Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

Nhật Kí Buồn Về Chồng

ngày........tháng 7 năm 2004
Đăng kí kết hôn! Chẳng biết nên vui hay buồn!!!
hai đứa tự ra thị trấn đăng kí, ko có một ai chúc mừng( dù ko bị ai ngăn cản cấm đoán). Mình và hắn vẫn cười toe, cầm tờ giấy ĐKKH rồi về( mình và hắn đã mua nhà riêng). Cứ tưởng tượng một điều gì lãng mạn lung linh lắm ở phía trước.
Chiều, hắn biến đi đâu mất, mãi 8h tối mới về. Tra hỏi gì hắn cũng ko nói. Chán, mình đi ngủ mang theo nỗi ấm ức và một chút băn khoăn: có đúng ko khi đi ĐKKH nhỉ?
Ngày...........tháng 9 năm 2004
Đám cưới! Chỉ là thủ tục thôi mà. Hôn lễ nhà gái, rồi nhà trai, rồi vào viện thăm bố chồng đang nằm liệt vì tai biến não, rồi nai lưng trả nợ cưới, nợ nhà...buồn muốn khóc. Hắn vẫn yêu mình, vẫn nhăn nhở cười và vẫn vô lo vô nghĩ. Nhiều lúc thấy yêu hắn vì tính ấy, nhưng cũng ghét hắn quá thể cũng vì những điều đó. Mình đang hạnh phúc?
Ngày.........tháng 5 năm 2005
Mình xảy thai rồi, đứa con đầu của hai vợ chồng. Hắn chăm mình được mấy ngày, rồi đâu lại đóng đấy. Hôm qua đau đầu vì đến hạn trả ngân hàng, mình kêu ko biết vay đâu ra 600k để trả. Hắn cũng nhăn nhó: ừ, vay đâu ra 2000k nhỉ? mình hỏi: sao lại 2000k, mình chỉ cần 600k thôi mà? Hắn trả lời: ko, anh vay hộ anh Mai, anh ấy đang cần tiền!
Ui trời, ko biết hắn là cái giống gì nữa.
Ngày.......tháng 5 năm 2006
Con gái đầu lòng ra đời! Mình đau 3 ngày ko sinh nổi, phải mổ. Đau ghê lắm, nhưng con như thiên thần vậy, mới sinh ra đã 4,7kg- nhìn như đứa 2 tháng vậy. yêu quá cơ. hắn chắc cũng hạnh phúc lắm, rất chăm hai mẹ con.
Trộm vía, ko biết có ông chồng nào được như hắn, ngày 4 lần đun nước chè xanh cô đặc để rửa vệ sinh vùng kín và vết mổ cho mình, ko để ai làm cả. kể cả khi mấy đứa bạn đang ở viện thăm mình, hắn cũng....đuổi chúng sang giường bên ngồi để hắn rửa ráy cho mình. bọn nó ghen tỵ hết lời, vì chồng chúng đâu có tận tụy đến vậy!
Ngày...........
Mật ngọt qua rồi, giờ quay cuồng với cơm áo gạo tiền. Lâu rồi ko còn cười hỉ hả với nhau nữa.
Tóm được hắn đánh bạc, mình chỉ biết gào lên tức tối.
Biết làm sao bây giờ?
Ngày......năm 2009
Con trai ra đời..........
hắn sướng điên

ngày.....
thấm thoát vậy mà đã lấy nhau được 6,5 năm rồi. Hai nhóc tỳ ra đời, buồn nhiều vui ít.
hắn giờ không còn ngọt ngào: mình ơi, về ăn cơm! Mình ơi, ra anh nhổ tóc sâu cho; mình ơi....nữa.
Sáng dậy từ 5h, sấp ngửa lo đồ ăn sáng cho 2 nhóc, vật vã dỗ dành cả tiếng đồng hồ mới xong khâu đánh thức chúng dậy, vệ sinh và thay đồ, cũng chừng ấy thời gian cho chúng ăn. Rồi sấp ngửa đưa chúng đến trường mầm non, rồi quay về trường mình dạy học.
11h45 tan trường, lại sấp ngửa về nhà lo cơm nước. Gọi điện bảo hắn về ăn cơm, ôm cục tức nghẹn họng nghe hắn trả lời " chưa về được" mà chẳng hiểu vì sao. Mọi người đều hết giờ làm rồi mà?
Ngày...........
mấy hôm nay trường mình được (bị) thanh tra toàn diện, cả trường( đương nhiên bao gồm cả mình) sấp ngửa lo hoàn thiện hồ sơ, lo chỉnh đốn đội ngũ, lo...ti tỉ thứ lo khiến mình không còn dám " ăn gian" 15ph truy bài của hs để đưa con đi học nữa. GVCN mà, phải có mặt đầu giờ để quản lí học sinh và xử lí kịp thời các tình huống chứ, thanh tra vê mà. Mình có thể dậy sớm hơn để lo cho các con, nhưng nhà trẻ thì không đón sớm hơn vì mẹ của chúng bận...thanh tra được. thế nên phải dựng hắn- bố của hai đứa nhỏ dậy. Không phải dậy từ 5h như mình, mà là 6h45. Thúc hắn vệ sinh, mặc quần áo để đưa bọn trẻ đi học, như một đứa trẻ lớn trong nhà vậy.
Ngày đầu hắn miễn cưỡng làm, ko cằn nhằn gì. Nhưng mình là tổ trưởng chuyên môn, chủ tịch công đoàn. Mình phải đi ăn cơm, tiếp khách. Con cái đã có bà ngoại đón hộ buổi chiều và lo tắm rửa. Hắn chỉ "phụ" bà trông chừng và cho chúng ăn khi mình chưa kịp về. mới có 4 ngày thôi, hắn bắt đầu mang vẻ mặt " sưng như mặt thớt". Cứ như thể hắn đang phải làm công cho thiên hạ vậy!Điên tiết lắm, nhưng mình cố nhịn để giữ hòa khí.
Ngày thứ 5, ngày cuối cùng thanh tra. 6h45 gọi mãi hắn không dậy. 7h vẫn ko dậy. Mình muộn giờ làm đến nơi rồi, con ko ai đưa đi học. Mình muốn khóc quá.
Anh ơi, dậy cho con đi học đi, em muộn giờ làm rồi.
Tôi mệt, ko đi đâu!
Nhưng em phải đi rồi, thôi anh cố lên nốt hôm nay, mai trường em hết thanh tra rồi...
Đừng có mang thanh tra ra dọa tao! Thanh tra là cái đ...gì? Đ.m...mày...

Bàng hoàng, ấm ức, choáng đến hoa cả mắt chóng cả mặt:
anh điên à? anh đừng có quá đáng quá. Tôi nhịn anh đủ rồi đấy! Anh có đưa bọn trẻ đi học ko thì bảo? Tôi còn cần anh vì anh là bố của chúng, nhưng nếu anh ko xứng đáng làm bố, ko muốn thực hiện trách nhiệm làm bố thì anh biến luôn khỏi cuộc đời mẹ con tôi đi cho khuất mắt.
MÌnh nổ máy xe đi làm, mặc kệ bọn trẻ đứa bé khóc òa vì sợ, đứa lớn tròn mắt ngơ ngác vì ko hiểu chuyện gì xảy ra.
Cố nén mà sao nước mắt cứ tuôn trào. Mình khổ đến thế sao?

Ngày...............
Lương hai vợ chồng cộng lại một tháng khoảng 6tr. Ở tỉnh miền núi như mình chi tiêu cũng gọi là tạm ổn. Nhưng giờ có thêm hai đứa nhỏ, nuôi chúng còn tốn hơn hai người lớn. Mình đau đầu chóng mặt với cơm áo gạo tiền. Hắn thì vẫn thế, lương thưởng đưa mình đủ, và cho rằng thế là thật sự rất...đủ. Thi thoảng thấy mình kêu hết tiền, hắn nhăn mặt: mới đưa mấy triệu lương đã hết à?
Mấy triệu lương của hắn đem lo tiền học, tiền ăn cho 2 đứa ở trường mầm non đã hết một triệu/tháng. Hết triệu nữa cho tiền ga, tiền điện, điện thoại, xăng xe. Tiền sữa, ăn sáng và quà bánh cho 2 đứa( một 2 tuổi, một 5 tuổi) cũng hết ngần ấy nữa. Còn lại tiền sinh hoạt phí của cả nhà, tiền đối nội đối ngoại, tiền khách khứa...đều trông chờ vào đồng lương ít ỏi của mình. Đấy là chưa kể con trẻ hay đau ốm. Mà tiền thuốc của chúng thì có rẻ đâu? Thế mà hắn làm như 3 tr lương to tát lắm, làm như mình giấu đi tiêu trộm hay cho ai vậy. Nhiều khi ức muốn trào nước mắt.

Mình có khả năng thuyết trình rất tốt. Đứa cháu họ rủ mình học làm tư vấn bảo hiểm. Thì thử sức xem sao.
Kết quả cũng khá khả quan, mình có rất nhiều mối quan hệ, và có chút uy tín với đồng nghiệp, phụ huynh và địa phương nơi mình sống. Mỗi tháng cũng được vài hợp đồng. Tiền hoa hồng không nhiều so với nhiều người, nhưng với mình thì không nhỏ vì có tháng bằng cả lương hai vợ chồng cộng lại. Mình cố gắng làm tốt công tác chuyên môn, ko để mọi người đánh giá này nọ. Và cũng rất hạn chế tận dụng các mối quan hệ để bán bảo hiểm, dù vị trí, vị thế và ngoại hình của mình đủ sức làm điều đó. Mình là gv mà, lòng tự tôn rất cao.
Tiền hoa hồng kiếm được chẳng dám tiêu riêng đồng nào, ngoài việc dùng một ít trang trải thêm cho sinh hoạt, mình gắng dành dụm để lo cho cuộc sông sau này. Vợ chồng lấy nhau 6,7 năm đã để ra được gì đâu?
Khách hàng gọi đến kí hợp đồng, kí buổi tối, tại nhà riêng. Phải thế vì lúc đó họ mới có cả vợ và chồng ở nhà, để cùng bàn bạc. Ban ngày họ cũng đi làm như mình mà. Mình chuẩn bị dắt xe đi, thằng con quấn lấy chân:
mẹ ko đi làm đâu, mẹ ở nhà cơ...
Con yêu ngoan nào, mẹ đi một lát về mẹ mua kẹo mút cho nhé. Con ở nhà chơi với bố và chị ngoan nhé, mẹ yêu
ko, mẹ ko đi làm đâu...hu...hu

Thằng kia ra đây, Đ.m mày, để cho mẹ mày đi với bố mới!
Chồng mình đây ư? Sự chia sẻ cho những vất vả lo toan của mình đây ư? Muốn nuốt nước mắt vào trong mà sao cố họng nghẹn đắng. Khách hàng hẹn rồi, ko thể ko đi. Mình buông lại một câu:
Anh quá tệ so với những gì tôi nghĩ về anh! Đồ tồi.
Dắt xe đi mà lòng đau thắt. mình sai ở đâu nào? sai ở đâu?

