Này, có mẹ nào đã từng đi gọi vong chưa ạ. Để em kể các mẹ nghe chuyện nhà em đi gọi vong ở Đông Tác nhé, phải nói là ly kì và thật sự là không thể nào tin nổi.
Nói trước là em cũng thuộc loại không tin tưởng lắm vào mấy cái kiểu mê tín dị đoan nhưng mà sau khi chứng kiến thì em không biết phải nói sao nữa.
Ở đây em sẽ kể ra 2 phần:
1. Bắt đầu từ chuyện nhà em đi tìm mộ chú em là liệt sĩ thông qua nhà ngoại cảm Liên ở Hải Dương
2. Từ ông này nhà em mới biết đến chỗ gọi vong ở Đông Tác và chuyện rùng rợn bắt đầu từ đây.
Bây giờ em kể phần 1 trước ạ. Nhà bố em có mấy anh em trong đó có 1 chú sinh năm 50, chú nhập ngũ chiến trường miền trung và mất năm 1972 (đấy là sau nhà em tìm đc mộ mới biết). Hòa bình cũng không thấy chú về nên gia đình cũng đoán được điều xấu xảy ra thế nên có dịp tiếp xúc bố em đã nhờ thầy Liên tìm giúp mộ chú về.
Sơ sơ thì cũng chỉ thế này, thầy chỉ cho gia đình nhà em vào miền trung, đúng khu vực chú mất, và chỉ rõ địa điểm ngôi mộ của chú.
Có cái em thấy không tin nổi là thầy thì ở HN, chỉ gọi điện thoại để hướng dẫn đoàn nhà em đi mà lại chi tiết rõ ràng như thầy đang đi cùng luôn. Em nhắc là đoàn nhà em chỉ có 4 anh em ruột của bố em chứ không có người ngoài nhé.
Ông thầy chỉ đúng ngôi mộ rồi, còn dặn trên mộ có cây hoa vàng, khi nào nó nở hoa nhà mới được thuê dân đến bốc, thậm chí còn chỉ cả thằng bé chăn trâu nó đang trèo lên mộ, thề là kiểu như thiên lý nhãn của Tôn Ngộ Không ý, nhìn xuyên không gian luông.
À đấy, lại kể nốt là ông thầy còn chỉ được cả nhà người yêu chú em, chả là chú đẹp trai giống Bố, hì hì, lí do em xinh cũng là giống bố í (chém gió tí), nên chú đã tán được 1 cô ở gần nơi đóng quân,
Khi đoàn nhà em đến nhà tìm cô, cô ý còn mang được ra cả tấm ảnh của chú em tặng, mà mấy chục năm rồi tuy tấm ảnh đã cũ kĩ nhưng cả nhà đều ngỡ ngàng nhận ra chú luôn.
Bắt đầu từ đây em hơi tin vào khả năng gọi là giác quan thứ 6 của một số nhân vật.
Từ dạo đưa được chú em về quê nhà em phất lên hẳn, làm ăn cũng hanh thông, mà còn 1 chi tiết nữa là con cháu mà cứ về quê ra nghĩa trang liệt sĩ thăm mộ chú thì y như rằng về đánh Lô kiểu gì cũng có con 22 (năm chú mất chú 22 tuổi).
Có lần em uýnh lô xiên quay 22, 27,72, 50 em còn ăn quả xiên 3 to vãi lều.
Sau một thời gian, nhà em đi tạ lễ chỗ ông thầy thì bắt đầu có chuyện.
Trong một lần Bố em đến, thầy phán là tháng 9 âm lịch Bố sẽ gặp tai họa nguy hiểm đến tính mạng, và chuyện xảy ra đúng như vậy. Haizzzz.
Đối với nhà em, bây giờ ông thầy là thánh sống rồi nên Bố tin lắm, cả tháng Bố đã đề phòng cẩn thận mọi thứ, cũng có lần đứng trên vỉa hè còn bị xe máy va phải nhưng chỉ xây xát nhẹ, Bố cũng tin thế là hạn qua, nhưng mà không phải đâu ạ, cuối cùng Bố em vẫn mất.
