Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017

LẤY VỢ CÒN TRINH

Huân uể oải bước xuống giường, khuôn mặt mệt mỏi, giơ tay với chiếc áo sơ mi treo trên mắc áo khoác vào người, chẳng vội cài khuy, hắn thả lỏng người trên chiếc ghế sa-lông chậm rãi rít từng hơi thuốc dài, đăm chiêu đến khó hiểu...
- Hình như hôm nay anh mệt à? Em thấy anh không...cuồng nhiệt như mọi khi!
Như không nghe thấy tiếng người yêu hỏi, Huân vẫn miên man nhìn theo làn khói thuốc bay lên rồi tan biến vào khoảng không. Vy nhổm người dậy tựa vào thành giường, lấy chăn kéo cao lên che tấm ngực trần rồi nói to hơn:
- Anh...! Anh mệt à? Hay có chuyện gì sao!
Bấy giờ Huân mới giật mình quay lại nhìn về phía người yêu, hắn lơ đễnh trả lời:
- Ừ! Hôm nay anh thấy mệt, công việc ở cơ quan nhiều quá nên anh bị căng thẳng...Sắp tới có khi anh sẽ ít gặp em hơn đấy...
Thoáng chút bối rối, Vy lật nhanh tấm chăn mỏng ra khỏi người, quên mất là mình chưa mặc quần áo, cô tiến tới áp sát vào người Huân, tay đặt lên ngực người yêu xoa nhè nhẹ đầy khiêu khích:
- Anh à...Em cũng biết anh bận nhiều việc! vì vậy những lúc ở bên nhau, em muốn anh được thoải mái nhất...Nếu mình thành vợ chồng thì em sẽ có nhiều thời gian bên anh để chăm sóc cho anh, nấu cho anh những món ngon nhất, để anh có sức khỏe...
Huân thở dài không trả lời, hắn vòng tay ôm lấy Vy, bàn tay bóp nhẹ nhàng trên bờ vai trần của cô. Vy cũng im lặng suy nghĩ về kế hoạch của mình, cô muốn có thai để sớm thúc giục người yêu làm đám cưới nhưng có vẻ Huân vẫn chưa sẵn sàng. Hôm nay cô đã tính toán rất kỹ vì sắp đến ngày rụng trứng, cơ hội có thai rất cao, tiếc là người yêu lại có vẻ mệt mỏi, không hào hứng như những lần trước...
Đắn đo một lúc, Vy nói với Huân:
- Hôm nào... anh dẫn em về nhà nhé! Chính thức thì chúng mình cũng đã là của nhau gần một năm mà em chưa đến chào bố mẹ, như vậy em áy náy lắm...Rồi những lần sau em còn chủ động qua lại để phụ mẹ việc nhà nữa chứ!
Thật ra Vy cũng là người khá khôn khéo và tâm lý, cô biết rằng người đàn ông nào cũng muốn lấy được một người vợ biết chiều chồng và đặc biệt là hiếu thảo với bố mẹ mình. Những lần báo chí đưa tin chuyện con dâu hỗn láo, bạc đãi với bố mẹ chồng, thấy thái độ của Huân có vẻ phẫn nộ, bức xúc nên cô luôn thể hiện mình sau này sẽ không như thế, trong các cuộc nói chuyện, cô đều nhắc đến bố mẹ Huân với giọng điệu rất tình cảm và bóng gió nói rằng mình sẽ là người con dâu hiếu thảo, nhằm tạo niềm tin với người yêu, vì nói thì bao giờ cũng dễ hơn và hay hơn là làm.
Vy là cô gái tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp, cũng có chút nhan sắc. Sau cuộc tình tan vỡ với anh chàng đồng hương, cô tình cờ quen Huân tại lớp học thêm ngoại ngữ buổi tối. Huân đẹp trai, công việc ổn định, con một trong gia đình khá giả tại Hà Nội, đúng là mẫu người lý tưởng mà cô đang mong ước. Biết là cơ hội đã đến nên tìm cách tiếp cận Huân và lửa gần rơm lâu ngày cũng bén...
Huân dụi điếu thuốc xuống rồi chậm rãi:
- Bố mẹ anh khó tính lắm, với lại nhà đang có việc! em cứ để anh chọn thời điểm thích hợp rồi đưa em về sau, vội gì em...Lúc nào thuận tiện bố mẹ vui vẻ, thoải mái thì em đến sẽ tốt hơn. Anh làm gì cũng đều tính toán trước sau, miễn làm sao tốt nhất cho cả đôi bên!
Vy tủm tỉm cười mãn nguyện, cô ngồi lên đùi người yêu, đôi bàn tay giữ đầu Huân hướng về phía ngực mình, khêu gợi những ham muốn tình dục để thực hiện kế hoạch có thai nhằm trói chặt người yêu bằng một đám cưới mà cô luôn nghĩ và mong nó đến...
- Anh! Một lúc nữa thôi mà...Hôm nay an toàn lắm, anh đừng như lúc nãy, em đọc báo thấy đàn ông mà cứ cho ra ngoài nhiều sẽ hại sức khỏe lắm đấy, anh cứ thoải mái đi nhé!
Không kìm chế được trước sự động chạm thân xác và những lời nói mời gọi của Vy, Huân ôm chặt lấy người tình rồi đẩy cô nằm xuống giường...
Cả hai đều muốn tìm một bến đỗ bình yên bằng một đám cưới, Vy đã tìm được Huân hay nói đúng hơn là cô chủ động tạo ra cơ hội để thuộc về Huân vì nhận thấy ở người này có nhiều điểm mà cô mong muốn từ lâu và cô đang mơ ước một cuộc sống hôn nhân trọn vẹn đầy đủ để tự hào với gia đình, bạn bè. Một thời gian dài sống thử với người yêu cũ trước đây nên Vy đã có nhiều kinh nghiệm trong chuyện ái ân, Vy luôn tự tin sẽ làm cho người yêu được thỏa mãn và cô cũng coi đó như một chiêu thức để giữ Huân mãi bên cạnh mình. Nhưng tiếc là trời không giúp cô đạt ước nguyện có thai để thúc giục Huân làm đám cưới, kế hoạch của cô đã thất bại mà chính cô cũng đang không hiểu tại sao...
Về phần Huân, hắn cũng đã muốn lấy vợ sau những cuộc tình ngắn ngủi không có hồi kết nhưng chỉ tiếc là người mà Huân muốn gắn bó lại không phải Vy, tất nhiên Vy không nhận ra là Huân đã bắt đầu chán, những lần gặp gỡ quan hệ đã trở thành thói quen để giải quyết nhu cầu sinh lý. Mấy tháng nay Huân quen được Thúy, một cô gái trẻ mới tốt nghiệp trường cao đẳng, Thúy ít tuổi lại ngây thơ nên khiến Huân say đắm, hắn dành nhiều thời gian để trò chuyện cùng Thúy hơn và ngày càng lạnh nhạt với Vy...
" Anh Huân! Sao dạo này không thấy anh liên lạc với em vậy, có chuyện gì sao không nói cho em biết? "
Đang ngồi trong quán cà phê với Thúy, nhận điện thoại của Vy gọi đến, Huân lấy lý do điện thoại của sếp gọi rồi đi ra phía ngoài trả lời...
" Dạo này anh bận lắm! có việc gì thì em nói luôn đi, không có nhiều thời gian đâu..."
Câu nói lạnh lùng của người yêu làm Vy hơi bối rối, dường như cô cũng cảm nhận được điều gì đó không hay đang xảy ra, Vy ngập ngừng nói một câu mà đối với Huân giờ đã là vô nghĩa...
"Em...hôm nay em đi chợ mua ít đồ ăn...Định...định ghé thăm bố mẹ...anh thấy được không..."
Mặc dù biết là Thúy không thể nghe được cuộc điện thoại này nhưng theo thói quen của kẻ đang làm việc mờ ám, Huân giật mình quay lại liếc nhìn về phía Thúy. Lúc này hắn bắt đầu thấy khó chịu với thái độ của Vy, những cách đeo bám dai dẳng và tỏ ra hiếu thảo của cô đã trở nên nhàm chán. Đàn ông khi mới yêu thường rất chịu khó săn đón và tỏ ra quan tâm đến đối tượng của mình nhưng đến khi không còn tình cảm thì lại rất cương quyết, cục tính và phũ phàng...
Im lặng một lúc nghĩ cách đối phó, Huân thong thả trả lời:
"Anh nói thật nhé...bố mẹ anh không đồng ý chuyện chúng mình đâu! Tuổi không hợp sau này làm ăn khó lắm, lần trước anh có kể qua chuyện, bố mẹ cấm ghê lắm...Em biết đấy, anh là con một nên cũng phải nghe theo chứ biết làm sao...Em hãy tìm một người nào hợp với mình, chắc em sẽ hạnh phúc hơn..."
Câu nói của Huân như gáo nước lạnh dội vào mặt Vy khiến miệng cô ú ớ nói không thành lời, bao nhiêu hy vọng vào mối tình này, bao nhiêu kế hoạch chuẩn bị cho tương lai giờ tự nhiên mất hết...
Vy nói như khóc để níu kéo:
"Nhưng...nhưng chúng mình đã thuộc về nhau rồi...chẳng lẽ anh không có trách nhiệm với em sao...em đã cho anh tất cả..."
Huân cười nhếch mép thành tiếng rồi lạnh lùng:
" Em đã nói vậy thì anh cũng nói luôn nhé...em thuộc về nhiều thằng rồi chứ đâu phải riêng anh, đúng không?! Em đâu phải cô gái còn trinh mà nói câu đòi trách nhiệm với anh, không ngủ với anh thì em ngủ với thằng khác thì cũng khác gì nhau đâu...Thôi nhé! Từ giờ em đừng gọi cho anh nữa, anh bận lắm!"
Huân tắt luôn điện thoại rồi quay lại bàn ngồi với Thúy. Vy sững sờ ngồi bệt xuống giường, những câu nói của Huân tuy lạnh lùng, chua chát nhưng lại đúng...cô bần thần nhớ lại những mối tình đã đi qua trong đời mình, những người đàn ông đã từng ân ái với cô.
Đàn bà khi chưa trao thân cho ai, có lẽ sẽ chưa biết hết cái cảm giác đam mê, khoái lạc của thân xác nhưng một khi đã biết rồi thì khó có thể dừng lại, chia tay người đàn ông này thì sẽ tìm cho mình một người đàn ông khác để ngoài cái vỏ bọc tình yêu thì còn được hưởng thụ thú vui nhục dục vì đó cũng là bản năng tự nhiên của con người...
Cứ tưởng kinh nghiệm của mình sẽ giữ được Huân, để có được tấm chồng như cô hằng ao ước và cũng vùi chôn quá khứ đã qua, để được làm vợ, làm mẹ đàng hoàng như bao người phụ nữ khác, tiếc là cuộc đời không phải lúc nào cũng như mình mong muốn...
- Mỗi lần ở bên em, anh thấy thời gian trôi qua rất nhanh! ở bên người khác anh không có cảm giác như vậy...
Thúy ngượng ngùng nghe Huân tâm sự, thấy hắn đang từ từ ngồi sát lại gần mình hơn, Thúy có vẻ không vui:
- Anh đừng ngồi sát em như vậy...em ngại lắm! Mà sao anh bạo thế...chắc anh quen vậy rồi hả?
Thấy thái độ của Thúy, Huân ngồi lại chỗ của mình rồi ấp úng giải thích:
- Anh...Anh xin lỗi nhé! Không hiểu sao lúc nào anh cũng nhớ đến em... hồi mới quen nhau, anh đã có cảm giác thân thuộc, cứ như đã quen em từ rất lâu rồi...Giờ mình hay gặp nhau, anh lại càng thấy có tình cảm với em nhiều hơn...Em đừng nghĩ là anh linh tinh gì nhé, như vậy là oan cho anh quá!
Thúy tủm tỉm cười rồi liếc nhìn Huân thăm dò, có vẻ đã tin tưởng hắn hơn sau lời giải thích đó, Thúy nhỏ nhẹ:
- Em cũng bình thường như bao cô gái khác thôi mà...anh cứ nói thế làm em ngại, đàn ông bây giờ khó tin được ai lắm! Hôm nay nói với mình câu đó, biết đâu mai lại nói với cô gái khác thì sao...
Huân bất chợt đặt bàn tay lên nắm lấy tay của Thúy rồi cương quyết:
- Anh xin thề là anh nói thật! em đừng nghĩ rằng anh cũng khốn nạn như những thằng đàn ông khác...em nói vậy làm anh tự ái đấy.
Thúy ấp úng:
- Em...xin lỗi! tại em thấy mọi người bảo đàn ông bây giờ tìm được người chân thành khó lắm, em mới tốt nghiệp ra trường...lại chưa tìm được việc làm nên chưa va chạm nhiều nên không hiểu, anh đừng giận em nhé...