Ngày.............
Mình nghĩ đến chuyện li hôn. nhưng thương hai con quá. chúng còn rất nhỏ, liệu đấy có phải là giải pháp tối ưu cho mình và chúng? Nhưng mà ngột ngạt quá mất thôi.
Mình phải làm gì đây?

Ngày............
Mùng 1 âm, nhưng ko phải ngày nghỉ. Vẫn là cái guồng quay lo cho con, đưa con đi học rồi sấp ngửa đi làm. 9h hết tiết dạy, mình phi ra chợ mua hoa quả, phi về nhà trong mưa. Ướt lướt thướt. Nhìn lên bàn thờ thấy hương đã thắp nghi ngút, và chỉ có cốc nước trắng.
Sao anh lại thắp hương cho bố mẹ thế kia? Em mua đồ về rồi, chờ em rửa rồi thắp hương mời bố mẹ...
Cần đ...gì, tao thắp cho bố mẹ tao thế nào chẳng được? Liên quan đ...gì đến mày mà lo?
Muốn khóc mà ko khóc nổi. Ko ai trong gia đình mình, ko một bạn bè nào của mình, ko một ai trong xã hội nói với mình như thế cả. Chỉ có chồng mình thôi...
Ý nghĩ li hôn cứ nhày múa trong đầu.

Ngày..................
Anh bạn thân là công an điện cho mình, ngập ngừng:
vợ chồng em dạo này thế nào? T. có gì khác không?
Ko ạ, bọn em bình thường. Nhưng sao thế ạ?
ko sao, anh hỏi thế thôi...
Ko sao là ko sao thế nào? ko sao mà anh hỏi thế à? anh ko nói thì em ko thèm chơi với anh nữa.Đừng làm bạn của gđ em nữa.
ừ thì anh nói, nhưng em bình tĩnh nhé. Hôm kia T đánh bạc, lính của anh tóm được. Anh can thiệp nên chỉ xử lí hành chính thôi. Nhưng ko có lần hai như thế đâu.
Vâng, cảm ơn anh. Để em trao đổi lại với anh ấy...
Lại nuốt ngược nước mắt nghẹn đắng trong lòng. Trao đổi thế nào đây? Lần thứ n rồi, chẳng qua là lần đầu anh bạn mình biết đấy thôi!



Ngày.............
Bố mình bị tai biến não, liệt nửa người, cấp cứu trên thành phố( cách nhà mình 70km). Mình sấp ngửa đi thăm, được 2 ngày lại phải về vì còn hai đứa nhỏ, còn công việc.
Cuối tuần được nghỉ, hắn cũng nghỉ. Mình rủ, hắn nói ko đi được, bận nhiều việc. Mình nói vậy anh trông con để em đi thăm bố. Con nhỏ lên đấy quấy lắm, em ko chăm bố được. Hắn gật đầu, nhưng lại mát mẻ với con gái: mẹ mày giờ chỉ thích lên thành phố thôi!
Kệ, bố mình, mình cứ đi. Nhớ lại 7 năm trước. Bố hắn( khi đó chưa là bố chồng mình) cũng tai biến não, cũng liệt nửa người. Hắn sấp ngửa xin nghỉ về cả tuần. Nhưng cơ quan hắn là cơ quan kinh tế, ko nghỉ lâu được. Hết tuần hắn lại phải xuống làm. Mình thay hắn lên chăm bố hắn. Chị chồng tương lai nhiếc: có giỏi thì giữ cả đời, bố ốm mà giữ chặt nó ko cho về thăm bố! Ai ko cho? Mình làm gì làm được điều to tát ấy? Nhưng mình nhịn, giọt máu đào mà...
Giờ bố mình ốm, mình được lên có 2 ngày thôi. Hắn chưa lên ngày nào, và mát mẻ, và....
Mình có còn khóc được ko?





Ngày..........
Thằng con lại ốm rồi. Viêm họng thông thường thôi nhưng bị ngạt mũi, khó chịu ko ngủ được. Nó cứ bắt phải bế vác lên vai mới thiu thiu ngủ, hễ mình ngồi xuống là nó biết và gào lên ngay. 3h sáng, mình mệt quá:
anh ơi, dậy bế con hộ em, em mỏi quá rồi...
im lặng....
anh, dậy hộ em tý, em mỏi lắm rồi...
Đ.m chúng mày. Để yên tao ngủ, mai tao còn đi làm kiếm tiền cho chúng mày hốc.
Mình có nên khóc ko? Có nên khóc vì những câu nói kiểu này nữa ko? Nếu có, chắc cũng chỉ vì hoài niệm ngày xưa ơi...thôi.
Tiền hắn mang về đâu có đủ cho bố con hắn. Mình cũng phải nai lưng kiếm tiền mà? Mai mình hội giảng, bài đã chuẩn bị gì đâu?Thôi đến đâu thì đến, với khả năng của mình chắc cũng chẳng đến nỗi bị giờ trung bình. Nhưng sao nước mắt cứ ầng ậng thế kia...


Ngày................
Bạn thân bảo: mày dạo này ăn mặc như con nhà quê, nào đi tao tút tát cho.
Rồi nó dẫn mình đi mua hai bộ váy( nó trả tiền). Mình ăn mặc ko sành điệu, nhưng lịch sự và chuẩn mực. hai bộ váy bạn mua cho cũng thế.
Nhưng hắn bĩu môi: đua đòi, động c...à?
sao ko có ai hỏi vì sao mình ko li hôn nhỉ?
Là bởi vì hắn đối với người ngoài luôn lịch sự, chỉn chu và nhiệt tình. Đến độ hễ mình có kêu ca là nhiều người bênh hắn chằm chặp cơ. giả dối!

Mẹ của cô kế toán trường mình qua đời. Mình cùng chị hiệu phó đại diện cơ quan đi viếng.
Ở tận Ninh Bình, cách nhà mình những 400 cây số. Hai chị em tàu xe mệt lử, say lướt khướt. Về dự đám hiếu thì ăn ngủ sao cho được, thế nên càng mệt. Hôm sau xong việc, đang loe ngoe chờ tàu đêm thì bất ngờ gặp người cũ. tay bắt mặt mừng kéo nhau đi cafe, tíu tít chuyện trò hỏi thăm mọi thứ, tất nhiên là dưới sự chứng kiến của chị hiệu phó. Gần đến giờ tàu chạy lại bất ngờ gặp mấy chú cùng quê đi tham quan về, có xe oto riêng. Thế là 2 chị em đi nhờ xe về. 6h sáng, cách nhà còn khoảng 70km. Mình nhận liền nhau 2 cuộc điện thoại:
Cuộc gọi 1: người cũ.
em sắp đến nhà chưa? có mệt ko?
còn khoảng 70km nữa, em ko say xe nhưng mấy hôm ko được ngủ nên mệt quá...
ừ thôi cố gắng lên, sắp được về với chồng con rồi. về nhà nghỉ ngơi cho khỏe rồi làm gì hãy làm nhé
Vâng em biết rồi, em chào anh
ừ chào em, chúc em may mắn nhé!
Cuộc gọi 2: hắn- chồng mình.
đi đến đâu rồi?
em đến bảo yên rồi, nhưng tự nhiên thấy nôn nao quá, chắc tại thiếu ngủ...
cô tự đi tự chịu, đừng có kêu ca với tôi, rác tai lắm. Về mà trông bọn trẻ, hôm nay thứ 7 bọn nó ko đi học, tôi ko trông nữa đâu.
Mình ko so sánh, ko say nắng, ko nuối tiếc, mình thề như vậy. Nhưng mà tủi thân quá đỗi, chồng ơi...    

Ngày..............
Hôm nay thật buồn. Một cậu bạn học cùng mình 12 năm phổ thông vì những bế tắc trong cuộc sống đã treo cổ tự tử, ko cứu được. bạn bè nghe tin đều lao đến, mình cũng vậy. Thương nhiều, buồn nhiều và trách bạn càng nhiều. Con bạn mới 13 tháng tuổi, còn chưa biết đi, chưa biết gọi bố. Vợ bạn ngất lên ngất xuông " anh ơi, sau này con hỏi về anh, em biết trả lời sao?"...
Bọn mình mỗi đứa một việc, giúp gia đình bạn lo tang lễ. Đưa bạn về nơi yên nghỉ, lo dọn dẹp sau lễ tang và an ủi gia đình. Mình cũng đã kịp điện về nhờ bà ngoại đón trẻ và trông chừng hai đứa. Mãi 6h tối bọn mình mới về, mắt sưng húp và tâm trạng rối bời những ưu tư...
Hai đứa nhỏ thấy mẹ về, nhào tới tíu tít. Mình mệt quá, bảo con: các con chơi với bà đi, cho mẹ nghỉ tý. Hắn quát lên:
ra cho mẹ mày nghỉ lấy sức còn đi phục vụ chúng nó!
Anh ăn nói kiểu gì thế? nghĩa tử là nghĩa tận, đó là bạn em...
bạn bè gì cái thằng ngu đấy? Cô coi một thằng đã chết hơn cái gia đình này thì cô...đi theo nó luôn đi!
Mình nghe xong cũng muốn đi theo bạn thật. nhưng còn con, còn con...

Mọi chuyện có vẻ đi quá xa rồi, nhưng có lẽ chưa đến hồi kết! Có thể vẫn còn nước để tát.
Nhưng có một điều mà mình băn khoăn không biết hỏi thế nào. Có thể bạn quá bận rộn với con cái nhưng bạn có làm gì khi tình trạng này mới bắt đầu không? mình không thấy đề cập trong "nhật ký". Kể mà được đọc những dòng nhật ký này từ ngày....
Ngày...........
Mật ngọt qua rồi, giờ quay cuồng với cơm áo gạo tiền. Lâu rồi ko còn cười hỉ hả với nhau nữa.
Tóm được hắn đánh bạc, mình chỉ biết gào lên tức tối.
hay chí ít cũng từ ngày.....
Ngày...........
mấy hôm nay trường mình được (bị) thanh tra toàn diện, cả trường( đương nhiên bao gồm cả mình) sấp ngửa lo hoàn thiện hồ sơ, lo chỉnh đốn đội ngũ, lo...ti tỉ thứ lo khiến mình không còn dám " ăn gian" 15ph truy bài của hs để đưa con đi học nữa. GVCN mà, phải có mặt đầu giờ để quản lí học sinh và xử lí kịp thời các tình huống chứ, thanh tra vê mà. Mình có thể dậy sớm hơn để lo cho các con, nhưng nhà trẻ thì không đón sớm hơn vì mẹ của chúng bận...thanh tra được. thế nên phải dựng hắn- bố của hai đứa nhỏ dậy. Không phải dậy từ 5h như mình, mà là 6h45. Thúc hắn vệ sinh, mặc quần áo để đưa bọn trẻ đi học, như một đứa trẻ lớn trong nhà vậy.
Ngày đầu hắn miễn cưỡng làm....
Thì có lẽ có nhiều lời khuyên và giải pháp cho bạn lắm.

Trước kia ông xã có ham cờ bạc thế không? không có nghị lực và sự "quan tâm" thì khó cưỡng lại nổi. Khi thua người ta càng trở nên ..... bất cần.
Chúc bạn nhanh tìm đường giải pháp để ổn định cuộc sống. Nếu cần có thể li hôn, không để con bạn sống với một người bố đã trở nên...lạc lối như vậy.

Ngày....................
hắn ốm. Chỉ là sốt virut thôi. Nhưng hắn cứ làm như sắp chết đến nơi. Mình cả ngày quay cuồng với con cái và công việc, giờ còn thêm việc phục vụ ông chồng trẻ con. Mệt mỏi rã rời.
hôm nay hắn ra viện, đến lượt mình ngây ngấy sốt. Nhưng công việc là công việc, đâu thể để cho ai? mình cố làm, và nhớ.........
Ngày xưa.............
anh ơi, em thèm ăn đậu sốt cà chua quá...
thôi em chịu khó ăn tạm những thức ăn này đi. em ko nói sớm, giờ 12h30ph rồi, trời lại nắng....
ko cho ăn thì thôi, em chẳng cần. Vợ bụng mang dạ chửa thèm có miếng đậu cũng ko có mà ăn
..................................
15ph sau:
alo, em hả? anh mua được đậu rồi, em thái sẵn cà chua hộ anh, anh mang về làm cho em luôn đây


Ngày xưa....................
anh ơi, nhiều quần áo quá, anh giặt hộ em với
ui giời, nhiều thế này bắt anh giặt thì chết anh à?
ơ hay, nhiều thế anh giặt thì chết còn tôi thì sống chắc? đồ tồi! hu...hu...
Thôi thôi để anh giặt.
......................

3 ngày sau, hắn hỉ hả ra mặt: Alo, em ơi tý đi làm về cứ để quần áo đấy đừng giặt, anh đang mua máy giặt rồi. Ừ, mua trả góp dần cũng được, để em đỡ vất vả!



Ngày xưa.................
anh ơi, em chán cái xe này quá, ăn xăng khủng khiếp mà đi cứ lạch bà lạch bạch!
em cho anh cái dây chuyền của em nhé?
để làm gì? 4 chỉ của em đấy!
Thì cứ cho anh đi, anh ko làm gì mờ ám đâu mà em lo
em để trong tủ ấy, nhưng ko có việc gì cần thiết thì đừng bán, nhà mình có mỗi dây chuyền đó là đáng giá thôi
........................
nửa tháng sau, sinh nhật mình.
Hôm nay em đi bộ đi làm nhé, anh mang xe đi bảo dưỡng.
Vâng, thế cũng được. Nhưng thế thì anh đi chợ nhé!
Thôi em nhờ ai ở trường đi chợ luôn cho, anh bận lắm!

Hết tiết 5, đang loe nghoe đi bộ ra đến cổng trường, chú bảo vệ đưa cho cái chìa khóa và chỉ cái xe Aibald mới kinh cong: chồng cháu gửi xe cho cháu đấy, mới mua à?
Mình ngẩn tò te, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì....alo, em hả? chúc mừng sinh nhật em. Dây chuyền của em, anh bán rồi. Anh lấy luôn cả tiền tiết kiệm của nhà nữa đổi xe cho em đấy!...gì cơ? hoang phí á? Thôi tiếc gì em, đi xe đẹp cho bằng bạn bằng bè. Mình tiết kiệm sau cũng được...

Ngày.......
Mình đã vì những cái ngày xưa...ấy để mà cố hiểu, cố thông cảm, và cố sống vì con cho đến bây giờ.
Bản chất hắn không xấu, chỉ là hắn rất cả nể nên dễ bị bạn xấu rủ rê lôi kéo. Mình cũng đang có kế hoạch chuyển công tác cho cả hai vợ chồng. Với điều kiện kinh tế của riêng mình bây giờ, mình dư sức lo cho bản thân và hai con mà không cần hắn. Nhưng bố mẹ mình cũng từng chia tay khi mình hết lớp 9, một cú sốc lớn đối với mình khi ấy. Mình đã trải qua bao khó khăn để trưởng thành như bây giờ, và mình đang cố gắng để con mình không phải lặp lại những gì mà mẹ nó đã trải qua. Nhưng khó quá...

Ngày................
Mình mua thêm laptop để phục vụ công việc. Tối, hắn bê laptop vào giường chơi điện tử, mở nhạc om xòm:
anh ơi, cho nhỏ tiếng đi để con ngủ, em còn làm việc. em dỗ mãi nó mới ngủ đấy!
............................
anh ơi, cho nhỏ tiếng đi, nếu không thì anh ra ngoài này chơi máy bàn đây này, đổi máy cho em. Anh mở ầm ĩ thế kia, con dậy bây giờ...
................
anh hay nhỉ, con dậy rồi đấy! anh không thương em thì phải thương con chứ!
Đ.m mày, đừng tưởng mày làm ra tiền thì muốn sai khiến tao thế nào cũng được nhé! Và đập tan tành cái laptop.
16tr của mình, mồ hôi nước mắt của mình! Mình muốn ném vào mặt hắn ngàn câu khinh bỉ, nhưng nhìn thấu cái vẻ tự ti đến đáng thương trong con người hắn, mình lại im lặng. Mình yêu chồng, ko muốn làm chồng mất mặt. nhưng mình càng cố gắng thì hắn càng quá đáng.
Đàn ông không nhất thiết phải làm ra nhiều tiền, nhưng đàn ông cần có chí tiến thủ và lòng tự tôn. Còn hắn, thua vợ một chút đã nhụt chí. Hắn không tự tôn mà rất tự ti. Mình thế là chưa bao giờ có suy nghĩ chứ đừng nói là câu nói hay hành động nào coi thường hắn. nhưng con người thiếu chí tiến thủ và tự ti thì đâu cần phải để ai xúc phạm, hắn bộc lộ ngay đấy thôi.


Ngày................
mình đi thi kể chuyện về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, được giải thưởng lớn của tỉnh. Ở trường, công việc mình cũng rất thuận lợi. Nói chung vị thế mình khá vững chắc. Về nhà chẳng dám khoe với chồng lấy một tiếng, hắn mà nổi cơn tự ti lên thì lại xôi hỏng bỏng không ngay. dạo này thấy hắn giao du với bạn xấu, mình ngọt nhạt tỉ tê, hắn:
Kệ mẹ tôi. Cô đi đâu làm gì tôi có can thiệp đâu? đừng xía mũi vào chuyện của tôi như thế!
Xin thề, có đi làm, đi làm thêm hay lấy hàng về bán, mình đều thông qua hắn, và sắp xếp việc nhà xong xuôi mới đi. Chưa bao giờ mình để hắn mất mặt vì mình, càng ko để lại bất cứ điều tiếng nào, dù rất nhỏ trong các mối quan hệ. Vậy mà......


Ngày...............
mình quyết định xin chuyển công tác lên thành phố( nhà hắn ở đó). Xin chuyển giờ không dễ dàng gì, đổi mớ rau con cá còn mất tiền, huống chi đổi công việc, đổi chỗ ở. Nhất là lại lo cho cả hai vợ chồng. Tiền dành dụm bấy lâu, mình đem ra lo cả. Còn hắn, lương thưởng đưa mình đủ, nhưng cũng chỉ đủ phụ mình chi tiêu hàng tháng mà thôi. Còn những khoản làm thêm làm nếm của hắn( mình thừa biết là nhiều hơn cà phần hắn đưa mình) thì hắn giấu biến, mình cũng ko thể nào quản nổi, ko cách nào quản nổi. Hỏi hắn tiền, hắn vênh mặt:
lo được thì lo, đ...lo được thì thôi. Tôi ko phải con trâu kéo cày kiếm tiền cho mẹ con cô!
ô hay, hắn có kéo cày thì cũng là cho hắn, cho con hắn! mà nào hắn đã đưa mình được đồng nào ngoài 3tr hàng tháng đâu? Hắn bảo tiền làm thêm là tiền của hắn, thế nếu mình cũng quan niệm như hắn, thì con mình để...thiên hạ lo chắc? mà mình lo công việc cho cả hai vợ chồng cơ mà?
Mình bắt đầu nhận ra một nguyên nhân nữa của những vết rạn: mình đã quá chu đáo, và đó là cái cớ để hắn ỷ lại! Mãi rồi thành quen, thành lối mòn trong nếp nghĩ.
Mình bắt đầu thay đổi cách nghĩ, cách sống, thay đổi cả môi trường sống và công việc nữa. Chưa biết có thành công không, nhưng mình vẫn hy vọng bạn mình nói đúng: chẳng có ai thương con mình bằng bố của nó cả. Hắn chẳng ra gì, nhưng hắn vẫn thương con. Mình thử cố gắng cải tạo hắn, kéo hắn về lại một phần của ngày xưa...chứ để hắn trượt dốc thê này, li hôn hay không thì đó cũng sẽ là một vệt đen ko thể xóa trong tâm hồn non nớt của con mình...

Ngày..................
mình được công ty bảo hiểm ( làm thêm) đề bạt lên trưởng nhóm khu vực. Lương cao, thưởng cao và thời gian dành cho nó cũng ...cao theo. Nhìn vào tương lai của con, nhìn vào tài chính hiện tại của gia đình, nhìn vào cách hắn đóng góp cho cuộc sống...mình nhận lời. và căng mình ra với công việc chính, với shop thời trang và với vị trí mới nhận. Nhiều khi không hiểu nổ mình lấy đâu ra sức mà làm được nhiều việc thế? Hắn thì chẳng thay đổi được gì, con mình vẫn như...con nuôi của hắn, nhà mình vẫn như nhà hắn thuê để ở, còn mình thì vừa là vợ, vừa là mẹ, vừa là osin. Hay thật, mình vĩ đại từ bao giờ mà mình chẳng biết? cái này chắc phải cảm ơn hắn, hắn đã " tôi luyện" mình được đến thế này đây!

Ngày..................
mình được công ty bảo hiểm ( làm thêm) đề bạt lên trưởng nhóm khu vực. Lương cao, thưởng cao và thời gian dành cho nó cũng ...cao theo. Nhìn vào tương lai của con, nhìn vào tài chính hiện tại của gia đình, nhìn vào cách hắn đóng góp cho cuộc sống...mình nhận lời. và căng mình ra với công việc chính, với shop thời trang và với vị trí mới nhận. Nhiều khi không hiểu nổi mình lấy đâu ra sức mà làm được nhiều việc thế? Hắn thì chẳng thay đổi được gì, con mình vẫn như...con nuôi của hắn, nhà mình vẫn như nhà hắn thuê để ở, còn mình thì vừa là vợ, vừa là mẹ, vừa là osin. Hay thật, mình vĩ đại từ bao giờ mà mình chẳng biết? cái này chắc phải cảm ơn hắn, hắn đã " tôi luyện" mình được đến thế này đây!

ngày...............
tháng này tiền hoa hồng của mình gấp đôi một năm lương hành chính. Mạnh dạn nghe lời con bạn, đi mua 3 bộ váy công sở để tút tát lại nhan sắc. Lượn lờ trước gương, thấy mình vẫn còn phong độ lắm. Chợt nghĩ: sao lại phí hoài tuổi xuân vì một kẻ không hề biết mình đã phải hi sinh nhiều đến thế cho hắn nhỉ?
Sáng hôm sau đi làm, mình trang điểm nhẹ, giầy gót cao và thướt tha váy. Cậu em đồng nghiệp tròn mắt, rồi gật đầu, rồi...Sao chị như một người khác thế?
Như một người khác á? mình vẫn thế mà, chỉ chăm chút cho bản thân hơn một chút thôi. Nhưng phải công nhận bạn mình nói đúng: muốn chu toàn cho các con, hãy lo cho bản thân mình trước. Mình như cái trụ cầu, nếu trụ cầu hư hỏng hoặc bị gãy đổ, cây cầu cuộc sống của các con sẽ đổ theo ngay!
Về nhà, con đi trẻ hết rồi. Mình nấu cơm rồi ăn trước, vẫn để phần nhưng không thèm gọi điện mời mọc nữa. Nửa tiếng sau thấy hắn mò về, mặt hầm hầm cằn nhằn vì cái tội mình ăn cơm không gọi.
Anh có phải trẻ lên ba đâu mà ko biết đến giờ thì về ăn cơm? Với lại anh đưa tôi có 3tr, nguyên tiền ăn của anh và con còn chưa đủ, tôi ko có tiền điện thoại!
Như mọi lần, như mình đoán trước. Hắn gầm lên, tuôn ra đủ thứ lời tục tĩu. Nhưng sao hôm nay nghe mà thấy dửng dưng, ko thấy nước mắt ầng ậng nữa. Chà, sống lâu trong cái khổ nó cũng quen đi rồi đây. mình ngủ được mới lạ, và ngủ rất ngon. chiều dậy đi làm, hình như đã quên trưa nay được hắn cho nghe " bài ca muôn thuở" thì phải...

Ngày............
Bất ngờ gặp lại 3 "thằng" bạn thuở nhỏ nhiều năm ko liên lạc. Thằng tay bắt mặt mừng, thằng tíu tít hỏi han, thằng nheo mắt tinh nghịch: " bà dạo này hơi thừa nếp nhăn, hơi thừa mỡ và thiếu một chút dịu dàng...".
he he...buồn cười không chịu nổi, thật là thoải mái.
Tối, 3 thằng ấy gọi điện hẹn đi cafe, mình đưa 2 con xuống ngoại rồi váy xinh vi vu xuống phố. Cười ngoác miệng, tán phét đủ thứ chuyện trên đời. 10h đón con, về. Mặt hắn sưng còn hơn thớt gỗ nghiến. lại mát mẻ...nhưng mình không thèm nhớ hắn đã nói những gì.
Đi ngủ thôi con, mai mẹ có nhiều việc phải làm lắm.


Ngày..................
Cuộc chiến thay đổi hắn, thay đổi mình và thay đổi cuộc sống gia đình vẫn đang tiếp tục. Hắn dường như vẫn chưa thay đổi được gì, nhưng mình thì đã đối diện với nỗi buồn một cách can đảm hơn. Thi thoảng mắt vẫn ầng ậng nước, thi thoảng vẫn nghẹn đắng lòng vì những giọt nước mắt chảy ngược, thỉnh thoảng vẫn ôm con thảng thốt, ko biết còn bảo bọc con được đến bao giờ...nhưng nhìn chung, mình đã thay đổi được chính mình rất nhiều. Chúc mừng mình nhé, mình ơi.

Ngày...............
Mình sưu tập được hàng tá giải thưởng, giấy khen, bằng khen...từ sự nỗ lực của chính mình. Lâu nay mang về là vứt xó vì cả đời chẳng thấy hắn có nổi một cái, sợ hắn tự ti. Hôm nay mình mang ra lau chùi, treo đầy phòng sách. Hắn đi làm về, nhìn thấy nhưng không nói gì. Mình cười thầm đắc thắng, chẳng tội gì phải nhún mình vì một kẻ không biết mình đang đứng trên là vì nhờ kẻ khác đã nhún chân xuống.
Rút tất cả tiền tiết kiệm( của mình) bấy lâu ra đầu tư 2 mảnh đất, hắn gầm gừ: cô tự tiện quá rồi đấy, coi thường tôi quá rồi đấy!
Vậy à? Vậy anh cũng lấy tiền của anh lâu nay không đưa cho tôi ra mà mua, tôi sẽ không nói câu nào hết. Anh bảo tôi tiền làm thêm là tiền của anh, vậy sao tôi phải hỏi anh cách chi tiêu khoản làm thêm của mình nhỉ?
Hắn giơ tay lên, rồi hạ xuống! Mình ko nói nữa, chọc vào nỗi đau của hắn vậy cũng đủ rồi. Già néo đứt dây, mà mình thì chỉ muốn dây...mềm hơn một chút thôi! he he
à quên, hắn có một ưu điểm: chưa bao giờ đánh mình, dù lời nói thì đau hơn đánh!

Ngày.................
20/10, tự nhiên hắn bảo: em gọi điện mời tất cả dâu, rể của tổ em, đúng 19h ở nhà hàng...nhé!
Để làm gì?
Chúc mừng chị em chứ làm gì?
Trời, lạy chúa tôi mai chắc giông bão mất thôi! Nhưng mình vẫn gọi điện thông báo, và tranh thủ đi gội đầu, làm tóc.
Những thay đổi đầu tiên...ôi, những nỗ lực của tôi...


ngày...................
mẹ mình ốm nặng, sang điều trị ở trung quốc. Mình bận việc cơ quan ko thể đi được. Hắn thì lại đi công tác ngay biên giới, nhà chị gái mình ở đó. Mình đưa hắn 10tr, bảo nhờ chị biếu mẹ . Hai hôm sau, hắn về:
anh đưa tiền cho chị chưa?
Chưa!
Sao lại chưa? mẹ ko cần tiền của mình mới mua được thuốc. Nhưng đấy là tiền biếu mẹ lúc ốm đau, sao anh ko đưa?
Có ở nhà đ...đâu mà đưa? tôi xuống 2 lần ko gặp.
Thế tiền đâu, đưa đây mai em chuyển khoản cho nhanh.
Tôi có việc dùng rồi, mấy hôm nữa trả cô sau!
3 ngày sau............
Alo, H à? Lão T dạo này phong độ thế? Hôm trước tao đi thực tế lấy tư liệu viết bài, thấy hắn đang chơi ở casino..., đặt tiền có vẻ mạnh tay lắm!
Nhói lòng quá, mẹ ơi! Tự nhiên thấy hoài nghi về sự thay đổi. Non sông khó đổi, bản tính khó dời. Mình làm được không?


Ngày.............
alo, anh ơi em đang bận nấu cơm, nhà lại hết sữa rồi. Hai đứa đang gào lên đây này. Tý về ăn cơm, anh mua cho con thùng sữa mộc châu nhé. Mua cả thùng cho rẻ chứ mua từng vỉ đắt lắm
Chắc hắn chẳng thích thú gì, nhưng mua cho con hắn kia mà, kiểu gì hắn chẳng phải móc ví ra. he he, mình bắt đầu móc được từ quỹ đen của hắn ra những món tiền nho nhỏ như thế! Mình thừa sức mua gấp ngàn lần thế ấy chứ, nhưng để hắn có tý trách nhiệm làm bố, để cho hắn thấy mình đã phải vất vả với 3tr của hắn như thế nào.
y như rằng, hắn vác thùng sữa về, hằm hằm: đúng là cái quân ăn cướp, có mấy vỉ sữa mà gần 200 bạc.
Mình cười: thì đã bằng một bữa bia của anh đâu? anh bớt 3 bữa bia là thoải mái tiền sữa của con cả tháng đấy!
Hắn không nói gì, chẳng biết có ngấm được chút nào không! he he

Ngày..................
Chị chồng rất mê cờ bạc. Mặc dù là gv nhưng dường như chị ấy chưa từng có ý thức bảo vệ danh dự cao quý của nghề này. Giống như con bạc khát nước, chị chồng như bị cuốn theo guống quay được- mất, sát phạt lẫn nhau. Tiền bạc, đồ đạc rồi đến cả nhà cửa cũng đi theo chiếu bạc. Chị không còn khả năng trả nợ, đòi tự tử. Họp gia đình! Mình chẳng hiểu vì sao phải họp, giả mà chị ấy đau ốm hay bất hạnh vì nguyên nhân nào khác đã đành...vợ chồng con cái ôm nhau về nơi chôn nhau cắt rốn của hắn để họp. Nhà có 8 anh chị em( hắn thứ tám), nghĩa là 16 người ngồi bàn luận về cách giải quyết. Không phải lần đầu, chị đã đòi tự tử đến...3 lần rồi, nguyên nhân thì chỉ có một. Vì vậy, mọi người khá gay gắt.
Anh cả: mày giỏi thì cứ chết đi, mày mà chết thì tao chỉ phải giải quyết có 1 lần rồi thôi, chứ sống rồi cờ bạc suốt ngày, tao còn phải cứu mày bao nhiêu lần nữa?
Anh hai: không thể tha thứ được, đàn bà con gái không lo vun vén gia đình, chỉ lo cờ bạc. Mày sống chỉ làm khổ chồng con...
Anh Ba.....
Chị tư.............
Chị dâu cả..............
Chị dâu thứ............
.....................
hắn- chồng mình: Thôi, bác đau thì em cũng đau, bác mệt mỏi thì em cũng chẳng sung sướng gì. Em tính thế này: nhà em đồng ý hay không đồng ý em không cần biết, em chồng sổ lương, em vay ngân hàng cho Bác 30tr...
Mình: em xin phép các bác, em về.
Ơ sao lại về?
Nhà em đã nói em đồng ý hay không đồng ý cũng ko cần biết, tức là đặt em ra ngoài mối quan hệ với gia đình chồng. Vì vậy, em thấy em có mặt ở đây cũng bằng thừa. Xin phép các bác, em về. Chuyện nhà chồng từ giờ trở đi không liên quan gì đến em nữa, chồng em cũng không liên quan gì đến cuộc sống của mẹ con em nữa.
.........
Cậu T xin lỗi mợ đi kìa, cậu nói thế là không được rồi.
Chú T xin lỗi thím đi, sao lại nói thế.
Thím cứ ở đây, không phải đi đâu cả. Thằng T nói không nghĩ trước nghĩ sau, thím đừng chấp nó làm gì...

Ừ, thì không chấp! Mình ở lại, ôm con mà thấy nghẹn đắng trong lòng. Hắn lúc nào chẳng thế, lúc nào chẳng không cần biết mình suy nghĩ thế nào, cảm nhận ra sao...Mình không hẹp hòi với chị chồng, vài ba chục triệu to thì rất to, quý thì rất quý, vì đó là mồ hôi nước mắt của mình. Nhưng nếu có sự bàn bạc và đồng tiền được dùng một cách có ý nghĩa, mình đâu có tiếc gì...
Không biết, nếu đổi lại là mình, hắn sẽ xử sự thế nào...

Ngày..................
mình trở nên ghê gớm từ bao giờ chẳng biết. dạo này không còn nhẫn nhịn mỗi khi hắn buông lời mạt sát nữa. Chỉ có điều, mình cố gắng tránh cãi nhau mỗi khi có mặt con cái thôi. Chúng còn quá nhỏ, không đáng phải chứng kiến những chuyện ko ra gì đó. Tuổi thơ của mình đã phải chứng kiến quá đủ rồi, mình thật không muốn con mình lại phải trải qua con đường khốn khổ mà mình đã từng qua.
Hôm qua mình mua cà về muối, mình sơ ý đổ nước còn nóng vào bình nhựa nên nó bị méo chút ít, chỉ chút ít thôi. Công nhận mình đoảng thật, chưa kiểm tra độ nóng đã đổ vào bình rồi, may mà chưa hỏng. Nhưng hắn....
Ngu như lợn, thế mà cũng đòi làm cô giáo dạy người cơ đấy!
Không hiểu sao hắn nói gì cũng được, nhưng cứ động đến bố mẹ, con cái hay cái nghề giáo của mình bằng giọng điệu đó là mình không thể nào nhẫn nhịn được.
ừ, thì tôi là lợn nên mới lấy anh, chứ tôi làm người thì tôi lấy anh làm gì?
Mình buông một câu vậy rồi ôm thằng con đi tắm cho nó, tiếng nước xối xả át tiếng chửi gầm gào của hắn. Mặc kệ, hắn xúc phạm người khác mãi rồi, cũng phải để hắn nếm mùi chút chứ!
Mình nhận ra một điều: mình càng nhẫn nhịn, hắn càng quá đáng. Nhưng từ ngày mình không nhịn nữa, sãn sàng đáp trả hắn thì hắn cũng bớt nóng tính đi thật. Có lẽ lỗi cũng tại mình một phần, mình đã quá yêu chiều hắn, nên hắn sinh hư, sinh ỷ lại. Phải thay đổi tư duy thôi.

Ngày..............
chị hắn lấy chồng cách nhà 300km, đang ốm nặng. Hắn bận thi nâng bậc không thể về. Cũng chẳng hiểu vì sao các anh chị khác không ai đoái hoài gì. Mình thì không quan tâm đến điều ấy, ai ko về mặc kệ, vì chị ấy rất tốt với mình. Thế nên mình xin nghỉ phép, gửi con cho ngoại rồi bắt xe đi. Thật cám cảnh, ốm đau thế mà tiền không có, nhà nông quanh năm chỉ trông vào mấy sào lúa nên giờ bệnh nặng cũng chẳng biết trông vào đâu. Con cái thì hai đứa đang học đại học, nguyên tiền nuôi hai đứa đã đủ chết, nói gì đến tiền tích cóp phòng khi trái gió trở trời...
Mình không hỏi hắn, ra ngân hàng rút tài khoản rồi đưa chị xuống hà nội. Cũng không có gì quá nghiêm trọng, ban đầu chỉ là viêm phổi nhẹ nhưng vì chủ quan và ko có tiền chạy chữa, bồi dưỡng nên mới chuyển nặng thế. hết 12 ngày phép, hết 30tr đồng, chị cũng được ra viện, chỉ cần về bồi bổ thêm là được.
Mình về, lòng nhẹ tênh.
Hắn: em về rồi à? mệt không?
..........................
anh bật nóng lạnh rồi, em đi tắm đi rồi ăn cơm, anh xuống bà ngoại đón con.
Tối, mình dỗ bọn trẻ đi ngủ xong rồi mệt mỏi lên giường. hắn quay sang ôm mình, thì thầm: cảm ơn em!
Chẳng biết hắn cảm ơn vì 30tr mình không tính toán hay vì điều gì khác. Nhưng mình thấy nhẹ lòng, chắc sau chuyện này hắn sẽ thay đổi được chút ít về cách cư xử với bên nhà mình. Nghe mẹ mình kể, thời gian mình đi hắn tử tế lắm, rất chu đáo với các con. thôi cứ hy vọng vậy...    

Ngày................
Sinh nhật mình. Lâu rồi hắn không còn tặng hoa hay quà mình mỗi dịp như thế này nữa. Mình nhiều khi cũng chẳng nhớ, chuyện nhà cửa và con cái rồi công việc lu bù đã chiếm hết quỹ thời gian của mình rồi còn đâu. Chỉ có đám học trò là nhớ. Học trò miền núi lạ lắm, học hành ko thật sự giỏi giang nhưng rất tình cảm, chẳng biết bằng cách nào chúng biết được sinh nhật của mình. Và dù mình đã không còn là cô giáo của chúng nữa, nhưng năm nào cũng nhận được những lời chúc tốt đẹp từ chúng. nhiều khi xúc động ứa nước mắt. Năm nay cũng vậy, mấy học trò đã ra trường mới sáng ra đã í ới điện thoại: cô ơi hôm nay có chương trình gì không? cô ơi bọn em tập hợp được hơn 10 đứa rồi, định tối nay tổ chức gặp mặt luôn....
Mình cười, chan chứa niềm vui và cả một chút buồn tủi nữa. năm nào mình cũng tổ chức sinh nhật hắn rất chu đáo, mời bạn bè của hắn dùng cơm, tặng quà...Còn hắn thì...
Ấy vậy mà thật bất ngờ. Buổi tối, mấy đứa bạn gái đang đến rủ mình đi cà phê, mình cũng định đi cho đỡ phải nhìn cái vẻ mặt đáng ghét của hắn, thế nên dặn con chị chơi với thằng em, trông em để mẹ đi một lát rồi về. Hắn: đi đâu đấy?
em đi chơi, cho thoải mái đầu óc.
Bao giờ về?
bao giờ chán thì về, mà anh hỏi làm gì?
Nếu định về muộn thì chờ tôi chút.
ừ, thì chờ. 5ph sau, hắn bê từ trong tủ quần áo ra một bọc quà to tướng, trước mặt mấy đứa bạn gái của mình:
Chúc mừng sinh nhật vợ nhé! Vợ mở quà ra rồi mang đi chơi cho thoải mái!
Chẳng hiểu câu sau của hắn có ý nghĩa gì. Nhưng thằng con láu táu, thấy quà là lao đến bóc luôn. Trời ạ, hộp quà to thế mà bên trong có mỗi cái phong bì nhỏ xíu. Chắc là tiền! Con bạn cầm lấy xé roẹt: xem anh xã tặng vợ bao nhiêu tiền nào.
Ô hô, chẳng có đồng nào. Nhưng mà là thẻ ATM, thẻ của hắn. Trả lời ánh mắt nghi ngại của mình, hắn lúng búng trong miệng:
không có nhiều tiền đâu, vì trước giờ anh tiêu hoang lắm. Anh mới tích được vài tháng nay thôi, em cầm xem tiêu gì thì tiêu. Lương, thưởng của anh cơ quan đều chuyển trả vào đấy cả....Tí nữa anh nhắn mã số sang đt của em nhé!
Chẳng biết miêu tả cảm xúc của mình như thế nào. Không phải tiền hắn đưa làm mình xúc động, nhưng sao sống mũi mình cay thế kia? Ah, hắn biết quay đầu rồi đây. Những nỗ lực của mình đã đạt được những thành công bước đầu rồi đây! Chẳng nhẽ lại nhảy cẫng lên vì sung sướng, mình đưa lại cái thẻ cho hắn:
anh cứ cầm lấy đi, khi nào cần em sẽ hỏi. Nhưng mai phải đăng kí báo tài khoản vào điện thoại của em đấy! Ồ la lá! Sinh nhật tuyệt vời. Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng công cuộc cải tổ!


Ngày.................
cuộc sống đã dễ thở đôi chút. Hắn đã có trách nhiệm hơn( về mặt vật chất) đối với gia đình. Thật ra mình có đủ sức nuôi con, nhưng đã là một gia đình thì ai cũng phải có trách nhiệm đóng góp, cả về vật chất lẫn tinh thần để gia đình đó được bền vững và hạnh phúc. Hắn còn yêu vợ nhiều không, mình không chắc lắm. nhưng có một điều chắc chắn mình biết, là hắn rất thương con và bắt đầu nhận ra giá trị đích thực của gia đình. Chẳng biết các đấng mày râu khác thế nào, nhưng hắn thương con thì thương vậy thôi. Tức là thương theo kiểu con hắn mà bị ai làm cho sứt mẻ tí xíu( kể cả mình) là hắn gồng lên, xù lông và sẵn sàng lao đến bảo vệ. Chứ bình thường, đố mà thấy hắn bón cơm hay chăm con khi ốm. Người đâu mà lạ!
Tối qua mình có hẹn đi kí hợp đồng mà chiều lại bận họp, mãi muộn mới về. Vậy nên nấu nướng, dọn dẹp qua loa đã đã đến giờ hẹn đến nơi. Mình quýnh quáng: anh ơi, bón con hộ em để em đi tắm còn đi kẻo muộn rồi.
Ừ, để đấy anh bón cho.
Nghe hắn trả lời đầy trách nhiệm. Ấy vậy mà vừa tắm xong đã thấy hai bố con ngồi vểnh râu xem siêu nhân rồi.
Anh không bón cơm cho con à?
Tôi hỏi nó bảo không ăn, tôi cất đi rồi!
Ôi trời ơi, mình thật không thể hiểu nổi hắn nữa. Xuống bếp bê bát cơm lên, mình bảo: anh phải nịnh con, cố bón cho nó được miếng nào hay miếng ấy, chứ nó bảo không ăn thì anh cũng thôi, con làm sao lớn được?
Việc của cô, cô đi mà làm!
Việc của cô! mình chỉ muốn đá cho hắn một phát vì cái câu trả lời này. Không thể muộn giờ, đành lấy cho con hộp sữa rồi đi, tí về mua cháo nịnh nó ăn rồi đi ngủ vậy. Điên tiết không thể tả. Công cuộc cải tổ xem chừng còn kéo dài lắm đây...


chào các mẹ!
Đọc những lời chia sẻ của các mẹ, em thật sự rất xúc động. Cảm ơn mọi người đã quan tâm và động viên em, đưa ra những lời khuyên hữu ích với em.
Chuyện cái thẻ ATM, em quyết định vậy cũng không hẳn là xấu đâu các mẹ ạ. Hôm sau hắn đã xuống ngân hàng, đăng kí báo tài khoản về điện thoại của em. Vì vậy, mọi biến động về tài khoản của hắn em đều biết hết. Em cũng bàn bạc( thực ra là ra quyết định) với hắn, rằng em sẽ cố gắng đảm bảo chi tiêu cần thiết trong gia đình( vì nếu giờ em nói mình không thể làm được điều ấy, rằng nếu không có nhiều hơn 3tr của hắn, em ko thể đảm bảo cuộc sống thì hắn cũng chẳng tin, nếu không thì bao năm nay em xoay sở kiểu gì?), còn lương, thưởng và các khoản làm thêm làm nếm của hắn phải gửi hết vào tài khoản, cứ tròn số thì rút ra đưa em gửi tiết kiệm. Hắn nghe bùi tai, và thấy em quản lí chi tiêu thực tế không đến nỗi nào, vì vậy hắn đồng ý liền. Giờ, em đã giải quyết được vấn đề đóng góp tài chính trong gia đình. Chỉ còn chặng đường cải tổ phần " con" trong con người hắn là vẫn gian nan thôi. Nhưng em tin là mình làm được, vì thực ra bản chất hắn không xấu, và hắn ban đầu cũng không tệ đến thế. Bên cạnh những nguyên nhân khách quan như: môi trường làm việc, bạn bè xấu rủ rê, tác động từ (1) bà chị chồng mê cơ bạc...đương nhiên phải kể đến sự tự ti, ích kỉ và yếu bản lĩnh của hắn. Nhưng công bằng mà nói, giá em đừng quá chu toàn mọi thứ, giá em đừng cố làm tất cả mọi việc, giá em biết quý trọng bản thân mình sớm hơn...chắc sự việc đã không nên nỗi. Tiên trách kỉ, hậu trách nhân. thế nên chặng đường cải tổ của em không chỉ hướng tới hắn chồng vô tâm vô tính đó, mà em cũng đang cố gắng thay đổi tư duy, cách sống, cách làm của chính mình. Nhiều mẹ khen em nghị lực, có mẹ bảo em kiên cường...em xin cảm ơn ý tốt của các mẹ. Em chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng buồn vui yêu ghét như bao người khác. em chỉ là không muốn buông xuôi trước khi mình đã cố gắng hết sức thôi. Em thật sự chỉ muốn, nếu sự cố gắng của em cuối cùng vẫn không đem lại kết quả gì, thì chia tay em cũng không phải hối tiếc vì mình đã không nỗ lực. Và cũng để có thể ngẩng cao đầu mà nói với con rằng: mẹ thật sự đã cố gắng làm tất cả, vì con...



ngày...............
mình đi công tác ở tỉnh khác, đi 1 tuần. Điệu bà ngoại lên ở cùng lũ trẻ, chịu trách nhiệm đưa đón chúng đi học và lo ăn uống, tắm rửa cho chúng, thế là mình yên tâm. Chiều trước khi đi, mình ra chợ mua ít đồ ăn khô để tủ lạnh. Đang loay hoay chọn đồ thì hắn điện thoại: em ơi, đang ở đâu đấy?
em đang ở chợ, có việc gì không?
À, nếu em đang mua đồ cho con thì không cần mua sữa đâu nhé, anh mua cả thùng rồi.
Mình vâng dạ rồi cúp máy, thầm nghĩ hôm nay chắc trời sắp sụp rồi quá.
Về nhà, thấy hắn te tởn vừa nấu cơm vừa huýt sáo. mình nguýt: vợ đi sướng lắm hay sao mà tươi tỉnh thế?
hắn không nói gì, mình cũng chẳng buồn căn vặn thêm. lát sau, hắn mon men đến gần bảo: em chuẩn bị đủ tiền đi chưa?
Biết bao nhiêu cho đủ? cơ quan bố trí xe đưa đón, ăn ở. em chỉ mang một ít để phòng thôi.
Anh mới lấy tiền sản xuất phụ, mang thêm 10tr có đủ không?
Ôi em không cần nhiều thế đâu, đi có một tuần, mà có một mình thì tiêu pha gì đâu?
Sao lại có một mình? anh xin nghỉ phép rồi, đi cùng em cho vui. Đằng nào thì anh cũng chưa đi Sầm sơn bao giờ...
Trời đất, mình không biết nói sao về hắn nữa. mình đi, hắn cũng xách túi đi theo. Thế con phó mặc hết cho bà à? Nhưng có cản hắn cũng chẳng được, đành để bà vất vả chút vậy. Cứ coi như một chuyến đi thay đổi không khí, biết đâu mình sẽ "cải tạo" được hắn phần nào thì sao...

Ngày.....................
Nơi anh trai hắn sống xảy ra lũ ống, tuy không thiệt hại về người nhưng vì lũ xảy ra trong đêm lại rất bất ngờ nên không kịp di chuyển đồ đạc. tường rào, đồ điện tử, tủ màn giường chiếu...đều ngập ngụa trong bùn. Mình đọc báo mạng biết tin, vội gọi điện về hỏi thăm rồi nhờ học trò cũ tập hợp bạn bè đến giúp. Sáng hôm sau gọi điện lại, chị dâu nói mọi chuyện đã tạm ổn,cơ quan của anh chị và hơn chục học trò cũ của mình đã giúp gia đình anh chị cả ngày. Đồ điện tử coi như hỏng hết, nhưng của đi thay người là may rồi! Nhưng...không một anh em nào đến cả( khu vực đấy nhà hắn có 4 cặp vợ chồng là anh em ruột của hắn, và dĩ nhiên là của cả nhà anh chị ấy nữa). Chị dâu khóc, chắc không hẳn vì tiếc của. Mình xót xa thay cho chị, bình thường chị thẳng tính, và bốp chát nên không được lòng nhà chồng. Nhưng giận chị thì còn anh, còn cháu, mình không hiểu sao các anh chị khác có thể xử sự kém đến vậy. chợt nghĩ đến bản thân mình, nếu một ngày mình có làm sao, chồng thì vô tâm vô tính, anh chị thì như thế...con mình biết dựa vào đâu?
Mình gọi điện cho hắn, bắt hắn phải gọi điện về nói các anh chị. Cũng may hắn nhà mình tuy có đôi chút thô tục, nhưng tâm tính cũng không đến nỗi nào. nghe mình kêu ca một hồi về sự lạnh lùng, ích kỉ trong mối quan hệ giữa anh chị em nhà hắn( trộm vía, hình như hắn học được thói xấu này từ các anh chị của hắn thì phải!), hắn gầm gừ: được rồi, để tôi gọi!
Mình không biết, cũng không muốn biết hắn đã nói gì với các anh chị. Nhưng tối hôm đấy mình có nói với hắn một câu: anh thấy chưa, anh chị em kiến giải nhất phận, huống hồ các anh chị em nhà anh đối xử với nhau rất lạnh lùng. Vì vậy, tốt nhất là lo vun vén cho gia đình, đừng để gia đình tan nát, con mình chẳng bấu víu vào đâu được đâu...
Hắn im lặng, chẳng biết có ngấm không. Chợt thấy mình quá may mắn, ít nhất thì anh chị em nhà mình cũng rất thương yêu, đùm bọc lẫn nhau.




ngày.........................
mình được đề nghi xét công nhận điển hình tiên tiến toàn ngành giáo dục về đổi mới phương pháp, chỉ là đề nghị thôi, nhưng cả tỉnh chỉ chọn có 3 người, trong đó có mình. Cũng đáng tự hào lắm chứ. Vậy mà về khoe với chồng, hắn huỵch toẹt 1 câu: ui giời, báu bở gì. đằng nào cũng sắp chuyển rồi, lặn đi cho nước nó trong!
Tức không chịu nổi, mình ko thèm nói gì, xuống bếp nấu cơm, cho con ăn. Cả tối không thèm nói với hắn câu nào, hắn xem chừng cũng biết lỗi, ko dám ho he gì cả. Đến khuya thì mon men đến gần: xin lỗi nhé, hồi chiều tớ lỡ lời.
mình không thèm trả lời. Cũng ko buồn giận dỗi nữa, sống trong cái khổ nó cũng quen đi mà. Tuy vậy, ít ra hắn cũng tiến bộ ở chỗ đã biết nói lời xin lỗi, thôi bằng lòng vậy.





ngày........................
cãi nhau, mình cũng có phần sai. Nhưng ngay khi hắn văng: đm mày...thì mình ko chịu nổi, vằn mắt:
tôi nói cho anh biết, đây là lần cuối tôi nghe anh nói câu này đấy! Bố mẹ đẻ tôi ra cũng chưa bao giờ mạt sát tôi như vậy. Tôi chịu đựng anh như thế là đủ lắm rồi, đừng để giọt nước tràn ly!
Đi thẳng vào buồng thay quần áo, mình phóng xe đi lòng vòng mà ko biết vào đâu. Alo cho con bạn thân, nó hô đến đón rồi hai đứa lang thang khắp phố phường, cuối cùng thì kéo nhau vào Spa gội đầu, đắp mặt. Thoáng chốc đã đến giờ đón con rồi, mình nhỏm lên định về. Con bạn giữ tay kéo lại: kệ hắn, con chung mà!
Ừ nhỉ, con chung! Chẳng tội gì mình phải làm như con riêng của mình vậy. Nghĩ lại mới thấy dại, bình thường cứ hay " nhờ" hắn theo kiểu:
anh ơi, tắm cho con hộ em với/ anh ơi, bón con ăn hộ em/ anh ơi, hộ em đón con nhé, em về muộn....
sao lại hộ?thế mới thấy đàn bà hay tự làm khổ mình vì cữ nghĩ đó là thiên chức, là việc đương nhiên. Trong khi, đó là trách nhiệm chung của cả hai người...
Miên man nghĩ, thoáng chốc lại đến giờ nấu ăn rồi. Thôi về vậy, biểu tình mãi cuối cùng vẫn phải lo cho cái dạ dày chứ! mình về, thấy hai con đã ở nhà, thằng nhỏ đã được tắm còn con chị thì đang mở hoạt hình xem. Vào bếp định nấu cơm, lại thấy hắn đang loay hoay với mớ cua( mình thích ăn canh cua) chợt thấy nhẹ lòng. ít ra thì hắn còn biết lỗi. Mình đang cải tạo hắn mà, phải từ từ thôi...

Ngày.........................
hắn say rượu, lâu rồi mới lại thấy hắn say. Không thấy hắn hằm hè mắng vợ chứi con như trước, nhưng nhìn cái điệu bộ " không thằng say nào tự nhận mình say" của hắn, mình thấy ghét kinh khủng. Cơ mà ghét thì hắn vẫn là chồng mình, vẫn là bố của con mình. Nói dại, bỏ mặc hắn rồi hắn phải gió, lại lăn đùng ra đấy thì mình chịu trận đầu tiên chứ đâu. Thế là hì hụi nịnh hắn lên giường, hì hụi lấy khăn lau mặt, lau người rồi lấy vôi bôi vào gan bàn chân cho hắn. Lảm nhảm một lúc, chắc ngấm nên hắn lăn ra ngủ. May quá, lần này không trả sản phẩm, không thì ba mẹ con lại được bữa no hơi, đói bụng rồi! Cho các con ăn xong, mình đi bắc cho hắn nồi cháo. Hắn thích ăn cháo kiểu như Thị nở nấu cho Chí phèo ấy. Mình vừa canh chừng nồi cháo, vừa buồn cười với suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu: hơ, mình vẫn hạnh phúc hơn...Thị Nở, ít nhất thì mình cũng có hai đứa con là tài sản rất quý giá, chứ còn Thị( và rất nhiều người phụ nữ kém may mắn khác) đã không có được niềm hạnh phúc lớn lao đó. Hạnh phúc thật gần, nhưng hạnh phúc cũng rất xa. Mà thật ra những gì đang tồn tại bên mình, đang diễn ra trong cuộc sống của mình...là bất hạnh hay hạnh phúc lại tùy thuộc vào quan niệm của mỗi người. Trước đây, phải chịu đựng những lời thô tục của hắn, mình thấy thật bất hạnh. Nhưng bây giờ vẫn là hắn, chỉ thay đổi được chút thôi, nhưng mỗi thay đổi nhỏ nhoi ấy của hắn đôi khi lại làm mình run lên với hạnh phúc vì được thỏa mãn, vì niềm kiêu hãnh được vuốt ve, và vì cảm giác mình vừa "chiến thắng"...thế nên, phải biết bằng lòng với những gì mình có, nhưng cũng cần chiến đấu( với mình và cả với đối phương) để những thứ mình có ấy trở nên tốt đẹp hơn, phù hợp với mình hơn. Chứ tìm mọi cách để thay đổi bằng những thứ khác, hoặc con người khác, chắc gì nó đã hợp với mình, đã là của mình...

Ngày...........................
Thấm thoát vậy mà bố mình ốm cũng đã nửa năm, tình hình chưa thấy tiến triển gì lắm. Đợt này lại đến kì điều trị mới, các anh chị đã đưa bố sang Trung quốc gần 1 tuần rồi. Hồi chiều tự nhiên hắn chồng bào: em xem thu xếp anh ít tiền nhé.
Để làm gì cơ?
Anh xin nghỉ mấy ngày, sang trông bố giúp anh chị. Cũng phải có vài đồng lận lưng chứ?
Ôi giời, đúng là giời lay động lòng người thật rồi. Mình đưa hắn chìa khóa: tiền trong két, anh xem tiêu chừng nào thì lấy chừng ấy.
Thôi, em lấy cho anh đi, nhớ để riêng tiền biếu bố và tiền tiêu của anh đấy!
Mình vui vui, ko phải chờ hắn nói mình mới chuẩn bị tiền hỗ trợ anh chị điều trị cho bố. Nhưng có hắn mở lời, mình thấy nhẹ lòng hơn. Hắn thay đổi nhiều rồi, tuy chưa được như thuở ban đầu nhưng thế là tốt lắm rồi. Nhớ lời chị dâu hắn nói:" bất hạnh lớn nhất của chị em mình là làm dâu trong gia đình này!", mình lại thấy thật thương chị, muốn nói với chị rằng: bất hạnh lớn nhất của con người, chính là đã để tuột hạnh phúc vì không kiên trì nỗ lực. Mình "gặp" lại chồng mình rồi đây.

ngày..................
bỗng nhiên qua một người bạn chung, mình biết người xưa vẫn luôn hỏi thăm về mình, luôn theo dõi từng bước thăng trầm trong cuộc sống của mình. Cứ nghĩ đến hôm gặp, mình nhăn nhở cười: em hạnh phúc lắm, em rất hài lòng, em ko có gì hối tiếc...còn người xưa thì cười, gật đầu tán thưởng mà ...Không biết nói sao, chắc lúc ấy hắn xưa vừa thương, vừa cười vào cái vỏ bọc mỏng manh bao quanh con người vốn rất yếu mềm của mình. Kệ, dù mình không hạnh phúc viên mãn như khoe với hắn, nhưng mình cũng không hề hối hận về sự lựa chọn của mình mà. Hắn chồng đang làm mình đau đầu, nhưng hắn chồng làm được như vậy chứng tỏ hắn còn rất ý nghĩa với mình. Mình đang gặp lại hắn chồng mình ngày hắn làm mình dứt áo với người xưa để lên xe hoa với hắn. Vì vậy, chỉ nao lòng chút thôi, buồn một chút thôi. Không phải vì hết yêu chồng. Cái nao lòng ấy, cái buồn ấy là những cảm xúc rất thường của mỗi người mà. Sao chồng không hiểu mình yêu chồng đến thế nào, chồng ơi?..........

Ngày, .....................Mình viết thư cho hắn chồng. Thật may là hắn chồng đọc xong đã có ít nhiều thay đổi, theo chiều hướng tích cực.

Chồng yêu của em!

Em không biết vì sao cuộc sống của chúng ta nên nỗi thế này. Chắc có lẽ chúng ta phải ngồi lại, tìm hiểu nguyên nhân để đưa ra những giải pháp thích hợp thôi. Dù sao thì chũng ta cũng là vợ chồng, đã lấy nhau được 7 năm và có hai mặt con rồi mà. Con cái chúng ta còn rất nhỏ, chúng không có lỗi gì cả, chúng cần sống trong một gia đình đầm ấm, đúng không anh?
Hãy khoan nhắc đến vai trò của Mẹ, dù em biết mẹ và sự khó tính của mẹ đang làm ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của vợ chồng mình. Nhưng dù thế nào đi nữa, đó cũng là mẹ em- mẹ của chúng ta. Chúng ta có thể đổi quần, thay áo, nhưng không thể đổi mẹ. Thế nên, dẫu thế nào thì mình cũng phải nín nhịn và chiều mẹ dôi chút, mẹ cũng không sống cùng chúng ta lâu nữa, đúng không nào?
Giờ hãy nói đến chính chúng ta nhé. Xem nào, anh yêu, anh có rất nhiều ưu điểm.
1/ Anh luôn yêu thương em và con. Đấy là điều mà mẹ con em không bao giờ quên và luôn cảm nhận niềm hạnh phúc vô bờ từ tình yêu thương của anh. Em vẫn nhớ 2 lần sinh con, anh đã chăm sóc em rất tận tình, không nề hà những việc nấu cơm, giặt giũ tã lót hay vệ sinh cho em khi em còn đau đớn sau ca mổ. Công việc của anh rất vất vả nhưng anh vẫn cố gắng làm, đó chẳng phải vì cuộc sống của em và con sao? Em hạnh phúc lắm, biết ơn anh nhiều lắm. Hễ buôn dưa lê với đám bạn là em lại khoe về sự tận tình chu đáo của anh. Thế nhưng sao em vẫn lắm lời than trách anh thế nhỉ? Chắc em lại được voi đòi tiên rồi. Anh vất vả vì em và con như thế, nhưng em lại cứ muốn lúc nào anh cũng tươi cười, cũng nhẹ nhàng, cũng đáp ứng vô điều kiện những yêu cầu của mẹ con em. Em hư quá, thế nên anh phiền lòng vì em rất nhiều, đúng không? Em sẽ sửa, sẽ không rên rỉ kêu ca anh suốt ngày nữa. Nhưng anh hãy nhẹ nhàng với em và con hơn nhé, hãy luôn cho em cảm nhận thấy tình yêu thương vô bờ bến của anh, để em còn kịp nhận ra là mình thật vô lý khi cứ trách móc anh suốt ngày chứ, anh yêu?
2/ Anh không chơi bời nghiện ngập, không vung tay quá trán vào những trò vô bổ. Điều này thì em công nhận. Cơ quan anh có tỉ lệ đàn ông hư hỏng rất cao. Em lấy anh, sống với anh những năm đầu cứ giật mình thon thót. Lo rằng anh sẽ “lửa gần rơm..”. Nhưng thật may, anh yêu của em rất bản lĩnh. Thế nên 7 năm đã đủ tạo dựng lòng tin của em nơi anh. Vậy mà sao thỉnh thoảng em lại càu nhàu về việc anh chơi bời, r*** chè cùng chúng bạn nhỉ? À, em khó chịu vì họ lấy mất thời gian của anh dành cho em và con đây mà. Với lại, anh không uống được r*** nên mỗi lần tụ tập như vậy là lại say. Mà người say thì buồn cười lắm, vừa làm khổ mình lại làm khổ vợ con. Em ghét anh lúc anh say lắm ý, lúc đấy anh không còn là tấm gương tốt cho 2 đứa con- hai thiên thần của mình nữa mà. Thế nhưng, nói gì thì nói, em cũng phải sửa tính hay cằn nhằn của mình. Bù lại, anh hãy cân đối thời gian giữa bạn bè và gia đình nhé. Em cần anh lắm đấy, nhất là khi con ốm hay em bận việc cơ quan đến mệt mỏi. Giá mà lúc ấy, anh tạm quên bạn bè đi một chút nhỉ, chỉ một chút thôi mà…
3/ Anh đối ngoại rất tốt. Đối ngoại ở đây là đối xử với nhà ngoại – theo cách nói của anh ấy. Điều này thì cả nhà ngoại em công nhận( trừ mẹ- mẹ khó tính và yêu cầu rất cao, và anh thì hiểu tính mẹ, phải không nào?). Em ngày một yêu anh nhiều hơn vì điều đó đấy. Và tất nhiên, em sẽ cố gắng để các anh chị trên nhà khen em như anh chị em khen anh vậy. Hai đứa mình cùng phát huy, anh nhỉ?
4/ Anh biết tiết kiệm để lo cho tương lai của gia đình. Điểm này thì anh hơn hẳn em. Em luôn cố gắng chu toàn cuộc sống, cố gắng để anh và các con được no ấm và đầy đủ. Nhưng mà sao những cám dỗ chi tiêu cứ thu hút em thế kia? Em hay tiêu hoang quá, may mà sự hoang phí đó chưa bao giờ vô bổ, em toàn tiêu cho anh, cho con và cho chính mình thôi. Nhưng tiêu hoang như vậy thì mục tiêu tiết kiệm thật khó đạt. Em nhất định phải sửa thôi. Nhưng mà cũng tại anh đấy, dạo này suốt ngày chê em béo, chê em thừa thịt…thế nên em phải trang điểm, phải may váy áo…em đang cố thay đổi mình, hoàn thiện mình vì em muốn anh lúc nào cũng thấy em đẹp nhất, không còn tơ tưởng đến cô nào khác nữa. Chứ thiên hạ đầy rẫy đàn ông ra đấy, nhưng em thấy chẳng ai bằng chồng yêu của em cả. Anh ko đẹp trai, nhưng anh yêu em- anh là của em- thế là đủ lắm rồi, em chẳng cần ai khác nữa.
5/ Anh rất chiều ý em. Em xin chuyển lên thành phố, anh cũng đồng ý ngay. Nhưng cái này thì em phải nói rõ. Em xin chuyển là vì anh đấy. Em biết anh không thích thú gì khi sống xa các anh chị, càng không thích thú gì khi sống trong điều kiện hiện tại của mình. Thế nên em nghĩ, chuyển đi cũng là một giải pháp cho chúng mình. Hãy cùng em cố gắng vì gia đình, anh nhé.
Đấy, kể ra bao nhiêu là ưu điểm của anh, em lại càng thấy yêu anh hơn. Nhưng anh hãy chú ý một chút những nguyên nhân khiến em lắm lời nhé, anh yêu. Em thì chẳng được nước gì cả, chỉ có mỗi một điểm đáng tự hào là vô cùng yêu anh và con thôi. Em sẽ phải cố gắng ít cằn nhằn hơn, biết thông cảm với anh hơn và tiết kiệm chi tiêu hơn. Còn anh, hãy cố gắng thể hiện tình yêu thương để mỗi khi mắc lỗi, em biết giật mình sửa đổi vì anh, anh nhé!
Yêu anh vô cùng.

Ngày...............
Hắn được thăng chức trưởng phòng sau nhiều nỗ lực. Mừng cho hắn, mình cũng nhẹ lòng vì như vậy ít nhiều cũng cởi bỏ giúp hắn được chút ít cảm giác tự ti thua kém vợ của hắn trong thời gian qua. Đi mua thêm cho hắn vài bộ quần áo mới, đôi giầy mới....nhìn hắn như trẻ con cười hớn hở, mình cũng vui lây. Chỉ một tuần sau, hắn nhăn nhó: em ơi, mệt quá, suốt ngày khách với khứa. Công việc thì bù đầu...
Mình cười, hớn hở không kém: thì công việc mà, anh phải cố gắng thôi. Đấy là anh mới có mỗi việc cơ quan, chứ em vừa việc cơ quan, vừa làm thêm lại còn quản lí shop, em còn bù đầu hơn ấy chứ!...
Hắn im lặng quay ngoắt đi, mình buồn cười. Độ này thay đổi nhiều rồi, không còn văng tục lung tung nữa. Nhưng mà vẫn chưa thôi cái tật nhăn nhó mỗi khi mình về muộn hay chưa kịp chu toàn việc nhà. Kệ, cho hắn vất vả thế, hắn mới biết là mình thật sự đã phải chịu đựng hắn đến thế nào. he he................


ngày.........................
hắn viết thư cho mình. Hơ, mình ngẩn ngơ không tin nổi. Con người mà mình vẫn đánh giá là " không có 1 gr lãng mạn trong đầu" hôm nay lại viết thư. Ấy vậy mà đọc thư hắn, mình suýt khóc.
Hóa ra, hắn đã thật cô đơn khi bố chồng mình mất. Lúc đó mình mang thai con gái được 4 tháng, sợ mình buồn lây nên hắn đã cố tỏ ra cứng cỏi. Vậy mà mình, lúc đó, đã thầm nghĩ hắn đúng là máu lạnh, bố chết mà chẳng thấy buồn được mấy ngày!!!
Hóa ra, những đêm mình thức trắng trông con, hắn cũng đều không ngủ. Hắn bảo hắn nằm cũng có ngủ được tý nào đâu, nhưng đằng nào thì dậy con cũng không theo, nó khóc thì thành ra lại làm khổ vợ. Ui chồng ơi là chồng, dậy 1,2,3 lần nó không theo, nhưng nhiều lần thì nó khác theo chứ. Với lại, mình cũng đâu bắt buộc hắn phải bế con thay mình, giá mà hắn dấp hộ mình cái khăn lau mặt cho con, lấy nước ấm cho con uống khi nôn trớ...thế là mình đã hạnh phúc lắm rồi. Đàn bà, khi đàn ông không giúp thì kêu gào đòi bình đằng, nhưng chồng lăm le làm tý việc là lại xót ruột( và cả sốt ruột) nên tha cho các hắn ngay ấy mà.
Hóa ra, hắn đã phải ngậm bồ hon làm ngọt rất nhiều trước bà ngoại. Trước mặt mình, bà chẳng khi nào nói con rể một lời. Vậy nên mình không hình dung nổi hắn đã bị bà ngoại mắng mỏ, thậm chí mạt sát đến thế. Vậy mà mỗi lần hắn có ý trách cứ bà ngoại là mình lại mặt nặng mày nhẹ. Chồng ơi, giờ chia sẻ với chồng, chắc cũng chưa quá muộn phải không?
Hóa ra, hắn cũng ân hận mỗi khi mắc lỗi, làm mình giận. Nhưng sự im lặng đâu thay được lời xin lỗi. Câu nói ngắn gọn mà nặng nề đến thế sao chồng?
Hắn cũng nói rằng hắn có rất nhiều tật xấu, và tật xấu nhất của hắn là đánh bạc và văng tục( đúng quá!). Nhưng hắn cũng bảo rằng mình có đi tìm khắp thế gian cũng chẳng tìm được ai yêu mình như hắn đang yêu. Điều này thì còn phải xem xét đã.
Nhưng đọc xong thư hắn, có một điều mình chắc chắn ngay được: mình thật đã không chọn nhầm chồng. Rằng hắn quả thật có nhiều tật xấu, nhưng hắn đang cố gắng thay đổi vì mình.
Công cuộc cải tổ muôn năm!
Hóa ra.......................................

Ngày..................................
cuộc sống là một chuỗi ngày nối tiếp những buồn vui, những yêu thương hờn giận. Mình có lúc đã thật giận chồng, nhiều lúc đã muốn li hôn và thật nhiều lúc đã muốn không còn liên hệ gì với hắn chồng mình nữa. Nhưng nhìn vào hai thiên thần nhỏ, nhớ lại chặng đường nhọc nhằn mình đã đi qua, mình thật không nỡ để các con phải chịu đựng nhưng trớ trêu không phải do lỗi của chúng gây ra nên đã tiếp tục nhẫn nhịn và cố gắng. Thật may là hắn chồng cuối cùng cũng đang dần nhận ra giá trị của gia đình, đang dần sống có trách nhiệm hơn. Mình may mắn, nhưng thế gian có bao nhiêu người phụ nữ được may mắn như vậy?
Hôm qua cô em đồng nghiệp cũ rủ mình đi thăm người ốm, xong rồi hai chị em đi uống caphe. Mình đã nao lòng khi cô ấy khóc. Chồng cô ấy có bồ, trẻ trung và hiện đại hơn cô ấy. Chẳng biết khuyên cô ấy điều gì. Khổ đau làm nếp nhăn rõ hơn trên quầng mắt thiếu ngủ, chắc vì suy nghĩ nhiều quá. Cô ấy cũng giống như mình, đứng trước quyết định li hôn đã khắc khoải còn con...còn con...Phải, con thì sao? Biết làm sao với những thiên thần vô tội đáng thương đó?Không biết có khi nào, các hắn chồng khiến vợ con đau khổ đã khắc khoải vì con giống mình, giống cô ấy, giống bao người phụ nữ khác?
Tự nhiên thấy thật buồn....................................




Ngày............................
Dạo này tranh thủ lúc rảnh rỗi, mình nhặt nhạnh vải vụn may ghép vào thành váy, áo cho con gái. Trông khá xinh xắn. Khoái nhất là cảm giác lúc con gái vênh mặt lên khoe với bạn: mẹ tớ may đấy, cậu chẳng có đâu...
Nhưng mà cứ đi may nhờ mãi, cũng lười. Đang loe ngoe tìm thông tin trên mạng về máy khâu mini thì hắn chồng chen vào: mua lấy 1 cái về mà dùng!
Ui giời, ở đây đã có ai có mấy khâu mini đâu, biết chất lượng thế nào mà mua?
Thì phải có người mua mới đánh giá được chứ? Ai cũng như em thì 10 năm nữa vẫn chẳng biết máy đó may thế nào.
Nhưng...tiếc tiền lắm!
Tiếc gì, tôi vừa lấy tiền quý đấy, mua lấy 1 cái mà dùng!
He, sướng rơn! Hắn được cái chẳng bao giờ nghi ngờ độ khéo tay của vợ. Mùa đông thấy mình hì hụi đan đan móc móc, hắn đi công tác cũng mua về cho mình cả đống len. Cơ mà chẳng bao giờ khen vợ lấy một câu. Mình mà cằn nhằn về điều đó hắn lại bảo: xời, đã hơn ai mà tinh tướng! Tức điện.
Ấy thế mà có một ngày đẹp giời, con bé cùng cơ quan hắn phi xe đỗ xịch trước nhà, mang theo cả len và kim đan: chị ơi, chị dạy em đan váy cho con gái với!
Ơ....................
Ơ gì, anh T bảo chị đan đẹp lắm. Nghe anh ấy nói, áo len của cả nhà chị đan hết đúng ko?
Ôi giời, đồ một tấc lên đến giời! Mình mới chỉ đan áo cho con thôi, hắn đâu đã được hưởng sái cái nào( thực ra, mình đâu đã khéo tay đến thế!), vậy mà...
Tự nhiên mất thời gian, nhưng thấy con bé nhiệt tình, mình cũng mang len ra hướng dẫn. Nghĩ lại chuyện này tự nhiên lại thấy yêu yêu chồng là. he he
     

0 nhận xét:

Đăng nhận xét