Cho em nghỉ tí nhé, nhắc đến Bố lại thấy cay cay khóe mắt.
Hết tháng 9 âm lịch, Bố em sung sướng vì mọi chuyện đã qua rồi. Nhân đúng dịp mùng 2 tháng 10 âm lịch nhà em có giỗ ở quê nên Bố quyết định đi cùng bà ngoại về quê ăn giỗ cho bõ cả tháng bị giam chân trong nhà.
Lúc đi thì cũng chả sao, nhưng hôm mùng 3 Bố em với bà lên thì xảy ra chuyện.
Cũng phải kể thêm Bố em là đại tá hải quân nên cũng thuộc dạng rân chơi có điều kiện, hi hi, nên Bố đi con xe EMZ to đùng, hôm đi về thì Bố đèo bà.
Mọi lần Bố đi đâu cũng hay đội mũ bảo hiểm đàng hoàng, nhưng đúng hôm đó lạ mới nhuộm tóc nên Bố lại chủ quan ko đội. Tính bố em nghệ sĩ, cũng thích mng khen mình ngon zai ạ.
Cỗ bàn xong thì Bố và bà đi lên HN, lúc lên lại có ông bác đi cùng nên Bà em lại sang xe của bác ngồi, có lẽ đây cũng là điềm báo chứ nếu 2 người đi cùng một xe có khi bà em lại đỡ được họa cho bố.
Đường về qua cầu Mai Lĩnh, cả đoạn nắng chang chang bà em kể không có xe cộ đi lại, chỉ có xe Bố đi trước và xe bác đèo bà đi sau.
Bỗng đâu đang đi bình thường thì có một xe máy do 2 thanh niên điều khiển đường bên kia tự dưng nổi hứng đùa nhau xong lạc tay lái lao sang bên đường của bố và đâm thẳng vào xe.
Bố em ngã xuống, chưa kịp nói gì đã đi mất rồi, hai thằng đó thấy vậy bỏ chạy.
Xe bà và bác đi sau, thấy thế bác em rút mũ bảo hiểm ném thẳng vào xe 2 thằng đó và tóm được 1 thằng. Còn bà em chạy lên gọi tên bố em nhưng bố đã không còn nữa, hu hu, lúc đó tuy va đập không quá nặng nhưng chăc do vào phần hiểm nên bố em mất luôn. Bố ơi, con nhớ bố quá hu hu.
Các mợ cứ chấm đây chờ em tí, em vừa tranh thủ làm việc vừa viết nốt ạ.
Nghe tin dữ từ bà em gọi về, nhưng bà chỉ bảo cả nhà vào Hà đông, đoạn cầu Mai Lĩnh ngay, bố bị tai nạn đang cấp cứu chứ bà ko dám nói bố mất rồi vì sợ tụi em hoảng loạn đi đường ko cẩn thận.
Thằng người yêu em nó đèo em vào mà ko hiểu sao mới đi đến đoạn Thanh Xuân em đã bảo nó là “ anh ơi, không hay rồi, em cứ ngửi thấy mùi hương khói”.
Qủa thật, trời chiều hôm ấy hơi mưa mưa lâm thâm, xe em lao đến cầu ML đầu tiên, từ xa em đã thấy bố nằm đắp chiếu ven đường.
Ôi mả cha 2 thằng mất dậy, nghĩ đến vẫn còn cay, nó cướp mất bố của tụi em rồi. Sau này nhà em nhờ quan hệ và công an hỏi cung cái thằng bị tóm nên cũng bắt được nốt thằng kia và đưa cả 2 ra tòa.
Lúc đầu gia đình em làm căng lắm, tổ sư chúng nó, tính mạng bố em có phải đùa đâu, định cho chúng nó đi bóc lịch max nhiều luôn cho chết mẹ nó đi nhưng xong nhà em lên van xin khóc lóc, mẹ em thấy mủi lòng với bố mẹ nó nên cuối cùng lại làm đơn xin bãi nại.
Thôi thì người mất rồi, sống tích đức cho con cháu mai sau.
Sau đó, nhà em lo hậu sự cho bố rồi mẹ em sắp xếp một chuyến đi tạ thầy Liên,
Ai mà ngờ hôm đến nhà thầy, mẹ em đang xớ rớ ngồi xếp hàng thì nghe người nhà thầy gọi bảo có chị nào chồng mới mất vì tai nạn mà nhà được thầy tìm cho mộ liệt sĩ thì vào gặp trước.
Ây dà, nhà thầy ý ở quê phải nói là to vãi cả đái nhé, ông ý ngồi trong nhà mà còn biết mẹ em đến đấy mới tài cơ, trong khi mẹ em cũng chưa kịp trình bầy hay đăng kí gì.
Mẹ em vừa vào nhà trong thì thầy đã quát sa sả vào mặt rồi, đại loại là “tôi đã dặn chị kiêng cho chồng sao không chịu kiêng quá 3 ngày rằm cho hết hạn mà để xảy ra thế này, thôi thì người mất rồi nhưng ông đó đi chưa kịp trăng trối, vẫn còn điều cần nhắn nhủ với gia đình”
Ròi từ đó nhà em được hướng dẫn đi gọi vong ở Đông Tác, mà cái vụ gọi vong này còn ly kì hơn í
Haizz em mỏi tay quá, chờ em tí nhé,
*********
Vâng, sau đấy mẹ em đăng ký đi gọi vong ở Đông Tác. Không hề dễ dàng tí nào luôn, đăng ký cả tháng không đến lượt nhà mình, mẹ em còn phải bỏ tiền mua sản phẩm đa cấp của bọn gì ý nhỉ, nó tài trợ cho trung tâm ấy hay sao ý, mua càng nhiều càng được ưu tiên xếp lên sớm, à amway.
Trong lòng mẹ thương nhớ bố, lại cứ ám ảnh câu ông thầy nói là bố có điều cần trăn trối nên mẹ em chỉ nóng lòng chờ đến lượt nhà em.
À, em kể thêm về Bố, bố là đại tá hải quân nhưng giải ngũ về làm cho tổng cục du lịch VN, nhà em cũng trong khu tập thể của tổng cục đấy ở HN đấy ạ, nhưng bên cạnh đó bố còn kinh doanh riêng chung với chú thứ 2 nhà em.
Vốn liếng làm ăn tuyệt nhiên mẹ em cũng không biết gì, chỉ biết bố kiếm rất tốt, nhà em hồi nhỏ chả thiếu thứ gì, giầu có cũng thuộc dạng đường được.
Thế mà bố mất cái chú không hề bàn giao gì tài sản, mẹ cũng chả biết thế nào mà đòi hỏi.
Đấy anh em các cụ mợ ạ, vì tiền cũng chấp hết, sau này mẹ em hận chú cũng chả thèm quan hệ cơ, và điều bố trăn trối chắc cũng liên quan phần này.
*********
Rồi cuối cùng cũng đến ngày nhà em được trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người VN gọi đến để tương tác với vong linh người nhà.
Em xin thưa các mợ nhé, đây là trung tâm thuộc nhà nước quản lý chứ éo phải kiểu đồng bóng mê tín dị đoan ngoài xã hội ạ.
Họ cũng dặn mẹ em, sáng hôm đến gọi vong thì thắp hương hoa quả trên bàn thờ tổ tiên, nếu muốn tương tác với ai thì nhắn nhủ trong lúc khấn để người nhà nghe và biết mà đến đó.
Trong lúc chờ mẹ vào làm thủ tục thì em la liếm nghe ngóng ng ta kể, trung tâm này đặt đúng ở địa chỉ đó vì từ trường hay lực hút con mẹ gì ý, nó đặc biệt lắm, nơi hai thế giới âm dương có thể giao tiếp được, nghe đã kinh vcđ.
Vốn trước em vô thần vô thánh nhưng lại sợ ma, nên hóng hớt được thế thành ra hôm đi gọi là em cẩn thận găm 1 củ tỏi vào túi quần.
Một phần là em sợ bị vong nhập, một phần là em muốn lúc bố về thì nói chuyện được với bố
**********
Cái chỗ gọi vong nó là tầng 2 của tòa nhà, ban đầu vào người nhà phải phân công 1 người kiểu đại diện lên tầng 4 thắp hương để xin vong linh về.
Sau đó xuống chỗ gọi ngồi lổm nhổm các nhà đã đăng kí cùng nhau trong 1 phòng. Nhà đông nhà vắng, nhưng nhà nào cũng háo hức hồi hộp í ạ.
Sau đó có 1 nhà ngoại cảm đi xuống yêu cầu tất cả ngồi tĩnh lặng, điều khiển cơ thể về trạng thái tĩnh tâm, tập trung nghĩ về người nhà mình, chỉ thế thôi mà sau vài ba phút vong của các nhà nhập vào ầm ầm lun,
Nhà nào mãi ko được vong về thì cô đó đến tận nơi đặt tay lên đầu 1 người trong nhà, theo em hiểu là người nhẹ vía nhất í ạ.
Cô ý đi vòng quanh cả phòng, có cỡ 2 chục gia đình đến gọi, cô vừa đi vừa giao lưu nói chuyện với gia đình xong nói cả với vong, dỗ dành, kể lể, trao đổi như người sống ý ạ, sợ chết mẹ luôn.
Em nhìn ra xung quanh, thấy có bà già bị vong nam nhập, gọi người nhà châm thuốc lá hút phì phèo như đúng rồi, giọng thì ồm ồm.
Lại có quả vong về nhập gào thét the thé, có vong thì nôn ọe, ối dối cứ gọi là loạn loạn hết cả lên, ầm ầm ào ào í ạ, chưa kể pha thêm giọng người sống gào khóc vì thương nhớ người thân, lắm nhà ko kiềm chế được cảm xúc xong hỏi câu gì biết đúng là vong nhà mình thì khóc lóc vật vã, bá vai bá cổ, ôm nhau, rồi có nhà cười như ma làm vì sướng quá, gặp đúng vong nhà mình, nói đúng cái mình cần biết đây rồi
********
Nhà em thì thiu quá, ngồi mãi không có vong nào về, cái nhà ngoại cảm cũng có đến tận nơi hỗ trợ mà không được các mợ ạ.
Hết buổi người ta làm việc cũng chả gọi được, đành phải ra về, chờ cơ hội lần sau, mà cũng lâu cơ, phải 1 tháng nữa mới đến lượt.
Thế là mẹ em lại phải xùy tiền ra mua đồ amway để ủng hộ, chị giúp việc nhà được hưởng sái,đánh răng tòe mỏ, rửa xà phòng mòn tay bằng đồ amway.
Thực ra sau đó về em ân hận lắm, vì em giấu ko kể cho người nhà là em nhét tỏi vào túi quần, và em cứ nghĩ rằng đấy là lí do nhà em không gọi được bố em lên các mợ ạ.
Trong khi đó chuyện tài chính của nhà với chú vẫn khúc mắc, không biết phải làm sao.
Nói thật ngày đó em học ĐH năm thứ 1, bố em đã hứa mua cho em con xe spacy để đi học, bố dặn bố về quê CN lên đi mua mà xong bố chưa kịp lên đã đi rồi.
Khi bố mất sang cơ quan bố nhận tài sản thì tủ cá nhân không có đủ cả tiền mua xe, tất nhiên bố em chả bao giờ trêu em, lúc đó em đang đi cái xe viva rồi, nên việc bố ko đủ tiền chắc chắn liên quan đến chú mà nhà ko có chứng cớ gì cả.
Về sau chả còn bố nhưng em vẫn được chị lo cho đàng hoàng, chị em vẫn xoay sở đổi cho em con xe để thưởng em đã đỗ đại học.
Còn tiền thì chả đòi được chú xu nào đâu ạ, chỉ có là chú ý phúng viếng tiền, và sau đấy vài năm thấy mua 2 con nhà to đùng ở phố trần quốc toản luôn ạ.
Sau đó 2 tuần họ lại gọi nhà em, lần này thì em tuyệt nhiên ko dám nhét tỏi tủng gì hết, nhưng mà em sợ lắm nên em rủ cả chồng em đi cùng nhà ngoại em đến đấy.
Thủ tục vẫn thế, phòng gọi vong vẫn nhộn nhạo như thế, nhưng mà nhà em ngôi được 1 lúc thì vong về luôn.
******
Hẳn là 4 vong nhà em về, nhập lần lượt vào từng người nhé
1. Bà ngoại em về đầu tiên, nhập vào dì, dì cứ nước mắt ngắn nước mắt dài, thút thít mãi mới nói, mà không tin nổi là bà dặn dò qua dì như thật luôn, phân chia tài sản của bà, còn nói chính xác thế này, tao có 3 đứa cháu ngoại (là 3 chị em em) thì đã lấy chồng tao cho mỗi đứa 3 chỉ, còn 2 đứa con nhà dì thứ 2 thì bà dặn cũng cho như thế, còn thằng em út con nhà dì đang bị nhập thì được bà cưng hơn nên bà dặn là cho nó chỗ trang sức của bà.
Lúc đó mng cũng đùa nhau hay là nhập vào dì nên dì nói vậy cho có lợi cho thằng con, thế nên mẹ mới hỏi bà về tiền gửi tiết kiệm thì tính sao, sổ tiết kiệm là do dì 2 làm ngân hàng lập sổ và quản lý nhé, thế mà dì út nói ra đúng số tiền và phân chia đều đặn lun. Đến đây thì cả nhà chả còn ai nghi ngờ gì hết rồi.
Được 1 lúc thì vong bà em đi luôn, cả nhà ngỡ ngàng lại ngồi chờ xem sao, rồi chồng em bị nhập nhưng là vong lạ, nhập vào thì quát ầm ầm lên, mà chả nghe rõ cái gì xong xin điếu thuốc hút, mà chồng em ko biết hút thuốc lá nhé, nhưng lúc đấy rít phì phèo như đúng rồi í.
2. Sau đó thì vong bố em về, nhưng mà không nói gì cả, chỉ gật và lắc thôi, cay cú thế ko biết, ko hỏi được gì rõ ràng cả, bà ngoại cảm bảo do vong bố lúc táng người nhà cho ngậm gạo vàng kiểu gì ý mà ko nói được, haizz, lâu quá em chả nhớ rõ chi tiết bà ý nói.
Mẹ em hỏi có thương 4 mẹ con không thì khóc rồi gật, mẹ em hỏi thế tài sản bố gửi ai thì ko nói được chỉ khóc thôi, rồi mẹ em hỏi sống dưới đấy thế nào, có phù hộ cho con cái được ko, nói chung là rất chung chung vì chỉ gật và lắc. Cũng chỉ trong đó một thoáng là vong đi luôn.
3. Lần này mới là kinh, vong cụ em về nhập vào em. Cụ em ở quê tên xấu, gọi là Ngan nên hồi nhỏ bọn bạn mẹ em có chế bài hát là “ mẹ ơi, con ngan nhà ta nó già, thịt đi ko mai ngày kia nó gầy” để trêu chọc mẹ em, nhưng đôi khi mẹ bị mắng nên cũng adua hát theo cơ, thế là vong cụ về chỉ tay thằng vào mặt mẹ quát ầm lên bảo “ ngày xưa mày hát bố lếu bố láo, mày hát lại ngay tao xem”.
Ôí chà chà lúc đó là vong đang nhập vào em nhé, thế mà chỉ tay thẳng vào mặt mẹ thế, em sợ vãi ra.
À phải nói là lúc đó em vẫn có cảm giác nhé, nhưng tâm trạng nó lâng lâng thôi, kiểu em muốn mẹ hỏi em những câu này câu này để trả lòi nhưng mẹ ko hỏi, mà mẹ hỏi câu gì vong trả lời thế chứ mình ko điều khiển được.
Nó kiểu dạng trạng thái tỉnh táo nhưng đầu óc bị điều khiển ý ạ.
Xong rồi vong này ko chịu đi cơ, thế mới ly kì
********
Để giải thích phần này em lại phải quay lại câu chuyện của nhà bà ngoại em. Bà là y tá, hồi xưa lấy ông thì ông đi chiến trường, thỉnh thoảng ông cũng về thăm nhà nhưng bà cũng mãi ko sinh được con, ko hiểu vì sao. Lấy nhau đã lâu mà ông bà vẫn sống xa nhau, bà cứ thui thủi một mình. Mà đây là bà ngoại nuôi của em thôi, chứ bà ngoại thật giờ em mới kể này.
Bà thật thì quê ở Yên bái, sinh đôi 1 trai 1 gái, mẹ em ra trước, cậu ra sau. Và người đỡ đẻ là bà ngoại nuôi.
Theo hủ tục ở quê, đúng kiểu đất lề quê thói người ta kiêng sinh đôi 1 trai 1 gái, bảo là do cặp đôi yêu nhau kiếp trước đầu thai rồi abc này nọ thành ra lúc sinh ra bà thật mới van vỉ bà nuôi xử lý mẹ em hộ, và chỉ muốn mang cậu về thôi vì là con trai ạ. Bà nuôi em lúc đó mới nhận mẹ em về nuôi, bởi cũng đang khao khát có người, chứ cũng chả biết xử lý thế nào.
Sau đấy thì 8 tháng bà em sinh ra dì 2, chắc là sản phẩm do ông về thăm lần trước nhưng lúc nhận mẹ thì bà chưa biết. Vậy là mẹ với dì 2 bằng tuổi, sau này bà nuôi coi mẹ em như con gái trưởng trong nhà, chưa một lần phân biệt đối xử gì hết, thành ra em có 2 bà ngoại nhưng bà thật thì ít khi gặp gỡ.
Cho nên cụ ngoại nhập vào cũng là cụ nuôi nhé.
Lúc mà lên thắp hương ban thần linh thì dì 2 em là người đại diện mời bà ngoại và cụ, nhưng do dì làm ngân hàng nên ko ngồi lâu được và đã về một lúc rồi.
Hết buổi gọi vong mà em vẫn bị nhập, cái bà ngoại cảm cũng đi ăn trưa, dì thì về, theo thủ tục chỉ cần người đại diện lên ban thắp hương là vong ra, thế mà em cứ bị vong nhập vì dì về, mẹ lên thắp hương thì cụ dưới này cứ gào lên là tao ghét nó, nó hay trêu tao mât dạy. Ôi em thế là cứ bị hành.
Em sợ lắm, sợ mất mật í, dì út thì cứ vỗ về em.
Em nhớ lúc đó mới mua đôi giầy adidas ánh kim đẹp vãi, em nhìn thấy ở cửa nên cứ cố bò ra để xỏ giầy mong vong ra để về như nhà người ta mà không được, không hiểu sức mạnh gì mà em cứ bò ra lại bị kéo vào, cả nhà em thì cuống quýt sợ hãi mà ko biết cầu cứu ai. Xong vong lại điều khiển em ngồi ở bậu cửa rồi khóc thút thít nói thương nhớ con cháu. Thật sự sau 4-5 tiếng đi gọi vong thì lúc đó tâm trạng nhà em cũng ko còn háo hứng nghe nữa mà chỉ lo làm sao để vong ra cho em về thôi
Thứ Năm, 16 tháng 2, 2017
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét