cty với tôi và a ngoài bắc. A bắt đc cô ấy ngủ với ng khác cùng cty, k phải 1 mà tới 3, 4 người. Nên a chia tay. 1 năm sau tôi mới vào làm vào quen anh. Tôi đã tin rằng sau tất cả họ không còn gì với nhau nữa.tối đó tôi hỏi anh, nhận được 2 cái tát, a gầm lên như một con thú, ip , bát đũa vớ tan tành. A đập mọi thứ có thể, tôi sợ hãi, tôi chưa từng nghĩ ng đàn ông tôi yêu lại như thế này. Tôi nói trong tiếng khóc, a nghèo e vẫn yêu, a có bệnh nằm xuống tôi vẫn sẽ ở bên anh, nhưng chỉ cần tôi biết a k yêu tôi hay phản bội thì tôi sẽ đi. Tôi ngồi phịch xuống nền nhà , đau đớn. Sau đó a lại ôm tôi vào lòng, a hôn tôi. A bảo a yêu tôi , a bảo nyc a xem như bạn, a bảo nyc nt trước a chỉ nt lại chứ k có gì. Rồi a nt cho nyc rằng đừng nt cho a nữa. Tính a nóng nên e phải nhịn a . tôi đẩn a ra rồi đi ra phở ía cửa, tôi muốn thoát khỏi đây. A cầm dao dí vào bụng anh. A gào lên, nếu e k tin a yêu e thì a đâm anh chết luôn. Tôi shock, nhìn cái dao bắt đầu làm da a rỉ máu, tôi chạy vào cầm lấy con dao, rồi nói em tin anh. Tôi ôm anh. Tôi sợ nh tôi thương khi nhìn a bế tắc. Rồi a ôm tôi ngủ đến sáng. ( để tôi lên máy tính viết, viết bằng điện thoại khó quá), giờ tôi ngồi viết tiếp bằng máy tính, chờ chút nhé.
Sáng dậy, mở mắt, tôi k thấy anh đâu ( chúng tôi thuê nhà trọ 2 ki ốt liền kề, có gác xép, chúng tôi ngủ trên gác xép nhé , dưới là quán nét 1 bên, bên kia là bán bếp ga, máy lọc, năng lượng, đồ điện nước ) trời mới ửng sáng, tôi đứng dậy nhìn xuống, anh đang nấu mỳ tôm thịt, 2 bát, có lẽ đây là lần đầu anh dậy sớm nấu cho tôi ăn ( a thích bóng đá và xem hài những thằng ngu nhất thế giới, nên gần như buổi tối nào a cũng xem tới khuya, nên sáng anh phải 8h30 hoặc 9h anh mới dậy ). tôi đi xuống, a quay lại mỉm cười bảo tôi đi đánh răng đi, sao trông anh hiền thế, tôi cứ đứng nhìn anh, ồ đúng rồi, đây là người đàn ông nhẹ nhàng , quan tâm tôi mà tôi đã từng yêu, yêu say đắm. tôi đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó anh bưng bát đi rửa, lúc này khách đã tới chơi nét, sáng thì thường toàn con nít tới trơi tầm chút nữa thì mới có người lớn tới chơi tới tối. tôi ra mở server, mở máy tính tiền lên rồi trông quán như mọi khi. anh rửa bát xong thì bảo a cầm catalo đi chào mấy công trình gần đây. đó cũng là việc mà tôi khuyên anh nhiều lần. khi vào nam tôi nhận ra có điểm khác biệt khá thuận lợi như thế này: thứ nhất :khách ở trong nam nợ ít, có nợ cũng chỉ tầm 1 tháng thanh toán đủ, k như bắc, kể cả bán 1 cái bồn nước cũng nợ tới vài tháng. thứ 2: khách ở trong nam khá dễ hơn so với bắc, họ đi khảo giá ít hơn, chi cũng mạnh tay hơn bắc. ồ tôi vui và phấn khởi lắm, cảm giác như tương lai tươi sáng hơn. nhưng tôi biết tính anh, sắng làm cái gì, nhiệt tình xông xáo cũng chỉ được vài ngày là đâu lại vào đây. nhưng cũng vẫn hy vọng là anh sẽ nghĩ về tương lai. tối anh mới về, trông cũng k nhễ nhại lắm như tôi tưởng tượng, tôi đi nấu cơm. tối dọn dẹp quán tới 11h thì tôi đi tắm, lên gác xép, anh đang coi những thằng ngu nhất thế giới như mọi khi, tôi nằm bên cạnh, tôi hỏi anh về công việc, hnay đi có khả quan gì không ? anh bảo đi được mấy ctrinh đang xây họ cho số, tôi lấy số ghi vào máy tôi, để mai tôi gọi lại chào hàng lại. tôi bảo a ngủ sớm đi. mai 8h anh mới dậy, tôi dậy trước 6h để mở cửa cho khách, tôi ngẫm có lẽ anh kiên trì đc 1 ngày thôi.

khoảng 9h anh lại đi, nhưng là đi nhậu nhà anh họ, tính a là vậy 1 ngày, cafe buổi sáng, rồi đi nhậu, a khó từ chối bạn bè, anh em. rồi tháng trôi qua, khách tôi gọi và tư vấn ở nhà cũng bán được vài cái. tôi ngẫm cứ chăm chỉ đi thị trường rồi tìm đại lý phân phối lại thì cũng ổn. vì chúng tôi đều có kinh nghiệm khi làm ngoài bắc rồi. chỉ cần chăm chỉ, kiên nhẫn nữa thôi.
sau đó chúng tôi chuyển phòng trọ, vì họ tăng giá, anh họ anh mang hẳn xe tải qua chở giúp, các anh chị cũng đến giúp nhiều, nên chỉ trong 1 ngày chúng tôi đã chuyển xong.
hy vọng nơi mới sẽ đông khách hơn, nhà trọ mới ngay ngã ba, xây dựng cũng đẹp và rộng, rồi thì quán cũng đông khách hơn thật, nhưng mà anh có nhiều bạn mới hơn, tôi thì trông quán từ 6h tới 11 h đêm, rồi đi ngủ, nên vào đây hơn nửa năm rồi, nhưng k quen ai cả. cũng k còn biết đến phấn son, váy vóc, tụ tập bạn bè gì nữa. cả ngày trông quán , dọn dẹp, thỉnh thoảng chát với bạn bè ngoài bắc. thế giới của tôi giờ chỉ có anh, và tương lai 2 đứa sẽ làm kinh tế ổn định rồi mua đất xây nhà. tôi phải tiết kiệm và cố gắng. tôi dánh mất 3 ngày dọn nhà, lắp 2 cái máy năng lượng mặt trời, xêp bếp ga , máy lọc, đồ điện,... lẽ ra anh phải hộ tôi vì mấy đồ đó cũng nặng, nhưng tôi chẳng biết anh cứ mất hút đâu cả ngày,.,nhưng để nhà cửa ngổn ngang khách k vào chơi được ( quán nét phòng trong, phòng ngoài bày mấy đồ đó ), vậy là tôi dọn
tối anh về , nhìn a tôi biết a đi nhậu, trời đất, giờ thì tôi hết kiên nhẫn thực sự rồi, tay tôi xước vì lắp cái máy năng lượng kia, , tôi cứ tối tăm mặt mũi cả ngày, cũng chẳng ăn trưa nữa, có 1 mình cũng ngại nấu mà cũng muốn dọn nốt cho xong. nhưng phải mất 3 ngày mới tinh tươm được, giờ ngồi đây viết lại, tôi cũng k nhớ nổi anh đã làm gì trong những ngày tháng đó nữa, gần như anh k có mặt ở nhà nhiều, anh dậy muộn, ăn sáng , cafe đã 10h rồi, ...
