CÓ MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ NHƯ THẾ!
Có một người đàn bà như thế này.
38 tuổi, đi làm bằng ô tô tỉ bạc, ở một mình, không chồng, không con, nhà nhét 100 người vẫn vừa, nuôi một con chó. Và... dành cả nửa cuộc đời để yêu một người đàn ông.
Hai anh chị yêu nhau ngót ngét cũng phải gần 2 chục năm, từ ngày hai người còn chung ghế nhà trường cho đến khi mặt đã chớm chữ già. ấy nhưng mà giữa họ chưa bao giờ tồn tại hai từ "cưới hỏi" .
Năm anh 30 tuổi, chị xui anh đi lấy vợ, ai cũng tưởng chị đùa, ấy thế mà anh làm thật.
Ngày anh cưới, chị đến phụ giúp gia đình anh tất tần tật , còn tặng kiềng vàng cho cô dâu.
Ai cũng bảo chị điên, mà chị chỉ cười.
Cưới vợ xong, anh vẫn qua lại với chị. Chị bình thản đón mọi thứ như chuyện rất bình thường. anh cũng hoàn toàn rất thoải mái. Mà cũng phải thôi, bản chất đàn ông là tham lam, có kẻ dâng thì cứ hưởng. Tội gì.
Từ đầu đến cuối, câu chuyện này vợ anh hoàn toàn không hề hay biết, dù có nghe phong thanh nhưng chị hoàn toàn rất tin tưởng chồng. Ban đầu, chúng tôi cứ nghĩ anh và chị vợ giao kèo nhau ,cưới nhưng mỗi người vân có một cuộc sống riêng, cho đến khi vợ anh có mang bé đầu tiên.
Ba người - mối quan hệ không hồi kết - là sâu đậm - là say đắm - hay thực chất là thương tâm?
(Còn)
Có một người đàn bà như thế này.
38 tuổi, đi làm bằng ô tô tỉ bạc, ở một mình, không chồng, không con, nhà nhét 100 người vẫn vừa, nuôi một con chó. Và... dành cả nửa cuộc đời để yêu một người đàn ông.
Hai anh chị yêu nhau ngót ngét cũng phải gần 2 chục năm, từ ngày hai người còn chung ghế nhà trường cho đến khi mặt đã chớm chữ già. ấy nhưng mà giữa họ chưa bao giờ tồn tại hai từ "cưới hỏi" .
Năm anh 30 tuổi, chị xui anh đi lấy vợ, ai cũng tưởng chị đùa, ấy thế mà anh làm thật.
Ngày anh cưới, chị đến phụ giúp gia đình anh tất tần tật , còn tặng kiềng vàng cho cô dâu.
Ai cũng bảo chị điên, mà chị chỉ cười.
Cưới vợ xong, anh vẫn qua lại với chị. Chị bình thản đón mọi thứ như chuyện rất bình thường. anh cũng hoàn toàn rất thoải mái. Mà cũng phải thôi, bản chất đàn ông là tham lam, có kẻ dâng thì cứ hưởng. Tội gì.
Từ đầu đến cuối, câu chuyện này vợ anh hoàn toàn không hề hay biết, dù có nghe phong thanh nhưng chị hoàn toàn rất tin tưởng chồng. Ban đầu, chúng tôi cứ nghĩ anh và chị vợ giao kèo nhau ,cưới nhưng mỗi người vân có một cuộc sống riêng, cho đến khi vợ anh có mang bé đầu tiên.
Ba người - mối quan hệ không hồi kết - là sâu đậm - là say đắm - hay thực chất là thương tâm?
(Còn)
Ở tuổi này, chị cho rằng bản thân mình thật hạnh phúc khi không phải dậy sớm đầu bù tóc rối chuẩn bị đồ ăn sáng, tất bật với công việc nhà. Chị quen với cái cuộc sống này rồi, bảo chị lo lắng thêm cho chồng con rồi gia đình chồng. Chị làm không nổi.
Anh thì vẫn thế, đi đi lại lại giữa hai bên, công việc nhiều, nhưng vợ bầu ngày càng to, anh giảm dần thời gian ở bên chị.
Chị vẫn bình thản, không mảy may một chút suy nghĩ trên nét mặt. Lắm khi tôi cũng không hiểu chị có biết ghen?
Anh thì vẫn thế, đi đi lại lại giữa hai bên, công việc nhiều, nhưng vợ bầu ngày càng to, anh giảm dần thời gian ở bên chị.
Chị vẫn bình thản, không mảy may một chút suy nghĩ trên nét mặt. Lắm khi tôi cũng không hiểu chị có biết ghen?
(Câu chuyện này tôi kể khoảng thời gian lúc anh mới lấy vợ chừng 1 năm.
Tính đến nay chính thức là năm thứ 8.
Cũng có lúc tôi nghĩ nên kể dài hơn một chút về những năm sau này, thế nhưng
nghĩ lại thì chỉ nên dừng lại ở khoảng này vì chắc chắn rằng ai cũng sẽ hiểu được mốc thời gian sau này và hiện tại diễn ra như thế nào. Xin phép được ngược thời gian trở lại ngày anh chị còn ngồi trên ghế nhà trường)
Tính đến nay chính thức là năm thứ 8.
Cũng có lúc tôi nghĩ nên kể dài hơn một chút về những năm sau này, thế nhưng
nghĩ lại thì chỉ nên dừng lại ở khoảng này vì chắc chắn rằng ai cũng sẽ hiểu được mốc thời gian sau này và hiện tại diễn ra như thế nào. Xin phép được ngược thời gian trở lại ngày anh chị còn ngồi trên ghế nhà trường)
Cách đây gần 20 năm. Có một người con gái theo đuổi một chàng trai như thế.
Anh cứng rắn đến mức bản thân tôi cũng không biết dùng từ nào để tỏ, còn chị thì thương tâm đến mức ngòi bút tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào.
Chỉ biết rằng từng có một người con gái bị anh giáng thẳng bàn tay lên má đến đỏ ửng ngay trên phố đông người.
Chị cứ mải miết đuổi, anh bình thản đi.
-cút!
Chị cứ mải miết chạy theo, anh thì vui vẻ cùng người mà ngày ấy anh yêu.
Món quà chị tặng anh thẳng tay ném xuống cống. Đúng! Chính xác là cống.
Đơn giản là vì anh ghét loại con gái đầu óc ngu muội, chỉ biết yêu, dốt nát.
Ngày ấy anh không hẳn là quá tài giỏi, anh bình thường, chính vì bình thường nên anh cũng mong muốn có một cuộc sống bình thường và người mà anh gắn bó chắc chắn sẽ không phải là kẻ có những mong muốn xa vời, tham vọng lớn nhưng chân thì dậm tại chỗ.
Chị thương tâm đến độ, mẹ tôi kể có những ngày chị gầy hốc hác, hai mắt thâm quầng, chân tay gầy rộc đi. Cái quần ống loe ngày ấy như cái bao tải ôm trọn lấy thân hình chị.
Vì một người đến cả liêm sỉ của bản thân cũng vứt bỏ, điều tiếng đều chịu cả.
Mà...cũng vì một người, chị rũ bỏ cái vẻ ngoài đầy mơ mộng, kéo lên tấm màn đen phủ vào cuộc đời mình.
Là ngày mà chị chạy theo bước chân anh lúc anh đi xin việc.
Cầm tập hồ sơ và vẻ mặt chán nản trên tay, anh bước ra khỏi công ty mà anh rất mong muốn xin được.
-mày cút! Mày ám tao nên cuộc đời tao như thế này đây! Cút, đừng bao giờ chen vào đường tao đi một lần nào nữa, cút!
Vốn dĩ từ ngày theo anh, chị quen lắm với từ "cút" rồi, mà sao lần này nghe nó chua cay đến thế.
Bao nhiêu nỗ lực , bao nhiêu cố gắng, tình cảm, mọi thứ chị dành cho anh đem đổ sông đổ biển hết.
Ngày thu năm ấy, lần đầu tiên người ta thấy anh chị mỗi người đi về một ngả.
Anh cứng rắn
Còn chị thì bi thương.
Anh cứng rắn đến mức bản thân tôi cũng không biết dùng từ nào để tỏ, còn chị thì thương tâm đến mức ngòi bút tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào.
Chỉ biết rằng từng có một người con gái bị anh giáng thẳng bàn tay lên má đến đỏ ửng ngay trên phố đông người.
Chị cứ mải miết đuổi, anh bình thản đi.
-cút!
Chị cứ mải miết chạy theo, anh thì vui vẻ cùng người mà ngày ấy anh yêu.
Món quà chị tặng anh thẳng tay ném xuống cống. Đúng! Chính xác là cống.
Đơn giản là vì anh ghét loại con gái đầu óc ngu muội, chỉ biết yêu, dốt nát.
Ngày ấy anh không hẳn là quá tài giỏi, anh bình thường, chính vì bình thường nên anh cũng mong muốn có một cuộc sống bình thường và người mà anh gắn bó chắc chắn sẽ không phải là kẻ có những mong muốn xa vời, tham vọng lớn nhưng chân thì dậm tại chỗ.
Chị thương tâm đến độ, mẹ tôi kể có những ngày chị gầy hốc hác, hai mắt thâm quầng, chân tay gầy rộc đi. Cái quần ống loe ngày ấy như cái bao tải ôm trọn lấy thân hình chị.
Vì một người đến cả liêm sỉ của bản thân cũng vứt bỏ, điều tiếng đều chịu cả.
Mà...cũng vì một người, chị rũ bỏ cái vẻ ngoài đầy mơ mộng, kéo lên tấm màn đen phủ vào cuộc đời mình.
Là ngày mà chị chạy theo bước chân anh lúc anh đi xin việc.
Cầm tập hồ sơ và vẻ mặt chán nản trên tay, anh bước ra khỏi công ty mà anh rất mong muốn xin được.
-mày cút! Mày ám tao nên cuộc đời tao như thế này đây! Cút, đừng bao giờ chen vào đường tao đi một lần nào nữa, cút!
Vốn dĩ từ ngày theo anh, chị quen lắm với từ "cút" rồi, mà sao lần này nghe nó chua cay đến thế.
Bao nhiêu nỗ lực , bao nhiêu cố gắng, tình cảm, mọi thứ chị dành cho anh đem đổ sông đổ biển hết.
Ngày thu năm ấy, lần đầu tiên người ta thấy anh chị mỗi người đi về một ngả.
Anh cứng rắn
Còn chị thì bi thương.
Mà thói đời, mà không, chính xác hơn là thói quen của đàn ông vốn dĩ là mất đi rồi mới thấy hối hận.
Đến khi chị quyết tâm để yên cho cuộc sống anh bình lặng, thì anh lại bắt đầu cảm thấy thiếu tiếng hò hét của chị xung quanh.
Anh thất nghiệp như bao lần, nhưng lần này lại không có chị ngồi cạnh động viên. Không có chị đập vai hứa sẽ nuôi anh để anh được nhìn chị bằng ánh mắt khinh bỉ nữa.
4 góc tường vây lấy anh bằng cô đơn - tỉnh ngộ - nhớ thương.
Đến khi chị quyết tâm để yên cho cuộc sống anh bình lặng, thì anh lại bắt đầu cảm thấy thiếu tiếng hò hét của chị xung quanh.
Anh thất nghiệp như bao lần, nhưng lần này lại không có chị ngồi cạnh động viên. Không có chị đập vai hứa sẽ nuôi anh để anh được nhìn chị bằng ánh mắt khinh bỉ nữa.
4 góc tường vây lấy anh bằng cô đơn - tỉnh ngộ - nhớ thương.
Chị ngã vào vòng tay kẻ khác.
Chính xác là trong trắng của người con gái chị gìn giữ cho anh, nhưng rốt cuộc lại là phung phí mà không nghĩ ngợi cho kẻ khác thừa hưởng.
Nói là chị buông thả cũng không hẳn, tôi không ủng hộ cách này, nhưng khi chị kể lại chị khóc, chị gào đến khản tiếng lúc ngồi uống rượu với bạn khiến kẻ đứng ngoài như tôi cũng đau lòng :
-phải quên, phải quên bằng mọi cách!
Chính xác là trong trắng của người con gái chị gìn giữ cho anh, nhưng rốt cuộc lại là phung phí mà không nghĩ ngợi cho kẻ khác thừa hưởng.
Nói là chị buông thả cũng không hẳn, tôi không ủng hộ cách này, nhưng khi chị kể lại chị khóc, chị gào đến khản tiếng lúc ngồi uống rượu với bạn khiến kẻ đứng ngoài như tôi cũng đau lòng :
-phải quên, phải quên bằng mọi cách!
Để yêu một người, ta cần rất nhiều thời gian . nhưng để quên một người, có thể phải mất cả đời.
Tôi cũng từng mong sẽ viết được một câu chuyện hoàn toàn sạch sẽ, rằng nữ chính hoàn toàn nguyên vẹn khi đến với nam chính. Nhưng chỉ đến khi biết và chính thức muốn đặt bút viết câu chuyện này, tôi muốn viết thật, thật nhất.
Để tất cả mọi người đều hiểu cái cay, cái đắng, cả chua , chát mà cuộc đời này có.
Tôi cũng từng mong sẽ viết được một câu chuyện hoàn toàn sạch sẽ, rằng nữ chính hoàn toàn nguyên vẹn khi đến với nam chính. Nhưng chỉ đến khi biết và chính thức muốn đặt bút viết câu chuyện này, tôi muốn viết thật, thật nhất.
Để tất cả mọi người đều hiểu cái cay, cái đắng, cả chua , chát mà cuộc đời này có.
Đàn bà lụy tình dù là thời nào cũng khổ. Dành tất cả những gì tốt đẹp cho tình yêu rồi đổi lại sự coi thường. Đàn ông thì thản nhiên đón nhận và không cảm thấy cảm kích bởi nghiễm nhiên cho rằng mình xứng đáng được nhận.
Mà chị thì đau lòng cả nửa cuộc đời, dù trước dù sau, cuộc tình này vốn dĩ là tự chị làm tâm mình bi thương.
Mà chị thì đau lòng cả nửa cuộc đời, dù trước dù sau, cuộc tình này vốn dĩ là tự chị làm tâm mình bi thương.
Ngày anh nhận ra tình cảm của mình, chị dù bằng cách nào đấy cũng chẳng thể quên được anh.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, sau cả khi mà chị đã chẳng còn nguyên vẹn. Anh đón chị về với tư cách là người yêu.
Rốt cuộc thì giữa nguyện quên anh cả một đời cũng phải quên, thì chị chọn nguyện yêu anh cả thanh xuân của mình.
Bạn bè, có đứa vui, có đứa nửa không vui khi biết tin này. Đứa vui vừa là mừng cho anh chị và thắng cược từ những đứa cá cược anh chị không thành đôi được, đứa nửa không vui thì vừa mừng cho anh chị, lại vừa buồn vì phải mất tiền cược.
Năm ấy là năm đầu tiên người ta thấy chị cười tươi như thế.
Bạn bè vẫn là bạn bè. Anh vẫn là anh.
Duy chỉ có chị thay đổi.
"Đàn bà lụy tình, đơì nào cũng khổ..."
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, sau cả khi mà chị đã chẳng còn nguyên vẹn. Anh đón chị về với tư cách là người yêu.
Rốt cuộc thì giữa nguyện quên anh cả một đời cũng phải quên, thì chị chọn nguyện yêu anh cả thanh xuân của mình.
Bạn bè, có đứa vui, có đứa nửa không vui khi biết tin này. Đứa vui vừa là mừng cho anh chị và thắng cược từ những đứa cá cược anh chị không thành đôi được, đứa nửa không vui thì vừa mừng cho anh chị, lại vừa buồn vì phải mất tiền cược.
Năm ấy là năm đầu tiên người ta thấy chị cười tươi như thế.
Bạn bè vẫn là bạn bè. Anh vẫn là anh.
Duy chỉ có chị thay đổi.
"Đàn bà lụy tình, đơì nào cũng khổ..."
Vì anh mà liêm sỉ cũng chẳng cần
Vì anh mà chịu mọi điều tiếng
Cũng vì anh mà tâm tính thay đổi bội phần.
Vì anh mà chịu mọi điều tiếng
Cũng vì anh mà tâm tính thay đổi bội phần.
Là lý giải cho vì sao chị yêu anh nhưng yêu ở mức vừa đủ, không còn quá ồn ào, không còn quá tình cảm, cũng chẳng mấy khi chị bỏ công bỏ sức ra làm gì cho anh nữa cả.
Anh nhớ mấy viên kẹo socola ngày xưa, nhớ cặp lồng cơm thơm nức, nhớ cả mùi bột giặt cái khăn mà chị đan xiên xẹo, ở giữa hở một lỗ to tướng. Tất cả những thứ ngày xưa chị dành cho, anh đều từ chối thẳng thừng. Mà đến bây giờ anh lại nhớ chúng đến da diết.
Anh cho rằng chị thay đổi, chị không còn hết lòng vì anh nữa. Vậy thì anh yêu chị vì cái gì? Chẳng phải ngày xưa, anh yêu chị vì chị luôn dành những thứ tốt đẹp nhất cho anh sao?
Anh chủ động chia tay trước cái nhìn hời hợt của chị.
Chị vẫn ngồi đấy, thay vì ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh, níu kéo anh.
Chị dành cho anh ánh mắt lạnh nhạt, rút điếu thuốc trong bao, châm lửa hút.
chị cười:
-tùy anh!
Anh nhớ mấy viên kẹo socola ngày xưa, nhớ cặp lồng cơm thơm nức, nhớ cả mùi bột giặt cái khăn mà chị đan xiên xẹo, ở giữa hở một lỗ to tướng. Tất cả những thứ ngày xưa chị dành cho, anh đều từ chối thẳng thừng. Mà đến bây giờ anh lại nhớ chúng đến da diết.
Anh cho rằng chị thay đổi, chị không còn hết lòng vì anh nữa. Vậy thì anh yêu chị vì cái gì? Chẳng phải ngày xưa, anh yêu chị vì chị luôn dành những thứ tốt đẹp nhất cho anh sao?
Anh chủ động chia tay trước cái nhìn hời hợt của chị.
Chị vẫn ngồi đấy, thay vì ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh, níu kéo anh.
Chị dành cho anh ánh mắt lạnh nhạt, rút điếu thuốc trong bao, châm lửa hút.
chị cười:
-tùy anh!
Chị mặc chiếc váy ngắn, ôm sát lấy vòng 3 làm tôn lên vóc dáng chết người. Chân vắt gọn gàng, khuôn mặt điểm lên vết tích của người từng trải.
Anh ngơ ngác vì sự thay đổi đến chóng mặt ấy, ánh mắt không thể rời nổi điếu thuốc chị cầm trên tay.
Sau 1 năm ở bên nhau, anh chị quyết định đường ai nấy đi.
Chẳng phải là chị tuyệt tình hay chị hết yêu. Nhưng là chị không muốn mình ngu muội nữa, đau đớn thế đủ rồi.
Bi lụy mãi, khóc mãi cũng thế cả.
Tốt hơn hết là cứ tự yêu lấy bản thân mình đi đã - chị nghĩ thế.
Vừa hay công ty chị có chương trình đưa nhân sự đi singapore đào tạo 6 tháng, chị nộp đơn xin đi. Cả công ty có hàng trăm người đăng ký, ấy thế mà người con gái với vẻ ngoài cương trực, ánh mắt sắc lạnh lại giành được suất.
Chị đi chẳng báo với ai cả.
Anh ngơ ngác vì sự thay đổi đến chóng mặt ấy, ánh mắt không thể rời nổi điếu thuốc chị cầm trên tay.
Sau 1 năm ở bên nhau, anh chị quyết định đường ai nấy đi.
Chẳng phải là chị tuyệt tình hay chị hết yêu. Nhưng là chị không muốn mình ngu muội nữa, đau đớn thế đủ rồi.
Bi lụy mãi, khóc mãi cũng thế cả.
Tốt hơn hết là cứ tự yêu lấy bản thân mình đi đã - chị nghĩ thế.
Vừa hay công ty chị có chương trình đưa nhân sự đi singapore đào tạo 6 tháng, chị nộp đơn xin đi. Cả công ty có hàng trăm người đăng ký, ấy thế mà người con gái với vẻ ngoài cương trực, ánh mắt sắc lạnh lại giành được suất.
Chị đi chẳng báo với ai cả.
Anh được bạn bè thông báo ngày giờ chị bay, nhưng cũng chẳng đến.
Anh vẫn còn sock về hình ảnh chị hôm ấy.
Nhưng...không phủ nhận là anh nhớ chị. Nhớ đến da diết.
Anh vẫn còn sock về hình ảnh chị hôm ấy.
Nhưng...không phủ nhận là anh nhớ chị. Nhớ đến da diết.
Nỗi lòng của những kẻ đang yêu vốn dĩ chẳng ai hiểu được. Vừa yêu nhưng lại vừa hận có lẽ là thứ tình cảm mông lung nhất trên đời. Lòng muốn giữ, nhưng tay thì không nhấc lên nổi. Dẫu sao thì nếu thời gian có quay lại, tôi chỉ mong anh chạy theo giữ chị thì có lẽ bây giờ hai người cũng đã có với nhau mặt con.
Nhưng mà, không mất mát, không cay đắng thì sao gọi là cuộc đời?
Nhưng mà, không mất mát, không cay đắng thì sao gọi là cuộc đời?
Ngày chị về. Anh ra đón chị.
Lại một lần nữa chị yếu lòng mà ngã vào vòng tay anh.
Rốt cuộc thì chị đi sang xứ người rồi cũng vô nghĩa, chấp nhận đau thương thêm ngàn lần chỉ vì một người.
Đấy! Có người đàn bà như thế!
Tôi không dám chắc rằng trên đời này ít ai như chị, nhưng tôi vẫn khẳng định là có.
Lại một lần nữa chị yếu lòng mà ngã vào vòng tay anh.
Rốt cuộc thì chị đi sang xứ người rồi cũng vô nghĩa, chấp nhận đau thương thêm ngàn lần chỉ vì một người.
Đấy! Có người đàn bà như thế!
Tôi không dám chắc rằng trên đời này ít ai như chị, nhưng tôi vẫn khẳng định là có.
Anh chị bên nhau suốt quãng thời gian dài đằng đẵng cho đến một ngày chị thức giấc trước anh. Nắng chiếu vào phòng. Hắt nhẹ tia nho nhỏ ngang mặt anh.
Đuôi mắt anh không nheo nhưng lại có một vệt dài, mờ mờ.
Họ già rồi!
Thế rồi anh lấy vợ theo như lời chị xui.
Đuôi mắt anh không nheo nhưng lại có một vệt dài, mờ mờ.
Họ già rồi!
Thế rồi anh lấy vợ theo như lời chị xui.
Vợ anh là một cô gái quê hiền lành, khỏe mạnh, có giọng nói hơi to, sang sảng nhưng rất xinh. Xinh hơn cả chị.
Chị đứng chung với nhóm bạn cùng lớp, đi phong bì 2 triệu. Nhờ bạn nhét hộ phong bì thì bị nó đổi rồi ghi bên ngoài là "người yêu cũ của chú rể" .
Sau hôm cưới anh gặp chị, hỏi sao lại ghi thế. Chị ngơ ngác rồi chợt hiểu ra, cười mỉm:
-em đùa ấy mà!
Chị đứng chung với nhóm bạn cùng lớp, đi phong bì 2 triệu. Nhờ bạn nhét hộ phong bì thì bị nó đổi rồi ghi bên ngoài là "người yêu cũ của chú rể" .
Sau hôm cưới anh gặp chị, hỏi sao lại ghi thế. Chị ngơ ngác rồi chợt hiểu ra, cười mỉm:
-em đùa ấy mà!
Họ : chị-anh-vợ anh.
Gọi là thế nào cho đúng? Là vợ anh xen vào giữa anh chị? Không, là chị qủa quyết bắt anh lấy vợ đấy chứ? Là chị xen vào giữa hai vợ chồng anh? Không, chẳng phải chị gắn bó với anh chục năm rồi đó sao?
Nghĩ thế nào cũng không phải, xuôi không được, ngược chẳng xong.
Bạn bè bảo chị điên, anh cũng điên theo.
Mỗi cô vợ là bình thường.
Gọi là thế nào cho đúng? Là vợ anh xen vào giữa anh chị? Không, là chị qủa quyết bắt anh lấy vợ đấy chứ? Là chị xen vào giữa hai vợ chồng anh? Không, chẳng phải chị gắn bó với anh chục năm rồi đó sao?
Nghĩ thế nào cũng không phải, xuôi không được, ngược chẳng xong.
Bạn bè bảo chị điên, anh cũng điên theo.
Mỗi cô vợ là bình thường.
Chị kể bạn chị có chồng cặp bồ, mang hoa quả của bồ về bảo vợ bán. Chị vợ ban đầu hí hửng lắm vì thấy chồng biết lo cho gia đình, sau vỡ lẽ ra nguồn gốc của chỗ hoa quả, chị ấy đau đớn, tủi nhục. Nằm bẹp trên giường ốm hàng tuần trời.
Vì thế mà chị rất hiếm khi, mà nói đúng hơn là chẳng bao giờ chị sang nhà anh nữa, chị cũng không giúp em trai anh chuyện công việc nữa. Chị sợ sau này nếu chuyện vỡ lở, vợ anh biết mình mang ơn chị thì sẽ đau lòng đến chừng nào.
Vì thế mà chị rất hiếm khi, mà nói đúng hơn là chẳng bao giờ chị sang nhà anh nữa, chị cũng không giúp em trai anh chuyện công việc nữa. Chị sợ sau này nếu chuyện vỡ lở, vợ anh biết mình mang ơn chị thì sẽ đau lòng đến chừng nào.
Anh đi tuần trăng mật với vợ, cả tuần ấy không liên lạc với chị lần nào. Chị mặc đẹp ra đường, lộng lẫy và mạnh mẽ bước lên chiếc xe ô tô lái đi làm, nhưng chỉ cần về đến nhà là chị bỏ hết, chị mong căn nhà ngăn nổi bão sau cánh cửa, nhưng bão lòng chị thì ai dẹp nổi đây?
Sắc đẹp, tiền bạc, mọi thứ vật chất chị có cả, nhưng cái đơn giản nhất là một người đàn ông của riêng mình - chị tìm cũng không nổi.
Chẳng phải trước đây chị cũng từng có anh cho riêng mình đấy thôi?
Có phaỉ lòng chị muốn thế. Muốn thấy anh hạnh phúc mà tự đầy mình vào khổ sở.
Liệu có ai điên và ngu ngốc như chị không?
Thực chất chị chỉ muốn thử anh, chỉ cần anh nói cả đời này chỉ cần mỗi chị, là chị sẵn sàng bỏ hết để làm vợ anh.
Nhưng mà rốt cục thì người đàn ông gắn bó hàng chục năm trời ấy chẳng bao giờ hiểu được lòng chị. Chị nói gì anh nghe nấy.
Đến nay thì cơ sự đã rồi, lòng chị dao cắt, tim chị kéo đâm. Ai là người vá lại?
Sắc đẹp, tiền bạc, mọi thứ vật chất chị có cả, nhưng cái đơn giản nhất là một người đàn ông của riêng mình - chị tìm cũng không nổi.
Chẳng phải trước đây chị cũng từng có anh cho riêng mình đấy thôi?
Có phaỉ lòng chị muốn thế. Muốn thấy anh hạnh phúc mà tự đầy mình vào khổ sở.
Liệu có ai điên và ngu ngốc như chị không?
Thực chất chị chỉ muốn thử anh, chỉ cần anh nói cả đời này chỉ cần mỗi chị, là chị sẵn sàng bỏ hết để làm vợ anh.
Nhưng mà rốt cục thì người đàn ông gắn bó hàng chục năm trời ấy chẳng bao giờ hiểu được lòng chị. Chị nói gì anh nghe nấy.
Đến nay thì cơ sự đã rồi, lòng chị dao cắt, tim chị kéo đâm. Ai là người vá lại?
Anh đi tuần trăng mật với vợ ở thái lan.
Chị vợ anh ríu rít như chim non vì lần đầu tiên được xuất ngoại. Gia đình chị vợ mừng lắm vì chị ấy vào được nơi đủ đầy.
Chị vợ anh ríu rít như chim non vì lần đầu tiên được xuất ngoại. Gia đình chị vợ mừng lắm vì chị ấy vào được nơi đủ đầy.
Còn chị thì vùi mình vào với rượu, chỉ rượu và rượu. Không dám gọi bạn đến tâm sự vì sợ đến tai vợ anh.
Chị ôm lấy hình anh mà gào khóc giữa 4 bức tường cô quạnh.
Chị đã 32 tuổi rồi đấy, anh có thương không?
Đã bao giờ anh yêu chị chưa?
Chị đã dành cả tuổi trẻ cho anh rồi đấy anh biết không?
Giữa muôn vàn kẻ phong lưu trên đời. Chị chọn cho mình cục đất thô kệch để rồi gửi gắm cả thanh xuân, cho đến cuối cùng vẫn trút hết tâm can mà yêu. Rốt cục thì chị lại là người lấy vợ cho người yêu mình.
Bao nhiêu nước mắt là đủ cho mối tình này? Bao nhiêu thương tâm là đủ dành cho bản thân chị? bi thương của cả một đời chị đều nếm trải, đau đớn của cả một đời chị liệm đủ hết.
Vậy thì cuối cùng ai là kẻ trả lại công vun trồng liễu xanh...
Chị ôm lấy hình anh mà gào khóc giữa 4 bức tường cô quạnh.
Chị đã 32 tuổi rồi đấy, anh có thương không?
Đã bao giờ anh yêu chị chưa?
Chị đã dành cả tuổi trẻ cho anh rồi đấy anh biết không?
Giữa muôn vàn kẻ phong lưu trên đời. Chị chọn cho mình cục đất thô kệch để rồi gửi gắm cả thanh xuân, cho đến cuối cùng vẫn trút hết tâm can mà yêu. Rốt cục thì chị lại là người lấy vợ cho người yêu mình.
Bao nhiêu nước mắt là đủ cho mối tình này? Bao nhiêu thương tâm là đủ dành cho bản thân chị? bi thương của cả một đời chị đều nếm trải, đau đớn của cả một đời chị liệm đủ hết.
Vậy thì cuối cùng ai là kẻ trả lại công vun trồng liễu xanh...
Người nói không cần tự làm, tự chịu, tự khiến mình bi thương
Dù là ai đến cuối cùng rồi cũng sẽ lãng quên
Người lại nói, đã qua chi bằng quay đầu lại
Đừng để hối hận rồi mới tìm cách trở về...
Ta điểm chút ánh nến, nhất thời tư niệm lại tràn về
Viết nên giai điệu nhỏ gọi là hối hận...
Dù là ai đến cuối cùng rồi cũng sẽ lãng quên
Người lại nói, đã qua chi bằng quay đầu lại
Đừng để hối hận rồi mới tìm cách trở về...
Ta điểm chút ánh nến, nhất thời tư niệm lại tràn về
Viết nên giai điệu nhỏ gọi là hối hận...
Chị khóc một trận cho đã, không biết đã tốn biết bao nhiêu nước mắt, cũng không biết đã nghe hết bao nhiêu bài hát thê lương.
Chỉ biết rằng c dặn lòng phải mạnh mẽ, liệu chị làm nổi không?
Hai kẻ điên ấy cứ rong ruổi cho mối tình tạm gọi là sai trái.
Trước không sai, nhưng giờ là sai.
Chị không rơi một giọt nước mắt nào vì anh nữa kể từ năm 32 tuổi ấy.
Nhưng chị vẫn yêu, yêu hời hợt, bên anh hời hợt, anh sang với chị chưa đầy nửa tiếng, chị đuổi anh về với vợ.
Con anh đỏ hỏn, nó cần có bố..
Chỉ biết rằng c dặn lòng phải mạnh mẽ, liệu chị làm nổi không?
Hai kẻ điên ấy cứ rong ruổi cho mối tình tạm gọi là sai trái.
Trước không sai, nhưng giờ là sai.
Chị không rơi một giọt nước mắt nào vì anh nữa kể từ năm 32 tuổi ấy.
Nhưng chị vẫn yêu, yêu hời hợt, bên anh hời hợt, anh sang với chị chưa đầy nửa tiếng, chị đuổi anh về với vợ.
Con anh đỏ hỏn, nó cần có bố..
Khác với lần trước, đối diện với cái tình yêu như không yêu ấy của chị , anh lại bình thản đến lạ lùng. Anh mua sẵn hàng chục cây thuốc lá để trong nhà cho chị, đưa chị đi làm tóc, mua sắm nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ anh cùng chị đi sắm đồ cho vợ và con.
Người đàn ông lần đầu làm chồng, làm cha ấy tự mình lo chu toàn hết mọi bề. Không để bên nào liên quan đến bên nào.
Tuy rằng không thích cách anh yêu hai người phụ nữ, nhưng tôi thích cách anh chăm sóc họ như thế..
Người đàn ông lần đầu làm chồng, làm cha ấy tự mình lo chu toàn hết mọi bề. Không để bên nào liên quan đến bên nào.
Tuy rằng không thích cách anh yêu hai người phụ nữ, nhưng tôi thích cách anh chăm sóc họ như thế..
Chị làm một mâm cơm đủ đầy, một ly rượu vang. Ngồi một mình trước chỗ đồ ăn ê hề. Tuyệt nhiên không khóc.
Mạnh mẽ, can đảm, sai trái .. bao nhiêu từ để thấu hết nỗi lòng chị đây?
Mạnh mẽ, can đảm, sai trái .. bao nhiêu từ để thấu hết nỗi lòng chị đây?
Năm bé con nhà anh được 2 tuổi, vợ chồng anh ly dị.
Anh đưa vợ từ quê lên, thoát cảnh chân lấm tay bùn, dành cho cô ấy những thứ mà trước đến giờ cô chỉ biết mơ mộng.
Nhưng thời gian lại vô tình làm cho cô ấy cảm thấy anh không còn là chỗ dựa thích hợp nữa.
Họ chia tay.
Bạn bè khuyên anh chị về với nhau.
Anh đưa vợ từ quê lên, thoát cảnh chân lấm tay bùn, dành cho cô ấy những thứ mà trước đến giờ cô chỉ biết mơ mộng.
Nhưng thời gian lại vô tình làm cho cô ấy cảm thấy anh không còn là chỗ dựa thích hợp nữa.
Họ chia tay.
Bạn bè khuyên anh chị về với nhau.
Lần đầu tiên sau gần 15 năm, giữa anh và chị xuất hiện từ "cưới"
Cũng là lần đầu tiên sau gần 15 năm chị từ chối anh.
Chị điên thật, giờ là lúc có được anh, sao chị không dành lấy?
Chị quen rồi, quen với cuộc sống một mình, quen với cảnh làm nhân tình. Cuộc tình này vốn dĩ không hề có hồi kết đẹp.
Ở bên nhau như những người tri kỉ còn được, bảo cưới. Chị làm không nổi.
Cũng là lần đầu tiên sau gần 15 năm chị từ chối anh.
Chị điên thật, giờ là lúc có được anh, sao chị không dành lấy?
Chị quen rồi, quen với cuộc sống một mình, quen với cảnh làm nhân tình. Cuộc tình này vốn dĩ không hề có hồi kết đẹp.
Ở bên nhau như những người tri kỉ còn được, bảo cưới. Chị làm không nổi.
Anh đau lòng, bỏ đi nước ngoài.
Là nước nào chị cũng không hay biết, mà chính xác hơn là chị không muốn biết.
Bé con anh gửi lại cho họ hàng, mẹ nó không nhận nuôi mà bố mẹ anh cũng chẳng còn để trông cháu.
Xót ruột con bé 2 3 tuổi non nớt mà gầy nhom vì thiếu hơi bố mẹ, chân tay lúc nào cũng nhem nhuốc bẩn thỉu.
Chị quyết định gọi sang cho anh:
-này! Để em nuôi bé Thư nhé!
Là nước nào chị cũng không hay biết, mà chính xác hơn là chị không muốn biết.
Bé con anh gửi lại cho họ hàng, mẹ nó không nhận nuôi mà bố mẹ anh cũng chẳng còn để trông cháu.
Xót ruột con bé 2 3 tuổi non nớt mà gầy nhom vì thiếu hơi bố mẹ, chân tay lúc nào cũng nhem nhuốc bẩn thỉu.
Chị quyết định gọi sang cho anh:
-này! Để em nuôi bé Thư nhé!
Trải qua mối tình chục năm trời, cuối cùng chị lại nhận nuôi con gái của anh với người đàn bà khác.
Chị coi nó như báu vật của đời mình.
Tôi không hiểu, bạn bè chị cũng không hiểu, chẳng ai hiểu nổi chị nghĩ gì, muốn gì.
Anh ra nước ngoài có cuộc sống ổn định.
Thỉnh thoảng vẫn về thăm chị, thăm con.
Gọi chị và bé Thư là "hai mẹ con"
Giữa họ từ lâu lắm rồi đã không còn quan hệ thể xác, chung đụng. Mà là tri kỉ.
Mấy ai từ nhân tình mà thành tri kỉ được?
Chị coi bé Thư là cái kết đẹp cho cuộc tình giữa anh và chị.
Bé Thư rất ngoan, nó yêu chị thật lòng
Anh lập gia đình và định cư hẳn ở nước ngoài...
Chị coi nó như báu vật của đời mình.
Tôi không hiểu, bạn bè chị cũng không hiểu, chẳng ai hiểu nổi chị nghĩ gì, muốn gì.
Anh ra nước ngoài có cuộc sống ổn định.
Thỉnh thoảng vẫn về thăm chị, thăm con.
Gọi chị và bé Thư là "hai mẹ con"
Giữa họ từ lâu lắm rồi đã không còn quan hệ thể xác, chung đụng. Mà là tri kỉ.
Mấy ai từ nhân tình mà thành tri kỉ được?
Chị coi bé Thư là cái kết đẹp cho cuộc tình giữa anh và chị.
Bé Thư rất ngoan, nó yêu chị thật lòng
Anh lập gia đình và định cư hẳn ở nước ngoài...
Cuộc đời này, vốn dĩ kẻ thứ 3 dù đúng dù sai vẫn luôn là người có lỗi. Cho dù có đến trước hay đến sau, dù được yêu hay chỉ là cố công theo đuổi thì vẫn không thể tránh khỏi những thương tâm cho mình.
Thay vì được ôm người đàn ông của riêng mình mỗi tối thì lại phải cô quạnh với 4 góc tường và tưởng tượng anh ta đang hạnh phúc với vợ con.
Cái nào hơn?
Tôi vốn dĩ không ủng hộ sự lựa chọn của chị. Nhưng chị thích thế, chị sống ồn ào với công việc mà lại bình lặng với chuyện tình cảm , biết điều, hài lòng...
Thay vì được ôm người đàn ông của riêng mình mỗi tối thì lại phải cô quạnh với 4 góc tường và tưởng tượng anh ta đang hạnh phúc với vợ con.
Cái nào hơn?
Tôi vốn dĩ không ủng hộ sự lựa chọn của chị. Nhưng chị thích thế, chị sống ồn ào với công việc mà lại bình lặng với chuyện tình cảm , biết điều, hài lòng...
-chị về nấu cơm đây, Thư nó sắp đi học về rồi!
Bé Thư năm nay cũng đã lớp 1, đi học trường quốc tế có xe ô tô đưa đón.
Kể xong câu chuyện, chị khó nhọc đứng lên ôm lấy bụng bầu đã sắp đến ngày vỡ chum.
Năm ngoái chị nhờ đến phương pháp cấy phôi để có một bé con trong bụng. Ai cũng hỏi có phải con anh. Chị lắc đầu bảo không. Chị không muốn anh vướng bận thêm nữa.
Giờ phút này chị chỉ cần con, không cần chồng.
Bé Thư năm nay cũng đã lớp 1, đi học trường quốc tế có xe ô tô đưa đón.
Kể xong câu chuyện, chị khó nhọc đứng lên ôm lấy bụng bầu đã sắp đến ngày vỡ chum.
Năm ngoái chị nhờ đến phương pháp cấy phôi để có một bé con trong bụng. Ai cũng hỏi có phải con anh. Chị lắc đầu bảo không. Chị không muốn anh vướng bận thêm nữa.
Giờ phút này chị chỉ cần con, không cần chồng.
Mặt trời lặn, ánh tà dương, cơn gió thổi phồng tay áoLưới tình sai do đâu, ai hiểu thấu nỗi lòngLại quay đầu, trên lầu người nào ngồi lẻ loiDựa lan can sầu tương tưTỉnh rượu mà mộng chưa dứt, ai mới là kẻ phong lưu?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét