Thứ Năm, 2 tháng 3, 2017
CÂU TRUYỆN CÓ THẬT 100%
Posted on 23:30 by Chon Sua Cho Be
(Câu chuyện tôi kể sau đây là chuyện có thật 100% chỉ là viết cho dễ nghe thôi ah. Nên xin các chế đừng buông lời cay đắng!) Năm đó em gái con chú tôi thi đỗ đại học, một trường khá danh tiếng ở Hà nội. Gia đình chú tôi rất vui, họ hàng cùng vui. Mời họ hàng ăn một bữa cơm mừng cho em nó. Nhà chú tôi thuộc hàng có điều kiện, chưa phải là đại gia nhưng rất khá giả ở Tp Hạ long. Lại nói về em gái tôi, em là một cô gái rất xinh xắn, da trắng hồng, cao trên 1,6m, mọi nét trên khuôn mặt em đều ưa nhìn. Gia đình cũng có chút điều kiện nên cũng bao bọc em ghê lắm. Khi e lên nhập trường đích thân chú lái xe, cả hai chú thím đều đưa em đi, đang loay hoay chọn và tìm thuê nhà trọ cho em vì yêu cầu của chú thím khá cao nên chưa tìm được nơi ưng ý. Điều kiện của chú có thể mua nhà chung cư ở Hn cho em lúc đó nhưng chú thím ko yên tâm khi để e ở 1 mình. Nhà có hai đứa con, ngoài e ra còn một đứa em trai kém em hai tuổi nên chú thím cưng lắm. Đang loay hoay hỏi han thì có một bà đã luống tuổi bảo. Nhà tôi có chưa cho thuê bao giờ, nhưng có 1 phòng trống. Nhà có hai ông bà già nếu cô chú muốn thì tôi cho thuê, có thêm người ở cho vui cửa vui nhà. Theo bà về nhà cô chú và em xem phòng thấy ưng lắm. Phòng có công trình phụ khép kín, có một khoảng ban công khá rộng, em có thể đặt một chiếc bếp ga mini tự nấu ăn. Một mình em được ở trên tầng 2, tầng 3 là phòng thờ và sân phơi. Còn ông bà ở tầng 1. Sau khi sắp xếp cho em xong xuôi chú thím về QN, rất yên tâm vì gửi gắm em cho ông bà chủ nhà để ý hộ. Mọi chuyện bắt đầu từ đây, ban đầu em đi học khoảng tháng em về một lần, e về để thăm nhà thui chứ hàng tháng thím chuyển tiền vào thẻ atm cho em. Hoặc cứ được nghỉ là em về. Nhưng sau đó em về nhà thưa dần rồi gần như ko về nữa. Gia đình chú thím nóng ruột, vẫn gọi điện hỏi thăm ông bà chủ nhà xem em thế nào thì ông bà nói em ngoan lắm đi học về là ở nhà học bài rồi chơi chứ ko đi đâu cả. Gọi điện hỏi em thì em nói vẫn ổn. Nhưng rồi chú thím sốt ruột quá cùng nhau lên Hn xem em thế nào. Lên đến nơi thấy em gầy guộc xanh rớt, chú thím xót ruột hỏi em nói em vẫn bình thường. Hỏi ông bà chủ vẫn bảo e ngoan, đi học về là ở nhà không đi đâu. Chú thím không tin và rất muốn biết tại sao đứa con gái yêu thương của mình lại thành ra như thế nên quyết ở lại thuê nhà nghỉ gần đó theo dõi em vài ngày xem sao( còn nữa). Sau tầm 5 ngày theo dõi chú thím thấy e vẫn đi học bình thường nhưng đi về lầm lũi, không thấy em ra khỏi nhà bao giờ, và dù thấy nhập học đã lâu như thế mà em không hề thấy giao tiếp bạn bè gì cả. Vì còn công việc ở nhà nên chú thím thuê công ty thám tử tiếp tục theo dõi em. Chú thím về Qn vẫn nhận được thông tin về em hàng ngày, ảnh theo dõi em càng ngày càng thấy e gầy và tiều tuỵ. Chú thím lại lên đưa em đi khám hết viện này viện kia đều không tìm ra nguyên nhân, tất cả đều kêt luận là e suy nhược cơ thể. Chú về còn thím được cử lại để chăm sóc bồi bổ cho em nhưng e nhất định ko đồng ý. E muốn ở một mình, ở nhà còn bố và em trai nên em bảo mẹ về( còn nữa) em tự chăm sóc mình được. Không thuyết phục được con nên chú thím đành về trong lo lắng. Đến một tuần sau chú thím lại đi Hn, lần đi này là ông bà chủ cho thuê phòng gọi lên. Bình thường thấy em đi về đều đặn ông bà cũng chỉ hỏi han chút thôi nhưng không mấy khi lên phòng vì để cho em được tự do thoải mái. Nhưng hơn 1 ngày ko thấy em đi học ông bà lên đập cửa gọi không thấy em mở cửa ông bà phải dùng khoá dự phòng để vào phòng em. Vào đến nơi thấy e nằm thiêm thiếp mê man mới vội gọi nhờ người đưa em đi cấp cứu. Chú thím lên nhìn thấy con mà ko ai cầm được nước mắt đau như đứt từng khúc ruột mà không hiểu nguyên nhân tại sao. Chú bảo thím: Hay là con gái bị thất tình nhỉ?! Thực sự ko biết câu trả lời. Sau khi e được cấp cứu xong chú thím quyết định đưa em về nhà, chú lên trường làm thủ tục xin bảo lưu kết quả học cho em. Việc đưa em về nhà gần như là phải cưỡng bức vì sau khi tỉnh lại em dứt khoát không chịu về. Sau khi tỉnh lại chân của e rất yếu, không thể tự bước nổi nên bố phải cõng ra xe. Về phòng dọn đồ cho em và chào ông bà chủ nhà mẹ em mới để ý kĩ căn phòng. Căn phòng có cửa sổ to rộng rất thoáng nhưng luôn đóng chặt kín nên ở trong phòng âm u tối tăm. Bà chủ nhà bảo e luôn đóng chặt tất cả các cửa. Ngồi trong xe em đòi bố cho lên phòng nhưng ông không đồng ý nói về QN gấp vì ông còn phải giải quyết công việc, cộng thêm việc em vẫn phải về bệnh viện tỉnh để chăm sóc tiếp chứ sức khoẻ vẫn chưa ổn. Về đến nhà, ông bà và họ hàng đã đến chật nhà. Ai cũng lo lắng vì không hiểu có chuyện gì xảy ra. Về đến nhà việc đầu tiên e đòi là phải đưa e lên nhà thắp hương. Đây là việc quá bất ngờ vì e từ khi sinh ra đến giờ ngoài việc bố mẹ bắt học hành ra chuyện hương khói lễ lạt e chưa từng để ý. Về đến nhà bố em phải đi ngay để giải quyết công việc, chú kế bố em đưa em lên. Em đòi cõng, không biết chân e bị sao nhưng e ko đi mà đòi cõng lên. Sau khi thắp hương xong e được đưa xuống nhà ngồi cùng mọi người. Ai cũng lo lắng hỏi han nhưng e nhìn mọi người bằng đôi mắt như nhìn những người xa lạ. Rồi mọi người ra về chỉ còn gia đình em và thêm một thằng em con cô, nó ở cùng nhà e từ ngày e đi học. Nhà nó ở Móng cái nhưng lại xin làm việc cho một công ty ở Hạ Long nên ở nhà bác. Đằng nào nhà cũng neo người. E thay đổi tính nết hẳn. Những món ăn mà mẹ nấu em yêu thích từ nhỏ giờ e không ăn, e đòi ăn những món mà nhà e có khi chưa từng ăn. Là con gái vùng biển việc ăn hải sản là lẽ đương nhiên, việc hít hà mùi biển thổi theo từng cơn gió đã ngấm vào từng thớ thịt, e đòi ăn cá nước ngọt, đòi đóng chặt cửa phòng cho tối om. Cho ai vào mới được vào. Người em gầy tong teo như thiếu sức sống nhưng khi ai đó làm em không vừa ý em bực bội phá phách còn khoẻ hơn cả người thường. Đặc biệt khi di chuyển em bắt cõng, nên bố và hai cậu em thay nhau ngoài giờ học và giờ làm phải phục vụ em. Mọi người đều cố gắng làm em vừa lòng vì ai cũng yêu thương em. Mọi người đều cho rằng e bệnh tật nên sinh ra thế, từ một cô gái xinh đẹp vì ốm đau mà giờ tiều tuỵ nên e buồn chán nên mọi người càng ra sức chiều chuộng để em không buồn chán mà nghĩ quẩn. Nhưng mọi người càng ra sức chiều chuộng thì e lại càng tỏ ra khó chịu như muốn hành mọi người. Đến hôm bên nhà ông bà nội có giỗ,mẹ em sang trước để cùng các cô chú chuẩn bị. Nói thêm là nhà có cô út lấy ck làm quan chức rất to trên công an tỉnh. Nên khi nhà có việc như giỗ chạp hay gì đó đều có người lo hết. Đến gần trưa thì bố e về đưa e và hai đứa em sang. Sang đến nơi e đòi lên ban thờ thắp hương, mọi người cũng chả ngạc nhiên nữa vì đến đâu e cũng đòi lên thắp hương. Thằng e con cô ở Móng cái cõng e lên. Thắp hương xong lại cõng e xuống. Phải nói thêm là e từ hôm về nhà gần như ko chịu ăn uống, nếu có là quá ép thì nuốt một chút. Gia đình đưa e đến ông bà là để gặp gỡ thăm hỏi họ hàng, mong e vui vẻ lên chút ít. Khi đông đủ tất cả thì cô út và ck cô mới về đến vì cô chú rất bận. Cô chú đi cùng 1 người đàn ông, người này trông cao to đạo mạo, ăn mặc bình thường nhưng có xách theo một chiếc túi khá to. Khi cả ba bước vào, người đàn ông đó khựng lại một chút nhưng rồi trở lại bình thường ngay.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
rồi sao nữa ạ @@
Trả lờiXóa