Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2016

Truyền Tình Yêu Cay Đắng

Quen nhau 3 tháng anh cắt đứt liên lạc với Thuỳ. Thuỳ gọi điện anh không bắt máy, nhắn tin anh không trả lời. Gọi nhiều quá thì anh nhắn vỏn vẹn "Anh đang bận họp, anh sẽ gọi lại cho em sau"
Anh họp ngày họp luôn cả ban đêm, bận tới mới mức không thể nghe một cuộc gọi của Thuỳ. Thuỳ linh cảm sắp có chuyện xảy ra nhưng cô không dám nghĩ xa hơn. Cô không dám phiền anh nữa mà chỉ lẳng lặng chúc anh ngủ ngon mỗi tối, cô bắt đầu thấy sợ khi nhận được tin nhắn của anh, cô sợ anh sẽ nói "Anh có chuyện muốn nói với em" 
Thuỳ bước chân vào đại học thì quen anh qua đứa bạn chung. Tình yêu đầu ngây thơ trong sáng. Anh (tên Phong) lớn hơn Thuỳ 2 tuổi, tình yêu của anh và Thuỳ bắt đầu và chưa bao giờ vượt quá những cái hôn. Những ngày mới quen anh ngày nào cũng sang gặp Thuỳ, đón Thuỳ đi ăn, đi tới bất cứ đâu chỉ cần Thuỳ thích. Những ngày đó đi đâu xa để Thuỳ lại 1 mình ở SG anh lo Thuỳ buồn, anh bảo em sẽ nhớ Thuỳ nhiều lắm, không nỡ đi. Thuỳ chỉ thui thủi 1 mình anh thương. Thuỳ cảm nhận với anh Thuỳ cần được nâng niu bảo vệ. Trước khi xa anh Thuỳ hay khóc nhè để anh phải dỗ dành thật lâu Thuỳ mới thôi (dù chỉ là 2-3 ngày), mỗi ngày anh đều nhắn tin nhắc Thuỳ ăn uống đúng giờ tối không quên gọi cho Thuỳ chúc Thuỳ ngủ ngon. Lần nào về anh cũng có quà cho Thuỳ. Trong thâm tâm anh Thuỳ chỉ là cô gái bé bỏng và anh phải bảo vệ Thuỳ. 
Đi đâu anh cũng đón Thuỳ, học thể dục ở xa thì sáng anh chở Thuỳ đi rồi ra quán cà phê đợi đến 11h học xong để chở Thuỳ về. Thuỳ ngáo ngơ chẳng bao giờ để ý đường xá, anh chở Thuỳ sang phòng anh mấy lần Thuỳ cũng chẳng nhớ đường. Thâm tâm Thuỳ lúc nào cũng "Có anh đây rồi em chẳng cần phải nhớ đường làm gì"
Tình yêu ngọt ngào đó chỉ kéo dài vỏn vẹn 3 tháng. Anh dừng liên lạc với lý do nhà anh bắt đầu mở cty anh bận lắm. Thuỳ biết Thuỳ sắp mất anh, Thuỳ lặng lẽ đợi chờ, Thuỳ sợ Thuỳ phiền anh sẽ nói lời mà Thuỳ không muốn nghe. Chuyện gì đến cũng đến, anh chủ động gọi điện cho Thuỳ sau bao ngày trốn tránh.
Thuỳ do dự vừa mừng vừa sợ, tim Thuỳ đập nhanh hồi hộp bắt máy
-Dạ em nghe ạ!
-Em đang làm gì đấy?
-Dạ em đang ngồi chơi thôi.
-Thế em đã ăn gì chưa? 
-Em ăn rồi ạ. Anh đã ăn chưa?
-Ừ...Anh ăn rồi!
[Cảm giác 2 người yêu nhau nhưng xa lạ vô cùng, giống như chẳng có gì để nói cho nhau nghe. Thuỳ biết chắc chắn sắp có điều gì đó diễn ra khiến Thuỳ đau khổ. Thuỳ không dám nói nhiều không dám hỏi nhiều mặc dù lòng Thuỳ bao nhiêu câu hỏi muốn anh trả lời rằng anh đã làm gì, đã đi đâu, tại sao đột nhiên anh không liên lạc với Thuỳ và câu Thuỳ muốn biết nhưng lại sợ câu trả lời lạnh lùng của anh "CÓ PHẢI ANH ĐÃ HẾT YÊU THUỲ KHÔNG" nhưng Thuỳ im lặng, cuộc gọi trở nên nhạt nhẽo và ngượng ngùng]
-Em này! Anh có chuyện muốn nói với em.
-Anh muốn nói chuyện gì em không muốn nghe đâu. Anh đừng nói! Anh đừng nói gì cả. (Như hiểu được câu chuyện sắp diễn Thuỳ không muốn điều đó xảy ra, Thuỳ sợ rất sợ)
-Anh sang gặp em nhé. Mình cần nói chuyện với nhau.
-Không! Anh đừng sang em bận lắm. Em phải học bài mai em có bài test giữa kỳ rồi. (Thuỳ sợ hãi Thuỳ trốn tránh dù không biết chắc chắn điều anh muốn nói là gì, nhưng Thuỳ biết đó là điều Thuỳ không muốn nghe, linh cảm của Thuỳ luôn luôn đúng) 
-Em sao vậy? Mình phải nói chuyện rõ ràng với nhau chứ em.
-Thôi em không muốn nói chuyện với anh nữa. Em phải học bài rồi. Chúc anh ngủ ngon!
Thuỳ tắt điện tim vẫn còn đập liên hồi vì sợ, vì đau. Thuỳ thật sự không dám đối mặt với lời chia tay, không dám đối mặt với việc chỉ còn 1 mình Thuỳ mà không có Phong bên cạnh. 
Bíp...bíp <Có 1 tin nhắn mới>
"Minh chia tay em nhe! Anh xin loi, em song vui ve nhe"
Đọc tin nhắn tay Thuỳ run run, đúng điều Thuỳ dự đoán đã xảy ra, nước mắt bất chợt rơi. Thuỳ bấm gọi cho anh.
-Tại sao? Tại sao anh muốn chia tay.
-Anh không muốn chia tay qua điện thoại thế này đâu. Anh cũng không muốn em đau lòng. Mai anh sang gặp em mình nói chuyện nhé. Em đừng suy nghĩ nhiều
-Em muốn biết tại sao? <Thuỳ khóc lí nhí vào đt"
-Em đừng khóc. Em ngủ ngoan đi. Mai mình gặp nhé.
Lòng Thuỳ rối ren, Thuỳ đã khóc từ khi nhận được tin nhắn đó. Thuỳ gọi anh liên tục nhưng anh không bắt máy. Bao nhiêu câu hỏi Tại sao hiện ra trong đầu Thuỳ. Tối đó Thuỳ gọi anh liên tục nhưng anh không nhận một cuộc gọi nào của Thuỳ nữa. A tắt máy. Thuỳ nhắn cho anh rất nhiều rất nhiều tin nhắn. "Sao lại đối xử với em như vậy? Em hứa em sẽ không mè nheo, không nhõng nhẽo, không làm anh mệt mỏi nữa, em sẽ trưởng thành tự lo lắng cho mình không bắt anh nghĩ ngợi nhiều nữa, em sẽ tự tìm đường đi học không cần anh chở em đi nữa, không bắt anh mỗi ngày phải gặp em phải nt gọi điện cho em đâu. Đừng rời xa em! Em sợ lắm, em sợ 1 mình ở SG này lắm. Em xin anh! Đừng bỏ rơi em"
Thuỳ đã khóc rất nhiều khóc đến nỗi Thuỳ nằm đó nước mắt tự rơi vì Thuỳ không còn hơi sức để khóc nữa. 
Sáng hôm sau Thuỳ cũng gọi cho anh rất nhiều cuộc gọi và Thuỳ cũng quen với việc anh sẽ không bắt máy. Thuỳ vẫn cứ gọi. 
-Alo! (Giọng nữ)
-Dạ cho hỏi ai đang nghe điện thoại của Phong vậy ạ?
-Em Thuỳ hả! Chị Nguyệt đây! Em đừng gọi cho Phong nữa. Em phiền lắm! Chị và Phong đang quen nhau, em cứ gọi vậy chị không thích đâu.
(Nguyệt là bạn của Phong, Thuỳ cũng gặp Nguyệt nhiều lần đi chơi chung với nhau, Thuỳ không thích không ghét Nguyệt)
-Em không nói chuyện với chị. Em muốn gặp Phong, chị trả điện thoại lại cho anh ấy đi.
Lòng Thuỳ lúc này chỉ nghĩ chắc là Phong nhờ Nguyệt nói thế để lừa Thuỳ, để Thuỳ không gọi cho Phong nữa. Thuỳ đinh ninh Phong sẽ không bao giờ đối xử như vậy với Thuỳ đâu. Thuỳ hiểu Phong mà. 
<này nói chuyện với nó đi> thuỳ nghe tiếng Nguyệt trong điện thoại
-Em đừng gọi nữa tối nay anh sang gặp em.
-Nhưng mà anh với...
Tút tút tút..Thuỳ chưa kịp dứt câu thì anh đã cúp máy.
Thuỳ nôn nóng chờ đến tối
Anh chở Thuỳ ra quán cà phê gần nhà, chọn 1 góc khuất ngồi nói chuyện với Thuỳ.
-Anh chị dùng gì ạ <tiếng phục vụ>
-Cho em cà phê sữa <Thuỳ >
-Cho 1 cam vắt và 1 đen đá. Em bị say cà phê, lần nào uống vào cũng bị chóng mặt mà cứ vậy. 
Anh vẫn nhớ Thuỳ bị say cà phê mỗi lần uống vào đều chóng mặt buồn nôn, những lúc đos Thuỳ hay dựa vào anh mè nheo để anh dỗ dành. 
Không gian lắng lại giữa 2 người quen biết từng yêu nhau giờ trở nên xa lạ vô cùng. Không biết băt đầu từ đâu và sẽ nói những gì. Cả 2 người im lặng. Vừa mới cách đây vài phút Thuỳ có bao nhiêu điều cần anh trả lời nhưng giờ đối diện với sự xa lạ lạnh lùng này Thuỳ cảm thấy những điều cần biết cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Thuỳ không mở miệng nói nổi 1 câu. Thuỳ cầm điện thoại ra nhắn tin cho anh "có thật là 2 ngừoi quen nhau không? từ khi nào"
Bíp bíp.
Anh móc điện thoại từ túi quần ra ngó sơ qua tin nhắn của Thuỳ, không thèm mở khoá điện thoại. Rồi lại cất vào túi, im lặng không trả lời Thuỳ.
-còn ạ-mọi chuyện viết ở trên là có thật 100%
<Đúng là đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra mọi người ạ>

0 nhận xét:

Đăng nhận xét