cứ thêm lại 1 tháng trôi qua, quán dư ra được gần trăm triệu rồi, tôi lên danh sách anh em của anh đã cho chúng tôi vay khi mở quán để trả. tôi phấn khởi lắm, chúng tôi mở quán nét 20 máy 250 triệu, cấu hình khá ổn, à, dù anh làm quản lý nhưng đến excel a cũng k biết dùng đâu nhé , dù anh tốt nghiệp đại học điện lực ( nói thêm là bố anh là trụ cột gia đình, mất khi anh học đại họcnăm 2, nên từ lúc đó anh đi chạy xe ôm nuôi anh và em gái, nhà có 4 chị em, hai anh chị lớn đã đi làm nhưng chỉ đủ nuôi thân) nên nói thật khi gặp anh , mình ngưỡng mộ, khâm phục và thương, dù gia đình mình k êm đềm gì , mình cũng phải tự thân vận động từ năm 4, nhưng mình vẫn còn may mắn hơn anh. lúc anh gặp theo đuổi mình thì anh đang là con người khá thành công, làm quản lý khách chi nhánh cùng cty với mình, lương tháng cao. nhưng hồi đó mình mới ra trường, mới vào công ty, nên tất cả những gì ở anh lúc đó làm mình thấy khâm phục, thấy tin tưởng, và cả thấy thương anh đi lên từ nghèo khó. nhưng giờ mình cũng rút ra 1 điều. tất cả các công ty bên thương mại, bộ phận kinh doanh luôn được xem trọng nhất, sự chặt chẽ hay lỏng lẻo về cơ chế ( dẫn tới việc các khoản lậu ngoài lương) phụ thuộc vào tầm bao quát của người chủ, và càng ngày họ càng tinh vi hơn, chặt chẽ hơn, và biết nhiều mánh của kinh doanh hơn. đồng ngĩa với việc kinh doanh phải chuyển mình phù hợp. đó là 1 phần anh bị nghỉ việc
hixx, mình viết lan man quá rồi, rồi lúc đó anh nói là trước khi tôi vào anh đã vay 120 triệu nữa , ( của em gái ) tôi hoang mang quá, bảo vậy số tiền đó đi đâu rồi, sao anh k bảo với em ? vậy là tổng vay 370 triệu, con số quá lớn.
anh bảo lúc vào làm khai trương, sửa phòng trọ, mua đồ dùng rồi đi biển vũng tàu chơi, rồi nhập ít hàng, anh cũng k nhớ hết nữa,...
tôi cũng biết tính anh hay quên, và đầu tư xây dựng cái gì anh cũng k tính toán hết ,, thôi k sa đà vẫn đề này nữa, viết ra dài dòng
sau đó nhà bác anh xây biệt thự, anh cùng chồng chị họ qua làm đá hoa cương cho bác, bác làm tỉ mẩn , kĩ tính nên hai anh làm gần tháng mới xong ( anh ấy làm hộ k lấy công nhé. tính anh nhiệt tình với anh em họ hàng và bạn bè, còn chồng chị họ thì lấy công vì đó là nghề của anh )
thời gian này tôi bắt đầu thấy sức khoẻ mình đi xuống, tôi qua bình dương chăm anh chị họ của anh 2 ngày, vì bị sốt vi rut, về nhà tôi vẫn đang khoẻ nhưng ngày hôm sau sáng dậy tôi nôn, nhưng k nôn được gì, tôi bắt đầu không ăn được gì, người tôi k sốt nhưng rất mệt, tôi nghĩ chắc là tôi bị lây anh chị rồi, anh vẫn đi hộ nhà bác, tôi bắt đầu cảm giác tôi không còn là chình tôi nữa, tôi cứ lâng lâng, lúc khoẻ chút tôi lại nấu ăn,cố ăn nhiều để khoẻ lại, rồi tôi đi mua vài liều thuốc hạ sốt, nhưng cả nửa tháng tôi vẫn chưa khoẻ lại. tôi gọi về cho anh trai, em trai, rằng tôi rất mệt, rằng tôi muốn ngất đi thôi. anh, em tôi bảo đi bệnh viện xem bị sao không. tôi cũng dự định hôm nào thuê ng trông quán tôi lên bv quốc tế đồng nai khám xem sao. thời gian này tôi vẫn trông quán nhé, nhưng tôi nằm ghế thì nhiều, khách gọi nược, mua thẻ , hay thuốc thì tôi lại cố dậy, cho tới một hôm tôi ngất đi trên ghế. tôi mê man k còn biết gì nữa
Tôi xin giải thích một chút. tôi vào nam giữa năm 2015, thời điểm tôi gần ngất này là vào tháng 5/2016.
tiếp
a lay tôi, tôi tỉnh, nhưng rất mệt. anh bảo đưa tôi đi viện nhé, nhưng tôi bảo đi đến hiệu thuốc gần nhà truyền nước. có lẽ tôi suy nhược cơ thể. anh đưa tôi đi, tôi truyền 2 chai nước và khoẻ hơn, tôi gọi a ra đón, a đưa tôi về, rồi bưng lên 1 bát cháo hành thịt thơm phức, anh nấu ăn rất ngon, tôi chén ngon lành. tôi biết anh cũng thương tôi, chỉ có điều k nhiều bằng tôi thôi.
tôi vẫn tiếp tục trông quán như vậy, tôi định bụng đợi sức khoẻ khá hơn sẽ thuê người trông hẳn rồi đi làm, có đi làm mới khá hơn đuợc.
anh hộ nhà bác xong thì bàn với tôi anh về bắc chung làm ăn với anh họ nyc, đó là người anh rất quý. phân phối mặt hàng điện nước như trong nam. tôi thấy mắt anh bừng lên như giàu đến nơi vậy, anh bảo sang lại quán nét lấy vồn làm ăn. tôi biết anh đang nóng vội, chưa suy nghĩ thấu đáo. tôi bảo anh từ từ tối nằm nói chuyện. tôi phân tích, thị trường trong đây còn tiềm năng hơn, vừa làm quán nét vừa làm điện nước, dễ dàng kiếm lời 30 tr/ tháng. sang lại quán nết sẽ lỗ nhiều, và giỏi lắm anh về làm cũng chỉ tầm 20tr/1 tháng thôi. khuyên nhủ anh 2, 3 ngày anh vẫn quyết đi về bắc, anh bảo cho anh thử sức. tôi nhìn ra trước sẽ thất bại nhưng biết anh k nghe. sức khoẻ tôi vẫn đang rất yếu, ( thật ra là tôi đã có bầu nhưng k biết, kinh nguyệt tôi k đều, và trước khi yêu anh khi tôi bị stress có đến 3 tháng tôi k có là chuyện bình thường, nên tôi k nghĩ mình có thai) anh cầm 20 triệu bay về bắc 1 tháng, trước khi anh đi tôi nói. em vào đây theo anh, vì em yêu anh, em đã hy vọng hai đứa nỗ lực làm việc dù là nơi đất khách, kiếm tiền xây dựng gia đình, mua đất xây nhà. anh k còn trẻ nữa, chúng mình còn nợ nần nhiều, phải nỗ lực, k thì sẽ ngã rất sâu mà k dậy được. bây giờ anh quyết về bắc, k nghe em, em chúc anh thành công. em ở đây trông quán , trông nhà cho anh. vẹn tình vẹn nghĩa, rồi em đi đâu anh k được cản em nữa nhé. anh bảo ừ, trong mắt anh lúc này chỉ rực sáng lên về bắc thôi. tôi thấy nực cười đáng lẽ anh từng trải hơn tôi anh phải nhận ra điều đó thật viển vông.
rồi anh đi, tôi trông quán một mình, hôm đó tôi say chóng mặt, tôi bắt taxi lên BV quốc tế đồng nai khám. họ nghi tôi có thai, vì tôi trễ kinh, tuy nhiên kết quả nhận được là tôi k có thai, bị suy nhược ( thật ra tôi đã có thai rồi)
ngày anh về 2h sáng anh đi taxi từ tân sân nhất về
thôi tôi tóm tắt thế này nhé
anh từ bắc về xin lỗi tôi, nói rằng tôi nhận định đúng, rằng anh nông nổi. tôi im lặng, anh ôm tôi ngủ, tôi im lặng, anh hôn tôi, tôi k cho nữa ( tôi k gần gũi anh từ đợt tôi bị mệt )
hôm sau tôi bắt đầu lên kế hoạch về bắc, tôi k có tiền, nghỉ việcbắc gần 1 năm, tôi cũng k thể về nhà, tôi biét quyết định chia tay này tôi sẽ suy sụp khá nhiều, tôi cần 1 công việc gân bạn bè tôi ở hà nội để cân bằng lại mọi thứ.
tôi đặt vé máy bay trực tuyến về hnoi vào tháng sau. tôi mua một thỏi son, và 1 bộ váy mới, tôi sẽ làm lại cuộc đời tôi. tôi liên lạc lại với cty cũ xem họ còn tuyển ng nữa k, may mắn là vẫn còn, nhưng ở vị trí thấp hơn ngày xưa. tôi nhận lời
thời gian này anh vẫn nhậu nhẹt, và thêm chuyện nữa, anh có 1 anh họ ( là em của anh đã giúp chúng tôi chuyển nhà) tác động bảo anh bỏ tôi đi, tôi sinh năm 92, anh 86 đại kị, hay cãi vã, anh làm ăn k nên là vì số tôi hãm anh. anh nhậu say rồi, anh lôi chuyện đó ra, anh bảo tôi không được điểm gì. tôi uất chứ, cả ngày lăn lưng làm, tiền là của anh, nợ là của anh, tôi chưa phải là vợ anh nhưng đã chịu đựng quá nhiều. anh chửi bậy, tôi chuyển qua mày tao, nhưng tôi k nói tục, anh đạp tôi 1 cái vào bụng đau đớn, mấấy hôm sau tôi vẫẫn cứ đau âm ỷ, a đưa tôi lên viện khám, họ báo thai đã 16 tuần, chúc mừng con trai nhé.
Tôi chết lặng, rồi tôi khóc, mọi người nghĩ tôi vui quá. nhưng tôi khóc vì bế tắc, và tôi thương con, gần 4 tháng tôi k tẩm bổ gì, bố nó thì đạp vào bụng tôi mấy ngày trước đây, nhưng chưa lúc nào tôi có ý định bỏ con. anh uống nước bên kia đường bệnh viện, nhìn thấy tôi cầm tờ siêu âm trên tay, anh giật lấy xem rồi sung sướng, ôm tôi, tôi chẳng còn cảm thấy hạnh phúc nữa, tôi lâng lâng cả ngày hôm đó. tôi khóc , chỉ biết khóc thôi.
ngày tháng sau đó, anh chăm tôi từ A-Z, đi chợ nấu cơm, làm toi vui vẻ, nhưng tôi hiểu tính anh, chỉ được vài tuần thôi. rồi đâu lại vào đó, anh gọi về cho mẹ anh, gia đình anh quyết luôn ngày cưới, ai cũng vui mừng. tôi k dám nói với bố mẹ tôi, có lẽ bố mẹ tôi sẽ thất vọng lắm, trước đây tôi học khá giỏi đỗ trường chuyên, rồi đỗ 2 trường đại học với số điểm khá cao, rồi tôi học hết địa học mà k yêu đương ai. giờ nghe tin này có lẽ sét đánh bên tai. tôi nhờ anh trai tôi thưa chuyện. mẹ gọi cho tôi, mẹ k trách mẹ khóc, vì mẹ biết tính anh, và biết tôi sẽ khổ.
thời gian này tôi chẳng biết làm gì nữa, mọi ng khuyên thoi anh k cờ bạc, nghiện hút gái gú, ham chơi có con sẽ thay đổi thôi. tôi tậc lưỡi, đúng tôi chưa bgio nghĩ sẽ làm mẹ đơn thân, cha mẹ tôi cũng k cho phép như vậy.
rồi cuói tháng 9/2016 đám cưới diễn ra ở miền bắc
kết thúc là hiện tại bây giờ:
- tôi có bầu 7 tháng rưỡi, con hơi thiếu kg, tôi vẫn trông quán làm mọi việc từ A- Z,
- có 2 quán mới mở nên quán tôi ít khách hơn, và tôi vừa trả ngân hàng 50 tr nên phải nói là giờ k có đồng nào trong nhà
- tiền ăn , sinh hoạt mọi chi phí đều trông chờ vào tiền doanh thu hằng ngày của quán nên k còn dư đồng nào nữa ( doanh thu sụt đi 1/3 so với trước)
- còn về anh: anh ở nhà, k đi nhậu nữa, vì đi khám đa khoa đồng nai bị loét dạ dày, có Vi khuẩn HP, hằng ngày tôi cho anh uống thuốc tây+ mật ong rừng và tinh bột nghệ đỏ., thời gian rảnh anh vẫn xemđá bóng , cafe, và những thằng ngu nhất thế giới,
- giờ tôi k biết khi sinh sẽ lấy tiền ở đâu, ai sẽ lo cho quán, chồng lấy chai nước thì phải ghi nợ trên phần mềm chơi xong họ mới trả, mà trí nhớ anh k tốt tẹo nào, quên là lỗ
- ngày ngày tôi vẫn bất lực và bế tắc như vậy, tôi nghĩ tới việc về bắc sinh con, cha mẹ anh em tôi sẽ lo cho tôi, nh dĩ nhiên là a k đồng ý, anh sỹ diện , ăn to nói lớn nhưng lại k có hành động gì, anh giữ CMthư của tôi, cũng có 1 hôm tôi bỏ đi, ngủ ở 1 phòng trọ, cũng k cách xa nhà lắm, anh nhắn tin vào FB, ừ anh đập IPhone rồi, mai k về thì đập hết dàn máy, vậy là tôi về.
Giờ cuộc sống tôi là vậy đó, tôi nghĩ thương con quá, tôi không nên khóc nhiều, con thật quá thiệt thòi nhưng k thể ngăn nước mắt ngừng rơi,...
hết rồi nhé. mình viết lan man quá, ngồi viết con cứ đạp từ chiều, vẫn buồn nôn và mệt và thỉnh thoảng lại đứng dậy lau dọn, phục vụ khách, nên viết hơi lâu. chồng hnay đi bình dương trông nhà hộ anh họ, một mình mình ở nhà.
cảm ơn mọi ng đã đọc, viết ra cũng nhẹ nhàng hơn.
- tôi có bầu 7 tháng rưỡi, con hơi thiếu kg, tôi vẫn trông quán làm mọi việc từ A- Z,
- có 2 quán mới mở nên quán tôi ít khách hơn, và tôi vừa trả ngân hàng 50 tr nên phải nói là giờ k có đồng nào trong nhà
- tiền ăn , sinh hoạt mọi chi phí đều trông chờ vào tiền doanh thu hằng ngày của quán nên k còn dư đồng nào nữa ( doanh thu sụt đi 1/3 so với trước)
- còn về anh: anh ở nhà, k đi nhậu nữa, vì đi khám đa khoa đồng nai bị loét dạ dày, có Vi khuẩn HP, hằng ngày tôi cho anh uống thuốc tây+ mật ong rừng và tinh bột nghệ đỏ., thời gian rảnh anh vẫn xemđá bóng , cafe, và những thằng ngu nhất thế giới,
- giờ tôi k biết khi sinh sẽ lấy tiền ở đâu, ai sẽ lo cho quán, chồng lấy chai nước thì phải ghi nợ trên phần mềm chơi xong họ mới trả, mà trí nhớ anh k tốt tẹo nào, quên là lỗ
- ngày ngày tôi vẫn bất lực và bế tắc như vậy, tôi nghĩ tới việc về bắc sinh con, cha mẹ anh em tôi sẽ lo cho tôi, nh dĩ nhiên là a k đồng ý, anh sỹ diện , ăn to nói lớn nhưng lại k có hành động gì, anh giữ CMthư của tôi, cũng có 1 hôm tôi bỏ đi, ngủ ở 1 phòng trọ, cũng k cách xa nhà lắm, anh nhắn tin vào FB, ừ anh đập IPhone rồi, mai k về thì đập hết dàn máy, vậy là tôi về.
Giờ cuộc sống tôi là vậy đó, tôi nghĩ thương con quá, tôi không nên khóc nhiều, con thật quá thiệt thòi nhưng k thể ngăn nước mắt ngừng rơi,...
hết rồi nhé. mình viết lan man quá, ngồi viết con cứ đạp từ chiều, vẫn buồn nôn và mệt và thỉnh thoảng lại đứng dậy lau dọn, phục vụ khách, nên viết hơi lâu. chồng hnay đi bình dương trông nhà hộ anh họ, một mình mình ở nhà.
cảm ơn mọi ng đã đọc, viết ra cũng nhẹ nhàng hơn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét