Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2017

700 NGÀY BÊN NHAU

"2 năm - hơn 700 ngày bên nhau, tôi lừa dối anh. Yêu anh nhưng vẫn lên giường với nhiều người đàn ông khác".
Câu chuyện cuộc đời tôi. Bạn có thể k tin, nhưng đừng nói những lời thiếu văn hoá.
Tôi - cô sinh viên trường đại học năm ba. Hàng ngày sáng cắp sách lên trường , chiều tôi lại hẹn gặp và lên giường với những người đàn ông khác. Họ trả giá tôi, họ mơn trớn tôi, họ giày vò tôi .... Xong xuôi họ đưa tôi một khoản tiền như đã hẹn rồi bước đi như chưa từng quen biết. Tôi - cô gái làm tiền khoác chiếc mác sinh viên. Các web sex đầy rẫy những hình ảnh trần truồng của tôi đã được các checker che mặt. Sẽ không giải thích về cuộc đời mình.... Bởi tôi có nói bạn cũng sẽ nghĩ tôi biện hộ cho bản thân. Vậy đừng hỏi vì sao tôi lại làm gái nhé? Chỉ cần lắng nghe câu chuyện tình yêu của tôi là được rồi. Tôi bắt đầu làm gái từ khi bước vào đại học, sáng lên giảng đường, chiều về mở điện thoại ra và nhận các cuộc gọi của khách, tối lại dành thời gian cho bạn bè và những mối quan hệ k tên. Mối quan hệ không tên đây là những ng đàn ônh tôi hẹn hò yêu đương ở cs ngoài, họ k hề biết mặt đen tối của tôi.... Nhưng chưa một ai tôi yêu thật lòng cả.... Kể từ khi vào nghề, tôi quyết định sẽ k yêu một ai thật sự. Bởi tôi nghĩ mình k xứng đáng với ai, vậy nên nếu như tôi buồn tôi sẽ tìm một người đàn ông hợp mình để hẹn hò, thuy thoảng coffe, xem film, đi dạo và tâm sự, nhưng tôi chỉ dừng ở mức ái mộ chứ k đi vào tình yêu....Những người theo đuổi tôi thường nói tôi có một trái tim lạnh. Nhưng thật ra là do tôi cần tiền hơn cần tình yêu. Nếu thật sự yêu ai đó, tôi khó có thể đi làm được nhiều, thời gian dành cho ngy nhiều sẽ khiến tôi giảm bớt thu nhập. Chưa kể tôi k thể dấu được mãi, ng đàn ông tôi yêu sẽ kiểm soát tôi, hoặc sớm muộn cũng phát hiện ra. Vậy nên tôi chẳng muốn yêu ai sâu đậm cả, và quan trọng nhất là tôi gần như không sex với những ng đàn ông đó. Bởi sex với tôi là một thứ thừa thãi, hàng ngày đi làm đã khiến tôi mệt rồi. Ban đầu những ng đàn ông ấy cũng trân trọng tôi, nhưng tình yêu mà k có sex khiến họ chán nản, kèm thêm sự hờ hững và những việc làm k rõ ràng của tôi khiến họ muốn từ bỏ. Khi đó tôi sẽ là người dừng lại mối quan hệ đó trước, đôi lúc cũng trống trải vài ngày nhưng rồi lại vội quên đi... Có lẽ bởi tôi chưa thật sự yêu họ. Cho đến khi gặp anh.... Cũng vào khoảng thời gian này từ 2 năm trước. Trời bắt đầu chuyển sang thu, gió thu se lạnh khiến con người ta buồn man mác. Tôi yêu những ngày chớm thu sang .... Quen anh qua một vài người bạn, nét điềm đạm và nam tính của anh cuốn hút tôi. Chúng tôi làm quen nhau và hẹn hò, anh không vồ vập như những người đàn ông khác, nhẹ nhàng quan tâm tôi và tìm hiểu tôi, có lẽ anh cũng cần thời gian để biết tôi có hợp với anh không.... Còn với tôi anh là mẫu người đàn ông tôi thích, tôi thích sự mạnh mẽ nam tính và từng trải ở anh. Chúng tôi thường coffe, đi dạo lúc rảnh rỗi, anh lặng lẽ bên tôi và chinh phục tôi. Hàng ngày sáng đi học, chiều đi khách, tối tôi lại dành thời gian hẹn hò với anh. Tôi nói dối phải đi học cả ngày nên k gặp chiều được. Anh tin tôi.... Sau 2 tháng quen nhau anh cũng ngỏ lời, tôi chọn cách im lặng. Anh mặc nhiên coi sự im lặng đó là đồng ý, còn tôi chỉ coi anh như một người đàn ông đặc biệt hơn những người tôi từng hẹn hò cũ. Bởi anh có gì đó cuốn hút tôi khiến tôi muốn ở bên anh. Tôi không nghĩ mình sẽ yêu anh như người ta vẫn thường nói yêu và bên nhau trọn đời. ..... Ở đời thứ gì càng khó có được thì khiến người ta càng muốn chinh phục nó. Chính sự hời hợt của tôi khiến anh càng muốn tôi yêu anh. Ngày nào tan làm về, tối anh lại sang đón tôi đi dạo... Tôi thì vẫn thế , vẫn đi làm, đủ số lượng khách mới về dành thời gian cho anh. Có những hôm vắng khách, tôi từ chối đi chơi với anh kêu bận rồi đi làm đến muộn mới về. Có những lần anh gọi điện thoại cho tôi, nằm bên người đàn ông khác tôi vẫn bình thản nghe. Những ng đàn ông kia chỉ cần tôi phục vụ họ, họ k xen vào cs của tôi.... Vậy đấy, tôi lừa dối anh và bình thản như chẳng có gì là ghê tởm cả. Bởi tôi gần như chai sạn rồi, hoặc có lẽ tôi chưa thật sự yêu anh để cảm thấy mình muốn dừng lại nghề kia. Đôi lúc tôi cũng thấy ghê tởm mình, hẹn hò yêu đương với anh mà lại lên giường với bao người đàn ông khác. Nhưng rồi tôi lại tự nhủ, anh chỉ là thoáng qua thôi. Thứ tôi cần là tiền đóng học, tiền gửi về nhà, tiền trả nợ cho mẹ và tiền lo tương lai tôi. Chữ tiền gắn liền vào trong suy nghĩ tôi. Không có tình yêu tôi vẫn sống được nhưng ko có tiền tôi và cả gia đình sẽ khổ. Tôi tự nhủ sẽ đi làm hết 4 năm đại học, trả nợ và tích một khoản tiền ra trường xin việc và làm lại từ đâu. Có thể bạn k tin? Nhưng nhiều người làm gái như tôi vẫn luôn biết tích góp để rũ bỏ vết đen đi lên làm lại cuộc đời. Từ khi bên anh, tôi thấy cuộc sống thú vị hơn. Đôi khi tôi buồn nhưng chỉ cần im lặng và dựa vào vai anh là tôi thấy mình bình yên hơn nhiều. Anh có một bờ vai ấm áp và dáng người đủ vững trãi khiến tôi muốn được anh chở che.... Anh quan tâm tôi hàng ngày, luôn muốn ở cạnh tôi lúc rảnh rỗi.... Còn tôi vẫn thế, tôi vẫn lừa dối anh. Ngày hôm đó vào một buổi chiều đông, tôi và anh ngồi ở một quán coffe vắng, tôi đựa đầu vào vai anh và lén nhìn khuôn mặt anh. Anh có chiếc mũi cao, đôi mắt sâu và làn da rám nắng. Lúc này đây tôi thấy anh thật cuốn hút, nét sương gió khiến anh trở nên nam tính và từng trải. Tôi kéo khuôn mặt anh xuống và khẽ hôn anh... Một thoáng bất ngờ vài giây rồi anh đón nhận lại một cách mãnh liệt, cơ thể tôi bỗng nhiên nóng bừng.... Tôi bỗng muốn được gần anh. Anh trở nên đặc biệt hơn những người tôi từng hẹn hò.... Vì anh quyến rũ hay vì tôi đã rung động trước anh ??? Đêm đó chúng tôi thuộc về nhau, anh chọn một khách sạn nhỏ nhưng sang trọng. Vừa bước vào phòng tôi nói đi tắm trước, làn nước ấm xả vào người tôi khiến tôi thấy khoan khoái. Những suy nghĩ đen tối loé trên đầu tôi khiến hai má tôi ửng hồng. Chợt tôi nhận ra đã lâu rồi tôi không như vậy, khẽ đưa tay lướt lên gò hồng đào căng tràn rồi nhìn mình qua gương... Khuôn mặt thanh tú, làn da trắng ngần và đường cong hoàn hảo. Tôi thấy tự tin vào mình... Bỗng anh từ sau ôm lấy tôi và khẽ thì thầm " Em đẹp quá " . Tôi bất giác giật mình vội lấy tay che cơ thể mình lại, dù làm gái thì tôi cũng biết xấu hổ khi lần đầu đứng trước anh ... Hành động của tôi khiến anh càng hưng phấn, anh khẽ siết nhẹ lấy tôi, môi anh từ từ chạm vào môi tôi. Tôi cảm nhận được sự kích thích ở nơi anh, anh khẽ đưa tôi vào phòng đẩy tôi lên giường. Đôi môi anh tham lam hôn lấy bờ ngực tôi, tôi cảm thấy thằng bé cương cứng chạm lấy cơ thể mình. Bỗng tôi thấy ngây dại, anh từ từ đi vào trong tôi, từng nhịp nhấp nhấp, hơi thở gấp gáp.... Tôi và anh hoà quyện lẫn nhau.... Sau ngày hôm đó tôi cảm thấy tình cảm tôi dành cho anh nhiều hơn, điều đó đồng nghĩa với sự bất an ở nơi tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi với anh, tôi sợ một ngày anh biết, tôi sợ mình sẽ yêu anh .... Chúng tôi bên nhau nhiều hơn và làm tình nhiều hơn, mỗi lần trước khi gặp anh tôi lại tắt chiếc điện thoại phụ kia đi. Đôi lần anh nói tôi có gì đó khó hiểu, tôi liền phản bác lại bởi tối nào tôi cũng dành thời gian cho anh . Vậy nên anh cũng k nghi nhờ gì nhiều. Nhưng đời người làm sao tránh được sơ suất, hôm đó anh sang phòng tôi bất chợt, tôi quên chưa tắt máy, khi anh vào phòng tôi ngồi thì chiếc điện thoại kia kêu lên. Là khách hẹn gặp tôi. Anh nhìn tôi như cần một lời giải thích. Mắt anh hằn lên những tia đỏ. Tôi bỗng sợ, sợ mất anh. Anh giật chiếc điện thoại kia lại... - Em dùng 2 điện thoại àh? Em lừa dối tôi sao??? - Không . Đấy là chiếc điện thoại phụ liên lạc với bạn bè và gia đình em, - Vậy em mở khoá ra đi. Anh cần rõ ràng.... - Không có gì anh ạ. Cuộc sống riêng tư của em ko thích anh xen vào? Anh không tin em sao? - Đúng ! Anh không tin em. Anh cảm thấy em bên anh nhưng lúc nào cũng có điều gì giấu anh Anh nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng. Tôi né tránh ánh mắt đó. Không giám nhìn anh... - Ngày nào em cũng đi học cả ngày, tối rảnh lại ở bên anh. Nếu em có người khác thì sao tối nào cũng đi chơi với anh được. Anh không tin em à? Lúc này tôi cảm thấy thật xấu hổ, vẫn nói dối anh được. Nhưng nếu không nói dối thì tôi chẳng biết giải thích như nào. Chẳng nhẽ nói với anh là tôi làm gái sao? - Em mở khoá ra đi . Chỉ cần mở máy ra , không có gì mờ ám thì anh sẽ tin. - Em cần anh trôn trọng cs riêng tư của em. Máy này e hay liên lạc nhắn tin với gia đình. Có những chuyện ko hay trong gia đình em ko muốn ai biết . Tôi gằn giọng Anh im lặng , anh vẫn luôn bình tĩnh như vậy. Bằng sự từng trải khi đã tiếp xúc với quá nhiều ng đàn ông, tôi xà vào vòng tay anh nũng nĩu. Nói những lời tình cảm để anh không nghi ngờ nữa. Lúc này đây tôi thấy mình thật trơ trẽn, lòng tôi dậy sóng lên nỗi bất an và tủi nhục. Anh à.... Em xin lỗi vì đã lừa dối anh.... Thâm tâm tôi biết sắp đến lúc tôi phải xa anh rồi, nhưng tôi chưa sẵn sàng. Hình như tôi đã yêu anh. Đã có đôi lúc tôi nghĩ đến việc dừng lại nghề.... Tôi cảm thấy có lỗi với anh và có lỗi với chính bản thân tôi. Tôi không quan tâm người đời nói gì về mình. Tôi chỉ biết tôi sống ko hại ai, k lừa lọc ai là được. Nhưng có đôi khi tại nạn nghề nghiệp, tôi gặp những thằng đàn ông bệnh hoạn , nó giày vò tôi và làm nhục tôi một cách kinh tởm. Nó có tiền, có quyền, còn tôi là gái đi làm tự do không có bảo kê nên chỉ biết cố gắng chiều nó . Những ngày hôm đó thân xác tôi đau nhừ, những vết bầm tím trên cơ thể tôi khiến tôi càng thấy mình thêm bẩn thỉu. Nhưng rồi lại vì chữ TIỀN mà tôi gạt đi hết. Sau lần đó anh vẫn bên tôi, anh là người đàn ông ít nói. Vậy nên anh không nhắc lại chuyện cũ, nhưng tôi biết anh không hoàn toàn tin tôi. Chiều đông lạnh, tôi tựa vào vai anh ngồi quán coffe cũ. Bản nhạc buồn cất lên ... - Nếu em là người xấu, làm việc xấu, anh còn yêu em không ? Tôi khẽ hỏi - Anh biết em không phải người xấu Tôi mỉm cười khẽ dụi nhẹ vào lòng anh. - Em có điều gì dấu anh à? Tôi im lặng.... Anh cũng im lặng theo, nếu tôi không muốn nói anh sẽ không bao giờ ép tôi nói. - Anh sẽ bên cạnh em bao lâu nhỉ ? Một năm, 2 năm , hay ba năm . Tôi đưa tay tinh nghịch đếm theo miệng mình... - Anh không hứa, anh yêu em nhiều. Nếu có duyên chúng mình sẽ bên nhau trọn đời. Tôi hài lòng với câu trả lời đó. Không cần hứa hẹn, nếu có duyên sẽ thuôc về nhau. Nhưng tôi nào có xứng đáng với anh, tôi nghĩ tôi sẽ tham lam ở bên anh đến khi nào anh rời xa tôi.... Lần đầu tiên tôi nhường sự chủ động kết thúc mối quan hệ cho ng tôi yêu. Tôi không đủ can đảm tự rời xa anh. ... Tôi bắt đầu cẩn thận và đề phòng hơn, con người ta làm điều có lỗi thường lo sợ và bất an mọi lúc. Trước đi gặp khách tôi đều cẩn thận hẹn các khách sạn kín và đi bằng taxi. Tôi cũng dành thời gian cho anh nhiều hơn, anh vẫn thế vẫn quan tâm tôi hằng ngày và bắt đầu muốn tôi gặp gỡ bạn bè và gia đình anh. Vào một buổi cuối tuần, anh đưa tôi về nhà. Nhà anh nằm trong một ngõ nhỏ phố Nguyễn Trãi, căn nhà 2 tầng đầy đủ và ấm áp. Anh không phải công tử nhà giàu nhưng cũng là con trai của một gia đình cơ bản và gia giáo ở đất Hà Nội. Ba mẹ anh ngồi chờ sẵn tôi đến, 2 bác hiền lành và vui vẻ đón tiếp tôi. Tôi cảm nhận họ là người có học thức và nề nếp, có lẽ đó chính là lí do đã sinh ra một người được như anh. Bữa cơm vui vẻ và thân mật khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và ấm áp. Tôi thèm được có một gia đình như anh. Tối hôm đó tôi suy nghĩ rất nhiều, gần nửa năm bên anh, thời gian không phải quá dài nhưng tôi cảm nhận được anh là một người đàn ông mẫu mực và rất yêu thương tôi. Tôi bỗng muốn thay đổi mình để xứng đáng với anh hơn . Tôi quyết định lập ra kế hoạch, quyết định đi làm chăm chỉ 2 tháng nữa rồi dừng nghề. Mỗi lần đi khách tôi được 800 , trước đây mỗi ngày tôi đi 5 khách tôi được 4 triệu. Trả nợ xong cho gia đình tôi cũng chẳng tích góp được nhiều. Nhưng lúc này đây tôi muốn làm lại cuộc đời, tôi muốn mình k làm điều có lỗi với anh nữa, tôi quyết định cố chăm chỉ 2 tháng, đi làm cả đêm để tích góp tiền rồi dừng nghề. Hàng ngày sau khi đi chơi với anh về tôi sẽ đi thêm khách. Bạn thấy tôi quá trơ trẽn phải không? Một đứa làm gái như tôi cần tiền hơn sự đánh giá của người khác. Vậy đấy tôi vẫn cần tiền hơn tình yêu của anh. Đáng khinh bỉ phải không bạn? Vậy là tôi bắt đầu chiến dịch cày kéo, đi khách đêm khiến tôi mệt mỏi và đôi mắt thâm cuồng. Tôi cũng chẳng còn sức lực để chiều anh, đôi lần anh ham muốn tôi gạt ra. Nhìn anh bứt rứt nhưng vẫn ôm tôi k đòi hỏi mà lòng tôi xót xa. Anh àh! Sẽ không lâu nữa đâu anh, em sẽ làm lại cuộc đời để xứng đáng với anh hơn .... Hôm nay anh đón tôi bằng xe của gia đình, anh nói muốn đưa tôi đi ra ngoại thành để thay đổi không khí. Chúng tôi rời hà nội đi đến vùng đất cảng Hải phòng, biển hải phòng k quá đẹp nhưng chỉ cần là biển thì tôi thích rồi. Những ngày nắng hạ đầu mùa thật đẹp.... Liệu chúng tôi sẽ bên nhau bao lâu nữa nhỉ. Hôm nay anh mặc chiếc áo màu ghi tôi tặng, anh vẫn thường thích những chiếc áo tối màu.... Trước ánh nắng nhẹ đầu mùa, dáng người cao, bờ vai rộng, bóng anh đổ xuống vệt dài tạo nên bức tranh đẹp khiến tôi mãi không quên. Tôi yêu anh... Tôi nhận ra tôi yêu anh mất rồi. Anh à! Nếu như anh biết tất cả anh có rời xa em.... ? Chúng tôi chọn một khách sạn nhỏ nhìn ra biển. Anh kê bàn ra ban công và lấy đồ ăn vặt cùng vài lon bia chúng tôi vừa mua dưới nhà. Tôi và anh ngồi nhâm nhi đến nửa đêm, hơi men làm anh và tôi cùng hưng phấn. Đang ngồi bỗng anh bế phốc tôi đưa vào phòng và lột đồ tôi ra.... Anh nhẹ nhàng mơn trớn cơ thể tôi, vuốt ve bờ ngực tôi rồi từ từ đi xuống. Lưỡi anh chạm vào cô bé khiến tôi kích thích tột cùng, tôi dùng tay ghì chặt đầu anh vào khe hẹp đó. Anh khéo léo đưa tôi vào đê mê. Chúng tôi làm tình trong mê dại... " Em yêu anh " - bất giác tôi khẽ nói. Anh khựng lại, đó là lần đầu tiên tôi nói yêu anh sau hơn nửa năm bên anh. Ánh mắt anh nhìn tôi tràn ngập hạnh phúc. Tôi yêu anh. Nhưng những ngày giông bão kéo đến, điều tôi lo sợ nhất đã sảy ra. Chiều chủ nhật ngày hôm đó, tôi nói dối anh bận đi lên trường thi lại . Anh được nghỉ cuối tuần nên muốn đưa tôi đi, tôi bảo anh tôi tự đi được. Nhưng tôi quên mất rằng anh từng nghi ngờ tôi về chiếc điện thoại kia. Anh đến gần phòng trọ tôi và ngồi quan sát. Tôi hôm nay có hẹn với một người khách quen giàu có và sang trọng. Lần nào gặp ông ta tôi cũng cố gắng chuẩn bị thật đẹp để nhận đc sự hài lòng của ông, như vậy tôi sẽ được tiền gấp đôi thậm chí là gấp ba. Tôi gọi một chiếc taxi và từ từ đi ra khu trọ, anh ngồi cách đó vài m nhìn tôi mà tôi k hề biết. Xe lăn bánh anh cũng bám theo, bước đến khách sạn tôi đi thẳng lên phòng mà không biết từ xa có người đàn ông đang nhìn tôi chết lặng. Ngay lúc này đây khi tôi đang viết những dòng này, cảm xúc ùa về khiến trái tim tôi đau thắt.... Mắt tôi nhoè đi.... Chắc có lẽ bạn không tin.... 5 giờ đồng hồ.... Vâng ! 5 giờ anh ngồi ngoài khách sạn chờ tôi, tôi thì vẫn trong đó gặp thêm khách khác mà k hề biết rằng tôi sắp mất anh. Vài lần tôi gọi cho anh anh không bắt máy, tôi nghĩ anh đang ngủ hoặc bận gì đó. 7h tối tôi tắt máy kia rồi tắm rửa chuẩn bị đi về để gặp anh, hôm nay chúng tôi hẹn nhau đi xem film. Bước xuống khách sạn, tôi lặng người, đôi chân run bật khi nhìn thấy xe anh. Anh nhìn tôi vài giây rồi lăn bánh rời đi, khoảnh khắc đó tim tôi đau thắt lại. Điều tôi không mong muốn đã sảy ra... Không cần lời giải thích, không cần nói câu chia tay, anh biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi. Những ngày sau đó, tôi quằn quại nhớ anh. Mất một người mình yêu đau khổ đến nhường nào, nhưng tôi đáng bị như vậy. Đêm nào tôi cũng thức trắng nằm ôm chiếc áo của anh để lại ở phòng . Tôi nghỉ học nằm nhà khóc ngày đêm. Kể từ hôm đó chúng tôi không liên lạc với nhau... Tôi cũng chọn cách im lặng vì tôi nào đủ tư cách để nói gì với anh nữa. Thôi L ạ! Hãy để anh ấy đi, mày không xứng đáng với anh đâu. Nhưng tình yêu làm con người ta trở nên điên dại, dù biết rằng mình bỉ ổi và đáng ghê tởm nhưng tôi vẫn ko thể gạt được hình bóng anh. Tôi nhớ những cái ôm xiết chặt , mạnh mẽ nhưng cũng đầy ấm áp. Tôi nhớ khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt tràn đầy tình cảm khi anh nhìn tôi. Nửa tháng trôi đi, tôi kiệt sức vì tự dằn vặt mình. Phòng trọ bên nhìn thấy tôi lịm đi khi đi ngang qua cửa sổ. Họ phá cửa vào và đưa tôi đi viện, bác sĩ bảo tôi bị kiệt sức và khủng hoảng tâm lý. Bạn thân đại học tôi liền liên lạc với anh. Hai ngày tôi nằm viện, anh không đến. - Thằng đàn ông nào cũng vậy thôi, mày quên nó đi. Việc gì phải đau khổ hành hạ mình đến mức này. Mày xinh đẹp thiếu gì thằng theo. Quên thằng khốn nạn đó đi, nó không xứng đáng với mày đâu. Bạn thân tôi xót xa nhìn tôi và an ủi. Tôi cười buồn... Người không xứng đáng là tôi chứ không phải anh.... Một tháng trôi qua kể từ ngày anh im lặng rời xa tôi. Hằng ngày tôi vẫn lén vào theo dõi facebook anh. Anh không cập nhập gì thêm ngoài trạng thái " ĐAU ! " anh viết ngày hôm đó. Tôi tự dặn lòng mình phải quên anh dù lòng tôi nghẹn đắng . Đó là sự trả giá cho việc lừa dối anh và buông thả bản thân mình. Tôi quyết định dừng nghề và xin đi làm thêm ở một shop thời trang nhỏ. Số tiền tôi tích được cất đi một phần , và dùng tiền đi làm thêm hàng ngày trang trải cuộc sống. Thuy thoảng đi trên phố thấy bóng dáng ai giống anh tôi liền vội vàng nhìn theo, tôi chẳng thể quên anh. Nhiều đêm tôi vô thức ngắm ảnh anh rồi oà khóc. Tôi nhớ anh... Vẫn giữ thói quen vào facebook anh hàng ngày. ...... ...... H được gắn thẻ trong một hình ảnh của BT . Trái tim tôi thắt lại khi nhìn thấy ảnh anh bên người cô gái khác.... Stt cập nhập trạng thái " Yêu anh ... " .... Vậy là anh đã có người khác rồi, anh quên tôi nhanh vậy sao? Tôi bật khóc... Ừ tôi làm gì xứng đáng để anh lưu luyến, đến lúc này còn đủ tư cách để nghĩ về anh sao? Tại sao lúc trên giường nhận tiền của thằng đàn ông khác không nghĩ sẽ đến lúc này đi . Tiếc ư???? Mày còn giám tiếc hả L? Tôi tự mỉa mai mình. Dù biết rằng tôi và anh đã chia tay. Dù biết rằng loại con gái như tôi ko đáng để được luyến tiếc anh... Nhưng sao lòng tôi đau đến vậy? Anh àh! Anh hận em lắm phải không? Vậy nên mới quên nhanh vậy.... Phụ nữ thường rất giỏi làm đau bản thân mình, dù biết rằng sẽ đau khi nhìn thấy anh bên người con gái khác. Nhưng tôi vẫn vào face anh và cô gái kia đều đặn hàng ngày. Tôi vẫn lặng lẽ dõi theo anh. Bỗng một ngày tôi có tin nhắn từ cô gái ấy . Tôi tạm gọi cô ấy là BT. - Chị và a H còn liên lạc với nhau k? ..... - Em là ai nhỉ? Tôi biết BT nhưng vẫn nhắn vậy. - Em là bạn gái của a H. E cảm thấy hình như 2 ng vẫn có gì với nhau. Nếu 2 ng còn yêu nhau thì cứ nói với em, em k muốn mình bị lừa dối. E nhắn tin hỏi chị để muốn biết rõ ràng hơn vì nếu hỏi a H thì có còn gì anh ấy cũng chối thôi. E muốn biết rõ ràng. - Àh chị và a H chia tay được gần 2 tháng rồi em, từ khi đó đến giờ bọn chị ko liên lạc với nhau. - Vâng, xin lỗi làm phiền chị. Tôi chưa kịp nhắn lại thì BT chặn fb tôi, cô ấy cũng vào fb anh chặn fb tôi lại . Là con gái thì gần như ai cũng ghen với nyc của ny mình. Tôi hiểu cho BT. Một tuần sau chị bạn của tôi mời sinh nhật, chị ấy cũng chính là người gthieu tôi với anh. Chị là ng tôi khá tôn trọng nên khó từ chối. Một phần trong lòng tôi cũng muốn nhìn anh một lần, dù giờ này anh đã thuộc về người con gái khác. Tôi vẫn muốn lặng lẽ dõi theo anh từ đằng xa. Đã 2 tháng rồi tôi không gặp anh.... Tối hôm đó tôi chọn một chiếc đầm hồng nhạt, 2 tháng nay tôi gầy đi nhiều nên tôi chọn màu hồng để nhìn bớt xanh xao hơn. Đúng như tôi nghĩ anh đi cùng BT ng yêu anh. Dù tôi biết rằng tôi sẽ đau nhưng vẫn muốn gặp anh một lần nữa. BT là một cô gái khá xinh và trẻ tuổi, nét non nớt còn hiện lên mặt của em. Có lẽ em nhận ra tôi, bỗng thấy em cau mày lại rồi chợt ôm xiết lấy vòng eo của anh. Tôi hiểu rằng em đang cố tình nói với tôi rằng em là ng yêu của anh. Tôi đau, nhưng tôi chấp nhận sự thật đó. Nhân quả thường đến muộn, nhưng tôi thì được nhận quá sớm. Gặp anh , cảm xúc lại ùa về... Tôi không thể nào kiểm soát đc lí trí, chia tay anh 2 tháng rồi, đã quen với cuộc sống ko có anh vậy mà sao lúc này tôi lại đau vậy. Bất giác giọt nước mắt lăn trên má tôi, anh khựng lại nhìn và gạt tay cô ấy ra. Dường như ngọn lửa đã len nhóm từ lâu, BT bật thẳng dậy mặt đỏ bừng nhìn anh. Một số người len lén nhìn chúng tôi, tôi cảm thấy k ổn liên xin về trước. Đang định đứng lên thì cô ấy kéo tay tôi lại và muốn tôi ra ngoài nc. Anh khẽ nhìn tôi rồi quay đi. - Chị có việc bận phải về lúc này. Em đừng hiểu lầm mà tội anh ấy. Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt chân thành nhất và từ từ gạt tay BT ra . Lúc này đây tôi mong anh được hạnh phúc, bỗng tôi thấy hối hận khi có mặt trong buổi ngày hôm nay. Tôi thấy có lỗi với anh và có lỗi với ng con gái ấy. Tôi tự nhủ rằng đây sẽ là lần cuối gặp anh, tôi vội bước đi. Nhưng BT chạy theo tôi, anh đi theo kéo cô ấy lại. Trong lúc chờ taxi tôi bỗng nghe thấy T hét lên với anh . - Lúc nào anh cũng bảo không còn yêu nó. Vậy tại sao hôm nào e cũng thấy anh vào xem fb nó? Hôm nay a còn gạt tay em ra??? Vậy là sao ? Tôi xững người lại. Từng câu từng chữ in lại trong đầu tôi. Vậy là anh vẫn quan tâm tôi, vậy là anh vẫn chưa quên tôi? Mắt tôi nhoè đi." -Còn Tiếp- Nguồn: FB Bảo Ngọc Full-Nguồn Bảo Ngọc 2 năm - hơn 700 ngày bên nhau, tôi lừa dối anh. Yêu anh nhưng vẫn lên giường với nhiều người đàn ông khác. Câu chuyện cuộc đời tôi. Bạn có thể k tin, nhưng đừng nói những lời thiếu văn hoá. ........ <Phần 1> tiếp ...... Mắt tôi nhoè đi. . Giây phút đó tôi vừa hạnh phúc vừa thấy đau. Đêm đó tôi về lén vào fb khác để theo dõi anh và T . Tính tò mò tôi biết gần như tất cả ai cũng có.... - 20 phút trước : CÚT - 10 phút trước : Không phải người thay thế. Nhìn những dòng stt của T tôi biết anh và cô ấy đã không còn hạnh phúc. Trang cá nhân của BT xoá sạch những gì thuộc về anh. Còn fb anh vẫn chẳng cập nhập gì từ ngày giông bão đấy.... Tôi nằm vật ra giường.... Lòng ngổn ngang.... có phải là lỗi của tôi k? Nhớ lại lời cô gái ấy nói với anh lúc nãy, tim tôi nhói đau. ....... ....... - Tôi nhớ em. Tin nhắn đến, là của anh... Cảm xúc vỡ oà trong tôi. Là anh, anh đã nhắn cho tôi bạn ạh. Có lẽ bạn chẳng thể biết được cảm giác lúc đó của tôi, hạnh phúc dâng trào... nhưng cũng xót xa. Tay tôi run run nhắn lại nhưng chẳng biết nói gì. Muốn nói với anh nhiều điều nhưng tôi không đủ can đảm. .... - Em cũng rất nhớ anh. ... Tôi nhắn lại và nằm chờ tin nhắn đến. Lòng tự hỏi mình liệu tôi và anh có thể quay trở về được không? ...... ..... 30 phút, 1h rồi 2h trôi qua, anh không trả lời dù imess hiện lên dòng " Đã đọc " Tôi nằm vô thức nhìn lên trần nhà... Chợt hiểu ra tình yêu này ko thể tiếp tục được nữa bởi tôi không còn đủ tư cách đi bên anh. Anh im lặng có lẽ là vì chẳng thể tha thứ cho tôi. L àh! Hãy để anh ấy tìm hạnh phúc khác thôi. Hi vọng gì nữa khi mày đã lừa dối anh nhiều như vậy . Quay lại cũng chẳng thể hạnh phúc khi tổn thương để lại nơi anh quá nhiều, làm sao anh có thể quên được sự phản bội đó, làm sao anh có thể lại yêu tôi. Khóc, khóc thật nhiều, tự nhủ khóc cho anh nốt lần này rồi quyết định quên anh đi. Hãy coi đó như một kỉ niệm đẹp. Lòng tôi đau quặn từng cơn.... Yêu một người khó, quên còn khó hơn.... Đêm ngày hôm sau, khi tôi đang dọn dẹp đồ lại để mai chuyển đi. Căn phòng này có quá nhiều kỉ niệm, chắc hẳn ai đó từng yêu đều biết nếu ở lại căn phòng có hình bóng người cũ sẽ khiến ta càng xót xa và không thể quên. Tin nhắn lại đến. - Tại sao em lại lừa dối tôi? Tin nhắn vỏn vẹn 7 chữ . Nhưng trong từng câu chữ tôi thấy được sự đau lòng ở nơi anh. Lần này lại là đến tôi chọn cách im lặng. Tôi muốn anh quên tôi đi và đi tìm một hạnh phúc khác, một người xứng đáng hơn tôi. Dù sao tôi cũng chỉ là một con đĩ, chẳng đủ tư cách đi bên anh. Tôi lặng lẽ tắt máy và thu xếp đồ tiếp. 30 phút sau có tiếng gõ cửa, anh khẽ gọi tên tôi. Tim tôi đập loạn lên, có chút bối rối xen lẫn với vui mừng. Dù quyết định quên anh nhưng tôi còn yêu anh nhiều lắm. Tôi lặng người nhìn bóng dáng anh mờ mờ qua cửa kính. Lí trí không thắng nổi con tim, chẳng cần biết ngày mai ra sao.... Tôi muốn gặp anh..... Mở cửa ra, vẫn bóng hình người con trai ấy, vẫn đôi mắt ấy anh nhìn tôi. Khẽ tiến lại gần anh, bao nhiêu nhớ thương dồn nén trong tôi khiến tôi chẳng thể điểu khiển được lí trí mình, tôi ôm chặt lấy anh. - Sao em không trả lời tôi? Sao lại lừa dối tôi? Sao lại lên giường với ng đàn ônh khác khi đang yêu tôi? Anh gạt vòng tay của tôi ra nghẹn ngào rồi bật khóc. Lúc này đây, người con trai mạnh mẽ của tôi đâu mất rồi? Đau! Rất đau khi tôi nhìn thấy anh yếu đuối như vậy. Là tại tôi đã làm tổn thương anh. Là tại tôi đùa giỡn tình cảm của anh.... Giá như thời gian quay trở lại, tôi sẽ trân trọng tình yêu này hơn. Giá như..... Tôi đưa tay lau giọt nước mắt của anh... Chẳng biết nói gì ngoài 2 từ "xin lỗi. " ( Câu chuyện cuộc đời tôi viết bằng tất cả cảm xúc chân thật nhất trong tôi, tôi là cô gái sống nội tâm nên muốn truyền đạt tất cả những gì tôi muốn bạn thấu hiểu.... Vậy nên nếu bạn thấy có gì hư hấu, bạn hãy coi như bạn đang đọc một cuốn truyện tôi viết ra ) . Đêm đó chúng tôi ngồi bên nhau. Anh hỏi tôi nhưng lại gần như muốn trốn tránh câu trả lời của tôi. Bởi anh biết tôi có nói gì thì cũng chẳng thể biện minh được sự phản bội đó, anh vẫn phải chấp nhận sự thật. Phải chăng nghe câu trả lời lại càng khiến anh đau lòng và uất hận hơn. Vậy nên anh chỉ im lặng để tôi dựa vai vào anh.... Không ai nói gì cả, màn đêm tĩnh lặng nghe được cả hơi thở của nhau.... Sáng hôm sau anh dậy đi làm, anh nói rằng tôi đừng chuyển đi, cứ ở lại. Anh chỉ nói vậy rồi rời đi, chẳng nói gì đến mối quan hệ của 2 ng. Hôm nay tôi xin nghỉ học và nghỉ làm thêm. Nằm trong căn phòng nhỏ tôi nghĩ về tương lai mình. Cũng 2 tháng rồi tôi không còn đi khách nữa, chiếc máy được tắt đi và cất trong ngăn kéo. Tôi lôi máy ra và bẻ sim đi, tôi muốn mình dừng lại hẳn. Nếu còn sim còn số lúc khó khăn tôi lại có thể quay trở về con đường cũ. Chắc bạn lúc này sẽ cười mỉa mai tôi. Đến giờ này mới chịu từ bỏ hẳn sao?? Vâng. Phải ai trong nghề của tôi mới biết, dấn vào thì dễ , dứt ra thật khó. May rằng tôi làm gái tự do, không quản lý, không bị chăn dắt.... Vậy nên khi muốn dừng lại chỉ phụ thuộc vào sự quyết tâm của tôi. Chiều xuống, tôi thay quần áo và quyết định đi đến một salon. Thay đổi mình và tạm quên những kí ức đen kia đi, dù tôi biết vết ố đó chẳng bao giờ xoá nhoà. Từng lọn tóc dài rơi xuống, mái tóc ngắn đến ngang vai khiến tôi trông thật lạ lẫm, lần đầu tiên tôi để tóc ngắn đến vậy. Anh vẫn im lặng , chẳng có cuộc gọi hay tin nhắn nào, như chưa từng có cuộc gặp đêm qua. Lòng tôi ngổn ngang những câu hỏi, những mong chờ. Tôi không đủ tự tin để liên lạc với anh. Tôi đi mua sắm vài thứ, gần 10h đêm tôi mới về đến nhà. Anh đứng chờ tôi trước cửa phòng từ lúc nào.... Anh chăm chú nhìn tôi đi về phía anh, có lẽ anh chưa quen với sự thay đổi này... - Sao em lại cắt tóc? - Em thấy hợp mà .... Tôi gượng cười để xoa dịu sự căng thẳng trong tôi. Bước vào phòng, anh chợt kéo tôi lại ôm từ đằng sau. - Đùa giỡn tình yêu của anh, em có vui không? Anh vẫn thế, không nói nhiều. Nhưng mỗi câu hỏi đều như cứa vào tim tôi. Nước mắt lại lăn dài, tôi định nói đôi điều, nhưng anh lại ngăn đi. Anh hỏi nhưng không muốn nghe câu trả lời, có lẽ anh sợ nghe tôi giải thích lại càng khiến anh đau. Thật ra tôi cũng chẳng biết nói gì ...., nhận rằng mình làm gái thì tôi không đủ can đảm, nói dối anh thì tôi chẳng muốn làm điều đó dù chỉ một lần nữa. Chúng tôi lại im lặng ngồi bên nhau. Đêm đó anh ôm tôi ngủ, tôi nằm trong vòng tay anh miên man với suy nghĩ liệu tương lai tôi sẽ ra sao? Liệu anh và tôi sẽ thế nào? Anh thuy thoảng xiết nhẹ tôi trong vô thức, mùi cơ thể anh khiến tôi nghẹn ngào, đã bao lâu nay tôi không được ngửi mùi quen thuộc đó. Tôi khẽ cựa mình nằm sát anh hơn, anh tỉnh giấc, kéo tôi lại và hôn nhẹ lên môi, hơi thở anh gấp gáp, cơ thể anh nóng bừng. Nhưng rồi chỉ trong vài giây anh suy nghĩ điều gì đó rồi vội quay đi.... Tôi hiểu rằng anh không thể quên được kí ức ngày hôm đó. Sáng hôm sau là ngày chủ nhật, anh nói muốn đi biển với tôi. Ngày hôm qua tôi đã xin nghỉ nên không thể nghỉ được nữa, tôi suy nghĩ chưa kịp trả lời anh ... Lòng tôi cũng muốn bên anh. - Em không muốn sao? Hay là em bận đi gặp thằng đó, bận lên giường với nó? Nó là thằng nào? Nó yêu em hơn anh hay nó nhiều tiền hơn anh? Mặt anh đỏ bừng nhìn tôi. Thì ra anh nghĩ tôi hẹn hò yêu đương với ng khác ngoài anh. Đúng rồi, hôm đó anh chỉ thấy tôi đi vào khách sạn chứ k hề biết tôi làm gì trong đó. Chắc anh đau lòng lắm.... Nếu là tôi thì tôi sẽ hận và đau thương đến chết mất.... Tôi quyết định xin nghỉ làm và nói dối mình ốm, tôi muốn được bên anh. Anh nghe tôi gọi điện thì cúi xuống tránh ánh mắt tôi, có lẽ anh ngại với tôi vì thái độ vừa rồi. Còn tôi, tôi hiểu sao anh lại như vậy, tôi thấy mình thật có lỗi với anh. Tôi đau lắm..... Biển hôm nay không đẹp như lần hẹn hò trước, bầu trời xám xịt và nước biển úa màu. Lòng tôi cũng khác ngày hôm đó. - Anh àh! Nếu em nói em làm gái anh còn muốn bên em không? Anh lặng người trước câu hỏi của tôi. Gió biển thổi vào làm sống mũi tôi cay.... Anh im lặng và suy nghĩ.... - Tại sao em lại làm nghề đó? ......... - Giờ em có nói gì cũng là biện minh cho sự dơ bẩn của mình. Tất cả chỉ là lí do thôi, vậy nên em không muốn nói tại sao em bước vào nghề. ....... ....... - Em yêu anh, em nghĩ anh biết điều đó. Nhưng chữ yêu không xứng với em nên đó là lí do gần như em chẳng bao giờ nói với anh. ...... ........... Không khi im lặng bao trùm xung quanh. Xa xa có vài đứa trẻ đang nô đùa. Anh không nói gì thêm, chỉ kéo tay tôi lại và nắm. Chúng tôi ngồi im lặng bên nhau.... Trời bắt đầu tối, anh phá vỡ sự im lặng rủ tôi đi ăn. Anh gọi khá nhiều đồ, toàn những món mà tôi thích . - Em muốn uống một chút không? Tôi gật đầu Anh không nhắc gì đến chuyện kia, thuy thoảng gắp đồ cho tôi và hỏi chuyện học hành. 9h tối anh nắm tay tôi dạo trên bờ biển. Chắc bạn đang tưởng tượng khung cảnh tuyệt vời lắm. Nhưng biển Đồ sơn hôm đó bẩn vô cùng, nước biển đen , bờ biển toàn rêu và rác. Chỉ có mùi vị biển và không khí mát mẻ mới làm chúng tôi dễ chịu hơn thôi. - Em làm công việc đó bao lâu rồi? ..... - Gần 3 năm, từ khi em vào đại học. ..... - Em sẽ dừng lại chứ? ..... - Từ ngày em mất anh, em đã quyết định dừng lại. Giờ em đang làm thêm tại shop quần áo. - Em phải dừng lại đi, bởi chẳng ng đàn ông nào chấp nhận điều đó đâu. ..... ....... - Em xin lỗi vì đã lừa dối anh.... Anh đứng lại nhìn tôi. - Em biết không? Bỗng nhiên anh lại thấy dễ chịu hơn chút ít. Nó khá hơn với việc nếu như em yêu anh mà vẫn yêu thêm một người đàn ông khác. Dù rằng em đã lừa dối anh, nhưng nếu là vì em làm việc đó thì anh vẫn cho phép tự an ủi rằng tình cảm e dành cho anh là thật. Tôi thật sự bất ngờ khi anh nghe những lời anh nói với tôi. Tôi lảng tránh sang câu chuyện khác, lúc này tôi cảm thấy xấu hổ không muốn nhắc đến nó nữa. - Vậy còn BT? Anh bên em như này cô ấy không nói gì sao? - Bọn anh chưa yêu nhau, mới hẹn hò với nhau được một tháng. Anh không yêu cô ấy, cô ấy cũng chưa phải là yêu sâu đậm anh. Vậy nên anh dừng lại, điều đó tốt cho T hơn. Tôi thấy tim mình có chút gì đó vui vui..... Tôi vẫn mong cho mình có một cơ hội được hạnh phúc. Đêm đó có men rượu và men tình, chúng tôi hoà quyện vào nhau. Lạ kì thay đêm hôm trước anh không động vào tôi khi nghĩ tôi lừa dối anh bên anh mà vẫn yêu thêm người đàn ông khác. Vậy mà hôm nay khi anh biết tôi làm cái nghề dơ bần đó, thân xác ô uế của tôi đã bao người dày vò nhưng anh lại chẳng bận tâm mà cuồng nhiệt say đắm hoà quyện với tôi. Ngoài kia trời mưa, tôi và anh say mê trong mê dục và tình ái. Sáng ngày hôm sau tôi và anh trở về Hà Nội. Anh không nói gì ngoài vài câu dặn dò đi học đầy đủ và lúc nào rảnh nhắn tin cho anh. Không một lời hàn gắn mối quan hệ, cũng không một lời nói sẽ rời xa.... Anh chỉ im lặng. Nhưng tôi không đòi hỏi gì hơn, lúc này đây bên chỉ cần bên anh thêm phút giây nào là tôi hạnh phúc rồi. Anh vẫn thế, vẫn lặng lẽ bên tôi. Không dày vò quá khứ, cũng chẳng nói gì về tương lai. Sáng tôi đi học, trưa về anh được nghỉ đến đưa tôi đi làm rồi tối về lại đón tôi. Còn tôi, tôi không hi vọng gì hơn. Tôi chỉ cần bên anh, dù rằng anh không còn yêu tôi nhiều nữa. Bước vào cuộc sống lành mạnh khiến tôi tự tin về bản thân hơn, tôi quyết tâm sẽ cố gắng thật nhiều để xứng đáng với anh. Tôi không biết anh có thật sự gạt bỏ được hết mọi quá khứ của tôi để tha thứ không nhưng anh chưa bao giờ một lần nhắc lại chuyện đó. Bất cứ ai trong cuộc đời này, dù là người tốt hay là ng xấu thì họ vẫn hi vọng cho mình được hạnh phúc.... Và tôi cũng vậy. Vào một chiều cuối hạ, anh dặn tôi xin nghỉ làm và đến đón tôi. Anh hôm nay mặc một bộ âu phục nhìn thật lịch lãm , anh dặn tôi trang điểm nhẹ nhàng và chọn một chiếc váy thật đẹp. Ngồi trên xe, anh khẽ nói : - Hôm này giỗ bà nội anh, em về nhà cùng anh nhé?.... Đâu đó có một người con gái đang mỉm cười.... Trong trái tim ngập tràn niềm hạnh phúc. ......... ___________________________ Tôi mong đời sẽ thứ tha cho tôi. Nếu có một kết thúc đẹp. Chắc chắn tôi sẽ cho các bạn biết. Mọi ng mong một happy ending ... Nhưng tôi vẫn chưa may mắn được làm điều đó rồi. Có lẽ chúng tôi cần thêm thời gian, và tôi cũng chưa ra trường mà. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe câu chuyện của tôi ! <nguồn: Bảo Ngọc>

0 nhận xét:

Đăng nhận xét