Thấy thái độ của Thúy có vẻ đã xuôi, Huân nhẹ kéo Thúy tựa vào vai mình rồi tâm sự:
- Nhắc đến chuyện đó anh mới nhớ, nếu em không ngại thì anh sẽ lo xin việc cho em vào cơ quan nhà nước cho ổn định, làm tư nhân bây giờ bấp bênh lắm...Anh đến với em chân thành nên muốn xác định lâu dài với em...Em đã tin anh chưa...
Thúy run run vì xúc động:
- Em cảm ơn tình cảm của anh dành cho em! Anh biết không...Nhận lời yêu anh mà em cảm thấy lo lắng lắm, con gái chúng em sinh ra vốn đã thiệt thòi rồi nếu chọn lầm người đàn ông của đời mình thì còn khổ hơn! Em không biết những người con gái khác nghĩ gì nhưng với em đã yêu ai thì sẽ mãi mãi chỉ biết đến người đó mà thôi...anh có hiểu em không?
Những cô gái trước đây đến với Huân đa số là những người từng trải nên làm hắn cảm thấy nhàm chán, không còn cảm giác được chinh phục, khám phá. Ở bên cạnh Thúy, thấy Thúy trẻ tuổi lại ngây thơ làm Huân càng say đắm. Đàn ông dù có chơi bời, lăng nhăng thế nào thì cũng luôn muốn lấy được một người vợ tử tế vì giữa xã hội cởi mở và phóng khoáng trong chuyện ái ân thì kiếm được một cô gái trong sáng như Thúy rất hiếm...
Nhờ có vẻ ngoài đẹp trai và khéo mồm, Huân đã chinh phục được tình yêu của Thúy nhưng có lẽ chỉ yêu thôi chưa đủ...
- Em ngồi chờ anh một lát nhé! Anh quay lại ngay...
Những lần ôm người yêu trong tay mà ham muốn chiếm đoạt thân xác lại trỗi dậy, hắn không biết tìm cách nào để đưa được Thúy vào nhà nghỉ. Nếu với những cô gái từng trải khác thì chuyện đó là bình thường nhưng đối với người ngây thơ như Thúy thì chuyện vào nhà nghỉ là một điều gì đó rất ghê gớm cho nên cần phải thật khéo léo, nhẹ nhàng, tránh để Thúy sợ hãi mà không đạt được mục đích...
Huân quay trở lại với một bó hồng rất đẹp, miệng tủm tỉm cười rồi cầm tay Thúy:
- Anh tặng em! Bó hoa này chứng minh cho tình yêu anh dành cho em...Anh sẽ mãi mãi chỉ yêu một mình em thôi...đồng ý làm vợ anh nhé!
Thúy thẹn thùng, nét mặt tràn đầy hạnh phúc, cô run run cầm bó hoa rồi thủ thỉ:
- Anh hứa đấy nhé...chỉ được yêu một mình em thôi...
Không bỏ lỡ cơ hội, Huân đặt một nụ hôn lên môi Thúy rồi bắt đầu thực hiện kế hoạch đưa cô vào nhà nghỉ:

Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017

Linh bị Quân phản bội

Linh bị Quân phản bội ..... tai truyền đến những tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ, những tiếng va chạm thân thể, những hình ảnh nóng bỏng vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch . Trong phút giây ấy tim Linh như vỡ vụn, Quân đang ôm ấp quan hệ cùng 1 người con gái khác - trên chính chiếc giường của họ. Tiếng mở cửa vang lên cạch..cạch khiến quân giật mình thảng thốt quay lại, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cô, thật sâu, anh thấy cô đứng sau cánh cửa, trên tay vẫn đang cầm chiếc bánh kem. Quân vơ vội cái chăn kéo lên che kín người cô gái nằm cạnh, Linh mỉm cười chua chát, hoá ra anh vẫn chỉ quan tâm đến cô ấy.. Sinh nhật Quân, muốn để anh bất ngờ Linh nói dối anh đi công tác 1 tuần - ánh mắt anh thoáng loé sáng nhưng rất nhanh biến mất, anh còn cặm cụi xếp đồ bỏ vào Vali cho cô , luôn miệng nhắc nhở Linh ăn uống đầy đủ và nhớ chăm sóc sức khỏe. Tiễn cô ra cửa, Quân trao cô 1 nụ hôn thật sâu cùng cái xoa đầu, cô phì cười - đã 24 còn anh 26 tuổi mà lúc nào cũng như trẻ con.Cô kéo Vali đi dạo quanh sau khi đặt bánh cho anh, dự định tối nay sẽ khiến anh thật bất ngờ và hạnh phúc - nhưng trớ trêu thay, người bất ngờ lại chính là cô...Linh không thể ngờ mình lại bình tĩnh đến vậy, cô đặt chiếc bánh kem xuống bàn rồi quay lưng bước đi. Linh bước thật chậm như chờ đợi Quân chạy theo để nói lời xin lỗi, để giải thích, dù là lời nói dối cô cũng sẽ tin. Nhưng đáp lại mong đợi của Linh chỉ có tiếng bước chân trên đôi giày cao gót của cô kêu cộp cộp trên mặt đường bị bao trùm bởi bóng tối. Cô và anh kết thúc rồi sao ?Quân hẹn gặp Linh tại quán Cafe nơi lần đầu tiên 2 người hẹn hò. Linh mặc chiếc váy ren trắng anh tặng kỉ niệm 1 năm 2 đứa quen nhau. Ngập ngừng một lúc lâu Quân mới lên tiếng - anh xin lỗiCô mỉm cười chua chát hỏi- anh quay lại với Trang từ bao giờ ?- Gần 4 tháng, khi em đi công tác ở Nha trang- chẳng lẽ 4 năm thanh xuân của tôi vẫn không thể khiến anh quên cô ta ?- anh xin lỗi, nhưng anh yêu cô ấy, cô ấy mong manh và yếu đuối không giống như em. Ở bên cô ấy, anh mới cảm thấy mình là 1 người đàn ông thực sự có thể che chắn bảo vệ cho cô ấy. Anh cần cô ấy và cô ấy cũng rất cần anh. Anh thực sự xin lỗi em... Linh mỉm cười, nước mắt cô chợt rơi xuống, Linh vội đưa tay lên gạt nước mắt không để Quân nhìn thấy, chính anh cũng là người ngày xưa từng nói yêu cái tính cách mạnh mẽ này của cô. Linh đến bên Quân khi anh gục ngã vì Trang theo người khác. Cô yêu thầm Quân từ rất lâu, nhưng chưa bao giờ dám nói ra, cô luôn từ xa dõi theo quân, đau lòng khi thấy anh gục ngã. Linh cố gắng vực Quân dậy, cố gắng để anh có thể quên Trang. Cô luôn nghĩ mình đã có được tình yêu của Quân bởi cô tự tin - tự tin vào tình yêu và sự hi sinh của mình dành cho Quân, 4 năm yêu nhau cô vẫn luôn mong chờ đám cưới cuối năm nay của 2 người. Vậy mà, trước đám cưới 2 tháng cô phát hiện ra Quân và Trang quay lại với nhau. Quân luôn nghĩ cô mạnh mẽ nhưng thực ra cô cũng mềm yếu, cũng biết đau biết buồn. Chẳng qua cô luôn gồng mình gánh chịu để anh không thêm phiền lo. Vậy mà, cái giá được trả cho sự hi sinh ấy lại là mất anh - anh nói anh cần cô ấy và cô ấy cũng cần anh, vậy còn em , em thì sao ?Quân sững sờ nhìn Linh 1 lúc lâu sau đó thở dài và nói anh xin lỗi. Linh mỉm cười chua chát, đến cuối cùng vẫn là cô thua, cô luôn ảo tưởng rằng tình yêu và sự hi sinh của cô có thể lay động đến trái tim anh, nào ngờ 4 năm bên nhau cũng chẳng thể nào khiến anh yêu cô. Ván cờ này, ngay từ đầu cô đã thua rồiTháo chiếc nhẫn cưới đặt lên bàn Linh quay người, trước khi đi cô chỉ nói 1 câu- dù thế nào thì em yêu anh, là thật Quân lặng người nhìn Linh bước đi, đầu rối như tơ vò, nửa muốn chạy theo níu tay Linh lại nhưng khi nhớ tới khuôn mặt đẫm nước mắt của Trang anh lại nắm chặt tay đấm mạnh lên bàn... Linh quyết định cưới chồng( em viết dựa trên 1 câu chuyện có thật ..còn tiếp, 8h tối mai e up ạ. Mẹ nào bê đi ghi nguồn giúp em )( có nhiều c kêu em cop rồi kêu đưa link full, không có đâu ạ em mới viết dc thế thì đăng thế, e đố c nào tìm dc truyện của e ở đâu đấy ạ. Thế nên các c tôn trọng em 1 chút, e sinh viên học suốt ngày đâu rảnh viết liên tục được ạ, e hẹn giờ nào thì đúng giờ ấy sẽ có nhé. Hôm nay mát giời e rặn ra sớm được tí nên có sớm nhé các chị )............ TIẾP .......Con Linh cưới chồng, và tất nhiên chú rể không phải là thằng Quân. Bà Hoa dĩ nhiên là ngăn cản đám cưới này, Bà là mẹ cô sao lại không hiểu con bà nghĩ gì chứ, bà biết Linh yêu Quân nhiều lắm, rất nhiều. Trước giờ bà luôn không ưng Quân, trong mắt Quân bà thấy nét giả tạo nào đó nhưng bà vẫn im lặng chỉ bởi vì bà thương Linh. Bà sợ cái chất lãng tử, cái đào hoa mà Quân có, ấy vậy mà cái lo lắng của bà thành sự thật, con bà bị phản bội để giờ đây nó quyết định cưới Khánh - người mà nó không hề yêu thương. Lúc nghe tin con Linh bị thằng Quân phản bội bà lồng lộn lên, sang nhà thằng Quân la hét chửi bới om sòm để bố mẹ thằng Quân biết xấu hổ mà dạy dỗ lại thằng con quý tử của mình, như chưa hả giận bà con bỏ tiền ra thuê bọn đầu gấu chặn đường tẩn cho con Trang và thằng Quân 1 trận, bà cắt tóc con, bà chửi, bà đay nghiến con Trang, bà gọi con Trang là con đĩ, con phò giật chồng con gái bà, bà dùng những lời lẽ tục tĩu nhất để mạt sát con Trang và sĩ nhiên chuyện đó con Linh không hề biết.  Bà mắng, bà đánh bà chửi nhưng vẫn không ngăn được cái tin tháng sau con Linh cưới thằng Khánh, càng gần kề ngày cưới lòng bà càng nóng như lửa đốt, hết đi ra lại đi vào khiến ông Trung - bố cái Linh phát chóng cả mặt. Ông túm tay bà lại khe khẽ nó- thôi, con nó đã quyết như thế rồi thì chiều theo ý nó đi, bà biết thừa tính nó rồi còn gì, nó ương bướng đâu khác gì bà hồi xưa- ông im mẹ mồm đi, con là con tôi cũng là con ông mà ông không biết xót à, đáo khuyên được nó thì im mồm lại để tôi khuyênBà quát ầm lên khiến bố con Linh sợ hãi có rúm lại miệng im bặt không dám nói thêm câu gì. Mẹ con Linh nổi tiếng đang đá nhất cái khu này đâu ai lạ gì nữa. Bà ra sức khuyên con Linh, hạnh phúc cả đời con gái đâu thể chỉ vì đang đau khổ mà quyết bừa, nhưng con Linh nói ráo hoảnh- Con quyết rồi, mẹ đừng khuyên nữa, sướng con hưởng khổ con chịu- giời ơi là giời đến tao nói mà mày cũng không nghe à giời, sướng thì mày hưởng, khổ thì ngoài cái thân già này ra thì còn ai chịu nữa Mẹ nó tru tréo lên rồi nằm ra đất giãy đành đạch, 1 lúc sau thấy vẫn không thấy con Linh nói gì bà bèn đứng dậy ra sức đập đầu vào tường. Con Linh lạ gì tính bà nữa, lòng bàn tay mẹ nó đang kê đầu kia kìa, bà chỉ đóng kịch thế thôi, mẹ nó lúc nào cũng dọa tử tử mỗi khi bà không vừa lòng chuyện gì đấy, ấy thế mà có lần nào bà làm thật đâu. Chỉ có bố nó bị lừa thôi, con Linh tinh lắm mẹ làm sao qua mắt được nó. Và thế là nó vẫn quyết tâm lấy Khánh. Khánh cùng công ty Linh, là phó tổng của công ty nó, theo đuổi nó hơn 1 năm trời dù biết nó và Quân đang yêu nhau. Khánh không đẹp trai như Quân nhưng thật lòng yêu nó, chấp nhận nó dù biết nó không yêu anh, dù biết nó không còn trinh trắng. Ngày cưới, mẹ Linh khóc hết nước mắt, vẫn ôm Linh xin nó nghĩ lại, nhưng lúc ấy trong tâm trí Linh chỉ nghĩ đến việc trả thù, nó sẽ cưới người khác để Quân phải hối hận suốt cuộc đời... Ngày rước dâu, mỗi người 1 tâm trạng, Khánh nở nụ cười tươi thật hạnh phúc bên cạnh là khuôn mặt vô cảm của Linh. Cả 2 nắm tay nhau sóng vai bước vào lễ đường thề nguyện dưới ánh mắt của mọi người - và tất nhiên, có cả sự xuất hiện của Quân, anh đứng sau tấm rèm mỏng ngoài cửa sổ, tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt đến chảy máu.... Màn đêm buông xuống, Khánh cởi bộ đồ vét thả mình xuống giường, bên cạnh Linh đã nằm từ lúc nào với chiếc chăn che hờ qua ngực. Khánh nhẹ xoay người với tay ra ôm nó, hơi men cùng mùi hương quyến rũ từ người Linh toả ra khiến Khánh ngây ngất mà lao vào. Nó giật mình thảng thốt, nhận ra điều gì sắp đến với mình, vai nó khẽ run, người co rúm lại. Đã chuẩn bị công tác tư tưởng, mạnh mồm nói không sao nhưng đến khi Khánh chạm vào người, Linh vẫn cảm thấy có chút gì đó gê sợ. Nhìn thấy khuôn mặt méo xệch, cùng thân hình co rúm lại toát ra đầy sự phản kháng của Linh, Khánh chợt khưng lại, anh khẽ thở dài đau lòng.- em chưa sẵn sàng thì anh cũng không ép buộc đâu, anh sẽ cho em thời gian. Hôm nay mệt rồi, em ngủ đi nhé. Ngủ ngon, anh yêu em... Nói rồi anh vỗ về tấm lưng gầy đang run rẩy và hôn nhẹ lên mái tóc cô. Cô và anh mỗi người 1 suy nghĩ cứ thế nặng nề chìm vào giấc ngủ.. sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào phòng khiến con Linh chói mắt. Theo thói quen nó kéo cái chăn chùm kín đầu tiếp tục chìm vào giấc ngủ- dậy, dậy Linh ơi. Khánh lay lay người nó- mẹ cho con ngủ thêm lúc nữa, nay chủ nhật mà Khánh phì cười, hôm qua nó còn phòng thủ với anh như thế, vậy mà chỉ 1 lúc sau đã quay sang ôm anh thật chặt, 2 chân còn Quặp lấy người anh miệng thì ngáy o o khiến anh vừa nín nhịn lại vừa khổ sở thức cả đêm. Vậy mà sáng nay còn nhõng nhẽo gọi mẹ, thật chẳng giống với hình ảnh cô gái mạnh mẽ anh thường thấy ở công ty.. Khánh kéo chăn xuống, đặt 1 nụ hôn lên má Linh cùng lúc cô mở mắt. Linh vội đẩy anh ra rồi hốt hoảng chui tọt vào nhà vệ sinh trước con mắt ngỡ ngàng của Khánh. Khánh đứng im nhìn cánh cửa nhà vệ sinh thật lâu sau đó quay bước ra phòng khách...... Linh và chồng cùng đến công ty trên chiếc xe oto của anh, anh vào phòng riêng của mình sau khi hẹn nó gặp lại vào giờ ăn trưa. Nó vừa bước vào phòng thì Tuyết - đồng nghiệp và cũng là người trông cây si trồng cô vào lâu nay lên tiếng- ôi trời, nhìn xem ai đến này. Đây chẳng phải là vợ của phó tổng đây sao, tôi tưởng lừa gạt được Khánh thì cô ở nhà ăn sung mặc sướng rồi chứ, sao lại còn đi làmCái Linh trước giờ cũng không phải dạng vừa, nó cảm thấy chỉ có những đứa ngu mới để đứa khác chèn ép đè đầu cưỡi cổ mình nên nó bật lại ngay- đừng nghĩ ai cũng ăn bám đàn ông như cô Sau câu nói của con Linh, cả phòng nhân sự cười ầm lên, con Tuyết giận tím mặt nhưng không nói gì được câu gì, nó đành quay sang trút giận con ngồi bên cạnh- cười cái đéo gì mà cười, im mẹ mồm đi. Nói rồi cái Tuyết vùng vằng đứng dậy bước ra ngoài  ... những cử chỉ quan tâm, vỗ về của Khánh khiến con Linh dần chấp nhận được tình cảm mà Khánh dành cho nó, không còn cảm thấy ghê sợ mỗi khi Khánh chạm vào người mà nó đã biết hưởng thụ cái cảm giác Khánh mang lại cho nó, ở bên Khánh nó cảm thấy mình được nâng niu chiều chuộng, nó cảm thấy may mắn vì sự lựa chọn của mình. Về nhà mẹ vợ, Khánh xách theo bao nhiêu là bánh kẹo, quà cáp được chuẩn bị sẵn từ trước đem biếu mẹ vợ. Bà hoa cười toe toét, luôn miệng gọi Khánh là rể ngoan, rể quý. Con Linh khẽ nhăn mặt, hình ảnh này sao mà đối lập với hình ảnh bà nằm trên nền đá hoa giãy đành đạch thế này. Mẹ nói con Linh mèo mù vớ được cá rán. Ấy thế mà trước đây bà cố sống cố chết ngăn con Linh cưới chồng nó, cũng may nó không nghe lời bà. Bà cứ nghĩ như thế là con Linh đã quên hết quá khứ mà an nhàn sống hạnh phúc, mà không hề hay biết trong đầu con Linh vẫn nung nấu ý định trả thù, chồng nó biết hết những gì con Linh nghĩ chỉ là im lặng không nói gì mà thôi, bởi anh tin tình yêu của mình sẽ khiến con Linh thay đổi... Sau 1 thời gian dài yên ắng, Linh thuê thám tử theo dõi Trang, thừa biết tính cách Trang như thế nào, chắc chắn con Trang không chỉ yên phận với mình thằng Quân. Con Trang là loại người tham lam, nó muốn mọi thằng đàn ông phải quỳ dưới chân nó, và nó không chấp nhận việc thằng Quân cưới cái Linh vì thế nó đã quay lại để phá đám 2 người, ít điểm này thì thằng Quân và con Trang giống nhau, đều có tính độc chiếm rất cao. Con Trang cũng chẳng cần mất quá nhiều công sức vì thằng Quân vẫn yêu rất nhiều, hắn chỉ coi con Linh là công cụ để phát tiết mỗi khi hắn nhớ đến Trang. Nó giữ kĩ sấp ảnh chờ đợi thời cơ đến....thằng Quân hẹn gặp con Linh, nó không nói cho Khánh biết, Linh sợ chồng nó buồn. Thoáng qua tia lưỡng lự nhưng rồi nó tặc lưỡi, vẫn quyết định làm theo kế hoạch, nó sẽ cho thằng Quân biết đàn bà khi giận đáng sợ như thế nào. Nó vẫn thế, vẫn chiếu váy ren trắng Quân tặng năm nào nhưng giờ đây nó xinh đẹp ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, khiến Quân cảm thấy có chút xa lạ- Anh thực sự xin lỗi, anh nhớ em nhiều lắmLời nói của thằng Quân được con Linh đáp trả bằng nụ cười tươi thật hạnh phúc- Em đã nói ngay từ đầu rồi, dù thế nào em vẫn mãi yêu anh... Thằng Quân tự hào ưỡn cao ngực, mặt vênh lên. Nó đoán con Linh sẽ nói thế bởi vì con Linh lụy thằng Quân lắm, sống chết vẫn yêu thằng Quân. Con Linh từ bỏ nhà đi chỉ vì hắn thì thằng chồng mới cưới vài tháng này có là gì, con Trang tuy xinh đẹp, làm tình giỏi nhưng lại vụng về, nóng tính luôn miệng cáu gắt quát nạt không giống như cái Linh luôn chiều chuộng theo mọi ý của hắn. Thằng Quân rất nhớ, nhớ cái mùi hương của con Linh, nhớ cái thân hình nhỏ bé mềm mại của nó. Tưởng tượng đến cảnh 2 đứa lao vào nhau mà quằn quại, mà rên rỉ khiến thằng Quân cảm thấy nóng mặt, nhấp nhổm ngồi không yên. Hắn vội đứng dậy trả tiền rồi kéo con Linh ra xe phóng thật nhanh đến nhà nghỉ gần đấy... con Linh nở 1 nụ cười mà không hề hay biết có ánh mắt thất thần đang nhìn nó bước vào nhà nghỉ cùng thằng Quân ( 8h tối mai tiếp nhé các chị )

Thứ Năm, 2 tháng 3, 2017

CÂU TRUYỆN CÓ THẬT 100%

(Câu chuyện tôi kể sau đây là chuyện có thật 100% chỉ là viết cho dễ nghe thôi ah. Nên xin các chế đừng buông lời cay đắng!) Năm đó em gái con chú tôi thi đỗ đại học, một trường khá danh tiếng ở Hà nội. Gia đình chú tôi rất vui, họ hàng cùng vui. Mời họ hàng ăn một bữa cơm mừng cho em nó. Nhà chú tôi thuộc hàng có điều kiện, chưa phải là đại gia nhưng rất khá giả ở Tp Hạ long. Lại nói về em gái tôi, em là một cô gái rất xinh xắn, da trắng hồng, cao trên 1,6m, mọi nét trên khuôn mặt em đều ưa nhìn. Gia đình cũng có chút điều kiện nên cũng bao bọc em ghê lắm. Khi e lên nhập trường đích thân chú lái xe, cả hai chú thím đều đưa em đi, đang loay hoay chọn và tìm thuê nhà trọ cho em vì yêu cầu của chú thím khá cao nên chưa tìm được nơi ưng ý. Điều kiện của chú có thể mua nhà chung cư ở Hn cho em lúc đó nhưng chú thím ko yên tâm khi để e ở 1 mình. Nhà có hai đứa con, ngoài e ra còn một đứa em trai kém em hai tuổi nên chú thím cưng lắm. Đang loay hoay hỏi han thì có một bà đã luống tuổi bảo. Nhà tôi có chưa cho thuê bao giờ, nhưng có 1 phòng trống. Nhà có hai ông bà già nếu cô chú muốn thì tôi cho thuê, có thêm người ở cho vui cửa vui nhà. Theo bà về nhà cô chú và em xem phòng thấy ưng lắm. Phòng có công trình phụ khép kín, có một khoảng ban công khá rộng, em có thể đặt một chiếc bếp ga mini tự nấu ăn. Một mình em được ở trên tầng 2, tầng 3 là phòng thờ và sân phơi. Còn ông bà ở tầng 1. Sau khi sắp xếp cho em xong xuôi chú thím về QN, rất yên tâm vì gửi gắm em cho ông bà chủ nhà để ý hộ. Mọi chuyện bắt đầu từ đây, ban đầu em đi học khoảng tháng em về một lần, e về để thăm nhà thui chứ hàng tháng thím chuyển tiền vào thẻ atm cho em. Hoặc cứ được nghỉ là em về. Nhưng sau đó em về nhà thưa dần rồi gần như ko về nữa. Gia đình chú thím nóng ruột, vẫn gọi điện hỏi thăm ông bà chủ nhà xem em thế nào thì ông bà nói em ngoan lắm đi học về là ở nhà học bài rồi chơi chứ ko đi đâu cả. Gọi điện hỏi em thì em nói vẫn ổn. Nhưng rồi chú thím sốt ruột quá cùng nhau lên Hn xem em thế nào. Lên đến nơi thấy em gầy guộc xanh rớt, chú thím xót ruột hỏi em nói em vẫn bình thường. Hỏi ông bà chủ vẫn bảo e ngoan, đi học về là ở nhà không đi đâu. Chú thím không tin và rất muốn biết tại sao đứa con gái yêu thương của mình lại thành ra như thế nên quyết ở lại thuê nhà nghỉ gần đó theo dõi em vài ngày xem sao( còn nữa). Sau tầm 5 ngày theo dõi chú thím thấy e vẫn đi học bình thường nhưng đi về lầm lũi, không thấy em ra khỏi nhà bao giờ, và dù thấy nhập học đã lâu như thế mà em không hề thấy giao tiếp bạn bè gì cả. Vì còn công việc ở nhà nên chú thím thuê công ty thám tử tiếp tục theo dõi em. Chú thím về Qn vẫn nhận được thông tin về em hàng ngày, ảnh theo dõi em càng ngày càng thấy e gầy và tiều tuỵ. Chú thím lại lên đưa em đi khám hết viện này viện kia đều không tìm ra nguyên nhân, tất cả đều kêt luận là e suy nhược cơ thể. Chú về còn thím được cử lại để chăm sóc bồi bổ cho em nhưng e nhất định ko đồng ý. E muốn ở một mình, ở nhà còn bố và em trai nên em bảo mẹ về( còn nữa) em tự chăm sóc mình được. Không thuyết phục được con nên chú thím đành về trong lo lắng. Đến một tuần sau chú thím lại đi Hn, lần đi này là ông bà chủ cho thuê phòng gọi lên. Bình thường thấy em đi về đều đặn ông bà cũng chỉ hỏi han chút thôi nhưng không mấy khi lên phòng vì để cho em được tự do thoải mái. Nhưng hơn 1 ngày ko thấy em đi học ông bà lên đập cửa gọi không thấy em mở cửa ông bà phải dùng khoá dự phòng để vào phòng em. Vào đến nơi thấy e nằm thiêm thiếp mê man mới vội gọi nhờ người đưa em đi cấp cứu. Chú thím lên nhìn thấy con mà ko ai cầm được nước mắt đau như đứt từng khúc ruột mà không hiểu nguyên nhân tại sao. Chú bảo thím: Hay là con gái bị thất tình nhỉ?! Thực sự ko biết câu trả lời. Sau khi e được cấp cứu xong chú thím quyết định đưa em về nhà, chú lên trường làm thủ tục xin bảo lưu kết quả học cho em. Việc đưa em về nhà gần như là phải cưỡng bức vì sau khi tỉnh lại em dứt khoát không chịu về. Sau khi tỉnh lại chân của e rất yếu, không thể tự bước nổi nên bố phải cõng ra xe. Về phòng dọn đồ cho em và chào ông bà chủ nhà mẹ em mới để ý kĩ căn phòng. Căn phòng có cửa sổ to rộng rất thoáng nhưng luôn đóng chặt kín nên ở trong phòng âm u tối tăm. Bà chủ nhà bảo e luôn đóng chặt tất cả các cửa. Ngồi trong xe em đòi bố cho lên phòng nhưng ông không đồng ý nói về QN gấp vì ông còn phải giải quyết công việc, cộng thêm việc em vẫn phải về bệnh viện tỉnh để chăm sóc tiếp chứ sức khoẻ vẫn chưa ổn. Về đến nhà, ông bà và họ hàng đã đến chật nhà. Ai cũng lo lắng vì không hiểu có chuyện gì xảy ra. Về đến nhà việc đầu tiên e đòi là phải đưa e lên nhà thắp hương. Đây là việc quá bất ngờ vì e từ khi sinh ra đến giờ ngoài việc bố mẹ bắt học hành ra chuyện hương khói lễ lạt e chưa từng để ý. Về đến nhà bố em phải đi ngay để giải quyết công việc, chú kế bố em đưa em lên. Em đòi cõng, không biết chân e bị sao nhưng e ko đi mà đòi cõng lên. Sau khi thắp hương xong e được đưa xuống nhà ngồi cùng mọi người. Ai cũng lo lắng hỏi han nhưng e nhìn mọi người bằng đôi mắt như nhìn những người xa lạ. Rồi mọi người ra về chỉ còn gia đình em và thêm một thằng em con cô, nó ở cùng nhà e từ ngày e đi học. Nhà nó ở Móng cái nhưng lại xin làm việc cho một công ty ở Hạ Long nên ở nhà bác. Đằng nào nhà cũng neo người. E thay đổi tính nết hẳn. Những món ăn mà mẹ nấu em yêu thích từ nhỏ giờ e không ăn, e đòi ăn những món mà nhà e có khi chưa từng ăn. Là con gái vùng biển việc ăn hải sản là lẽ đương nhiên, việc hít hà mùi biển thổi theo từng cơn gió đã ngấm vào từng thớ thịt, e đòi ăn cá nước ngọt, đòi đóng chặt cửa phòng cho tối om. Cho ai vào mới được vào. Người em gầy tong teo như thiếu sức sống nhưng khi ai đó làm em không vừa ý em bực bội phá phách còn khoẻ hơn cả người thường. Đặc biệt khi di chuyển em bắt cõng, nên bố và hai cậu em thay nhau ngoài giờ học và giờ làm phải phục vụ em. Mọi người đều cố gắng làm em vừa lòng vì ai cũng yêu thương em. Mọi người đều cho rằng e bệnh tật nên sinh ra thế, từ một cô gái xinh đẹp vì ốm đau mà giờ tiều tuỵ nên e buồn chán nên mọi người càng ra sức chiều chuộng để em không buồn chán mà nghĩ quẩn. Nhưng mọi người càng ra sức chiều chuộng thì e lại càng tỏ ra khó chịu như muốn hành mọi người. Đến hôm bên nhà ông bà nội có giỗ,mẹ em sang trước để cùng các cô chú chuẩn bị. Nói thêm là nhà có cô út lấy ck làm quan chức rất to trên công an tỉnh. Nên khi nhà có việc như giỗ chạp hay gì đó đều có người lo hết. Đến gần trưa thì bố e về đưa e và hai đứa em sang. Sang đến nơi e đòi lên ban thờ thắp hương, mọi người cũng chả ngạc nhiên nữa vì đến đâu e cũng đòi lên thắp hương. Thằng e con cô ở Móng cái cõng e lên. Thắp hương xong lại cõng e xuống. Phải nói thêm là e từ hôm về nhà gần như ko chịu ăn uống, nếu có là quá ép thì nuốt một chút. Gia đình đưa e đến ông bà là để gặp gỡ thăm hỏi họ hàng, mong e vui vẻ lên chút ít. Khi đông đủ tất cả thì cô út và ck cô mới về đến vì cô chú rất bận. Cô chú đi cùng 1 người đàn ông, người này trông cao to đạo mạo, ăn mặc bình thường nhưng có xách theo một chiếc túi khá to. Khi cả ba bước vào, người đàn ông đó khựng lại một chút nhưng rồi trở lại bình thường ngay.

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2017

CON CHI BỊ ĐIÊN

FULL Nguồn : Dương Lê Con chi bị điên! Đùng một cái con chi lên cơn điên. Đang ngồi bán hàng, nó bỗng đứng bật dậy, mắt vô hồn, cởi từng lớp áo một. Con mụ trứng vịt lộn dẩu mỏ sang hỏi:-này! Thế đéo lạnh à mà cởi áo ra thế kia?Con chi không đáp lời. Nó nhìn thẳng vô định. Không ai biết nó mặc mấy lớp áo, trời lạnh mà. Chỉ đến khi nó lột nốt cái áo len mỏng bên trong, lộ ra tấm thân trắng muốt thì người ta mới can lại. Người ta hỏi là nó chơi game show gì mà ác thế, bắt cởi hết à.Nó vẫn không đáp. Con chi luồn người qua các vòng tay đang ngăn nó lại, nó chạy ra giữa chợ, cạnh thằng xe ôm đang nhăn nhở dõi theo từng hành động của nó từ nãy đến giờ. Nó cởi nốt cái áo lót đen với cái quần lót ren ren thời thượng rồi tồng ngồng chạy quanh chợ. Thằng xe ôm hùa cùng dòng người chạy theo giữ nó lại, nhanh chân tóm được nó, thằng chó đấy thò hai tay từ đằng sau, thộp vào hai bên ngực nó, ôm trọn hai bầu vú rồi kéo nó lại. Hổn hển ra vẻ trách mắng:-cái cô này! Chạy nhanh thế làm tôi mãi mới bắt được! Con chi cười khoái chí, nụ cười và ánh mắt nó vô hồn. Chỉ đến khi mấy mụ trong chợ chỉ tay vào mặt thằng xe ôm, chửi cho nó xấp mặt thì nó mới chịu buông bàn tay bẩn thỉu và hai đầu ngón tay đang mân mê đầu tí ra khỏi tấm thân trắng ngọc của con chi. Người ta đưa con chi vào góc khuất, mặc lại quần áo cho nó. Nó thì vẫn cười.Nghe bảo nó bị điên tình.Con chi năm nay tròn ba chục tuổi. Nó gắn bó với cái chợ này đã 20 năm, sạp bán quần áo của nó là do mẹ nó truyền lại. Người ta chứng kiến quá trình nó lớn từ ngày mới lớp 5 cho đến tận ngày bị điên. Nó không hẳn là xinh nhưng được cái da trắng nổi bần bật lại ăn nói duyên dáng nên thành ra sạp lúc nào cũng đông khách. Bố mẹ con chi lấy nhau từ rất sớm, nói đúng hơn thì là hai đứa trẻ con ăn chưa no lo chưa tới đã phải chịu cảnh "yên bề gia thất". Yên ấm được thời gian đầu, chỉ sau cưới 3 tháng, bố mẹ con chi vác dao đuổi nhau quanh làng. Mỗi người cầm một con dao, bố con chi đuổi mẹ nó đến gần nhà đẻ thì tình thế đảo ngược, mẹ nó quay ngoắt lại dơ dao lên doạ, bố nó chạy , mẹ nó đuổi. Chạy tới nhà bố chồng, vai vế kẻ đuổi người chạy lại đảo lại. Chạy về đến nhà, hai vợ chồng vứt dao ngoài cửa bảo thôi hoà nhé. Vào nấu cơm!Gần đến ngày đẻ con chi, tay trái mẹ nó cầm khuỷ tay tay phải cầm bàn tay bố nó rồi bà đặt "nhẹ nhàng" lên đầu gối mình. Chắc nhẹ thật nên may là tay bố nó chỉ gãy thôi chứ chưa đứt làm đôi.Bố con chi điên lắm, bó bột nằm nhà hàng tháng trời nghiên cứu hán việt để đặt tên cho nó. Thành ra tên đầy đủ của con chi là:Lương toả chi----*toả (bộ thủ) : bẻ gãy*chi (bộ nhục) : chân ,tay (ở đây tạm hiểu là tay)Vì họ ko đổi được, chứ bố con chi thực chất muốn đặt tên nó là Sư toả chi*sư: con sư tử Nghĩa của tên thì thôi k cần giải thích nữa nhé  :)) ---Con chi đanh đá y như mẹ nó, mà dân chợ búa, không đanh đá thì không chịu nổi áp lực. Dân quê mua 1 mặc cả 10, bán đắt thì không bán nổi, mà bán rẻ thì vẫn bị mặc cả từ ngang lưng xuống tận móng chân. Nó mở hàng từ sáng sớm đến tận tối khuya, chả khi nào thấy nghỉ ngơi, thành ra lúc nó khoe có người yêu, cả chợ đều ngỡ ngàng. Ai cũng mừng cho nó vì từ lúc nó khoe, mọi người thấy nó vui vẻ hơn trước, bán hàng cũng niềm nở hơn, lại còn xinh ra bao nhiêu. Dần dà người yêu nó cũng đến sạp phụ bán hàng. Thằng đấy bảo xin nghỉ phép để phụ cho vợ tương lai của nó. Con chi cười tít mắt.Chả biết nó nghỉ phép bao lâu, mà ngày nào cũng có mặt cạnh con chi từ lúc mở hàng đến lúc đóng sạp suốt 9 năm trời. Đến cách ngày sinh nhật 30 của con chi chừng 3 tháng, thằng mất dạy ấy thông báo đi lấy vợ. con chi thẫn thờ ngơ ngẩn từ ngày ấy đến tận hôm nay. Nó bán hàng như cho, cái áo khoác đại hàn dày cộp nó bán 50 nghìn, mấy thứ nhỏ nhỏ như quần lót thì tặng luôn. Bà bán nước bảo trước hôm nó phát điên, bà thấy thằng đốn mạt ấy mang thiệp cưới đến mời con chi.Năm con chi sinh ra, bố mẹ nó lại càng khắc khẩu thêm, đánh nhau như cơm bữa. Chồng bát mới sắm hôm trước hôm sau đã theo đường gió mà lăn ra sân vỡ tan tành. Mãi đến khi đẻ được em trai nó, tự nhiên bố mẹ nó lại hoà hảo. Mẹ con chi nghĩ thằng bé con ấy sinh hợp tuổi nên dung hoà được mối quan hệ của vợ chồng bà, thành ra so về tình cảm, bà dành phần hơn cho em trai của con chi. Con gái ở vùng thôn quê này, chỉ 25 chưa lấy chồng thôi là đã bị liệt vào danh sách ế. Ấy thế mà con chi vẫn nhở nhơ đến "đít" cái tuổi 29. Ai cũng bảo không lấy chồng đi là hâm đấy! Nói thì nói bâng quơ đùa nó, chứ chả ai nghĩ là nó điên thật. Sạp bán hàng của con chi đóng cửa suốt mấy ngày thì trong chợ có đám cưới. Con gái nhà vàng bạc lấy chồng. Bụng nó lùm lùm to như đụn rơm mà cái váy cưới dù có bồng đến mấy phần eo cũng không che nổi. Nhà con này giàu, lại có chú làm bảo vệ chợ, chuyên đi thu tiền thuế ngồi nên hách dịch, vênh váo, chả giao thiệp với ai mặc dù nhà nó nằm giữa trung tâm chợ. Hôm nó cưới, nhà trai đón dâu, mấy mụ bán hàng xúm xít lại ngóng mặt chú rể xem ngon ngẻ không mà tậu trâu được cả nghé. Thằng chiến - thằng người yêu con chi mặc cái vest xanh than, cầm bó hoa cùng dòng người đằng nhà nó tiến vào nhà con mụ bán vàng. -này hay là nó bê cháp?-cháp cái l**, mụ không thấy nó mặc véc à? Mấy mụ xúm nhau vào chửi thầm sau lưng thằng chiến, con mụ bán xôi đùn nắm xôi to tướng, lấy đà ném một phát vào đầu mẹ thằng chiến. Nhà nó quay ra nhìn. Các mụ ấy chả biết từ lúc nào đã nhanh chóng tản ra trở về công việc bình thường. Thằng chiến cầm nắm xôi ra trước mặt con mụ bán xôi, hất hàm hỏi: -của bà hả? Mụ bán xôi vênh mặt:-tao đéo biết. Thằng chiến tức lắm, quay ngoắt đi. Hôm sau bảo kê chợ đi thu tiền thuế ngồi, đánh thuế con mụ bán xôi thêm 5 đồng. Mụ ấy điên lắm, chửi cả ngày.Con chi điên! Nó tha thẩn hết trong nhà lại ra vườn. Tâm trí nó chỉ dừng lại lúc thằng người yêu nó đưa cho cái thiệp cưới. Sáng, trưa, chiều, tối nó cứ lôi hết cái váy này đến cái váy nọ, bôi bôi trét trét phấn son, nó bảo nó phải thật đẹp để đi dự đám cưới của người yêu nó. Mẹ con chi thương nó đứt đoạn ruột, bà khóc lên khóc xuống, gục vai nó khóc thì nó cầm thỏi son tô nhoe nhoét cho bà. Rủ bà bằng với cái giọng ngây thơ như của trẻ con:-đi! Đánh son đi! Rồi đi đám cưới anh chiến!Con chi dành cả tuổi xuân cho thằng chiến, gần 10 năm yêu, 3 đứa con chưa từng thấy mặt trời. Chúng nó có nhau gần một thập niên, ngày nào cũng thấy mặt nhau. Nó hoàn toàn rất tin tưởng thằng chiến, chưa bao giờ hoài nghi về ánh mắt của con hằng dành cho thằng người yêu nó khi sang hàng mua đồ. Cũng chưa bao giờ dò hỏi anh đi đâu, làm gì sau mỗi lần con hằng ghé qua. Tình yêu của chúng nó nảy nở trong yên bình, nhưng lại kết thúc trong giông bão. Thằng chiến tự tay gói gém tất cả đẩy vào lòng con chi. Rồi dứt khoát để lại con chi mà đi không một chút cảm thấy có lỗi. Con chi ở lại, nó đau, nó cứ để nỗi đau trong lòng, đặt tất cả lên sợi dây thần kinh. Mà dây thì mỏng, đặt nặng ắt sẽ đứt.Bố mẹ con chi đưa nó đi khám rồi cho nó ở lại bệnh viện tâm thần. Lúc đi nó vẫn đòi mặc cái váy ngắn, đôi giày cao gót. Nó bảo nó đi đám cưới người yêu.Bẵng đi 3 tháng, bác sĩ gọi về bảo mẹ nó lên đón con và thanh toán viện phí. Con chi đã bình phục. Con chi khỏi bệnh thật, nó trả lời rành mạch từng câu hỏi của bác sĩ, lại rất logic, câu từ đâu ra đấy, vẻ lanh lợi lại xuất hiện trong đôi mắt nó. Cái giọng đanh đá chua ngoa được phát ra, ai vào thăm bệnh không biết cứ tưởng nó là điều dưỡng. Nửa năm trời con chi không bán hàng, em trai nó làm thay chị tại sạp. Đến hôm nay nó trở lại. Ai cũng một phen bất ngờ, thằng xe ôm xán lấy con chi, đụng chạm vòng eo với đôi mông, con chi co cẳng đạp bay thằng mất dạy ngã sấp xuống bãi rác. Thế là nó lại quay lại. Chẳng ai hiểu phép màu gì làm nó bình thường được. Nó không nói. Nó để dành lời nói cho những ngày tháng tiếp theo ở cái chợ này. Còn nhiều thứ nó phải trả lại lắm...Thằng chiến lấy vợ xong ở luôn nhà vợ. Con hằng vợ nó xưa nay vốn là con yêu quái nghìn năm, mà nói đúng hơn là nhà nó đúng là một ổ yêu quái. Chúng nó sống giữa trung tâm chợ, thao túng cái chợ, thu thuế thường niên, trông xe cho khách. Chỉ cần có nhà nào bén mảng mở dịch vụ trông xe cạnh tranh là ngay lập tức chú con hằng sẽ dằn mặt một trận tơi bời. Gọi là chợ quê, nhưng khách mua lại tấp nập, người bán thì thiếu, thế nên nhiều người dù bị chèn ép, bị thu phí nặng cũng cố cắn răng chịu để bám rễ ở cái chợ này. Con chi đi làm trở lại, thằng chiến lấy vợ cũng được gần 4 tháng. Con của chúng nó cũng đã được 2 tháng tuổi. Chứng tỏ là chúng nó chim chuột với nhau từ khi mà thằng chiến chưa chính thức bỏ con chi. Chợ ra thông báo đóng thuế tuần một lần, mỗi lần 100 nghìn. 1 tháng 350 nghìn nếu đóng hết cả tháng.Hôm ấy con chi đau đầu, từ ngày ở viện về, nó vẫn thường xuyên phải chịu những cơn đau đầu bất chợ. Bác sĩ gọi là di chứng. Nó nốc vội mấy viên thuốc giảm đauThằng chiến với con hằng đi thu thuế đầu tháng. Chúng nó lướt qua con chi, để dành đến tận cuối mới tới. Không phải ý thằng chiến, là con hằng muốn thế. Thằng chồng nó thoái thác, muốn trốn tránh, nhưng nó không thích thế, nó lôi bằng được thằng chiến đến trước mặt con chi. Hất hàm:-tiền! Con chi ngẩng mặt lên, rút ra 700 nghìn. Nó bảo:-đây, 2 tháng!Con hằng rút đúng 1 tờ 100 nghìn, nó bảo:-riêng mày tao chỉ thu tuần 1 lần! Rồi nó bắt thằng chiến ghi lại. Con chi ngước lên nhìn mặt thằng đàn ông mà nó từng yêu thương đến phát điên dại.Thằng chiến né tránh ánh mắt nó, cúi xuống ghi sổ. Con chi còn yêu thằng chó đấy nhiều, nó có hận, nhưng cái sự hận ấy không bằng nổi một phần của sự yêu. Nó cố kìm nén lắm mới không để bản thân mất tự chủ mà đứng vụt dậy ôm lấy thằng chiến. Con hằng lựa ít đồ ở sạp quần áo của con chi. Nó lựa áo nịt vú-anh ơi! Cái này không biết có vừa với em không nhỉ?-anh ơi, em lấy cái này nhé!-anh ơi, anh xem có vừa không? Thằng chiến quýnh quáng, nó thấy có lỗi với con chi. Con hằng thì ra sức thể hiện là thằng chiến biết size vòng vú của nó bao nhiêu. Con chi lôi ra 2 cái quần sịp nam, nó đưa cho thằng chiến, nhếch mép:-này! Bảo vợ mua cho, vừa đấy! Con hằng khựng lại, vứt toẹt đống áo lót xuống. Nó kéo thằng chồng nó biến nhanh khỏi lối đi trong chợ. Con chi ngồi tâm sự với con mụ bán trứng vịt lộn. Vừa đả hết 5 quả trứng, nó vừa quyết định không giữ lại trong đầu nữa, sợ lại đứt mất sợi dây thần kinh vừa được nối lại thì chết.Mẹ nó giới thiệu cho một anh trai già đã qua một đời vợ. Bà bảo đàn ông mà có một đời vợ là báu vật. Nhưng nhìn cái nết ăn như lợn vét máng của anh, con chi nghĩ anh sẽ còn nhiều đời vợ nữa cơ. Con chi tính cái nước làm ăn, nó định làm vài tháng nữa tại sạp này rồi nó bỏ cái xứ này lại để đi nơi khác lập nghiệp. Nhưng mà cái chợ này lại mang đến nguồn sống dồi dào không tưởng, con chi bán bao nhiêu hết bấy nhiêu, giá nó tăng lên hàng ngày, đủn xe hàng đầy ắp đi từ sáng, đến tối mịt kéo về chỉ còn lác đác vài mống hàng. Con thằng chiến lớn lên càng ngày càng đen nhẻm, con vợ nó đè đầu cưỡi cổ nó, thằng chiến phải nội trợ, dọn dẹp nhà cửa, quét dọn bàn thờ và thỉnh con vợ nó lên đấy ngồi. Nó là thằng bất tài, bấu víu vào gia đình vợ. Nó làm gì có tiếng nói. Sự việc sẽ chẳng có gì to tát cho đến khi thằng bé con nhà thằng chiến lên 2 tuổi. Càng ngày lại càng giống thằng xe ôm trong chợ - là cái thằng mất dạy dám lợi dụng con chi lúc nó điên và chuyên môn đi cạ chim vào đít khách mua hàng ở chợCon chi quyết định bám trụ lại cái chợ này, nó nung nấu ý định gì thì chưa ai biết nhưng nó ít nói dần đi, ai cũng sợ là nó lại tái phát cơn điên nên thi nhau ra hỏi han.Cái khu này, tuy rằng toàn dân chợ búa mồm miệng ngoa ngoắt nhưng tâm ai cũng thật, quan tâm nhau là thật, lo lắng cho nhau cũng là thật. Con chi bình thản, ai cũng nghĩ nó chịu buông xuôi rồi, người này người nọ hứa sẽ giới thiệu vài mối cho nó. Mà chẳng ai nghĩ, trước cơn giông, biển lúc nào cũng bình lặng.Chuyện vợ chồng thằng chiến ra sao, con chi biết hết. Nó bé nhỏ trong sạp hàng càng ngày càng được nới rộng nhưng mọi động thái của cái căn nhà đấy nó nắm rõ từng chi tiết nhỏ nhất.vốn là người cẩn thận, nó đi từng bước kín đáo, tính toán kĩ lưỡng. Duy chỉ có điều nó ngấm ngầm cái cách trả thù trong đầu, chứ không nói với ai. Cả cái khu chợ này sẽ phải xáo trộn hết lên vì con chi...Một sáng ngày xuân, mụ bán xôi vò thấy con chi thân thiết với thằng chủ bãi trông xe của chợ - cũng chính là chú của con hằng.Thằng Vinh chỉ ra vào những sáng sớm để lấy tiền khách. Còn lại mọi việc giao hết cho mấy đứa nhân viên. Chuyện thu thuế thì vợ chồng con hằng lo. Mụ bán trứng từng xui con chi nhảy vào phá hai vợ chồng thằng chiến để trả thù. Nhưng nó chỉ cười, từ sau lần phát điên ấy, con chi như chết đi sống lai. Tình cảm dành cho thằng chiến còn nhiều nhưng nó phải kiên cường, mà hơn cả là nó dặn lòng phải biến yêu thành hận. 10 năm xuân tànCất lời yêu - ngay từ đầu đã là sai...đánh đồn, phải đánh từ gốc.Cửa hàng vàng nhà con hằng, là của chú nó giao cho mẹ nó quản lý. Nói cách khác cả nhà con hằng thực chất chỉ là làm thuê cho thằng Vinh. Thằng Vinh 38 tuổi cục mịch như hòn đất, nóng nảy, khó tính, và đặc biệt là nó chưa vợ. Nghe đâu hồi trẻ nó cũng oanh liệt lắm, cũng yêu đương nhăng nhít loạn tùng bậy, đến lúc nó đỗ lại một bến rồi thì con người yêu nó bỗng dưng lăn đùng ra chết. Thằng Vinh đau đớn, ở một mình từ năm 31 tuổi đến tận bây giờ. Cửa hàng vàng, cả khu chợ là một tay bố thằng Vinh làm ra, ông này giỏi nhưng mê bướm gái trẻ. Mỗi lần ông dúi mặt vào L** chúng nó là ông quên sạch hết con cái, ông phóng tay cho cave biết bao nhiêu tiền. Chỗ đất chợ này, thằng Vinh phải mất bao nhiêu công sức mới ép được bố nó ký giấy sang nhượng khi ông đang định cho không con loan "phò" đầu ngõ.Con chi đẩy xe hàng vào bãi gửi xe, nó cố tình va vào thằng vinh rồi ngã dúi xuống đất. Thằng vinh chẳng buồn đỡ nó dậy, chỉ nhìn qua một cái rồi quay đi. Khách đến chợ dạo này giảm, tiền vé xe cũng giảm theo. Đang bực chuyện tiền nong bỏ mẹ, tâm trí đâu mà để ý con bánh bèo. Con chi ngồi bệt xuống bãi cát ăn vạ một lúc rồi lại tự đứng lên. Nó kéo áo thằng vinh trêu:-anh vinh dạo này khó tính thế, kéo dùm em xe hàng được không! Thằng vinh hất đầu ra hiêu cho thằng cu nhân viên đẩy cùng con chi xe hàng. Dù không đúng ý nó lắm, nhưng thôi. Thế là ổn rồi. Thằng vinh tuy thô lỗ, dễ nổi nóng, nhưng cái chất đàn ông trong nó mà toả ra thì ối con phải chết. Có đợt, con mụ bán trứng vịt lộn đã ngoài 50 mà mê thằng vinh như điếu đổ. Người ta chỉ mong không đến ngày đóng thuế mà mụ thì lúc nào cũng ra ngóng vào trông trách thời gian lâu thế "mãi mà không thấy mặt "anh" vinh,nhớ quá! "Thời gian dài, con hằng chán không chịu đi thu thuế chợ, nó bắt thằng chồng nó ở nhà cùng nó, rảnh rỗi thì hai vợ chồng nhìn nhau, nhìn đứa con đen nhẻm giống thằng xe ôm chứ nhất quyết không đi thu thuế chợ. Thằng vinh thương con hằng lắm, chiều nó hết mức. Trời thoả ước nguyện của con chi. Chỉ sau 2 ngày từ hôm nó tiếp cận thằng vinh thì đến ngày thuế, vợ chồng thằng chiến nằm nhà, đẩy chú nó đi thu thuế hộ. Con chi trải ra sạp ít thuốc lá hiệu con ngựa. Đợi thằng Vinh đến nó đon đả:-anh vinh hút thuốc, em mời anh một bao!Thằng Vinh sáng choang đôi mắt, cả chợ này chẳng có một ai bán thuốc lá loại này, nếu muốn dùng thì phải đi xuống tận thành phố mới mua được, thế mà con chi lại có.thằng Vinh ôm hết cả cây thuốc lá về, bớt cho con chi hẳn 1 tháng tiền thuế.cả chợ hàng nào cũng mong được bớt thuế như con chi nên thi nhau nhập thuốc hình con ngựa về. nhưng rốt cục thì thằng vinh chỉ mua ở chỗ con chi. con chi là người tinh tế, tỉ mỉ. chỉ nhìn qua cái đầu lọc thuốc và để ý chưa bao giờ thằng vinh mua thuốc lá ở chợ, nhưng nó lại thường xuyên hút. con chi cất công tìm. thằng vinh có thú chơi xe, cái con xe cào cào motocross nó coi như hơi thở. chăm sóc kĩ càng. không một ai được động vào.chợ xế chiều. nhập nhoạng tối . tiếng mụ hàng nước la ầm ĩ:- ối giời ôi, con chó của tôi! trộm! trộm!con chi đuổi theo, ra đến cửa cũng là lúc thằng trộm chó nhảy lên con xe nổ bùm bùm phóng tít. thằng vinh từ trong nhà dắt xe ra, con chi nhảy luôn lên xe nó , hét:- đuổi! đuổi theo. ăn trộm! dám ngang nhiên ăn trộm trong địa bàn thằng vinh, giỏi!bất đắc nó dĩ phải đèo con chi trên con xe tóm được thằng trộm. nó rút thắt lưng buộc thằng trộm sát sau lưng, con chi buộc chân thằng trộm vào sát chân thằng vinh. đang phân vân không biết xử lí sao với con chó và chiếc xe của thằng trộm thì con chi nhảy lên xe bảo:- để em! anh đèo nó về đi, em lái xe nó theo sau! thằng vinh ngỡ ngàng, con chi biết đi xe côn?con chi đã bước một chân vào nhà thằng vinh như thếTIẾPCon chi bắt đầu dọn dẹp cửa hàng sớm hơn. Nếu như mọi khi tận 10h nó mới khệ nệ xe hàng về nhà thì giờ cứ 5h chiều là nó rục rịch dọn hàng.Các mụ thấy nó lạ quá, hỏi mãi mà nó không nói chỉ cười. Có hôm mụ trông coi nhà vệ sinh công cộng giữ nó lại ở ngay cổng để hỏi cho ra lẽ, nó vẫn không chịu nói. Đương lúc mụ không cho đi thì thằng vinh từ đâu đến đi xuyên giữa cánh tay mụ đang giữ lấy con chi. Làm mụ bị một phen đau điếng.-thế không làm thì về! Để chỗ cho đứa khác làm!Mụ có lòng thật nhưng có lẽ mụ xuề xoà quen rồi nên mụ chả thèm để ý ánh mắt thằng vinh dành cho con chi. Thế cho nên trong ánh mắt ấy chứa gì, muốn gì. Chỉ con chi hiểu.Con chi chả biết gì về xe, nó mù mịt những khái niệm gì gì mà lên trái, rồi thì làm mát bằng nước, rồi thì thụt thì gắp. Nó nghe ù ù tai nhưng vẫn gắng nghe, nghe không sót một chữ. Đi chơi với nhau thằng vinh chỉ kể về chuyện xe pháo. Thỉnh thoảng thấy con chi cứ ậm ừ, nó hỏi lại anh vừa nói gì. Con chi đọc lại như một con vẹt. Thằng vinh khoái con chi lắm. Thật ra hầu hết ý thằng vinh nói, ngồi sau xe con chi đã nhanh tay ghi hết vào mục "ghi chú" của chiếc điện thoại.Mà cái Quan trọng là thằng vinh chẳng tính gì đến chuyện lâu dài với con chi hết, nó lo lắm. Chả lẽ lại công cốc?Đương lúc con chi bí thế, chưa nghĩ ra cách để tiến triển mối quan hệ thì có thằng bạn nó từ nước ngoài về, tìm đến tận nơi thăm.Chúng nó kéo nhau vào sạp thủ thỉ cả ngày. Con chi vô tư, nhưng thằng vinh lại không thế. Nó thấp tha thấp thổm, đứng lên ngồi xuống ngoài bãi xe, chốc chốc lại giả vờ mua cái này cái nọ trong chợ để dòm vào sạp con chi. Đang yên đang lành, tự nhiên có thằng bỏ mẹ nào nhảy vào đây, lát nữa nó về thằng vinh sẽ chặn đường tẩn cho một trận. Đợi mãi, đợi đến cả lúc con chi dọn dẹp sạp mà thằng bạn nó vẫn chưa về.Thằng vinh ghen từ sáng tới tối như gầy đi mấy cân. Con chi thấy hết nhưng lại càng làm ra vẻ vô tư. Nó lướt qua thằng vinh mà mặt dửng dưng như không. Thằng đàn ông gần tứ tuần, yêu trở lại mà tâm tính như trẻ con, vụng về, mặt lại đỏ dựng lên vì ngượng, vì ghen. Con chi vui lắm, nó định mai ngày kia sẽ tiếp diễn như hôm nay nữa. Nhưng chẳng bao giờ cái định ấy thành. Ngay khi nó mở cánh cửa nhà để đẩy xe hàng sáng sớm ra chợ thì thằng vinh đã đứng đợi từ lúc nào. Nó bảo nó muốn cưới con chi. Con chi nghỉ buổi hàng hôm ấy.Nó vẫn đến chợ, nhưng là đi người không và cùng thằng vinh dện bước chân vào cửa hàng vàng bạc. Cả chợ lại được một phen nhốn nháo, các mụ ấy bỏ cả bán hàng để đứng ngoài hóng hớt, rồi đưa chuyện, bàn bạc. Chả ai biết cái gì đang xảy ra.Thằng vinh mẹ mất từ lâu, nó cũng chẳng ở với bố vì không muốn phải nghe những thứ âm thanh uế phẩm từ phòng ông phát ra mỗi đêm. Nó ở tầng 3 của nhà bán vàng. Hôm nay nó dắt con chi về ra mắt với anh chị nó - tức bố mẹ con hằng. Con hằng thấy con chi bước vào nhà, không phải là ở nhà dưới để mua vàng, mà con chi đi thẳng vào cùng với chú nó. Nó nhảy dựng lên như đĩ bị quỵt tiền. Chú nó quắc mắt lườm, nó im thin thít.Thằng chiến đang nấu cơm trong bếp, nó không kịp bỏ cái tạp dề, vội chạy ra xem mặt thím dâu tương lai. Thế là con chi bước nốt chân còn lại vào cái nhà chứa thằng người yêu cũ của nó. Thời gian còn dài, để nguấy căn nhà này thành cháo.Không vội, không vội...!(còn)Con chi và thằng vinh trở ra, các mụ ấy xúm xít lại tính hỏi nhưng bị thằng vinh quắc mắt lườm. Lại im bặt. Thằng vinh đèo con chi về nhà, vào nói chuyện luôn với bố mẹ con chi. Thằng nam - em trai con chi dậm dựt. Thằng chiến trông bề ngoài tử tế mà còn làm chị nó phát điên,huống hồ thằng này nhìn như du côn xã hội đen, cao to bặm trợn thì không khéo có ngày nhà nó nhận xác con chi về mà liệm. Mẹ con chi nửa mừng nửa lo. Chuyện trong nhà do mẹ nó quyết nên bố nó chỉ ngồi lắng nghe. Thằng vinh đề cập luôn chuyện cứoi xin. Nó sẽ đưa người nhà sang dạm ngõ trong tuần này..Thằng nam cản khản cả cổ. Nhưng rồi cũng thôi. Chị nó lớn tuổi rồi, chị nó cần một chỗ dựa. Con chi lại tiếp tục bán hàng, nó bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ mỗi nó là như thế, chứ cả cái khu chợ rộng 200m2 này người ta đều râm ran cả. Câu chuyện con chi một bước lên thành "bà" là đề tài thảo luận sôi nổi của mấy mẹ hàng cá hàng thịt. Mấy mụ mạn bên trái chợ, cách riêng biệt với chỗ con chi năng nổ ra sạp nó hỏi han, mua đồ của nó, gọi là tạo mối quan hệ. Còn mấy con mụ quanh quanh chỗ con chi thì lại chả thế, mấy mụ với nó thân nhau lâu rồi, đoàn kết như một ruột, nó chưa nói gì có nghĩa là nó còn suy tính chuyện gì đấy. Thời cơ chín muồi rồi thì ắt nó sẽ kể. Mấy mụ yên tâm và tin tưởng con chi một mực. Nó sẽ khiến cho chỗ đứng của các mụ trong chợ vững vàng hơn.Con hằng tất nhiên là sẽ không đồng ý cho chú nó lấy vợ hụt của chồng nó làm vợ rồi. Nó ra sức kể lể con chi đàng điếm ra sao, ngủ với chồng nó chửa ễnh ra rồi phá bao nhiêu lần, nó dùng những ngôn từ bẩn thỉu nhất để kể về con chi. Nó bảo con chi phá thai nhiều như thế rồi khả năng có con là rất thấp. Thằng vinh gạt đi, ko nghĩ là con hằng - đứa cháu mà mình chiều chuộng từ ngày nó về chợ này sống lại nói ra những lời như thế. Thằng vinh bớt thương con hằng đi một chút. Nói mãi không được, con hằng gây sức ép với con chi. Đêm đến nó sai thằng chiến dải dầu ăn quanh chỗ sạp con chi bán. Thằng chiến day dứt lắm, nhưng nếu không nghe lời, con vợ nó sẽ không mua cho nó chiếc xe máy mới. Thằng chiến quen rồi, quen đội con yêu quái lên đầu rồi. Quen dọn dẹp bàn thờ mà thỉnh con vợ nó lên đấy ngồi rồi. Sáng con chi đẩy xe hàng đi ra chợ, từ xa nó đã nhìn thấy chỗ sạp của nó đất bóng nhẫy, lóng lánh, nó cười mỉm một cái rồi vẫn đẩy xe thong thả đến. Đáng ra con chi chỉ trượt chân nhẹ thôi, nhưng nó cố tình để cho cả người nó ngã xấp xuống đất, dầu ăn dính đầy quần áo. Nó la hét ỏm tỏi ra chiều đau đớn lắm. Thằng vinh đứng từ lầu 3 của nhà vàng bạc nhìn con chi, nó chạy ngay xuống ôm lấy con chi bế thẳng lên tầng phòng nó. Ngang qua tầng 2, con hằng đang ngỡ ngàng không tin nổi vào mắt mình.Thằng chiến thì cặm cụi quét nhà bằng cái chổi lông, trên cổ nó vẫn là dây của cái tạp dề màu hồng hình hello kitty.Hôm đám cưới, con hằng không đến, thằng chiến phải đi thay. Từ cái ngày nó bị yêu quái đè đầu cữoi cổ cho tới tận khi nó thấy con chi chuẩn bị làm thím dâu, lòng thằng chiến vốn dĩ chưa bao giờ thấy hối hận. Có chăng chỉ là uất ức vì con vợ quái thai , con mẹ vợ ghê gớm, chứ bỏ con chi là điều mà nó cảm thấy đúng đắn. Tình nghĩa 9 10 năm có nhiều đến mấy cũng chẳng thể nuôi được thằng chiến, thằng chiến nghèo, bất tài, nó không kiếm được tiền thì buộc lòng nó phải tìm được một con vợ giàu có. Hai từ tình nghĩa, thằng chiến vốn dĩ không đủ tư cách mà nói. 9 năm trời thực ra chỉ là nó bấu víu tạm vào con chi để mà tìm được chỗ ngon lành là nó tếch. Thế nên 3 lần có con , thằng chiến đều ép con chi bỏ bằng được. Con chi ngây dại, nó biết đâu, thằng đàn ông của nó bảo "anh cần sự nghiệp" là nó răm rắp nghe theo, nó chả nghĩ được là thằng đốn mạt ấy cả ngày loanh quanh ở sạp quần áo của nó, đến tập hồ sơ đi xin việc còn chưa biết hình dáng ra sao, thì lấy đâu ra sự mới chả nghiệp. Con chi tỉnh ra từ rất lâu rồi, càng tỉnh, nó càng muốn đẩy mẹ con con hằng và thằng chiến xuống bùn. Con chi dành 10 mâm cho những người thân thiết với nó trong chợ. Thằng vinh hỏi nó có muốn mời thêm bạn? Con chi chỉ lắc đầu. Nó già rồi, phô trương không phải là điều mà nó thích. Ông sang - bố thằng vinh cũng góp mặt nhưng với vai trò chính là khách mời (bố chú rể), ông ôm một con đàn bà tuổi trạc 25 26 trong tay khệ nệ ngồi vào bàn ăn. Đại diện cho đàng nhà trai là anh trai của thằng vinh - cũng là bố con hằng. Bố nó vừa bị thằng vinh kéo về sau cuộc đỏ đen hàng tuần trời nên mắt ông thâm quầng, ăn nói lung tung làm quan khách cười như được mùa. Con chi nắm rõ. Về cơ bản là chỉ cần khuấy nhẹ thôi ắt nhà con hằng sẽ nát như tương.Thế thì nó chẳng phải quá tốn công phí sức làm gì.Sau đám cưới, con chi vẫn bán hàng bình thường. Nó đề nghị luôn với thằng vinh là ăn riêng, không ăn chung, tránh khó xử cho thằng chiến và nó. Thằng vinh lại nổi cơn ghen, mặt nó đỏ bừng, nó nghĩ là con chi vẫn vấn vương thằng chiến nên mới không dám giáp mặt, nó bắt cả nhà phải ăn chung. Mẹ con hằng tuy không ưa con chi nhưng lại sợ cái uy của chú nó nên đành nghe theo. Thằng vinh bắt vợ chồng con hằng phải làm việc nhà, nấu cơm, giặt giũ. Mấy thứ việc đó thằng chiến đã quen như hơi thở, nó vốn dĩ về nhà này chẳng phải làm rể, mà làm ô sin thì đúng hơn. Con chi bán hàng ngoài chợ, thỉnh thoảng chạy về nhà để ăn uống, tắm rửa. Đợt này thằng vinh đi xa mấy ngày để nhập ít giống cây về trồng ở bãi đất sau chợ. Thằng vinh giỏi tính toán, nghĩ trước nghĩ sau rất chu đáo. Trưa hè nóng, con chi chạy về và tạm bát cơm trong bếp rồi nó vào nhà tắm tắm rửa thay đồ. Thằng chiến phải kiêm luôn cả nhiệm vụ giặt giũ cho cả nhà vì không đời nào con vợ nó chịu làm cả. Những lần nó lôi quần áo đi giặt, nó đều lén lấy cái áo lót của con chi ra để ngửi. Chả phải nó yêu thương gì con chi cả, chỉ là nó nhớ mùi của con chi, nhớ lúc chúng nó quấn lấy nhau trên giường, vì dù sao con chi cũng dành lần đầu cho nó, ắt hẳn nó sẽ nhớ con chi hơn là nhớ cái con vợ hang rộng ngoác như cái chậu rồi. Nhiều lần như thế, đến một hôm thằng vinh về, bắt gặp. Nó tính lướt qua nhưng sực nhớ ra cái áo lót đấy là cái mà nó mua tặng con chi, nó nổi máu điên bắt tất cả mọi thứ phải riêng rẽ, không chung đụng. Chuyện trở về quỹ đạo như con chi mong muốn. 2 tháng sau con hằng có chửa. Chúng nó xin thằng vinh cho mảnh đất sát bãi đất mà thằng vinh trồng cây, bảo muốn ở nhà 1 tầng, tránh đụng chạm. Tất nhiên là tiền xây nhà cũng là do thằng vinh cho. Mọi khi nó chiều con hằng lắm, nhưng lần này lại có vẻ ậm ừ không đồng ý. Con hằng mè nheo bảo chú lấy vợ rồi chú quên con, con chỉ xin nốt điều đó thôi. Thằng vinh lại ậm ừ, nó trở lên nhà. Nó tâm sự với con chi. Thật ra toàn bộ mảnh đất chợ, bao gồm cả bãi đất phía sau vốn dĩ chưa được ông Sang chuyển nhượng hẳn lại cho nó. Nó loan tin ấy ra chỉ để mọi người trong chợ yên tâm mà làm ăn. Ông Sang vẫn đang tính mang mảnh đất này cho con vợ bé mà hôm nọ con chi gặp ở đám cưới nó. Thằng vinh cũng muốn cho, nhưng tính con hằng chắc lép, đã cho là phải sang tên đàng hoàng. Thế nên nó mới ậm ừ khó xử. Con chi vừa nghe thằng vinh tâm sự, nó vừa cầm điện thoại lướt lướt cái facebook. Nó xem trang cá nhân của con hằng. Đúng là không ngoài dự đoán, con hằng chửi nó liên tục, hầu hết trong các stt nó đều nhắc đến con chi, buồn thì nó chửi thẳng con đĩ con phò, vui thì nó bóng gió chửi một con điên tự nhiên nhảy vào nhà nó. Con chi cười vì cái sự trẻ con của con hằng. Con hằng ác nhưng lại nông cạn, cáu hay giận đều thể hiện hết trên mặt. Nó lại không biết kiên nhẫn. Nhưng hình ảnh nó bây giờ lại cũng chính là hình ảnh con chi ngày trước. Cũng ruột để ngoài da như thế. Trải qua một lần điên, con chi mới biết cách nhẫn nhịn. Nhịn chuyện nhỏ, để đạt được chuyện lớn.Con chi phát hiện ra con hằng với vợ bé của ông sang là bạn, mà không chỉ thế , chúng nó còn là bạn rất thân. Thằng vinh mang tiếng ăn chơi nhưng không theo kịp bọn trẻ con bây giờ, nó lại không dùng facebook, không động đến smartphone. Thảo nào con hằng tự tung tự tác như thế.Nhưng khoan, con chi khoan nói vội. Nó không muốn bứt dây động rừngMà hơn cả là thời điểm này chưa thích hợp.(còn)UPDATEThời gian cũng dài. Đã 3 năm kể từ ngày thằng chiến đi lấy vợ. Con hằng năm nay ngót ngét 27 tuổi. Thằng chiến 36, con chi 33. Đầu chúng nó đã bắt đầu điểm sợi bạc. Mẹ con con hằng vốn bươn trải nuôi mồm bằng thân xác. Mà tất cả đều là do bố con hằng ham chơi lười làm, bắt mẹ nó đi làm đĩ để lấy tiền cho lão bài bạc. Tính ra thì con hằng cũng khổ. Gọi là khổ nhưng chỉ là khổ về mặt tình cảm gia đình, chứ chuyện nó làm gái là vì nó lười học, nó thích có nhiều tiền.Thằng vinh biết hết, nó đứng ra chịu trách nhiệm thay thằng anh mất nết của nó. Cho gia đình con hằng một chỗ ở, cho quản lý cửa hàng. Thời gian đầu, hàng vàng nhà nó thất thu liên tục vì mẹ con hằng không biết phân biệt thật giả, mụ mua lại toàn vàng mỹ kí với giá ngất ngưởng. Thằng vinh xót của lắm nhưng không nỡ trách, nó bỏ hẳn tháng trời để chỉ dạy mẹ con nó cách làm ăn, cách phân biệt đồ thật đồ giả, tỉ giá tiền tệ rồi cả tiền giả tiền thật. Gia đình con hằng được như ngày hôm nay, tất cả là nhờ có thằng vinh. Mẹ thằng vinh mất cũng ngót 5 năm. Bà vốn có tiền sử bệnh tim, đi chợ về trông thấy bố thằng vinh quần nhau như thú với gái, bà đau tim rồi mất luôn trên đường đi cấp cứu. Thằng vinh căm bố nó lắm. Căm cả mấy con điếm rẻ tiền ấy.Từ hôm con hằng xin mảnh đất, thằng vinh vẫn ậm ừ không hứa trước. Con hằng càng lúc càng thúc giục thằng vinh nhanh chóng. Từ đầu đến cuối, con chi đứng ngoài quan sát toàn bộ, nó khôn ngoan không can dự vào chuyện đất cát nhà chồng. Nhưng mọi thứ thế nào nó nắm rõ trong lòng bàn tay. Ông sang gần 70 tuổi. Người ông càng ngày càng lùn tịt lại, ông sống bèo nhèo với đống mỡ. Ông bị gút, Bị đái tháo đường, Mỡ nhiễm máu. Con vợ bé của ông đưa trai về nhà, chúng nó mưa gió quần nhau ở phòng khách. Ông ngủ say như chết trong phòng ngủ. Tiếng điện thoại kêu ầm ĩ, con loan khó chịu cầm máy lên, nó cáu kỉnh trả lời cuộc gọi của con bạn thân:-gì? Đêm hôm ...a!-mày đang làm gì đấy? Kêu cái gì?-ưm...kêu gì kệ..ệ...taaaoo!-liệu hồn con ranh, đã giục được ông già ấy ký giấy sang tên đất chưa?-a...ưmmm...chưa!-nhanh lên, ông ấy yếu lắm rồi đấy, trước lúc đứt mà không lấy được thì mọi thứ là về tay...chú tao hết đấy! Ông già tao bị ông ấy gạch tên khỏi di chúc lâu rồi! -dẹp ra...!-dẹp cái gì?-à không, được rồi, tao sẽ cố gắng nhanh nhất có thể.-không lấy được chữ kí thì lấy điểm chỉ đi!-điểm chỉ cái mẹ gì, ông ấy chỉ bị bệnh thôi, còn đầu óc vẫn minh mẫn, lúc nhanh nhẹn còn ăn cả người đấy chứ có phải hiền lành ko biết chữ đéo đâu mà điểm chỉ, cháu chắt gì ngu như bò! -à ừ, thế nhanh lên. Thôi thế nhé!Con hằng tắt vội điện thoại vì tiếng xả nước của tầng trên. Nó lẩn vội vào phòng ngủ.Con chi đứng giữa cầu thang tầng 3 nhìn xuống. Nó nhếch khoé mép lên chỉ một chút như để cười. Nó không biết đầu bên kia nói gì, nhưng từng câu từng chữ con hằng thì thào thậm thụt nó nghe không sót một từ. Nó xả nước nhà vệ sinh để đánh động con hằng, như để nhắc nhở con hằng về tháng ngày sau này. Nhưng đầu óc con hằng ngắn tủn mủn.Chắc gì nó đã hiểu. Mấy ngày sau, thằng vinh bận trồng giống cây ở bãi đất sau chợ, con hằng vác bụng khệ nệ ra ăn vạ, cốt là để thằng vinh lòi ra cái tin khu đất này vốn vẫn thuộc về ông sang, việc giải thể khu chợ này chỉ còn là vấn đề thời gian. Rồi tất cả cái lũ trong chợ này sẽ phải chao đảo hết. Thằng vinh cứ ậm ừ, nó bận trồng cây, lời con hằng nói nó bỏ ngoài tai. Con hằng có chửa, con chi phải nhường phần nhiều. Thằng chiến chăm bẵm nó ghê lắm, vì dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên của nó. Thằng cu đức nó đã sớm cho ra khỏi tầm mắt từ lâu lắm rồi. Chuyện con hằng hầm hè, không ưa con chi ra mặt, thằng vinh biết nhưng vẫn khuyên con chi nhường. Con chi không thèm chấp, nó cao tay hơn cái con đầu đất đấy nhiều. Ông sang bệnh ngày càng nặng, con vợ ông gọi cho thằng vinh, bảo nó rước về bên đấy mà chăm, con ấy chịu, bận, không chăm được. Thằng vinh định không thèm đoái hoài, nhưng con chi gạt đi, nó bảo nó sẽ dành thời gian qua chăm ông hộ thằng vinh. Con chi sang chăm bố chồng, nó đóng cả sạp hàng để đi. Nó thậm thụt gì với ông thì chả ai rõ. Con vợ ông vẫn đêm đêm kì kèo xin ông cho mảnh đất chợ. Con hằng chửa đến tháng thứ 4, con chi nhớ hôm ấy là một đêm thu mát còn cách trung thu 2 ngày. Nhà nhà đòan viên, nhà nhà ấm cúng, duy chỉ có nhà thằng vinh là tan nát. Sau bữa cơm, con hằng đề nghị họp gia đình. Nó yêu cầu chú nó và con chi phải rời đi khỏi đất nhà nó ngay trong ngày mai. Chỉ được mang quần áo, phương tiện đi lại chính chủ. Mặt nó nhơn nhơn, vênh váo. Con mẹ nó sống chừng ấy năm, làm đĩ bao ngày, cuối cùng cũng được mát mày mát mặt vì con. Rồi nhà nó sẽ bán hết mảnh đất này cho bọn ngấp ngé mở nhà máy, để lấy tiền hưởng thụ hết phần đời còn lại. Thằng vinh ngơ ngác, nó chưa hiểu chuyện gì xảy ra, duy chỉ có con chi vẫn bình thản. Nó chống mắt lên nhìn màn kịch trước mắt. Thằng chiến vẫn lúi húi rửa bát trong bếp. Con vợ bé của ông sang tiến vào, nó dện thẳng đôi guốc lên nền nhà hoa văn xa hoa. Cái tiếng cộp cộp, trống rỗng như cái não của nó.Con hằng đứng bật dậy, vừa nói nó vừa đưa tay túm lấy con loan:-đây! Cháu có văn tự ông nội để lại mảnh đất cho nhà cháu đây! Con loan giật tay ra, nó cười nhếch mép rồi quát: -văn tự nào của mày? Ông sang ký tên ghi rõ ràng để lại mảnh đất ấy cho tao - là vợ của ông ấy, tao đến là để thông báo tao cho chúng mày 1 ngày để dọn dẹp đồ đạc và quấn xéo khỏi đây để tao còn xây nhà trên đất nhà tao! Cái sai của con hằng là chưa nghĩ sâu đã nói, sai nữa là nó vốn dĩ là một con đểu, ăn cháo đá bát lại đi tin một con tư cách vốn dĩ cũng chẳng hơn mình là bao. Ngày còn làm đĩ, con hằng đã chủ động mối con cave này cho ông sang, mặc dù sau đấy ông già ấy vẫn tòm tem con khác nhưng cuối cùng vẫn lấy con này. Nói cách khác, con hằng là nguyên nhân gián tiếp gây ra cái chết của mẹ thằng vinh. Thằng vinh liếc nhìn tờ văn tự trên tay con loan. Nó bình tĩnh tạm chấp nhận yêu cầu con loan vừa nói. Mẹ con con hằng chết lặng. Thằng vinh đứng dậy, kéo con chi lên tầng. Nó bảo:-mệt rồi, đi ngủ thôi!Đêm ấy hai vợ chồng nó ngủ rất ngon.Tờ văn tự trên tay con loan là thật, nhưng chữ ký lại là giả. Ông sang tên thật là nguyễn trọng quang. Nhưng tờ giấy văn tự ông ký cho con loan lại kí tên nguyễn trọng sang. Thế là chúng nó tự cắn nhau, con chi chả mất chút công sức nào. Cả khu chợ râm ran bao nhiêu ngày, thằng vinh phải bắc loa động viên nói chợ sẽ không bao giờ giải thể thì việc mua bán mới tạm đi vào bình ổn. Con chi đứng ra thông báo sẽ không thu tiền thuế ngồi nữa, chỉ lấy tiền gửi xe ra vào chợ. Tiền vệ sinh công cộng cũng không thu nữa, thành ra mụ trông nhà vệ sinh thất nghiệp. Thằng xe ôm mất dạy cũng bị con chi bắt tại trận đang dê khách, nó đuổi thẳng cổ khỏi chợ. Ra thông báo không được tăng giá mặt hàng quá cao, cũng không được ép giá để những sạp khác còn cạnh tranh. Thằng vinh giao toàn quyền quyết định chợ cho con chi. Cả chợ râm ran vì nó, bất mãn có, bằng lòng có, nhưng đa phần đều là những yêu cầu có lợi cho dân trong chợ nên ai nấy đều ủng hộ. Con chi làm hẳn biển thông báo to tướng.Cả chợ thay đổi, đi vào quy củ như ý con chi. Ông sang dọn về nhà nó ở, con chi vừa bán hàng vừa tranh thủ chạy về chăm ông.Đất đai ông sang tên toàn bộ cho thằng vinh.Bố con hằng cùng cả sới bạc bị bắt ngay tại sới. Bố nó chơi toàn tiền to hàng triệu hàng triệu. Lúc áp giải từng con bạc ra ngoài, thằng nam - em con chi đứng chỉ huy anh em làm nhiệm vụ. Con chi tưởng thằng vinh sẽ cảm thấy hả hê lắm khi nhiều chuyện không hay xảy đến với cái lũ yêu tinh ăn cháo đá bát ấy. Nhưng trái lại, thằng vinh buồn ra mặt. Nó chạy đôn chạy đáo mấy ngày liền để lo lót cho anh nó tại ngoại. Phần mẹ con con hằng, dù giận lắm nhưng thằng vinh vẫn thương con hằng, nó xây căn nhà cấp 4 ở bãi đất mà trước đấy con hằng xin, dành một vị trí đẹp trong chợ cho con hằng buôn bán nhưng con hằng vốn quen ăn sẵn nằm ngửa, nó bán không được lại thêm bị mọi người trong chợ cô lập. Cả nhà nó bỏ đi khỏi mảnh đất này.Thằng chiến từ hồi lấy vợ toàn phải làm việc nhà. Nó đứng nhiều để lau dọn nên bị giãn tĩnh mạch thừng tinh - không có khả năng có con từ cách đây 3 năm.Rốt cuộc thì sau ngần ấy năm trời, sau cả 9 năm chối bỏ 3 đứa con. Đến cuối cùng cái danh "bố" của nó lại là hão huyền. Nó nâng niu, chăm sóc cả hai đứa con đều không phải của mình. Con chi quyết định tha cho thằng chiến. Dù sao thì đó cũng là sự trừng phạt đối với nó rồi.Từ ngày về đây, con chi dành hẳn tầng 4 làm kho chứa hàng, nó không phải đẩy xe hàng mỗi sáng nữa. Sáng sớm nay, thằng vinh khuân dây hàng xuống cùng con chi rồi vội lên xe đi mua thêm giống cây. Nó tính trồng cây vòng quanh chợ để chị em được mát mẻ mà buôn bán.Đến xế chiều, trời nhập nhoạng tối, hôm nay con chi không bán được là bao. Thằng chiến chẳng biết từ đâu chui ra, nó níu kéo con chi. Lúc này con chi lại cảm thấy có lỗi, đáng ra nó phải cảm ơn vì con hằng rước hộ nó của nợ bất tài này đi mới phải. Rốt cuộc thì con chi lại cũng như bao con đàn bà khác vì ghen mà mờ mắt.Nó lấy thằng vinh là vì nó nung nấu ý định trả thù. Nó chẳng màng đến gia tài của thằng đàn ông ấy. Giờ thù nó trả xong rồi, tại sao tâm trạng không khá hơn?Thằng vinh về từ bao giờ, nó gửi xe ngoài bãi. Đi bộ vào, nghe được toàn bộ câu chuyện giữa cháu rể và vợ mình. Trải qua bao nhiêu chuyện, thằng vinh không muốn nghĩ nhiều. Nó lẳng lặng đi vòng đường khác. Nó kìm cái sự ghen tuông trong lòng.Dây duyên chả biết từ lúc nào đã xoá tên thằng chiến. Mọi chuyện đã xong, nhưng nó và thằng vinh vẫn bị ràng buộc bởi cái giấy đăng kí kết hôn. Con chi chưa bao giờ hỏi lòng có yêu thằng vinh không. Ngoài câu trả lời lấy thằng vinh để trả thù, nó không tìm ra được đáp án khác. Thằng vinh chủ động nói chia tay. Nó biết là con chi mách nước cho bố nó, biết con chi báo công an chỗ anh nó đánh bạc, biết con chi đứng đằng sau chỉ đạo đám phụ nữ trong chợ hùa vào cô lập hai mẹ con con hằng. Nhưng nó không muốn đào sâu nữa.Thằng vinh muốn chia tay trong êm đẹp. Con chi là người thứ hai mà nó yêu bằng cả tâm gan, nhưng con chi lại là người gây ra cảnh tan đàn xẻ nghé cho gia đình nó. Dù cháu và chị dâu nó không ra gì thật, nhưng thằng vinh vẫn thèm cái hơi ấm gia đình. Con chi chấp nhận. Chúng nó ký đơn ly hôn. Con chi không về nhà đẻ, nó chuyển sang chợ khác bán hàng2 tháng sau toà gọi lên hoà giảiCon chi và thằng vinh đều thuận tình mong ly hôn. Toà xử ly thân2 tháng sau sau toà gọi lên hoà giải lần 2 Con chi mặc cái váy rộng thùng thình. Trông nó có vẻ béo hơn lần trước.Thằng vinh chần chừ, nó không nói muốn ly hôn nữa, nó bảo cần thời gian suy nghĩ.Con chi xót vì thằng vinh trông ngày càng gầy, ra khỏi cổng toà án, nó dắt thằng vinh đi ăn4 tháng trời nó chốn sang tận chợ cách xa bãi chợ của thằng vinh. Chưa từng hỏi lòng có yêu thằng vinh không. Nhưng quả thật là nó có nhớ. Nó lại mong đến cái ngày 2 tháng một lần này, để gặp được thằng vinh, để báo cho nó biết tin là bé con của chúng nó đã được 5 tháng rồi. Con chi ở làng bên nghe phong phanh thằng vinh có bồ. Nó ngậm ngùi, nén cái sự ghen tuông trong lòng.Quả thật là nó yêu thằng vinh. Yêu cái chất đàn ông, yêu cái tình cái nghĩa mà thằng vinh đối xử lại với những kẻ có ý đồ xấu với nó.Thằng vinh hơn con chi ở nhiều điểm.Nó biết cách biến có hận thành không hận. Nó đối xử tốt với những người làm nó đau. Con chi lại không được như thế.Là do đấy là ruột rà của thằng vinh nên vậy? Hay tấm lòng nó bao dung còn con chi thì ích kỉ? Rốt cuộc thì sự thù hận này, cách trả thù này. Ngay từ đầu , con chi đã sai rồi.2 tháng sau chúng nó gặp nhau tại cổng toà án, lần hoà giải cuối cùng để tiến tới ly hônCon chi mặc hẳn cái váy bầu, khó nhọc bước lên từng bậc thang. Thằng vinh ngỡ ngàng, nó ôm chặt lấy con chi. Thằng đàn ông ấy khóc. Nó khóc cho bao nhiêu quãng thời gian dồn nén uất ức, khóc vì gia đình, vì đứa cháu hư, vì chị dâu bội bạc, vì thằng anh trai hư hỏng, và cả vì nó yêu con chi.Tờ đơn ly hôn chả biết thằng vinh đã xin rút lại khi nào? Xé vụn vứt góc nhà. Con chi đẻ đúng vào hè oi bức. Lại hay mất điệnThằng vinh chở cái máy phát điện về nhà.Hai mẹ con nó nằm ngủ trên giường, bé con nóng toát mồ hôi. Thằng vinh đặt nhẹ môi hôn lên mặt cả hai mẹ con nó.Gia đình! Nó tìm thấy rồi!